Tin nhắn Kỳ Mộ gửi đến khiến Kiều Mạn Mạn bỗng chốc bừng tỉnh, đột nhiên không buồn ngủ nữa.
Ánh sáng trên màn hình di động chiếu lên mặt cô ấy, có lẽ là do vấn đề thân thể, sắc mặt Kiều Mạn Mạn yếu ớt và trắng đi vài phần, môi cũng trắng bệch.
Anh trai và Tiểu Hạ tẩy chay cô ấy? .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Không thể nào.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Mạn Mạn là phủ nhận, không tin vào khả năng này.
Anh trai và Tiểu Hạ không phải là người như vậy, họ không cần thiết phải làm như vậy. Nếu không thích cô ấy, họ hoàn toàn có thể đuổi cô ấy về thành phố A, không cho cô ấy ở lại đây nữa.
Kiều Mạn Mạn không cảm thấy họ ghét mình.
Cô ấy mím môi, đánh chữ trả lời: Anh trai lớn, anh đừng nói linh tinh. Tiểu Hạ và anh trai không phải người như vậy.
Kỳ Mộ: Chỉ là anh lo lắng thôi.
Kỳ Mộ: Xin lỗi, anh không nên nói anh trai của em và Tiểu Hạ như vậy.
Tuy là không còn buồn ngủ như lúc nãy nữa, nhưng giờ này nên đi ngủ rồi. Kiều Mạn Mạn không muốn nói chuyện tiếp nữa, nên gửi cho Kỳ Mộ tin nhắn: “Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Kỳ Mộ gửi cho cô ấy một đoạn văn rất dài rất dài, nói đúng là anh ta không nên nói Kiều Tắc và Tiểu Hạ như vậy, anh ta chỉ là quá lo lắng cô ấy bị bắt nạt, cho nên lại nói ra lo nghĩ của anh ta.
Kỳ Mộ: Họ là anh em ruột, em là người ngoài.
Kỳ Mộ: Nhỡ họ thấy em được chú Kiều, dì Triệu yêu thương hơn, sinh ra lòng đố kỵ, rồi liên hợp lại bắt nạt em, tẩy chay em là hoàn toàn có khả năng.
Kỳ Mộ: Anh lo em sẽ bị họ bắt nạt, đến lúc đó chú Kiều, dì Triệu bảo vệ họ, em sẽ càng tủi thân hơn.
Kiều Mạn Mạn đọc được rồi.
Tâm trạng của cô ấy rất không tốt, trong lòng nghĩ: Nếu em nói “ngủ ngon”, thì nhất định là em ngủ rồi.
Ngủ rồi thì sẽ không thấy tin nhắn nữa.
Cô ấy giả vờ như không nhìn thấy, không trả lời lại.
Lúc Kỳ Mộ nhắn tin cho Kiều Mạn Mạn, cuối cùng Giang Vọng Hạ cũng trả lời tin nhắn rồi.
Giang Vọng Hạ: 1.
Tâm trạng của Kiều Mạn Mạn hơi tốt lên một chút, nhưng thấy Tiểu Hạ chỉ trả lời lại một số “1” lạnh lẽo, không vui vẻ lắm, cho rằng Tiểu Hạ quá quá quá qua loa rồi.
Rõ ràng là Tiểu Hạ nói bạn bè của cô ấy trước mặt cô ấy là không đúng.
Rõ ràng là Tiểu Hạ làm sai mà.
Hiện tại cô ấy chủ động tìm Tiểu Hạ trước, Tiểu Hạ không nên lãnh đạm như vậy, không nên như vậy nha!
Kiều Mạn Mạn chưa từng cãi nhau với bạn bè, cũng chưa từng nảy sinh chuyện không vui với bạn bè.
Nếu có, thì chắc chắn là bạn bè có hiểu lầm gì đó, cuối cùng là bạn bè chủ động nhận lỗi, rất ít khi cô ấy chủ động làm hòa với người khác.
