Lồng ngực Hạng Phỉ đang âm ỉ đau nhức, nguyên nhân là do chạy trong một thời gian dài không nghỉ.
Anh há miệng muốn nói cái gì đó, trong nháy mắt nhìn thấy Trì Ngư thì trái tim đập mạnh, có một loại cảm giác vốn nên như vậy.
Bước chân dừng lại, mũi chân hướng về phía Trì Ngư nhưng anh không đi về phía trước.
Trì Ngư ở trên tảng đá có chút luống cuống nhìn anh, mái tóc bạc của hắn xoã tung trong mưa, nước mưa theo vảy trượt xuống, ánh sáng lóe ra đâm vào mắt Hạng Phỉ.
Cái đuôi cá kia lúc nào cũng nhắc nhở Hạng Phỉ, hắn là một nhân ngư, một nhân ngư nhìn như "yếu đuối".
Có một khoảng cách với con người.
Sinh vật của biển hoàng hôn đâu đơn giản chứ?
Mang theo giọng nói ác ý từ trong lòng truyền đến, chấn động đến hắn không khỏi nắm chặt bàn tay, rũ mi mắt xuống, nước mưa hòa cùng máu tanh chảy tới chỗ trũng đều được anh thu vào trong mắt.
Trì Ngư thấy Hạng Phỉ cười cười, làm cho hắn ngoài ý muốn chính là Hạng Phỉ chỉ nói với hắn, "Mưa to rồi."
Miễn cưỡng chen ra ba chữ từ trong cổ họng, còn mang theo một chút khàn khàn.
Trì Ngư có chút nghi ngờ, hắn không cảm nhận được ác ý phát ra trên người Hạng Phỉ, nhưng Hạng Phỉ lại chứng kiến hắn giết chết đồng đội của mình, hiện tại không rõ nói với hắn cái này làm gì.
Một giây sau, hắn nhìn thấy Hạng Phỉ rũ mắt, vừa vặn trên lông mi có một giọt nước rơi xuống, anh nói, "Mưa to rồi, anh đi đi."
Mí mắt đè xuống cảm xúc nồng nàn, ánh mắt đen của anh như vực sâu, có lẽ chính mình cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Mục đích của anh là cái gì, tôi không muốn biết, Trì Ngư." Giọng nói của anh trôi nổi trong mưa, theo những giọt mưa rơi vào tai của Trì Ngư.
"Trung tâm đã bị tôi hủy diệt, anh muốn tìm cái gì chỉ sợ cũng không thấy." Anh khẽ thở dài, cánh tay có nửa áo rách nâng lên.
Thật sự nhận ra Trì Ngư muốn tìm một cái gì đó ở hồ trong hang động.
Muốn nói Trì Ngư không giỏi ngụy trang, nhưng lần đầu tiên gặp mặt ở bờ biển đã lừa gạt được Hạng Phỉ, muốn nói hắn giỏi ngụy trang, nhưng ngày thường lại hay lộ ra sơ hở.
Cánh tay bên kia còn quấn băng rách, máu chảy xuống.
Cánh tay Hạng Phỉ nâng lên còn nguyên vẹn.
Thẳng đến lúc này Trì Ngư mới nhận ra có gì đó không đúng, hắn chăm chú nhìn chằm chằm hai cánh tay của Hạng Phỉ.
Nhìn thì giống nhau nhưng cánh tay không bị thương của Hạng Phỉ vẫn khác với cánh tay người thật nếu nhìn kỹ.
Trong đầu hắn hiện lên một chút ý nghĩ mờ nhạt, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy cánh tay của Hạng Phỉ, làn da hai bên biến thành một màu kim loại không rõ khác, từ cánh tay nhỏ đến bàn tay, hoàn toàn biến thành màu bạc quen thuộc với Trì Ngư.
Tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Rầm rầm" một tiếng.
Có âm thanh gì đó vang lên.
Vũ khí trên cánh tay Hạng Phỉ giơ lên ngắm vào Trì Ngư.
Nòng súng đen tối phản chiếu trong đồng tử nông của Trì Ngư, nhưng hắn chú ý đến một thứ khác.
Hắn trăm cay nghìn đắng lục tung biển hoàng hôn, nhịn mùi hôi thối đi tới đảo muốn tìm nó, nhưng lại ở chỗ Hạng Phỉ.
——Một viên pha lê màu lam tinh khiết giống như đá quý, khảm nạm ở vũ khí trên cánh tay Hạng Phỉ bay lên.
Viên pha lê kia đang xoay tròn, rõ ràng được làm nguồn năng lượng cung cấp sức cho cánh tay máy móc của Hạng Phỉ.
Trong lòng Trì Ngư nổi lên sóng to gió lớn.
Cái "nước mắt của thần biển" anh không tìm được lại ở trên tay Hạng Phỉ.
Sau khi tỉnh lại thì Trì Ngư cảm nhận được nước mắt của thần biển ở cạnh mình, vì thế hắn kết luận "nước mắt của thần biển" không bị vứt đi, dù sao cũng là thứ của nhân ngư thế hệ trước, nhất định ẩn nấp trong một góc nào đó của biển?
Lúc này Hạng Phỉ đi tàu Abbe tới biển hoàng hôn.
Một màn kịch tính như vậy lại bị hắn gặp phải.
Trì Ngư thở dài, không khỏi có chút cảm thán kỹ thuật của con người cao siêu, năng lượng ngưng tụ trong nước mắt của thần biển cũng đủ cho nhân ngư an toàn vượt qua giai đoạn chuyển tiếp, đồng dạng với nguồn chứa năng lượng khổng lồ cho con người sử dụng.
Hắn nghe thấy Hạng Phỉ nói, "Đi đi, Trì Ngư."
Nhân ngư đã đi xa.
Trì Ngư chui xuống đáy biển, Hạng Phỉ thấy bóng dáng của hắn biến mất không còn nữa.
Anh đặt cánh tay xuống.
Hạng Phỉ thở dài, giống như một đám mây bay qua.
Anh đi về phía trước, túi xách phía sau rất nặng vì có thi cốt không trọn vẹn của ba người.
Đại khái Trì Ngư không biết, trong nháy mắt Hạng Phỉ giơ cánh tay lên, anh mềm lòng với hắn.
Vì vậy anh chỉ nói, "Đi đi."
Lần sau mà gặp thì có lẽ sẽ không như vậy.
Cá xấu xí bên cạnh tiến lại gần, râu dài hai bên nó run run, miệng cá ùng ục thở ra bong bóng lớn.
Trì Ngư đẩy khuôn mặt xấu xí của nó sang một bên, rất lạnh lùng vô tình và buồn bực.
Lạnh lùng vô tình là với cá xấu xí, buồn bực là với mình.
Hắn nhìn về phía một bóng dáng nhỏ bé trong đảo hoàng hôn.
Chỉ sợ là không gặp lại được, Hạng Phỉ.
Trì Ngư nheo mắt, hắn làm một cái khẩu hình với Hạng Phỉ, lần, sau, gặp.
.....????????????????????????????????.....!
21/1/2022
#NTT.