Cô định lật nạn nhân
qua kiểm tra nhưng không đủ sức. Cô nhìn Ngôn Hàm, anh đang biếng nhác
tựa vào lưng ghế, khuỷu tay dặt lên tay vịn, hai ngón tay chống vào mặt, điệu bộ nhàn tản, dáng vẻ như người ngoài cuộc vây xem chứ không có ý
giúp đỡ cô.
Chân Noãn khinh thường “hừ” một tiếng, đặt một tay
nạn nhân lên bên đầu, tay gập khuỷu tay lại đặt trước ngực, cong bắp đùi bên hông lên, sau đó nắm lấy cánh tay và đầu gối rồi hơi kéo qua, thi
thể nặng nề nhẹ nhàng lật lại. Cô vội vàng ôm lấy thi thể trở mình.
Trong lòng Chân Noãn lại bùng lên ngọn lửa mà cô vừa vất vả lắm mới dập tắt được.
“Sau lưng nạn nhân có vài vết bầm cũ, ở mông rất rõ.” Tất cả đều cực kỳ rõ
ràng. “Khi còn sống đã phải chịu đựng bạo lực tình dục trong một thời
gian dài.”
Chân Noãn nhấc cằm nạn nhân lên, cổ họng rất sạch sẽ, không có bất kỳ vết thương nào, cả vết thương cũ cũng không có.
Điều này khiến cô khá khó hiểu, bình thường nếu là bạo lực tình dục sẽ kèm theo bóp cổ.
Có người đẩy cửa vào, Tiểu Tùng đã đến.
Chân Noãn chợt cảm thấy Ngôn Hàm im lặng đã lâu, liền quay đầu lại xem, phát hiện không biết anh đã ngủ tự lúc nào. Thân thể thẳng tắp, nhưng đầu
lại khẽ gục xuống, không nhìn thấy mặt mà chỉ thấy mái tóc đen lòa xòa.
Tư thế ngủ thế này trông khá yếu ớt. Ngồi cũng có thể ngủ ư? Trong chớp
mắt chỉ còn lại tiếng mưa gió văng vẳng ngoài cửa sổ.
Tiểu Tùng thở dài: “Người trong đội bôn ba cả ngày, tiếp theo còn phải cực hơn nữa.”
Chân Noãn không biết liệu có phải do mỏi mệt mới khiến hôm nay tính tình anh nóng nảy khác thường như vậy không? Cô dời mắt đi, khẽ nói: “Tiếp tục!”
Hai người cùng nhau kiểm tra xem vết thương mới có ảnh hưởng và dẫn đến tử
vong hay không. Đối với cảnh sát bình thường, muốn phân biệt các loại
vết thương trên thi thể và thời gian hình thành sẽ có chút khó khăn.
Thỉnh thoảng, họ không phân biệt được vết hoen tử thi với vết thương,
giống như cái xác này có rất nhiều vết hoen tử thi, trông như bị người
ta đánh vậy.
“Cô, các vết hoen tử thi của nạn nhân đều nằm phía bên phải. Rất có thể sau khi chết, cô ấy vẫn luôn nằm nghiêng.”
Chân Noãn bước đến xem. Bên phải cổ nạn nhân có màu đỏ sậm, gần bả vai phải
trắng bệch, nơi khuỷu tay cũng có vết hoen tử thi màu đỏ thẫm. Nhìn từ
mặt bên, dưới nách, eo, đầu gối đều có vết đỏ bầm. Bên sườn và xương
chậu trắng bệch, còn bắp đùi phải và bắp chân lại đỏ trắng đan xen.
“Cô, đây là vết hoen tử thi được hình thành lần nữa sau khi di chuyển thi thể sao?”
“Không phải.”
“Tại sao ạ?”
“Cậu xem hình hiện trường đi!” Chân Noãn ấn một cái nút, trên màn hình hiện
lên một loạt hình ảnh. “Có thấy tư thế nạn nhân nằm không?”
Trong hình, mặt nạn nhân quay sang bên phải, nằm nghiêng bên cạnh đường cái,
hai chân duỗi thẳng, chân trái rủ trước chân phải một cách tự nhiên.
“Tại sao lại hình thành vết hoen tử thi?”