Thỉnh thoảng tính tình Kiều Mạn Mạn sẽ hơi nóng nảy, nhưng nhìn chung thì vẫn là tốt tính, dễ gần, quan hệ với mọi người rất tốt.
“Cãi nhau” giống như cô ấy với Tiểu Hạ bây giờ, hoàn toàn là chuyện lần đầu tiên gặp phải.
Kiều Mạn Mạn mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào số “1”, giống như muốn nhìn cho nó nở hoa luôn, không gửi tin nhắn cho Tiểu Hạ nữa.
Một lúc sau, đến lượt Giang Vọng Hạ chia sẻ vài video ngắn hài hước qua, nói: Buổi tối tự học xong có ra ngoài sân chạy một vòng, lúc nãy ngủ quên mất.
Kiều Mạn Mạn thấy lời giải thích của Tiểu Hạ, tin rồi.
Buổi chiều chạy 2km thì thôi đi, buổi tối tự học về còn chạy một vòng, mệt đến mức nào chứ!
Chẳng trách Tiểu Hạ lại ngủ quên lúc đang chơi di động.
Điều này giải thích được tại sao lâu như vậy Tiểu Hạ không trả lời tin nhắn.
Hóa ra là ngủ quên sao, không phải là cố tình đọc xong không trả lời.
Tâm trạng của Kiều Mạn Mạn tốt lên rất rất nhiều.
Kiều Mạn Mạn: À, thế thì cậu đi tắm rồi ngủ sớm đi, đừng có chơi di động muộn quá nha!
Giang Vọng Hạ: Ừ.
…
Sáng hôm sau, Kiều Tắc phát hiện hai em gái lại hòa hợp như trước rồi, giống như chiến tranh lạnh hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Anh thấy vẻ mặt Kiều Mạn Mạn tốt lên rất nhiều, không phờ phạc như hôm qua nữa.
Tâm trạng của cô ấy có vẻ cũng không tồi.
Nếu không phải hôm qua tự mình trải nghiệm bầu không khí giữa hai em gái không đúng lắm, chắc Kiều Tắc đã nghi ngờ có phải hai đứa em đang trêu đùa anh không.
Dù sao thì, hai em gái có thể hòa hợp là chuyện tốt.
Kiều Tắc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Tắc không nhắc đến Kỳ Mộ trước mặt Kiều Mạn Mạn.
Anh và Tiểu Hạ đều cho rằng, dưới tình huống không có chứng cứ, không nên nói trực tiếp trước mặt Kiều Mạn Mạn là “Kỳ Mộ không phải người tốt”, không có lý do chính đáng, sẽ không có ai tin tưởng.
Giống như lúc anh nói với ba mẹ, không nên để Mạn Mạn lúc nào cũng chơi với Kỳ Mộ, không tốt cho Mạn Mạn. Sau đó vậy mà ba mẹ anh lại không cảm thấy có gì bất ổn.
Ngược lại, ấn tượng của họ với Kỳ Mộ cũng tương đối tốt.
Nhưng nếu muốn tìm ra cái gọi là chứng cứ, không dễ tìm.
Có chứng cứ gì có thể chứng minh Kỳ Mộ không phải người tốt? Anh ta phóng hỏa giết người sao? Anh ta bắt cóc trẻ em trộm xe điện sao? Hay là anh ta trộm đồ ship của sinh viên đại học?
Giang Vọng Hạ hỏi: “Nhỡ anh ta giết người, phóng hỏa thật rồi thì sao?”
Kiều Tắc: “… Thế thì chúng ta cứ báo cảnh sát đi.”
Giang Vọng Hạ yên lặng giơ ngón tay cái lên, cảm thấy anh trai nói rất có lý.
Giang Vọng Hạ biết rõ lời mình nói rất dễ tạo cảm giác quái gở, nói chuyện với người khác có thể sẽ dẫn đến hiểu lầm. Tình huống của cô và Kiều Mạn Mạn ngày hôm đó là chính là như thế.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cho rằng kinh nghiệm sống của mình còn có hạn, cần tìm kiếm sự giúp đỡ từ người lớn.
