Cô e thẹn mím môi, rốt cuộc cũng không nhịn được đành toét miệng cười: “Không có, bụng em đang sôi ùng ục đây.”
Đến khách sạn, vẫy tay chào tạm biệt mấy người bạn xong, Chân Noãn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Thấy Ngôn Hàm nhìn mình chằm chằm, cô bỗng ý thức được cái thở phào này đã quá lộ liễu rồi. Cô lúng túng cười khì hai tiếng, nhưng anh lại áy náy: “Xin lỗi, biết em không quen mà
còn dẫn em đến mấy chỗ ồn ào này.”
“Không sao đâu ạ, mọi người đều rất nhiệt tình mà.”
Anh lấy lại vẻ ôn hoà, gương mặt cũng tỉnh táo và lạnh nhạt trở lại sau lúc chơi đùa huyên náo quá mức.
“Hình như anh không vui lắm khi tụ họp bạn bè thì phải?”
“Ừ...” Anh cân nhắc. “Không hẳn như thế. Vui thì có vui, chỉ là sau phút vui đùa lại thấy cảm giác mệt mỏi cũng rất rõ ràng.”
“Cảm giác... anh và bạn anh không còn giống nhau như trước nữa.”
“Hả?” Anh khá hứng thú với lời nhận xét này.
“Không biết nữa, không diễn tả được.” Cô lại mím môi cười. “Tóm lại, cảm thấy anh tốt hơn họ.”
“Không phải.” Anh cười. “Tất cả đều có lựa chọn và cách sống của riêng mình, không có ai là ưu việt hơn ai cả.”
“Em biết.” Cô nói, nhưng trong lòng cứ cố bênh vực anh, dù sao anh vẫn tốt hơn họ, tốt hơn rất nhiều người.
Nhóm bạn gần ba mươi này thật ra là mỗi người một vẻ. Trong những người bạn
chí cốt thuở thiếu thời ấy, có người còn trẻ đã bắt đầu béo lên vì rượu
chè quá độ, cũng có người khoác lên vẻ ngoài cao sang quý phái nhưng lại vô cùng thiển cận, lại có người trong mắt chỉ toàn quyền thế và dựa dẫm quan hệ, thậm chí có người còn hằn sâu dấu vết từ cuộc sống khắc khổ và những toan tính bất đắc dĩ.
Duy chỉ có mình anh vẫn ung dung nói cười, dù đã trút bỏ vẻ lão luyện và điềm tĩnh sau bao thế sự thăng trầm nhưng lại không hề nhuốm mùi con buôn mà vẫn chính trực và ngay thẳng.
Đội trưởng tốt hơn họ nhiều.
Băng qua đại sảnh lộng lẫy tráng lệ, bước chân vào thang máy xa hoa, cửa đóng lại chỉ còn hai người họ. Anh
lặng thinh không nói gì, bỗng nắm lấy tay cô. Lần này, cô không giãy ra
nữa, bản thân vui vẻ quay đầu nhìn anh. Gương mặt anh rất bình tĩnh, bất chợt không hiểu sao cô lại cảm thấy anh thật cô đơn.
“Đội trưởng.”
“Ừ.”
“Vừa nãy, anh cảm thấy cô đơn à?”
“... Sao lại hỏi như thế?”
“Vừa rồi, em ngồi giữa đám đông nhưng lại thấy rất cô đơn.” Đôi mắt trong
veo của cô nhìn anh, “Còn anh? Đội trưởng, anh có cảm thấy cô đơn
không?”
“...”
Ngôn Hàm cười cười không đáp. Anh không cảm
thấy cô đơn mà chỉ là thoáng thấy đơn độc. Anh trở về thành phố quen
thuộc này, trở về bên cạnh những người thân quen đã lớn lên cùng anh và
Hạ Thời. Nhưng mà... cả thành phố đã quên cô mất rồi, cả thế giới đã
không còn nhớ đến cô nữa, chỉ có anh vẫn ghi khắc trong lòng thôi.
Anh kéo Chân Noãn đến gần một chút, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Cô thoáng run
lên, đầu hơi mụ mị nhưng vẫn ngoan ngoãn áp má vào lồng ngực anh. Tất cả đều diễn ra trong im ắng và thận trọng.
