Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 63: Ngoại truyện 1



Chương 63-66 viết lại, có thể xuất hiện phần bình luận và nội dung không khớp với phần chính. Độc giả đã mua chương 63-66, đề nghị xem lại lần nữa.

---

Biết được Kiều Mạn Mạn không phải con gái ruột của nhà họ Kiều, hơn nữa con gái ruột của họ là Giang Vọng Hạ đã trở lại nhà họ Kiều, Bách Lăng cực kỳ lo lắng Kiều Mạn Mạn sẽ bị bắt nạt.

Bách Lăng và Kiều Tắc lớn lên cùng nhau, quan hệ hai nhà không tệ, thường xuyên qua lại. Giống như rất nhiều người bạn nối khố khác, bạn chơi với Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn đều gọi là “anh trai.”

Cảm nhận của họ về Kiều Mạn Mạn rất tốt.

Cậu bé hơn 10 tuổi, lại là con một, có đôi chút khao khát với loại sinh vật gọi là “em gái” này. Kiều Mạn Mạn cực kỳ phù hợp với trí tưởng tượng của họ về “em gái”, ngoan ngoãn nghe lời, đáng yêu dính người, thấy anh trai liền nở nụ cười tươi tắn, em gái như vậy có ai mà không thích chứ?

Nói không hề khoa trương, không có ngoại lệ, họ đều hâm mộ Kiều Tắc có một em gái ngoan ngoãn đáng yêu.

Bách Lăng là một trong số những người hâm mộ Kiều Tắc.

Nhưng mà, Kiều Tắc lại không nghĩ có một đứa em gái chuyên bám theo đuôi động chút khóc thút thít là chuyện gì hay ho. Mỗi ngày về đến nhà là lại bám dính lấy, muốn cậu chơi cùng bé, hoàn toàn không có thời gian và không gian riêng của mình.

Bình thường muốn ra ngoài chơi, chuyên gia bám đuôi kia sẽ tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu, muốn cậu đưa cả bé ra ngoài chơi.

Nhưng họ đi chơi sao có thể đưa theo một đứa bé chứ?

Kiều Tắc từ chối đưa em gái theo.

Vì thế, bé mít ướt hai mắt rưng rưng nhìn anh trai, ngoan ngoãn hiểu chuyện không khóc nháo. Nhưng dáng vẻ tủi thân đáng thương kia thật sự khiến người ta cảm thấy áy náy.

Kiều Tắc vô cùng đau đầu với em gái.

Bởi vậy, cậu không giống mấy đứa bạn nối khố lớn lên cùng nhau từ nhỏ đó, lúc nào cũng mang lớp kính lọc dày quá lố với Kiều Mạn Mạn.

Thỉnh thoảng Kiều Tắc lại có cảm xúc không kiên nhẫn với em gái.

“Kiều Mạn Mạn, em có thể chơi một mình được không?”

“Trời ơi, sao em lại khóc nữa rồi?”

“Anh chỉ ra ngoài một lát thôi, sẽ về rất nhanh! Em đừng có dính lấy anh!”

Kiều Tắc không kiên nhẫn với Kiều Mạn Mạn, trong mắt Bách Lăng và những nam sinh khác là Kiều Tắc hung hăng, bắt nạt em gái.

Họ cảm thấy kinh ngạc: Trời ơi, em gái đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, mày lại nỡ lòng bắt nạt sao?

Đám nam sinh thường sẽ chia thành hai nhóm người, trong đó một nhóm kéo Kiều Tắc ra, dạy dỗ cậu: Sao mày lại có thể bắt nạt em gái hả?!

Một nhóm khác thì phụ trách dỗ dành bé mít ướt đáng thương khóc thút thít kia.

Lúc Kiều Mạn Mạn hở ra là khóc thút thít, Bách Lăng dỗ dành Kiều Mạn Mạn không ít lần.

Kiều Mạn Mạn: “Hu hu hu, em muốn chơi cùng với anh trai.”

Bách Lăng: “Được nha, vậy em đừng khóc nữa, bọn anh chơi với em.”

Mấy nam sinh vốn đã hẹn ra ngoài đá bóng, Kiều Mạn Mạn làm như vậy, họ liền ở lại nhà họ Kiều chơi với bé một lát. Đợi đến khi bé không khóc nữa, mới ôm bóng đá lén chạy ra ngoài chơi.

Kiều Tắc thường xuyên cằn nhằn với đám bạn, em gái ở nhà quá dính người! Quá phiền!

