Sốc! Thế Mà Hắn Là Nhân Ngư Như Vậy

Chương 1: Chương 1





Biển hoàng hôn rộng mênh mông, sóng biển mãnh liệt, một đợt lại cao hơn một đợt.

Rõ ràng là thời tiết ban ngày nhưng sự ấm áp của mặt trời không chiếu vào vùng biển này.

Kể từ khi đế chế Abbe được thành lập thì chưa bao giờ có ai có thể sống sót từ biển hoàng hôn đi ra, nó giống như một chiếc hộp Pandora không mở, để lại nhiều bí ẩn chưa được giải đáp trong lịch sử.

Bầu trời hù dọa mấy con hải âu, chúng lao mạnh về phía biển, đôi cánh lướt qua để lại gợn sóng, và dưới đáy biển cách đó vài ki lô mét, có một con quái vật khổng lồ đang bơi về phía mục tiêu của nó.

Lòng biển sâu thẳm gần như đen kịt, vô số sinh vật biển cảm giác được hơi thở khủng bố ào ào lùi ra.

Mắt con quái vật kia lóe lên ánh sáng hưng phấn, mấy xúc tu dài không thấy biên giới trượt về phía trước, gặp phải sinh vật không tránh kịp đều bị xúc tu khổng lồ của nó khuấy nát, giác mút chằng chịt còn dính không ít tôm cá nhỏ.

Nơi nó đi qua thông suốt không bị cản trở.

Một con sứa khổng lồ tung bay tua của nó cấp tốc né tránh quái vật bên cạnh, thân hình của nó đã xem như khủng bố ở dưới đáy biển, không có sinh vật nào dám không mắt trêu chọc nó.

"Mặt ô" khổng lồ gần như có kích thước của một chiếc xe hơi nhỏ, nhưng dưới sự tương phản của quái vật, trông nó vẫn rất nhỏ, nhỏ như con kiến.

Tốc độ của nó so với quái vật vẫn còn quá chậm, cho dù dùng hết toàn lực né tránh sang một bên, còn chưa kịp né thì một giây sau, thân hình bay bay của nó bị xúc tu quái vật chặn ngang bẻ gãy, ngay cả giãy giụa cũng không có đã mất đi sinh mệnh.

Đơn giản giống như một tờ giấy bị vò nát.


Mà ví dụ như vậy, trên đường đi của quái vật đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Càng đến gần đích thì nó càng có vẻ phấn khích, xúc tu khổng lồ khuấy động biển, nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt.

Mắt của nó càng ngày càng đỏ, tham lam rục rịch không hề che giấu, trên thân thể màu xám tro có vô số hoa văn giống như đốm đen lẫn lộn ở trên, xúc tu vặn vẹo như bánh quai chèo.

Nếu không phải biết nó là sinh vật nguyên thủy của biển hoàng hôn thì chỉ sợ còn có người cho rằng nó là vật thất bại chạy ra từ phòng thí nghiệm nào đó.

Bơi về phía biển càng sâu, bề mặt da của nó giống như gặp phải cái gì đó, hơi hơi lồi lên, nó "Gào ——" một tiếng động kỳ quái, nước biển bị sóng âm này chấn động, nhưng kỳ quái chính là, càng đi xuống, nó càng ít gặp phải sinh vật.

"Gào ——" một tiếng nữa, lần này là tiếng kêu vui sướng, ý thức trong đầu nói cho nó biết, đến đích.

Chỗ này yên tĩnh không giống đáy biển, vốn là vùng đáy vực sâu tăm tối nhưng ngược lại đến chỗ này lại sáng ngời, kỳ quái là cái gì cũng không có.

—— Ngoại trừ một vỏ trai khổng lồ ở giữa.

Lớp vỏ ngoài trắng nõn không tỳ vết, tỏa ra ánh sáng mềm mại, nếu xuất hiện ở hội đấu giá thì hẳn là báu vật tuyệt thế khiến trân tàng gia điên cuồng, nhưng nó ở biển sâu không cách nào tiếp cận chỉ lẳng lặng biểu hiện vẻ đẹp.

