Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 34: Khác thường



Chưa qua mấy ngày, Giang Vọng Hạ đã phải xuất phát đi tham gia thi đấu cờ vây cùng các tiền bối.

Là người giám hộ của Giang Vọng Hạ, Kiều Tắc đi cùng Giang Vọng Hạ, tất nhiên sẽ xuất phát bay tới Hàn Quốc với họ.

Trước khi xuất phát, Kiều Tắc không quên nói với Kiều Mạn Mạn: “Em yên tâm, anh sẽ giúp em quay hình lại.”

Kiều Mạn Mạn bất mãn “hừ hừ” hai tiếng, nói: “Anh cũng có hiểu cờ vây đâu, đến lúc đó em trực tiếp tìm video bình luận trên mạng, không phải còn tốt hơn sao?”

Kiều Tắc ngẫm nghĩ, nói: “Được thôi, vì em không cần anh quay video lại cho em, anh sẽ không quay nữa.”

Kiều Mạn Mạn nói cũng không sai, họ không hiểu cờ vây, chẳng bằng nghe bản có lời luận giải. Nhưng mà, có khả năng ngay cả bản giải thích họ cũng không nghe hiểu. Dù sao cờ vây rất cần học vấn, có nhiều điểm tuyệt vời trong ván cờ mà họ không lĩnh ngộ được, không hiểu chính là không hiểu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Tiểu Hạ chưa bao giờ đề cập đến phương diện cờ vây với họ.

Cờ vây không giống nhảy cao, Tiểu Hạ nói cô có thể nhảy cao ở độ cao 1m85, họ có thể biết đại khái là trình độ gì.

Nếu Tiểu Hạ nói cái gì mà “Dán mắt”, “Đại Long”, “Ba vòng tuần hoàn”, “Bốn vòng tuần hoàn” (*), họ hoàn toàn không hiểu.

Kiều Mạn Mạn nghe anh trai nói một cách sảng khoái, chợt hơi nghi ngờ vốn dĩ anh trai đã tính toán như vậy, nhưng cô ấy không nói ra.

Cô ấy đang trông đợi tháng sau được cho gấp đôi tiền tiêu vặt, đương nhiên phải giữ chút mặt mũi cho anh trai!

Hai tháng trước Giang Vọng Hạ tham gia giải điền kinh đoạt giải quán quân được thưởng 800 tệ tiền thưởng, Kiều Mạn Mạn tò mò tiền thưởng thi đấu cờ vây có thể được bao nhiêu.

Chắc sẽ nhiều hơn nhảy cao nhỉ?

Hơn nữa đây là cuộc thi mang tính quốc tế, còn phải lên máy bay ra nước ngoài, tiền thưởng không thể ngay cả tiền vé máy bay khứ hồi cũng không đủ chứ?

Kiều Mạn Mạn tò mò hỏi.

Giang Vọng Hạ trả lời: “Cuộc thi cờ vây này không phải quá lớn, quy mô có hơi nhỏ. Tiền thưởng cho quán quân là 100 ngàn đô la Mỹ.”

Kiều Mạn Mạn ngây người.

100 ngàn? Đô la Mỹ?

Nói thật thì, Giang Vọng Hạ không phải là tuyển thủ top đầu trong nước, đặt trong ba nước Trung– Hàn– Nhật lại càng không phải top đầu.

Nói một câu thỏa đáng, so với thực lực cờ vây của cô, nhan sắc, chiều cao của cô càng khiến bạn đồng hành quan tâm hơn, phàm là tuyển thủ xuất hiện trong tầm mắt của đại chúng, người nào mà không có thiên phú?

Cô là một trong số rất nhiều tuyển thủ có thiên phú mà thôi.

Nhưng mà, trong mắt Kiều Mạn Mạn, Tiểu Hạ chính là quán quân thế giới! Là lợi hại nhất!

Kiều Mạn Mạn đã cảm thấy Tiểu Hạ sẽ lấy được 100 ngàn đô tiền thưởng.