Anh cúi đầu, đặt cằm lên tóc mai lơ thơ của cô rồi cọ sát. Cô khẩn trương đến da đầu râm ran,
nắm chặt áo khoác anh, lòng ấm áp như tan chảy. Đội trưởng, vừa nãy, em
ngồi giữa nhiều người như vậy mà vẫn cảm thấy thật cô đơn. Nhưng... khi
cô đơn chỉ cần được nhìn thấy anh thì em sẽ ổn thôi.
Ngôn Hàm dẫn theo Chân Noãn đến nơi đăng ký điểm danh và lấy tài liệu rồi lên tầng.
Hai người bàn nhau trở về phòng sửa soạn xong xuôi sẽ đi ăn cơm. Chân
Noãn đã chịu nóng cả ngày, sợ Ngôn Hàm muốn đi ngay liền vội vàng tắm
rửa thay váy. Kết quả là quá nhanh nên lại bắt đầu thấy bơ vơ buồn chán
vì chờ đợi.
Cô không có gì làm bèn sắp xếp lại va li, vừa kéo
khoá đã thấy một con gián bay từ trong ra. Chân Noãn hét toáng lên, đúng lúc Ngôn Hàm ở đối diện mở cửa ra: “Sao vậy?”
Cô chỉ chỉ: “Đội trưởng, có gián!”
“Để anh xem!” Anh đi đến, chẳng nhìn thấy con gián nào, tìm một vòng cũng
không có, quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt “Em trêu anh đấy à?”.
Cô giơ tay: “Có thật mà, bay ra từ va li của em.”
“Sao trong va li lại có gián?”
“Em cũng không biết. Va li này chỉ mới dùng một lần thôi, là lúc trở về từ Mỹ.” Cô nghi ngờ nhìn xung quanh.
Anh nhíu mày, tặc lưỡi: “Vậy thì phiền rồi, có thể là khách nhập cư trái phép từ Mỹ.”
Cô sửng sốt: “Từ Mỹ?”
“Rất có thể. Chậc, phải cẩn thận sinh vật xâm lăng.”
Chân Noãn chợt nghĩ đến tôm hùm sông Scotland, cua đồng sông Rhine, cá chép
châu Á sông Mississippi, lục bình hồ Côn Minh, và cả… con gián từ Mỹ đến Thâm Thành!
Cô bắt đầu xắn tay áo.
“Làm gì thế?”
“Bắt gián. Lỡ như nó sinh sôi nảy nở thì làm thế nào? Em sẽ biến thành tội nhân của đất nước mất!”
Ngôn Hàm cố nén cười, vừa định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên, nụ cười tan đi một nửa, nghiêm túc bước ra ngoài nhận điện thoại. Đối
phương vừa cất tiếng đã nói ngay: “Thiên Dương chết rồi.”
Ngôn Hàm im lặng mất mười giây: “... Sao lại chết?”
“Uống thuốc cảm nên ngủ quá say rồi bị lửa thiêu chết.”
“Cậu ấy từng là lính đặc chủng.”
“Phải, chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ.”
“Cho nên?”
“Phi Ưng nghi ngờ có người muốn trả thù chúng ta.”
“...”
Cúp điện thoại trở về phòng, anh bỗng ngây người. Nhưng chỉ chốc lát, trong phòng giống như có cơn gió lốc vừa cuốn qua. Chân Noãn xáo tung cả căn
phòng, mệt đến nỗi trán đầm đìa mồ hôi. Cô đang tìm con gián...
Ngôn Hàm nghĩ ngợi nhưng vẫn không nói cho cô biết, vừa nãy anh chỉ nói đùa
thôi, làm sao sinh vật qua được kiểm tra an ninh hành lý...
Cuối
cùng, Chân Noãn vẫn không tìm được, lục lọi cả nửa giờ, ngồi thừ giữa
đống tan hoang suy nghĩ xuất thần. Ngôn Hàm ở bên cạnh thu dọn đồ giúp
cô, có phần áy náy nói: “Thôi, có lẽ nó sắp chết rồi.”
“Nó rất có sức sống là đằng khác, còn bay nữa đấy!”
“...” Ngôn Hàm trải drap giường lại. “Gián Trung Quốc sẽ cắn chết nó.”