Không trông đợi gì vào ba mẹ ruột, bao nhiêu năm rồi mà họ vẫn không thấy có vấn đề. Còn thường xuyên xã giao bên ngoài, cũng đã nửa tháng chưa về nhà rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đoán chừng trong mắt họ, hình tượng của Kỳ Mộ chính là người anh tốt nhà bên.
Ồ.
Giang Vọng Hạ rất kính trọng Giang Ngôn Nhất, cho rằng ông là người ba tốt nhất thế giới, đồng thời cũng là một giáo viên cực kì xuất sắc, một người dẫn dắt.
Không có vấn đề gì mà ông không giải quyết được.
Nếu như ông không giải quyết được, vậy chỉ có thể là do bản thân ông không thể giải quyết một cách khách quan, không phải là ông không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Cô gọi điện thoại cho ba nuôi, đầu tiên là nói về việc tập luyện nhảy cao, vẫn chưa nhảy qua được độ cao 1m9. Sau đó nói tháng sau phải tham gia trận giao lưu cờ vây Trung– Hàn, theo chân các tiền bối đến Hàn Quốc.
Cuối cùng mới nhắc đến chuyện của Kiều Mạn Mạn.
Cô nói: “Ba, có một người bạn của con, nhưng cậu ấy lại có một người bạn không tốt cho lắm. Con không muốn cậu ấy chơi cùng với người đó nữa.”
“Con lo lắng người đó sẽ hại cậu ấy.”
Giang Ngôn Nhất dịu giọng nói: “Nhưng con không có quyền can thiệp vào sự tự do kết bạn của người khác, suy nghĩ của con là không đúng.”
Giang Vọng Hạ: “Nhưng người đó có thể sẽ hại cậu ấy.”
Giang Ngôn Nhất: “Đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của con, không nhất định sẽ thật sự tồn tại, cũng không nhất định sẽ xảy ra. Nếu đây là tưởng tượng của con, con đang đồng thời tổn thương tới hai người.”
Giang Vọng Hạ ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Nếu như cũng có người nghĩ như vậy thì sao ạ?”
Giang Ngôn Nhất: “Có lẽ là do bạn của bạn con có chỗ nào đó khiến các con hiểu lầm.”
Nghe vậy, Giang Vọng Hạ “Ồ” một tiếng dài, có hơi hiểu rồi.
Cô trầm ngâm, nói: “Hơn 20 năm trước, Giang Dĩ Đông ở bên một người khác gặp phải sự phản đối của ông ngoại, ba cũng nghĩ như vậy sao?”
“Ba cảm thấy bà ấy có quyền tự do kết bạn, ba cảm thấy bà ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc, nên mới cho rằng không nên can thiệp.”
“Ba cảm thấy người đàn ông đó không tốt, nhưng lại lo lắng đó là bị cảm xúc của mình quấy nhiễu, tư tưởng bảo thủ, nên mới cho rằng ông ta không phải là người tốt. Ba lo lắng ba vô tình khiến ai đó tổn thương, nên ba giữ im lặng, không làm gì hết, nhìn ông ta đưa Giang Dĩ Đông rời đi, khiến Giang Dĩ Đông rơi vào kết thúc như vậy.”
Đầu bên kia di động, dường như có tiếng thở dài nhè nhẹ.
Giang Vọng Hạ mím mím môi, nói: “Xin lỗi, con không nên nói dì Giang như vậy.”
Giang Ngôn Nhất: “Không sao, đúng là con nói rất có lý.”
Nói xong, ông lại thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Hạ, con nói năng vẫn sắc bén như vậy, thế này không tốt. Dễ khiến người khác nghe được sẽ tức giận, trong lòng không thoải mái.”
Ông sẽ luôn ôn hòa, tốt bụng.
Nhưng người khác không như vậy.
Người khác nghe được sẽ tức giận.
Giang Vọng Hạ trầm mặc một lát, nói: “Dạ, sau này con sẽ chú ý.”