Đôi mắt của cô ấy biến thành mắt sao, giọng nói đầy bội phục: “Oa, Tiểu Hạ lợi hại quá!”

Không chỉ có thể lực tốt, học tập tốt, tham gia thi đấu còn có thế lấy được tiền thưởng!

Thật sự quá ngầu rồi!

Giang Vọng Hạ hoàn toàn không biết mạch não của Kiều Ngốc Ngốc, cảm thấy khó hiểu.

Giang Vọng Hạ:?

Cuối cùng là cậu đang nói cái quái gì vậy?

Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình biết Giang Vọng Hạ muốn đến Hàn Quốc tham gia thi đấu giao lưu cờ vây Trung– Hàn.

Lương Chính Thu cũng biết, ông ấy là sư phụ nên cổ vũ Giang Vọng Hạ rất nhiều. Đối với lần chinh chiến này của cô tràn đầy lòng tin, dặn cô không cần lo lắng, cứ giữ phong độ bình thường là được.

Giang Vọng Hạ nói cô không lo lắng, chỉ là hơi lo sẽ không giành được 100 ngàn tiền thưởng quán quân, người nhà sẽ thất vọng.

Lương Chính nghe ra được đồ đệ đang nói đùa, hỏi có phải trong nhà gặp khó khăn gì không, cần trông cậy cô lấy tiền thưởng quán quân trợ cấp?

Ông ấy còn hỏi có cần giúp đỡ không.

Giang Vọng Hạ không nhịn được cười ra tiếng, nhanh chóng giải thích: “Chỉ là trong nhà có đứa em gái, cảm thấy con có thể giành được quán quân, cho nên con hơi áp lực.”

Lương Chính Thu nói: “Thế thì là do em gái con không hiểu chuyện, con không cần tạo cho mình quá nhiều áp lực.”

Lần trước Tiểu Hạ tham gia thi đấu vào được top 4, ông ấy lo đứa nhỏ kiêu ngạo này bị giảm tự tin, nên đặc biệt gọi điện thoại để động viên và khuyên bảo Tiểu Hạ.

Giang Vọng Hạ kiên nhẫn lắng nghe, vâng theo lời dạy bảo của sư phụ: “Dạ.”

Lương Thi Tình vẫn luôn tin tưởng Tiểu Hạ có thể giành được quán quân, không ngừng gửi đến mấy meme “Cố lên” và “Tất thắng”, còn nói cái gì mà “Xông lên xông lên xông lên”, “Cho họ mở mang kiến thức về sự lợi hại của cậu.”

Nhìn ra được, cô ấy rất tin vào bạn thân.

Trần Linh Vũ không nhắc gì đến chuyện thi đấu cờ vây, vẫn gửi tin nhắn cho cô như bình thường, nhưng vào tối ngày trước khi cô xuất phát, đột nhiên gửi cho cô một bao lì xì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trần Linh Vũ: Tấm lòng biết ơn, cảm ơn vì có cậu.

Giang Vọng Hạ:?

Trần Linh Vũ: Cậu không biết hôm nay là ngày gì sao?

Giang Vọng Hạ kiểm tra lịch, trả lời: À, ngày Biết ơn nha.

Trần Linh Vũ: Mỉa mai thật, tớ đợi từ sáng sớm đến bây giờ, vẫn chưa có một ai chúc tớ sinh nhật vui vẻ.

Giang Vọng Hạ:?

Giang Vọng Hạ: Sinh nhật của cậu không phải là vào tuần tới sao?

Trần Linh Vũ: Mãi đến bây giờ tới mới hiểu, hóa ra hôm nay không phải sinh nhật tớ. Nhưng hôm nay là Crazy Thursday của KFC! Chuyển cậu 50!

Vốn dĩ Giang Vọng Hạ không tính nhận bao lì xì, nhưng thấy Trần Linh Vũ gửi Crazy Thursday của KFC cho cô, bỗng nhiên không nhịn được, không hiểu sao lại cười rồi.