“Gián Trung Quốc không đánh thắng đâu, nó có thể bay mà.”
Ngôn Hàm vỗ gáy, đã nhiều năm anh không gặp phải tình cảnh khó đối phó vậy
rồi, đúng thật là tự gây nghiệt không thể sống mà. Anh vuốt đầu cô:
“Đừng ủ rũ, lát nữa anh mua thuốc xịt gián cho...” Lời còn chưa dứt,
điện thoại lại vang lên, anh đi ra ngoài nghe lần nữa, là Quan Tiểu Du
gọi đến.
“Đội trưởng, vụ án xác ướp ở bãi rác Dương Minh đã có tiến triển.”
“Nói đi!”
“Tổ bọn em căn cứ vào thành phần của nhựa đường và thùng chứa nhựa tìm được nhà máy sản xuất, xuất phát từ xưởng nhựa đường Hồng Đồ thuộc quận Bạch Tháp.”
Ngôn Hàm cau mày: “Người đại diện pháp luật là Thân Hồng Ưng.”
“Đúng vậy. Anh ta và em trai Thân Trạch Thiên chính là ông chủ hiện giờ của
Hoa Thịnh.” Quan Tiểu Du nói: “Xưởng nhựa đường chín năm trước đã từng
xảy ra vụ nổ, phải ngừng kinh doanh để sửa chữa, sau đó vì bị quy hoạch
mà phải di dời lên huyện. Về phần xác ướp tên Lữ Băng kia, anh ta cứ như là từ đá chui ra vậy, ngoại trừ thông tin về thân phận thì không tra
được gì khác.”
Ngôn Hàm không nói lời nào, bởi vì hành động năm đó nên những thông tin về Lữ Băng đều đã bị che giấu rồi.
“Đội trưởng, chiếc nhẫn ngón út kiểu nam trong túi áo xác ướp có niên đại rất lâu, không tra ra được manh mối.”
“Cái đó không cần tra nữa.” Anh nói. “Còn việc gì khác không?”
“Còn...” Tiểu Du ấp úng.
Anh cau mày: “Nói đi!”
“Đội trưởng, không phải anh căn dặn bọn em dọn dẹp toàn bộ nhựa đường trong
bãi rác sao? Bọn em mới dọn đến thùng thứ ba, không tìm thấy người,
nhưng...”
Ngôn Hàm nheo mắt: “Nhưng cái gì?”
“Phát hiện
một mảnh da người. Kiểm tra DNA là thuộc về cô Hạ Thời. Bọn em đoán
trong mấy thùng nhựa đường chưa được làm tan có thể sẽ có... thi thể
nguyên vẹn.”
“Biết rồi.” Anh cúp điện thoại.
Chân Noãn và
Ngôn Hàm cùng nhau xuống nhà hàng dưới tầng. Đến cửa thì Ngôn Hàm dừng
lại và nói: “Em ăn trước đi, anh ra ngoài làm chút việc.”
Chân Noãn bối rối: “Anh không ăn cơm đã đi làm việc ạ?”
Anh ậm ờ, kéo cô đến nhà hàng: “Nhanh đi!” Anh đi vài bước rồi quay đầu lại, tay chỉ chỉ cô: “Đừng bỏ bữa đấy!”
Chân Noãn nhìn nhà hàng đông nghẹt cả người liền rụt cổ lại. Sớm biết chỉ có một mình thì cô đã ăn mì tôm trong phòng rồi. Nhân viên phục vụ thấy cô đeo thẻ VIP liền hướng dẫn cô đi sang một bên: “Khu khách VIP cấp A ở
bên kia. Xin mời đi theo tôi.”
Sau bức bình phong khắc hoa là
sảnh tiệc buffet món Tây tinh xảo và xinh đẹp. Cô gật đầu nói cảm ơn
nhân viên phục vụ, chọn xong món rồi đi tìm chỗ ngồi, xung quanh có rất
nhiều người dùng cơm một mình.
Cô bưng đĩa ăn ngồi xuống. Không ngờ người đang ăn một mình ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, vị trí này có người rồi.”
Chân Noãn cười ngại ngùng, rút kinh nghiệm, lần tiếp theo mở lời hỏi trước: “Xin hỏi, nơi này có...”