Tiểu Tùng đáp: “Sau khi chết, máu sẽ ngừng tuần hoàn. Dưới tác dụng của
trọng lực, máu sẽ chuyển đến vị trí thấp hơn của thi thể, tạo thành máu
tụ ở mao mạch và tĩnh mạch.”
“Cũng chính vì thế mà vết hoen tử
thi sẽ không xuất hiện ở những nơi tiếp xúc với mặt cứng, bởi vì lực ép
sẽ ngăn cản máu tích tụ.” Chân Noãn nói. “Ví dụ như lúc nằm ngửa, vết
hoen tử thi sẽ xuất hiện tại phần gáy, eo và bắp đùi, nhưng không hiện
ra ở đầu và mông, bởi vì những nơi đó đã bị đè ép.”
Tiểu Tùng
nhìn chấm đỏ trên thi thể rồi nhìn lại tư thế nạn nhân nằm trong ảnh,
chợt nhận ra: “Nếu là tư thế ở hiện trường vứt xác, mặt bên đùi nạn nhân sẽ bị đè, không cách nào tạo thành vết hoen tử thi thế này mà chắc hẳn
phải toàn là màu trắng. Bắp chân trái đè lại nên cũng sẽ trắng, nhưng
bắp đùi có thể sẽ xuất hiện vết hoen tử thi màu đỏ.”
“Đúng vậy!
Nhưng cậu nhìn xem, thực tế cho thấy mặt bên đùi phải của nạn nhân là đỏ trắng đan xen, mà bắp chân và bắp đùi bên trái đều là màu trắng. Theo
tình trạng hình thành vết hoen tử thi cho thấy, phải là mặt trong bắp
đùi và bắp chân trái bị đè chặt, không cách nào tạo thành vết hoen tử
thi nên trắng phau, còn đùi bên phải bị đè ép một vật dài nào đó đè lên
dẫn đến trắng đỏ đan xen.”
Tiểu Tùng xoa đầu: “Nơi nạn nhân nằm nghiêng không bằng phẳng và có một vật cản đè lên đùi tạo thành dấu màu trắng này sao?”
Chân Noãn cong cong khóe môi: “Cậu không phát hiện chiều rộng của dấu trắng này vừa khéo to bằng cánh tay nạn nhân sao?”
Tiểu Tùng sửng sốt.
Cô ra hiệu: “Giúp tôi đỡ nạn nhân dậy.”
Tiểu Tùng làm theo. Chân Noãn cong chân nạn nhân lên, thấy vết màu trắng
trên bắp đùi và bắp chân nối liền thành một đường thẳng. Cô quỳ xuống
kiểm tra chân nạn nhân trên bàn rồi kéo tay nạn nhân ôm lấy hai chân của cô ấy, vết trắng và cánh tay tử thi vừa khít với nhau.
Tiểu Tùng thảng thốt nói: “Nạn nhân ôm hai chân mình nằm nghiêng trên mặt đất,
đây chính là tư thế cô ấy đã duy trì sau khi chết sao?”
“Đúng vậy! Nhưng không phải do bản thân nạn nhân tạo ra mà là do hung thủ cố tình sắp đặt.”
Tiểu Tùng nghi ngờ: “Tại sao hung thủ lại muốn tạo ra tư thế này cho nạn nhân? Liệu có ý nghĩa gì về mặt tâm lý không?”
Lúc đi học, Chân Noãn từng học thêm về tâm lý tội phạm, lại nhớ đến những
phân tích gần đây của Tô Nhã, chậm rãi nói: “Tư thế thai nhi là an toàn
nhất, tạo tư thế này cho nạn nhân có lẽ là hung thủ đang sám hối và áy
náy.”
Tiểu Tùng tán đồng: “Cô Chân, cô thật cừ! Điều này cũng hiểu.”
Một tiếng cười khẽ vang lên trong phòng phẫu thuật yên tĩnh, âm thanh khàn
khàn chứa đựng đôi phần biếng nhác và vài phần chế giễu.
“Không phải là áy náy, là va li.”
Chân Noãn nhất thời như bị tát một bạt tai, gương mặt nóng rát. Va li ư? Da
mặt cô vốn mỏng nên Ngôn Hàm chỉ khẽ cười đã khiến cô vô cùng xấu hổ
rồi.