Những nam sinh đó lại cho rằng cậu đang làm màu, còn nói cậu không muốn em gái thì có thể tặng họ, tối nay họ sẽ về nhà thuyết phục ba mẹ nhận nuôi Kiều Mạn Mạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Tắc thật sự phục đám người có ý tưởng chiếm lợi độc đáo này.

Quả thật Kiều Mạn Mạn đáng ghét, nhưng tội không đến mức đó, sao có thể tặng cho người ta được chứ.

Họ đúng là nghĩ quá đẹp!



Có lẽ ấn tượng về sự thiếu kiên nhẫn của Kiều Tắc đối với em gái đã khắc sâu vào lòng người, Bách Lăng cảm thấy Kiều Tắc không thích Kiều Mạn Mạn lắm.

Giờ biết chuyện đứa nhỏ nhà họ Kiều bị ôm nhầm, anh ấy thật sự lo lắng Kiều Mạn Mạn sẽ bị bắt nạt.

Đứng ở góc độ của Kiều Tắc...

Vốn có một em gái thông minh tự lập, kết quả lại bị đổi thành một em gái ngốc nghếch hở ra là khóc, còn cực kỳ dính người khiến người ta chán ghét. Mấy năm nay không ít lần gánh tội cho em gái ngốc (Còn bị bạn bè chỉ chỉ trỏ trỏ), hỏi xem anh có tức không cơ chứ?

Ừ, hình như khá là tức đấy.

Đứng ở góc độ con gái ruột nhà họ Kiều...

Vốn là con gái cưng được ba mẹ nuông chiều từ bé, kết quả lại lưu lạc bên ngoài trải qua cuộc sống cực khổ. Dựa vào đâu mà cậu lại không công được hưởng vinh hoa phú quý 16 năm của tôi?

Đứng ở góc độ chú dì nhà họ Kiều...

Khi con gái cưng yêu quý 16 năm chợt biến thành người ngoài không có chút quan hệ nào. Vậy chẳng phải 16 năm nỗ lực này đã ném hết cho chó gặm sao?

Bách Lăng cảm thấy tình cảnh của Kiều Mạn Mạn ở nhà họ Kiều có thể không tốt lắm, khá lo lắng.

Đồng thời, anh ấy không nhịn được nghĩ, Giang Vọng Hạ trở lại, Mạn Mạn có phải cũng về bên ba mẹ ruột không?

Nghe nói ba ruột của cô ấy ở thành phố A, không ở thành phố X.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Bách Lăng không nhịn được gọi điện cho Kiều Tắc.

Trước khi anh ấy gọi tới, đã có “anh trai” khác của Kiều Mạn Mạn gọi cho Kiều Tắc quan tâm hỏi han.

Kiều Tắc nhận được điện thoại của Bách Lăng, không đợi anh ấy mở miệng hỏi, Kiều Tắc đã chủ động nói ra đáp án vấn đề anh muốn hỏi.

Kiều Tắc: “Nhà tao thương lượng với chú Giang rồi, Kiều Mạn Mạn sẽ tiếp tục ở lại đây học.”

Bách Lăng hỏi: “Giang Vọng Hạ và Mạn Mạn đều ở lại nhà họ Kiều sao?”

Kiều Tắc hỏi ngược lại: “Hai đứa đều là em gái của tao, không ở nhà tao chẳng lẽ ở nhà mày à?”

Bách Lăng nửa đùa nửa thật: “Cũng không phải không được.”

Kiều Tắc: “… Cút mẹ mày đi.”

Lời của Kiều Tắc nói không đủ khiến Bách Lăng cảm thấy yên tâm.

Kiều Mạn Mạn ở lại nhà họ Kiều, nhưng không thể nói chắc rằng nhà họ Kiều sẽ đối xử tốt với cô ấy như trước, cũng không thể nói chắc được liệu nhà họ Kiều có sinh ra ngăn cách với cô ấy không.

Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Nói thế nào đi chăng nữa thì Mạn Mạn vẫn là đứa em gái mày nhìn từ nhỏ đến lớn.”

Kiều Tắc nghe ra, Bách Lăng lo họ sẽ đối xử không tốt với Kiều Mạn Mạn chỉ vì cô ấy không phải con ruột nhà họ Kiều.

Kiều Tắc nghĩ thầm: Từ 4 năm trước tao đã biết Kiều Mạn Mạn không phải em gái ruột của tao rồi, mày xem tao có đối xử tệ với con bé không?

Đương nhiên, lời này không thể nói ra được.