“Có người rồi.”
Bị từ chối đến lần thứ năm, cô không mở miệng được nữa. Toàn bộ phòng ăn
chỉ có mình cô ngốc nghếch bưng đĩa đi lung tung. Cô không có chỗ nào để ngồi, đành chạy ra phòng ăn bên ngoài. Đến cả bàn nhỏ bốn hay sáu người cũng chẳng còn, Chân Noãn bèn ngồi ở bàn tròn lớn mười mấy người, vội
vàng cắm đầu ăn.
Ngồi còn chưa ấm chỗ thì đã thấy một đám đàn ông đang nói chuyện ồn ào xông đến, ngồi đầy cả bàn. Người ngồi hai bên
Chân Noãn thân hình hơi mập, tạo thành thế gọng kìm.
Cô định cầm đĩa bỏ đi thì có người bắt chuyện với cô: “Người đẹp, cô cũng đến họp sao?”
Lẽ nào là chuyên gia cùng đến họp ư?
“À, đúng vậy.”
Mọi người cười tít mắt nhìn cô, biết cô đến từ Dự Thành liền khen xưa nay
Dự Thành toàn mỹ nhân, nghe cô nói mình là pháp y thì lại hỏi lúc phẫu
thuật đàn ông có ngượng ngùng hay không.
Chân Noãn gượng gạo nhưng cô không biết là họ có vấn đề hay chứng khủng khoảng trong giao tiếp của mình đang phát tác nữa.
Một người đàn ông mặt béo mời mọc: “Mọi người làm quen với nhau đi KTV, cô cũng đi đi!”
Chân Noãn nghi ngờ: “Tôi và các anh chắc không cùng tổ đâu.”
“Không cùng tổ cũng làm quen được mà.”
“Buổi tối... tôi còn có việc.”
“Vừa đến đây mà có việc gì, nhìn sơ đã biết là nói dối, cô xem thường bọn tôi thôi.”
Chân Noãn: “Các người đi chơi đi, tôi không tiện.”
“Vậy cô uống một ly rượu chuộc tội đi.” Chiếc bàn tròn vừa xoay, một ly rượu trắng đã đưa đến trước mặt cô.
“Tôi không biết uống rượu.”
“Làm gì có công việc nào mà không biết uống rượu, không thích chúng tôi nên không nể mặt đúng không.”
Tại sao tôi phải thích các người? Chân Noãn cau mày, lòng thầm nghĩ đám người này chắc chắn đầu óc có vấn đề.
“Uống rượu hay là đi hát, cô phải chọn một trong hai, nếu không là không nể mặt bọn tôi.”
Tại sao phải nể mặt chứ? Chân Noãn bĩu môi, nắm chặt túi trong tay, đứng dậy bỏ đi.
Người đàn ông bên cạnh bắt lấy cô ấn trở về ghế: “Cô à, ông tổng của chúng tôi nói chuyện với cô đấy, đừng bất lịch sự chứ!”
Sắc mặt Chân Noãn trắng bệch, né tránh bàn tay trên vai: “Đừng như vậy mà.”
Giọng cô cuống quýt khiến cả bàn cười ồ lên.
“Uống rượu, ca hát với ai?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chân Noãn quay phắt lại, đôi mắt đen láy bỗng chốc toát lên vẻ lệ thuộc: “Đội trưởng!”
Ngôn Hàm chỉ liếc nhìn cô giây lát rồi nhìn ngay về phía đối diện, giọng điệu giễu cợt: “Nhớ không lầm là Lý tổng phải không?”
Đối phương đứng dậy, đưa tay ra bắt, cười xoà: “Trí nhớ anh tốt quá!”
“Mặt mũi của anh không đủ lớn rồi.” Giọng Ngôn Hàm lạnh lùng, anh kề đến đẩy vòng tròn xoay đi, rượu chuyển về phía đối diện. “Ly rượu này xem như
anh nhận lỗi với bạn gái tôi.”
Sống lưng Chân Noãn cứng đờ. Hình
như anh vừa nói hai chữ... bạn gái? Có điều, trong ấn tượng của cô, Ngôn Hàm không phải vậy. Anh đối với người ta thường không quá nhiệt tình,
nhưng cũng không lạnh lùng thế này. Hành xử rạch ròi quyết đoán, nhưng
cũng sẽ chừa đường thoái lui cho người khác chứ không như giờ phút này,
khí thế át người đến mức không hề giữ chút thể diện cho đối phương.