Sinh vật duy nhất không thể thưởng thức.

Lúc này quái vật ầm ĩ yên tĩnh lại, mắt của nó chăm chú nhìn chằm chằm vào vỏ trai trắng nõn, miệng mở ra thật lớn, nhắm ngay vỏ trai, đường văn trên thân nó giống như còn sống, phồng lên ở trên thân thể quái vật, rồi ——
Một tiếng gào vang vọng khắp đáy biển khiến vô số sinh vật chấn động, từ trong miệng nó phát ra.


Nhưng mà nguồn gốc tấn công chính thức của sóng âm là vỏ trai nó không dám chạm vào, bên trong truyền đến cảm giác uy hiếp nồng đậm làm cho nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì thế chỉ có thể giống như đánh nhau với quân địch truyền kiếp của mình, trước tiên phát ra tiếng kinh sợ quân địch để biểu thị sự lớn mạnh của mình.

Vỏ trai không có một chút phản ứng, nó tỏa ra ánh sáng trắng nhẹ, tinh khiết và sáng sủa.

Con quái vật không bỏ cuộc, nó lại há to miệng, phát ra tiếng thứ hai làm cho đáy biển chấn động, đây là khúc dạo đầu cho một cuộc tấn công.

"Gàooo ——"
Vỏ trai được một cánh tay chậm rãi mở ra, cánh tay kia không giống tay con người, trên cánh tay hiện ra vảy cá màu xanh nhạt lấp lánh.

Có một giọng nói vang lên từ vỏ trai, tuyệt vời như một nốt nhạc bật lên trong tay của các nhạc sĩ nổi tiếng nhất, hắn nói, "Ồn ào thế."
Tiếng không lớn, lại giống như là có ma lực kỳ quái gì đó, xuyên thấu qua sóng biển mềm mại, truyền đến tai quái vật.

Tiếng quái vật đột ngột dừng lại, bản năng tự nhiên của nó đấu tranh với khao khát trong lòng, khao khát quyền lực to lớn trỗi dậy, cuối cùng, ánh mắt của nó gian xảo loé lên, khát vọng áp đảo lý trí, xúc tu quái vật giơ lên cao, từng lỗ giác mút thật lớn đang rục rịch.

Giết hắn, giết hắn...!
Cho dù đối mặt với sự uy hiếp của quái vật, "sinh vật" trong vỏ trai vẫn không nhanh không chậm, chín mươi độ, một trăm tám mươi độ, vỏ trai hoàn toàn mở ra, lộ ra toàn cảnh bên trong.

Giống như có một tấm màng mỏng ngăn cách nước biển, mái tóc bạc thật dài tản ra, theo dòng nước xoã xuống bên hông, nhất thời không phân biệt được làn da với vỏ trai cái nào trắng hơn, hắn chậm rãi mở mắt, vẫn không nhanh không chậm.

Màu mắt giống màu tóc, con ngươi nhạt nhẽo không mang theo nhiều màu sắc cảm xúc nhìn về phía con quái vật lớn trước mặt.


Điều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, từ phần eo của hắn đi xuống, cũng không phải là hai chân thuộc về con người mà là một cái đuôi cá lấp lánh bao phủ bởi vảy màu xanh đậm, đuôi cá so với màu nước biển càng đậm, so với châu báu màu xanh da trời còn rực rỡ chói mắt hơn.

Một nhân ngư ở vùng biển sâu, vừa mới tỉnh lại, hắn còn có một cái tên khác, Siren.

Trong truyền thuyết, các vị thần đã rơi vào thế giới với nước mắt của mình, một trong số đó rơi xuống biển sâu, sinh ra viên ngọc của biển, Siren.

Nhân ngư tóc bạc ngẩng đầu nhìn về phía quái vật biển khổng lồ, thậm chí hắn còn không lớn bằng một cái xúc tu của đối phương.