…
Cuối tuần nào Kiều Mạn Mạn cũng gọi điện thoại cho Giang Ngôn Nhất, nói đơn giản về tình hình hiện tại. Sau đó cũng sẽ quan tâm ba một chút, hỏi gần đây ông sống như thế nào.
Giang Ngôn Nhất kể cho cô ấy nghe vài chuyện xảy ra ở trường học, cũng quan tâm tình hình của cô ấy.
Hôm nay, Kiều Mạn Mạn kết thúc học bổ túc, gọi điện thoại cho Giang Ngôn Nhất bóc phốt một chút. Nói Kiều Tắc sắp xếp cho cô ấy quá nhiều tiết học bù, đến mức cô ấy không có thời gian vẽ tranh.
Giang Ngôn Nhất an ủi cô ấy, nói cô ấy chăm chỉ lên lớp, nâng cao thành tích thì sẽ không phải học bù nữa, sẽ có thời gian vẽ tranh.
Kiều Mạn Mạn thở dài: “Nhưng mà con không học được!!”
Giang Ngôn Nhất: “Không được nói như vậy, con phải tin tưởng bản thân sẽ học được. Nếu mỗi lần lên lớp con đều ôm thái độ "mình không học được", thì vĩnh viễn sẽ không học được đâu!”
“Bởi vì trong tiềm thức của con luôn nghĩ rằng con không học được, con mới phải tiếp tục học bù.”
Kiều Mạn Mạn cảm thấy ba nói rất có lý.
Nhưng, thật sự là cô ấy không học được.
Cô ấy nhỏ giọng nói: “Nhưng con vẫn không học được, thì nên làm thế nào đây.”
Giang Ngôn Nhất: “Thế là do thời gian con học bù vẫn chưa đủ, con có thể học được vào một ngày nào đó thôi, cứ từ từ.”
Kiều Mạn Mạn “Dạ” một tiếng, nói cô ấy biết rồi.
Giang Ngôn Nhất hỏi cô ấy, có cãi nhau với Tiểu Hạ hay không, có bị Kiều Tắc và Tiểu Hạ bắt nạt không.
Nghe thấy ba hỏi như vậy, Kiều Mạn Mạn nhớ lại Kỳ Mộ cũng nói qua câu tương tự, không khỏi choáng váng trong giây lát.
Hoàn hồn lại, cô ấy lập tức phủ nhận: “Không có cãi nhau với Tiểu Hạ, anh trai và Tiểu Hạ cũng không bắt nạt con.”
Giang Ngôn Nhất tin.
Giang Ngôn Nhất: “Mấy đứa không cãi nhau thì tốt, ba chỉ sợ mấy đứa cãi nhau. Tính tình Tiểu Hạ mạnh mẽ, con không nói lại con bé đâu.”
Kiều Mạn Mạn tán thành sâu sắc.
Cô ấy than phiền nho nhỏ vài câu với Giang Ngôn Nhất.
Có thể do cô ấy quá "biết nói chuyện", thời gian gọi điện thoại với Giang Ngôn Nhất lần này nhiều hơn thời gian bình thường rất nhiều. Bình thường nhiều nhất cũng chỉ 20 phút, hôm nay vậy mà đã nói gần 1 tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ là cô ấy nói chuyện, Giang Ngôn Nhất nghe, thi thoảng hỏi thăm vài câu.
Kiều Mạn Mạn có hơi ngại, đồng thời cũng có hơi lo lắng: “A, con nói hơi lâu rồi, có ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của ba không? Ba.”
Giang Ngôn Nhất nói, không đâu.
Ông nói: “Con nói con có nhiều người bạn tốt như vậy, ba rất vui mừng.”
Kiều Mạn Mạn: “Dạ dạ!”