Gửi lì xì cho cô trước, rồi lại để cô chuyển cho cậu 50 tệ, cho rằng cô đến 50 tệ cũng không lấy ra được sao?

Đương nhiên, cô không phải đứa ngốc.

Cô biết cậu đang nhắc nhở cô, sắp tới sinh nhật của cậu rồi, cậu đang lo cô sẽ quên mất sinh nhật của cậu.

Giang Vọng Hạ phớt lờ “sinh nhật” được nhắc trong quảng cáo, nhận lì xì của cậu, sau đó chuyển thêm cho cậu 50 tệ, cùng lời nhắn: Cậu không nghe nói gà của KFC đều có bốn chân tám cánh, ăn chất k1ch thích để lớn sao?

Giang Vọng Hạ: Ăn gà của KFC, sẽ không cao lên nữa đâu.

Trần Linh Vũ: Nghiêm cấm công kích chiều cao!



Qua mấy tháng, Giang Vọng Hạ lại tham gia thi đấu cờ vây quốc tế, lần nữa cảm nhận được áp lực đến từ những tuyển thủ hàng đầu thế giới.

Nhưng sau vài tháng nghiên cứu và tích lũy, cô trưởng thành hơn rất nhiều, hiểu rõ người giỏi ắt có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn.

Thay vì nói là tham gia thi đấu, chẳng bằng nói là mang theo thái độ học hỏi.

Giang Vọng Hạ vững vàng hơn trước rất nhiều, cho dù ý thức được quân cờ hạ xuống mười mấy bước trước đặt sai vị trí, vẫn không chút bối rối, hạ sai cờ, cố gắng tìm kiếm điểm đột phá trong thế trận bất lợi.

Trước mắt mà nói, trình độ cờ vây của Trung Quốc không bằng Hàn Quốc, các vị tiền bối cũng không nghĩ sẽ gửi gắm hy vọng đánh bại tuyển thủ Hàn Quốc lên người Giang Vọng Hạ.

Họ làm lão tướng còn không dám nói, huống chi là người mới trẻ tuổi chưa có bao nhiêu kinh nghiệm thi đấu?

Trước mắt, đúng là Giang Vọng Hạ không thắng được cờ vây Cửu đẳng Hàn Quốc, nhưng hạ ra được thế trận bốn vòng tuần hoàn bất phân thắng bại với đối phương.

Bởi vì là trận giao lưu, cho nên không cân nhắc thi đấu lại, coi như là “hòa cờ” để xử lý.

Cuộc thi quốc tế xuất hiện “bất phân thắng bại”, “hòa cờ” là cực kỳ ít gặp, không khoa trương khi nói, xuất hiện cục diện như vậy còn đáng để bàn tán và quan tâm nhiệt liệt hơn việc “Trung Quốc đánh bại Hàn Quốc.”

Nửa năm trước, thiếu nữ thiên tài mới bộc lộ tài năng ở “Giải vô địch cờ vây thế giới Bailing Cup”, được cho là rất có tiềm năng sẽ tàn sát địa vị thống trị của Nhật Bản, Hàn Quốc tại giải vô địch cờ vây. Không phụ sự mong đợi của mọi người, một lần nữa tạo nên thành tích khiến người ta kinh ngạc, trở thành ngôi sao mới nổi trên sàn đấu quốc tế.

Liên tục thi đấu mấy ngày, trí tuệ, thể lực tiêu hao cực lớn.

Sau khi kết thúc trận đấu cuối không lâu, Kiều Tắc hỏi cô cảm thấy thế nào.

Giang Vọng Hạ nhận lấy nước điện giải anh trai đưa, vặn nắp uống hơn nửa chai, sau đó nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Hồi trước có một vị tiền bối rất lợi hại.”

“Ừm, rất trẻ rất lợi hại, chỉ lớn hơn em vài tuổi, nhưng đã là tiền bối của em, lợi hại đến vậy đó.”