Cô không biết rằng Hạ Thời thuở thiếu thời vì xinh đẹp mà hay gặp chuyện
phiền phức, cũng từng không ít lần gây ra náo loạn. Thường ngày, nếu
chuyện gì có thể kích động đến thần kinh Ngôn Hàm thì đó chính là kiểu
trêu chọc tẻ nhạt và nông cạn này.
Cả bàn đều nhìn sắc mặt Lý tổng, không biết người đột ngột xuất hiện này có lai lịch thế nào.
“Là tôi mắt kém, không nhìn ra được là người của anh.”
Chân Noãn hơi nghẹt thở. Ngôn Hàm cúi người ôm cô vào lòng. Thân thể áp sát, gương mặt nghiêng và cằm gần ngay trước mắt cô, hơi thở gợi cảm quanh
quẩn nơi chóp mũi. Cơ thể anh toát ra mùi hương khiến lòng người gợn lên những rung động khó tả.
Cô hít thở khó nhọc. Ngôn Hàm cũng dần dần cảm giác được vùng cổ nóng hổi và hơi thở hổn hển của cô khiến anh râm ran.
“Đứng dậy!”
Chân Noãn đứng vụt dậy, anh lôi cô bỏ đi.
Dường như tâm trạng Ngôn Hàm không tốt lắm, lạnh nhạt hỏi: “Em không nhìn ra
bọn họ trái ngược với chúng ta sao? KTV, hừ, đóng cửa phòng lại có làm
gì cũng không do em quyết định.”
“Em đâu nhận lời, nhưng bọn họ không cho em đi.” Lòng cô chua xót.
Giọng nói anh hoà hoãn hơn: “Sao em lại ngồi đó?”
“Bên này ai cũng nói là có người rồi, không cho em ngồi... Không phải anh có việc sao? Sao lại trở về?”
“Không yên tâm về em.” Anh nói. “... Muốn dẫn em đi cùng.”
Thâm Thành quanh năm đều là mùa hè, cả con đường ánh nắng chói chang, phố xá rộng rãi và sạch sẽ, hàng cây hai bên đường um tùm rợp bóng. Chân Noãn
rất thích: “Nếu được sống ở đây thì tốt quá! Mùa đông, chân em sẽ không
đau nữa.”
Ngôn Hàm xoa đầu cô.
Khu ngõ Thanh Thạch yên
ắng, chỉ có tiếng gió mơn man ngọn cây và tiếng suối chảy róc rách. Vách tường đá rêu phong cổ kính với hoa lá thắm tươi phủ mình nơi đầu tường, quần áo phơi nắng trên dây nhảy múa phấp phới, trên tảng đá treo đầy cá khô và ngô, tất cả tạo nên một khung cảnh vô cùng xinh đẹp.
Chân Noãn ngước nhìn: “Nơi này đẹp quá! Em còn tưởng rằng nơi cổ kính như thế sẽ bị phá dỡ nữa cơ.”
“Khu vực này được xem là di tích văn hoá rồi.”
Đi chừng mười phút thì họ rẽ vào một con ngõ hơi hẹp. Chân Noãn dần dần
càm giác được Ngôn Hàm có phần khẩn trương, dường như có gì đó không ổn.
Họ bước đến một khoảnh sân nhỏ rực rỡ giữa muôn hoa nở rộ, dưới cánh cửa
gỗ trắng là lối đi rải sỏi phủ đầy hoa rơi lả tả. Những nhánh tường vi
và bìm bìm vươn mình ôm kín bờ tường. Những đoá sơn trà và dành dành
chen chúc đua nhau khoe sắc. Căn nhà màu xanh đẹp như cổ tích, nhất là
căn phòng có ban công ở tầng hai khuất trong bóng cây râm mát, gió thổi
qua làm rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng tung bay, dải chuông gió đầy màu sắc cũng khẽ kêu leng keng.
Chân Noãn quay đầu lại nhìn Ngôn Hàm.