Giang Ngôn Nhất: “Thật ra có vài người bạn, nói chuyện không nhất định sẽ thuận tai, nhưng điểm xuất phát đều là muốn tốt cho con. Giống như Tiểu Hạ nói chuyện rất thẳng, thường cãi nhau với mọi người, chỉ là do tính cách thôi, không có ác ý gì đâu. Nếu như Tiểu Hạ nói chuyện khiến con không thoải mái, con lượng thứ chút, đó không phải là ý của con bé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Mạn Mạn thấp giọng “Dạ” một tiếng, cảm thấy ba có hơi không giống với ba mẹ nhà họ Kiều.
Giang Ngôn Nhất: “Có vài người rất tốt với con, luôn nói những lời con thích nghe, và rất thoải mái khi ở bên họ, nhưng họ có thể đang từ từ dẫn con lạc hướng. Con thấy đó, những tên buôn bán m@ túy trong video tuyên truyền chỉ có thái độ tốt với nhóm mục tiêu của mình, bọn họ có mục đích riêng.”
Giang Ngôn Nhất: “Không phải ba nói bạn bè của con tiếp cận con là có mục đích riêng, chỉ là một phép ẩn dụ sống động nhưng có hơi không phù hợp, con đừng nghĩ quá nhiều. Ba không ở bên cạnh con, rất lo con sẽ học hư, hy vọng con có thể học được cách phân biệt bạn bè bên cạnh, người nào tốt, người nào xấu.”
Có một khoảnh khắc, Kiều Mạn Mạn nhớ tới mấy ngày trước cãi nhau với Tiểu Hạ vì chuyện liên quan đến Kỳ Mộ, cho rằng Giang Ngôn Nhất đang nhắc đến Kỳ Mộ, nhưng không được bao lâu đã bị cô ấy gạt bỏ rồi.
Ông không nói đích danh một người nào, không đề cập đến một người bạn nào của cô ấy.
Có lẽ không phải ba đang nói Kỳ Mộ là người xấu.
Có lẽ ba chỉ lo lắng cô ấy bị người ta lừa, lo lắng cô ấy học hư, cộng thêm chuyện cô ấy vừa nói về chuyện chung đụng với bạn bè, cho nên mới nhắc nhở thêm vài câu.
Ba muốn tốt cho cô ấy, mới nói như vậy.
Kiều Mạn Mạn ghi nhớ những lời Giang Ngôn Nhất nói, cam đoan với ông cô ấy sẽ không học hư.
…
Tháng mười một, Giang Vọng Hạ cùng tiền bối trong viện cờ tham gia trận giao lưu cờ vây Trung– Hàn, tình cờ lại kẹt vào thời gian thi giữa kỳ, xin nghỉ ngoại trú không phải tham gia thi giữa kỳ.
Không phải thi giữa kỳ, nghĩa là không cần ôn tập, không cần đối mặt với thành tích, điều này khiến Kiều Mạn Mạn ghen tị không ngớt.
Vì chuẩn bị chiến đấu với thi giữa kỳ, hai ngày cuối tuần gần đây Kiều Mạn Mạn bận điên đầu.
Anh trai nói, nếu thứ hạng của cô ấy trong kỳ thi giữa kỳ có thể tăng từ 50 hạng trở lên, tiền tiêu vặt tháng sau sẽ tăng gấp đôi, đồng thời anh còn nói sẽ mua màu vẽ nhập khẩu mới cho cô ấy.
Gấp hai lần tiền tiêu vặt! Màu vẽ nhập khẩu mới!
Kiều Mạn Mạn quyết định phải học hành thật tốt.
Trường X là trường cấp 3 tốt nhất thành phố, giữa học sinh không cách biệt quá nhiều, điểm số rất sát nhau.
Có thể chỉ chênh nhau 1 điểm, xếp hạng trong lớp đã chênh nhau đến mười mấy hạng.
Cô ấy là người lót đáy của lớp, không gian tiến bộ rất lớn. Nếu muốn tăng 50 hạng, có thể chỉ cần phát huy tốt hơn bình thường một chút, làm đúng thêm vài câu trắc nghiệm là được.