Khi xúc tu của quái vật biển sắp rơi vào người hắn thì nhân ngư di chuyển.

Không thấy rõ bóng dáng của hắn, chỉ có một trận dòng nước mạnh cấp tốc xuyên qua thân thể quái vật biển, bóng dáng nhân ngư xuất hiện ở bên kia.

Tùy ý để nước biển rửa sạch máu tươi trên tay, một giọt máu tươi từ đầu ngón tay chậm rãi nhỏ xuống, ngón tay tái nhợt bén nhọn với máu tươi càng đối lập mãnh liệt hơn, hắn nhíu mày nói, "Bẩn chết đi được."
Quái vật biển phát ra tiếng gào thét đau khổ, xúc tu của nó giãy giụa vài lần, ầm ầm đứt đoạn, gợn lên sóng biển thật lớn.

Máu lan rộng trong nước biển, nhuộm đỏ cả vùng nước.

Trì Ngư chậm rãi rụt móng tay bén nhọn trở về, mặt ngoài bàn tay thoạt nhìn mềm mại mà vô hại, mái tóc dài màu bạc cũng không giống như con người ở trong nước bị dán vào bên tai có vẻ ướt sũng.

Mà là giống như có ngăn cách với nước, xõa tung ở phía sau.

Hắn không chút hoang mang, lạnh lùng nhìn con quái vật khổng lồ có thể khiến cho biển khơi chấn động đau khổ giãy giụa trong nước, giờ phút này Trì Ngư giống như là một thần linh vừa mới thức tỉnh giáng xuống nhân gian, tôn nghiêm của hắn không cho phép bất kỳ sinh vật nào khiêu khích.

Ở phía trước là quái vật, có thể nhìn thấy bộ phận tim của nó, mở một lỗ hổng thật lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.


Nhân ngư trong giấc ngủ say sẽ rơi vào mộng đẹp, Trì Ngư tìm kiếm cho mình vùng biển sạch nhất, vỏ sò đẹp nhất, chuẩn bị ngủ đến không biết trời trăng, ai biết giấc mơ vừa được một nửa đã bị một tên xấu xí đánh thức, tâm trạng cực kỳ không tốt.

Trong bụng truyền đến cảm giác đói khát không rõ ràng lắm, gen thuộc về cá đang kêu gào, để cho Trì Ngư xông lên, nhai nuốt quái vật biển cách đó không xa đã ngừng giãy giụa, máu thịt của nó là thức ăn cực kỳ bổ dưỡng —— Đối với Trì Ngư mà nói.

Nhưng Trì Ngư không có ý nghĩ nào về sinh vật xấu xí như vậy, hắn muốn đi lên trên tìm đồ ăn.

Tìm một số thực phẩm ít đẫm máu hơn, có thể ăn.

Vùng biển đã bị ô nhiễm, Trì Ngư không còn tâm trạng ở lại.

Hắn liếc mắt nhìn vỏ trai không biết ngủ ở bên trong bao lâu, đuôi cá giật giật, không lưu luyến xoay người rời khỏi khu vực biển này.

Trong bóng tối, ai đó đang mở mắt ra, "hắn ta" nói, Tôi...!của tôi...!a...!đã thức tỉnh...!
"Biển hoàng hôn, vùng đất thần linh, có báu vật, ăn vào có thể tiêu diệt bách bệnh, trường sinh bất tử."
Hạng Phỉ đứng trên boong tàu, còn đang im lặng suy nghĩ những lời này.

Gió biển thổi qua mũ quân đội của anh, Hạng Phỉ đưa tay ấn xuống, mặt mày bị che dưới bóng tối của mũ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt anh tuấn bên dưới, ánh mắt nhìn mặt biển mênh mông vô tận, lộ ra chút lạnh lẽo.

Rốt cuộc báu vật của biển hoàng hôn là gì?
.....????????????????????????????????.....!
•Truyện Chỉ Đăng Tại Wordpress Và Wattpad.

Các Trang Khác Đều Là "ĂN CẮP"
10/1/2022
#NTT.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.