Anh đứng trong cơn gió, ngước nhìn căn phòng tầng hai màu xanh kia với
ánh mắt thẳng tắp và dịu dàng. Tia sáng trắng trong từ bầu trời xa xăm
soi vào đôi mắt anh lấp lánh ánh nước.
Đã bao đêm như thế anh leo từ giàn hoa này lên gõ cửa sổ phòng cô. Cô sẽ chạy đến mở cửa cho anh.
Chân Noãn nhẹ giọng: “Là nhà của cô ấy sao?”
“Ừ... dẫn em đến xem.”
Họ đi tiếp lên bậc thang gỗ màu xanh rồi khẽ gõ cửa, bên trong vang lên
tiếng đáp trong trẻo. Cánh cửa mở ra, một quý bà tao nhã xinh đẹp xuất
hiện. Bà mặc bộ đồ thể thao màu xanh, gương mặt thanh tú sắc sảo, đầu
vấn một búi tóc gọn gàng mát mẻ. Là mẹ của Hạ Thời.
“Hàm đến rồi à, mau, vào nhà đi... Ba A Thời ơi, thằng Hàm đến rồi này!”
Mẹ Hạ vui mừng kéo anh, vừa nhìn thấy Chân Noãn phía sau anh thì thoáng sửng sốt, nhìn thẳng vào mắt cô mà không hề chớp mắt.
Chân Noãn ngơ ngẩn, trong mắt dì ấy có quá nhiều tình cảm sâu đậm, tình yêu
hiền từ, bao nỗi hân hoan và hoài niệm. Cô không chịu được, trong lòng
vô cùng ngột ngạt nhưng chẳng hề tránh né và càng không muốn dời ánh mắt đi. Cô thích đôi mắt ấy.
“Cháu gái, vào trong đi!”
Bên
trong nhà lấy màu xanh làm chủ đạo, không gian vô cùng ấm cúng. Bức
tranh hoa hướng dương treo trên tường, cây đèn nhỏ dựng bên cạnh sofa,
chậu cây thuỷ sinh be bé đặt trên bàn trà, chiếc rèm vỏ ốc treo nơi cửa
hành lang và những chiếc chuông gió dưới mái hiên, khắp nơi đều chứa
đựng bao tâm tư vừa khiến người ta thích thú lại tràn đầy hơi thở cuộc
sống.
Ngôn Hàm vào nhà liền giới thiệu: “Cô ấy là Chân Noãn.”
Ba mẹ Hạ Thời vui vẻ ra mặt, liên tục khen Chân Noãn dịu dàng và xinh xắn. Gương mặt Chân Noãn thoáng chốc như quả táo đỏ, bỗng nhận ra trước khi
Ngôn Hàm đến đây đã từng giới thiệu với họ về cô rồi.
“Tên của cháu viết thế nào?”
Ngôn Hàm: “Chân trong “chân biệt”, Noãn trong “ôn noãn”(*).”
(*) “Chân biệt” nghĩa là thẩm định, “ôn noãn” nghĩa là ấm áp.
“Chân Noãn... Chân Noãn...” Mẹ Hạ khẽ ngâm nga như thể lần đầu tiên gặp con
dâu. “Tên cháu thật hay, rất hợp với chữ “Hạ” nhà cô chú. Ba A Thời này, ông nói có đúng không?”
“Phải đấy! Chân Noãn giống với chữ “Hạ” nhà ta.”
Ngôn Hàm thất thần, nghe thành: “Chân Noãn giống với Hạ Thời của chúng ta.”
Ngôn Hàm hỏi thăm cuộc sống gần đây của họ. Ba mẹ Hạ Thời bảo sắp về hưu nên hai người đang học chụp ảnh và lên kế hoạch đi du lịch khắp thế giới.
Có lẽ tâm trạng thoải mái, cởi mở này của họ đã ngấm sang Ngôn Hàm làm
anh cảm thấy thư thái hơn rất nhiều từ lúc đặt chân vào nhà.
Anh
vừa nói chuyện vừa gọt vỏ táo cho Chân Noãn. Trong lòng Chân Noãn ngọt
ngào vô cùng nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: ‘Đưa cho dì trước đi ạ!”
Ngôn Hàm nhìn cô cười rồi đưa táo cho mẹ Hạ.