Anh nói: “Yên tâm, nhà tao chưa đến nỗi nuôi thêm một đứa cũng không nuôi nổi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói đến mức này rồi, nói tiếp sẽ thành can thiệp vào chuyện nhà người khác, là hành vi cực kỳ mất lịch sự.

Bách Lăng không tiếp tục nói về đề tài này với Kiều Tắc nữa, mà mang theo chút đùa giỡn hỏi khi nào thì dẫn họ đi làm quen với “em gái” khác.

Họ đều lớn lên cùng nhau, người nhà cũng quen biết lẫn nhau. Kiều Mạn Mạn là “em gái” của họ, vậy thì Giang Vọng Hạ cũng là “em gái”. Sau này họ sẽ là người trong cùng một vòng tròn, sớm muộn gì vẫn sẽ quen biết.

Kiều Tắc nói, đợi Tiểu Hạ không còn bận như bây giờ thì sẽ dẫn cô đi làm quen với họ.

Bách Lăng đáp: “Được.”



Kiều Tắc nói được làm được. Ngày 30 tháng 8, anh lấy lý do tổ chức tiệc sinh nhật mời bạn bè đến nhà, giới thiệu Giang Vọng Hạ cho họ làm quen.

Thấy Giang Vọng Hạ, họ đều nhất trí trầm mặc.

Không thể không nói sức mạnh của di truyền quá mạnh, Kiều Tắc và Giang Vọng Hạ lớn lên có một số điểm rất giống nhau, ánh mắt phần dưới tam bạch như đúc từ một khuôn, cả người tản ra khí thế không dễ chọc.

Quan trọng nhất là!

Em gái này cao 1m8, hoàn toàn có thể chạm tới chiều cao trung bình của những người ở đây.

Ừm, nói một cách khác, đúng là ở đây có mấy người không cao bằng cô.

Lần đầu tiên Bách Lăng nhìn thấy Giang Vọng Hạ liền sinh ra lo lắng sâu sắc. Nếu Giang Vọng Hạ bắt nạt Mạn Mạn, thế thì phải làm sao bây giờ?

Chênh lệch chiều cao này, chắc chắn Mạn Mạn không có sức phản kháng.



Kiều Mạn Mạn phải làm bài tập hè, xuống dưới mang mấy món đồ ngọt lên tầng ăn, không dính lấy họ gọi “anh trai” như trước kia.

Bách Lăng không tìm được cơ hội nói chuyện với Kiều Mạn Mạn, đương nhiên không có cơ hội hỏi thăm cô ấy có bị Giang Vọng Hạ bắt nạt không.

Anh ấy gửi Wechat cho Kiều Mạn Mạn, hỏi cô ấy ở chung với Tiểu Hạ như thế nào.

Có lẽ là Kiều Mạn Mạn đang làm bài tập, rất lâu sau mới trả lời, nói cô ấy ở chung với Tiểu Hạ rất tốt, còn nói Tiểu Hạ đồng ý phụ đạo bài tập cho cô ấy.

Kiều Mạn Mạn nói: Tuy nhìn qua Tiểu Hạ rất lạnh lùng, nhưng thật ra con người rất tốt!

Mọi người đều biết, Kiều Mạn Mạn là một đứa ngốc, còn là một đứa ngốc không giỏi nói dối.

Có lẽ lời cô ấy nói đều là thật.

Cuối cùng Bách Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Chương 63, 64 viết lại.

Bách Lăng đã từng lên sân khấu trước đó, lúc đó vốn dự định sắp xếp cho anh ấy tạo CP với Kiều Mạn Mạn, sau đó viết phiên ngoại về Kiều Mạn Mạn. Tôi cảm thấy có lẽ Kiều Mạn Mạn nên nhảy ra khỏi vòng tròn hiện tại, làm quen với bạn bè mới, chứ không chỉ giới hạn trong những người trước đó. Vì vậy mới có chuyện “Khương Cảnh” lên sân.

Viết được một nửa, phát hiện tuyến tình cảm của Kiều Mạn Mạn và Khương Cảnh rất khó tiến hành. Hơn nữa thiết lập con người của Khương Cảnh có chút vấn đề, suy nghĩ cặn kẽ xong quyết định bỏ đi viết lại.

CP của Kiều Mạn Mạn là Bách Lăng, nếu mọi người không chấp nhận được sự sắp xếp này... Đề nghị kịp thời ngừng lại để không tổn thương nha qwq, cái này sẽ không sửa lại nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.