Vị tiền bối đó rất lợi hại, nhưng cô hạ được cục diện bốn vòng tuần hoàn bất phân thắng bại với Cửu Đẳng Hàn Quốc, cũng rất lợi hại.

Kiều Tắc nghe em gái nói những lời không liên quan, lo lắng em gái dùng não quá mức, choáng váng, vô cùng lo nghĩ, vội vàng hỏi: “Em không sao đấy chứ?”

Giang Vọng Hạ: “… Em muốn nói là, vị tiền bối lợi hại kia được rất nhiều chương trình giải trí tìm tới cửa. Nghe nói chương trình giải trí kiếm tiền rất được, em cũng muốn tham gia chương trình giải trí.”

Kiều Tắc im lặng, sau đó nhìn em gái, thâm sâu hỏi: “Giang Vọng Hạ, anh nghi ngờ em bị mù quáng vì tiền rồi.”

Giang Vọng Hạ rất bình tĩnh nói: “Dù sao em không nhận được 100 ngàn đô la Mỹ tiền thưởng.”

Kiều Tắc cảm thấy buồn cười: “Được rồi được rồi, về anh sẽ gửi định kỳ cho em 100 ngàn, coi như là phần thưởng cho biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi lần này của em, có được không?”

“Đừng nghĩ đến giải thưởng 100 ngàn đô la Mỹ em không thể nhận nữa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Gửi định kỳ là vì lo lắng cô sẽ tiêu tiền bậy bạ.

Giang Vọng Hạ thầm nghĩ: Có tiền mà không cần, mình cũng đâu phải đồ ngốc.

Cô nói: “Được ạ, nhưng anh trai có thể gửi tiền đô Mỹ cho em không?”

Kiều Tắc: “…”

Kiều Tắc:??



Trong khi Giang Vọng Hạ tỏa sáng tại cuộc thi giao lưu cờ vây Trung– Hàn thì Kiều Mạn Mạn cần cù chăm chỉ học tập, thậm chí còn rút ngắn thời gian nghỉ trưa của mình xuống còn nửa tiếng.

Kiều Mạn Mạn không nghiện di động bằng Giang Vọng Hạ, nhưng vẫn thích chơi di động.

Trong hai tuần này, vì chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi giữa kỳ, cô ấy còn không chơi di động.

Kiều Mạn Mạn trước đây, buổi tối sau khi về nhà, tắm xong sẽ nằm trên giường nghịch di động, đến tận khi chìm vào giấc ngủ.

Hiện tại sau khi tắm xong chỉ xem có ai gửi tin nhắn cho cô ấy không, có tin nhắn thì trả lời, trả lời xong sẽ học thuộc chính trị, học thuộc từ đơn tiếng Anh, không lướt Tiểu Hồng Thư nữa, cũng không buôn chuyện nữa.

Ờm, cô ấy còn gọi điện thoại cho ba, mẹ, anh trai, Tiểu Hạ.

Hai ngày trước khi Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ trở về, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết về nhà.

Nghe nói ba mẹ về nhà, Kiều Mạn Mạn cực kỳ vui vẻ. Qua điện thoại, cô ấy nhờ ba hoặc mẹ sau khi về thì đến đón cô ấy tan tiết tự học buổi tối.

Triệu Linh Tuyết đồng ý.

Triệu Linh Tuyết đến đón con gái tan học, trên đường về nhà, Kiều Mạn Mạn ríu ra ríu rít nói chuyện không ngớt với mẹ, chọn vài chuyện xảy ra gần đây để nói.

Về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong nước đường cho bữa ăn khuya. Hai mẹ con vừa uống nước đường vừa trò chuyện.

Kiều Mạn Mạn cực kỳ phù hợp với hình tượng con gái “áo bông nhỏ tri kỷ”, quan hệ của cô ấy với mẹ rất thân thiết.