Ba Hạ nói đến công việc với Ngôn Hàm, nhắc chuyện Trịnh Dung ra lệnh truy
sát và hỏi Vương Tử Hiên sẽ bị xử trí ra sao, Ngôn Hàm đáp: “Đang trong
giai đoạn thẩm tra và xử lý, sẽ phải vào trường cải tạo thiếu niên.”
“Ba xem tin thời sự, cũng có thấy qua đoạn phim của ông Trịnh. Không biết tại sao lại cứ nhớ đến con, muốn nói với con vài lời.”
Ngôn Hàm dừng gọt táo, giương mắt: “Con ạ?”
Mẹ Hạ khẽ hỏi: “Con còn đang tìm kẻ kia sao?”
“Vâng.”
“Qua nhiều năm như thế, chứng cứ cũng đã chẳng còn. Nếu tìm được, con định làm gì?”
Ngôn Hàm lặng thinh, lưỡi dao sáng loáng lại tiếp tục gọt vỏ táo.
“Hàm à, nếu con muốn báo thù, mẹ thà rằng A Thời nhà mẹ trượt chân rơi xuống nước rồi bị cuốn ra biển cho xong.”
“Mẹ Hạ...” Ngôn Hàm ngẩng đầu, trong đôi mắt toát lên nỗi đau tận xương tuỷ.
Mẹ Hạ chỉ mỉm cười lắc đầu.
Ba Hạ nói: “Về hành động của ông Trịnh, ba không thể nào phán xét đúng
sai. Lời nói của ông ấy, ba cũng không cách nào phản bác. Nhưng Hàm à,
đừng để bóng tối tiếp tục bao phủ cuộc đời. Tội ác lớn nhất của hành vi
phạm tội không phải là tước đoạt sinh mạng của nạn nhân mà là linh hồn
bị nuốt chửng và nỗi thương tổn tinh thần của người ở lại. Đừng để nó
làm hoen ố lòng con, cũng đừng bị nó đồng hoá. Nếu như vậy, ba sẽ càng
cảm thấy xót xa hơn.”
Nội tâm của Chân Noãn rung động mãnh liệt,
thoáng chốc lại bị cảm xúc vừa mềm mại vừa ấm áp vây quanh. Đó là sự dịu dàng. Căn nhà này và người trong gia đình này thật quá đỗi dịu dàng.
“Con biết, ba yên tâm.” Ngôn Hàm cúi đầu gọt táo, góc mặt tĩnh lặng và trầm tư.
Ba Hạ nói năng có chừng mực. Mẹ Hạ thì kể lể chuyện thường ngày trong nhà, còn nói muốn nấu món cháo bát bảo anh thích nhất. Nói đoạn, hai vợ
chồng đi vào bếp nấu ăn.
Ngôn Hàm đưa quả táo đã gọt xong cho Chân Noãn. Cô nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, anh đừng buồn.”
Anh hơi sửng sốt, cười nói: “Anh đâu có buồn.”
“Ừm... Sao em lại cảm thấy anh đang buồn nhỉ?”
Anh chỉ cười không nói, giơ tay lên xoa mặt cô. Cô rụt người lại nhưng
không hề né tránh, gương mặt đỏ dần rồi vẫn áp gò má nóng hổi nhè nhẹ cọ vào lòng bàn tay anh, dỗ dành êm ái: “Đội trưởng, sau này có em ở bên
cạnh anh, anh đừng buồn nữa nhé!”
Anh mỉm cười, cúi đầu đặt cằm lên trán cô: “Được, nghe lời em.”
Giờ phút này, trong phòng bếp, mẹ Hạ nói khẽ với ba Hạ: “Không biết tại
sao, nhìn thấy cô bé kia, tôi lại nhớ đến A Thời... Đôi mắt cô bé thật
giống với A Thời nhà chúng ta!”
“Hiện giờ, tôi lo lắng cho thằng
Hàm hơn.” Ba Hạ thở dài. “Nó dường như có điều che giấu. Càng lúc nó
càng trầm tĩnh, tôi lo nó sẽ làm ra chuyện không nên làm mất.”