Kiều Tắc thấy em gái ngốc từ trước đến nay đều lười biếng lại tràn đầy nhiệt tình, cực kỳ ngạc nhiên. Đột nhiên cảm thấy trong nhà không chỉ có Tiểu Hạ là con heo đất, thú nuốt vàng, có thể Kiều Mạn Mạn cũng vậy.
Nhắc tới tiền tiêu vặt, giống như con mèo Đại Bạch trong nhà nghe được âm thanh xé bao bì thức ăn cho mèo, đột nhiên được lên dây cót vậy.
Anh quyết định sau này sẽ dùng phương pháp này k1ch thích hai em gái một chút.
So với Kiều Ngốc Ngốc tâm không chút tạp niệm học tập, Giang Vọng Hạ có phiền não nho nhỏ. Tuy rằng chiều cao của cô đã sắp chạm mốc 1m8, nhưng năm nay cô vẫn là trẻ vị thành niên mới 16 tuổi.
Trẻ vị thành niên ra nước ngoài cần có người giám hộ đi theo. Giang Vọng Hạ tính toán đánh chủ ý lên người Kiều Tắc: “Anh, bây giờ em cho anh một cơ hội, để anh tận mắt chứng kiến phong cách của quán quân cờ vây thế giới trong tương lai.”
Kiều Tắc:?
Giang Vọng Hạ: “Em ra nước ngoài tham gia thi đấu cờ vây, cần có người giám hộ đi cùng.”
Kiều Tắc: “… Được rồi, nhưng em phải nói cho anh biết thời gian cụ thể, anh sắp xếp công việc một chút.”
Kiều Mạn Mạn nghe nói anh trai ra nước ngoài cùng Tiểu Hạ tham gia thi đấu, không chỉ hâm mộ, trong lòng còn có chút ghen tị và tức giận bất bình.
Kiều Mạn Mạn: “Em ở đây mệt sống mệt chết học tập, hai người thì tốt rồi, có thể ra nước ngoài vui chơi!”
Kiều Tắc nói: “Anh không chỉ có thể xuất ngoại vui chơi, anh còn có thể vừa ngồi trong thính phòng xem Tiểu Hạ thi đấu, vừa ôm laptop tăng ca, hâm mộ không?”
Kiều Mạn Mạn trầm mặc, so sánh chút thì, cô ấy vừa chơi vừa làm bài tập.
Đột nhiên cô ấy không hâm mộ nữa.
Thậm chí cô ấy còn hơi đồng tình với anh trai.
Nhìn đi, người này thảm quá nha, xem thi đấu cờ vây còn phải tăng ca.
Giang Vọng Hạ nhờ Kiều Tắc ra nước ngoài cùng cô, ngược lại khiến Kiều Tắc nhớ tới một chi tiết trong tiểu thuyết. Tình tiết Kiều Mạn Mạn bị bỏ mẹ giữ con xảy ra ở Mỹ, bị Kỳ Mộ đưa ra nước ngoài.
Hình như Kỳ Mộ không phải người Trung Quốc.
Kiều Tắc không biết Kỳ Mộ có chuyện gì, nhưng anh vẫn cảm thấy người tên Kỳ Mộ này chỗ nào cũng kỳ quái. Không đi học, không xã giao, chưa trưởng thành đã sống một mình.
Không thiếu tiền, nhưng không giống cuộc sống mà người bình thường nên có.
Trong đêm Kiều Tắc tìm đọc “Luật Quản lý xuất nhập cảnh của người nước ngoài nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi cảm thấy cốt truyện phát triển không quá chậm, chậm là do tôi cập nhật. Người làm công bày tỏ mỗi ngày cập nhật 3000, 4000 đã là giới hạn rồi (rơi lệ).
Hôm nay phải đi nơi khác làm chút chuyện, buổi tối mấy ngày nay đều phải trở lại khách sạn mới có thể viết chữ.
Có thể sẽ cập nhật lúc 3 4 giờ sáng, buổi tối mọi người không cần đợi cập nhật, buổi sáng lại vào xem đi.