Có lẽ thái độ và cảm quan của phụ huynh đối với “con trai” và “con gái” có hơi khác nhau. Biểu hiện yêu thương con gái bộc lộ ra bên ngoài của Triệu Linh Tuyết, so với con trai còn nhiều hơn.

Triệu Linh Tuyết rất thích con gái tươi cười kể cho bà nghe những chuyện vụn vặt xảy ra gần đây, giọng nói kia vừa ngọt vừa mềm, nghe cực kì thoải mái.

Bà cho rằng con gái sẽ như trước kia, nói không ngừng, nói đến khi đi ngủ.

Không ngờ, Kiều Mạn Mạn uống nước đường xong thì không định hàn huyên cùng bà nữa.

Kiều Mạn Mạn nói: “Mẹ, ngày mai con nói tiếp với mẹ, con phải về phòng học chính trị đây!”

Triệu Linh Tuyết nghi ngờ mình nghe nhầm.

Muốn về phòng chơi di động thì cứ nói thẳng, không cần phải ngụy trang là “học tập”, nói mấy câu lừa gạt này.

Triệu Linh Tuyết nhìn Kiều Mạn Mạn, cười hỏi: “Bé cưng, con vừa nói gì cơ?”

Kiều Mạn Mạn cho rằng mẹ không nghe rõ, vì thế nói lại lần nữa, nói muốn về phòng học thuộc Chính trị, học thuộc từ đơn, còn nói nếu học xong sớm thì có thể đọc qua bài Lịch sử một chút.

Kiều Mạn Mạn cười nói: “Mẹ, con về phòng trước đây!”

Triệu Linh Tuyết thấy vậy, thầm nghĩ: Mẹ biết mà, nói cái gì mà học thuộc chính trị, học thuộc từ đơn chắc chắn đều đang lừa người.

Phải biết là, từ nhỏ đến lớn Kiều Mạn Mạn đều là đứa bé ngốc, nghe đến học tập là đau đầu, làm bài tập là khóc thút thít.

Bắt cô ấy học, còn khó hơn cả bắt cô ấy bỏ đồ ngọt.

Triệu Linh Tuyết cho rằng con gái sẽ tiếp tục quay lại trò chuyện với bà.

Triệu Linh Tuyết đợi cô ấy quay lại tiếp tục trò chuyện.

Tuy nhiên, tất cả những gì Kiều Mạn Mạn nói là: “Mẹ ơi, ngày mai mẹ có thể dậy sớm để đưa con đến trường không?”

Trong thời gian này anh trai không ở đây, đều là chú quản gia phụ trách đưa đón cô ấy.

So với chú quản gia, đương nhiên càng muốn ba hay mẹ đưa cô ấy đi học hơn!

Triệu Linh Tuyết sửng sốt, sau đó cười nói “Được.”

Kiều Mạn Mạn nhận được câu trả lời mong muốn, hài lòng chạy lên tầng hai.

Triệu Linh Tuyết nhìn bóng lưng con gái rời đi, không nhịn được nhíu nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng nho nhỏ.

Tối hôm đó, Triệu Linh Tuyết lo lắng nói với Kiều Minh: “Cũng không biết đứa nhỏ Kiều Mạn Mạn này có bị chuyện gì k1ch thích không, lại nói là muốn về phòng học thuộc chính trị, học thuộc từ đơn.”

“Mạn Mạn lớn đến vậy rồi, có lúc nào chủ động học tập đâu?”

“Ai da, Mạn Mạn thật sự quá khác thường, không phải con bé bị cái gì k1ch thích thật đấy chứ?”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

K1ch thích, chính là Kiều Tắc hứa hẹn kỳ thi tháng có tiến bộ sẽ thưởng gấp đôi tiền tiêu vặt.



(*) “Dán mắt”, “Đại Long”, “Ba vòng tuần hoàn”, “Bốn vòng tuần hoàn”: Thuật ngữ cờ vây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.