Ngôn Hàm dẫn Chân Noãn lên tầng trên. Phòng của Hạ Thời vẫn giống hệt như
mấy năm trước. Chân Noãn nhìn thấy một quyển album cũ trên chiếc bàn
nhỏ. Ảnh bìa là hai đứa trẻ mặc quần yếm đang ngồi sát vào nhau, cô bé
nhìn về phía ống kính cười ngọt ngào, còn cậu bé thì cắn lấy gương mặt
mũm mĩm của cô. Bên dưới là một hàng chữ nhỏ, Hạ Thời trăm ngày, Ngôn
Hàm thôi nôi.
Chân Noãn len lén nhìn cô bé con múp míp trong lòng cậu bé Ngôn Hàm, thật là đáng yêu.
Mở quyển album ra, bên trong đều là hình của Ngôn Hàm và Hạ Thời.
Khi còn bé, hai người tồng ngồng chạy long nhong trên bờ biển và cùng chen
chúc nhau ngủ trưa trên chiếu. Hạ Thời bé nhỏ nằm co ro, Ngôn Hàm thì
nằm lộn xộn, tay đặt lên cổ cô còn chân đặt lên mông cô, hất tung chiếc
váy ngắn lộ ra quần lót hình Kitty.
Khi lớn hơn một chút, anh nắm tay cô, mỗi người một cây kem đá, đi chân trần trong ngõ Thanh Thạch.
Đôi mắt Ngôn Hàm đen láy, thoáng vẻ hằn học lườm ống kính. Bàn tay Hạ
Thời bị anh Tiểu Hoả nắm chặt, cô không chú ý đến máy ảnh mà chỉ để tâm
mút cây kem đá, nước nhỏ tong tỏng xuống tay và chiếc váy hoa li ti bé
xíu.
Rồi họ lại lớn hơn chút nữa, anh đeo hai chiếc cặp, kéo cô
chạy nhanh trong cơn gió. Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng và cô thiếu
nữ mặc váy hoa ấy đã kéo theo những nốt ngân nga của khúc thanh xuân
phơi phới trong con ngõ Thanh Thạch xanh biếc.
Thấm thoát cả hai
đã trưởng thành, họ không nắm tay nhau nữa. Ra ngoài đi chơi chụp ảnh,
Hạ Thời e thẹn mím môi cười, Ngôn Hàm thì ra vẻ như hắt hủi, né tránh cô cả vạn dặm. Nhưng mỗi người họ vẫn đeo một chiếc tai nghe, cả hai im
lặng cùng nghe nhạc đi đến trường.
Chân Noãn còn bất ngờ nhìn
thấy hình Ngôn Hàm chụp riêng, là ban nhạc của anh. Có đầy đủ tay bass,
guitar, đàn organ và trống, cả đám con trai ngông cuồng ôm lấy nhạc cụ
mình yêu thích. Khi đó, trông Ngôn Hàm tự do, phóng túng, ngang ngược và bất kham, khác xa với anh của hiện tại.
Chân Noãn thích nhất tấm ảnh lúc họ lên cấp ba. Vẫn là trong ngõ Thanh Thạch, Ngôn Hàm chạy đằng trước, khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô gần như đụng vào ống kính, tóc mái bay phất phơ để lộ vầng trán sáng láng và đầy đặn. Gió thổi phồng chiếc áo sơ mi trắng của anh, lộ ra xương quai xanh thanh tú, khoé môi anh
nhoẻn lên nụ cười rạng rỡ có chút hư hỏng xen lẫn vui vẻ. Phía sau vai
anh là Hạ Thời đang đuổi theo, vạt váy và mái tóc dài tung bay trong
gió.
Chân Noãn vừa bùi ngùi vừa ngưỡng mộ, lòng có chút cảm giác
ghen tị với Hạ Thời nhưng lại thấy đau xót nhiều hơn. Một nửa kia ngây
thơ và đáng quý như thế lại cứ như vậy mà mất đi, quả là nỗi đau đớn khó lòng chấp nhận.
Cô quay đầu nhìn Ngôn Hàm, vừa nãy anh không
muốn xem hình nên nằm trên giường Hạ Thời ngủ thiếp đi, như thể đắm mình vào giấc ngủ bình lặng và yên ả trước nay chưa từng có. Chân Noãn đóng
quyển album lại, nhẹ nhàng leo lên chiếc giường nhỏ, ôm lấy eo anh rồi
nhắm mắt.