Tiểu Tùng lại không nhận ra mà nói: “Đúng vậy! Thật lợi hại! Có điều em cảm thấy tâm lý tội phạm cũng rất thần kỳ.”
“Đúng thế!” Ngôn Hàm tán thành với vẻ khoan dung. “Câu này khiến tôi nhớ đến
hồi năm chín mấy, FBI không chú ý đến đề nghị của cảnh sát bang mà chỉ
dùng tâm lý tội phạm phán đoán sai đối tượng tình nghi là da trắng, dẫn
đến gã hung thủ da đen kia giết chết rất nhiều thiếu nữ vô tội.”
Hôm nay, Chân Noãn nhẫn nhịn đủ rồi, cô tranh luận: “Suy đoán của tôi có lẽ không đúng, nhưng sao anh lại khẳng định là va li?”
“Đó là phỏng đoán của em, không phải suy đoán.”
Chân Noãn không lên tiếng.
Anh bước đến cầm dao giải phẫu trong tay cô, chỉ chỉ vào bắp tay nạn nhân:
“Trong quá trình hình thành vết hoen tử thi, chỗ bị đè ép sẽ có màu
trắng và dấu hằn.” Dao giải phẫu dời xuống phía cánh tay. “Nhưng cánh
tay lại không có dấu hằn và cũng không có vết hoen tử thi. Tại sao vậy?”
Chân Noãn vội kêu lên: “Cô ấy nằm nghiêng co ro, bắp tay đặt trên mặt đất,
cánh tay dựng thẳng ôm lấy chân nên đương nhiên không có dấu hằn và
vết…”
Trong nháy mắt, cô bàng hoàng đến nghẹn lời. Người đã chết
thì làm sao tự ôm mình được? Cánh tay của cô ấy sẽ không rủ xuống tạo
thành vết hoen tử thi và dấu hằn như vậy, trừ phi có gì đó trói buộc tay mới khiến cô ấy không thể nào duỗi ra tự nhiên.
Ngôn Hàm thấy cô đỏ bừng mặt, biết cô đã nghĩ thông suốt rồi. Sắc mặt anh nghiêm túc,
giọng nói lạnh đi: “Lúc làm việc phải nhớ rằng nghĩ kỹ rồi hãy nói, đừng giận dỗi.”
Chân Noãn mặt đỏ như rỉ máu. Cô thầm bực bản thân
mình lại giận luôn công việc. Cô biết sai rồi, bèn cố gắng điều chỉnh
tâm trạng và hỏi: “Tại sao nhất định là va li mà không phải dùng vật
khác để trói?”
Anh bâng quơ thốt ra hai chữ: “Kinh nghiệm.”
Chân Noãn nghẹn lời, không có cách nào nói chuyện với anh được.
Ngôn Hàm lại chỉ bên hông nạn nhân: “Vùng hông và bắp chân tay bị đè ép
xuống mặt đất nên có màu trắng. Bởi vì quá trắng nên rất khó thấy được
hai vết lõm nhạt màu này.”
Chân Noãn đến gần, nhìn kỹ đến hoa cả
mắt rồi quay đầu nhìn màn hình lớn. Ở góc độ lệch này lại thấy rất rõ
bắp tay và phần hông có hai vết lõm thẳng tắp với phương hướng khác nhau nhưng có độ lớn tương đương. Cô sửng sốt, cùng Tiểu Tùng đỡ thi thể dậy tạo thành tư thế cuộn tròn. Khi hay tay nạn nhân ôm lấy hai chân gập
lại, hai vết hằn này nằm song song với nhau.
“Đây là hai thanh kéo nằm ở tầng trong va li?”
“Thông minh.”
“…”
Chân Noãn muốn phản bác, nói cũng có thể là vật khác nhưng lời đến khóe
miệng lại đành nuốt xuống. Kinh nghiệm là một bản lĩnh không sao hình
dung được trong điều tra. Cô không giận dỗi, chỉ thán phục ánh mắt sắc
bén của anh, thầm nghĩ thảo nào còn trẻ như vậy đã là Đội trưởng.
Chân Noãn quay đầu, ghi chép lại phát hiện vừa rồi, lặng lẽ hít sâu vài hơi, ổn định lại tinh thần rồi tiếp tục kiểm tra. Cô xem xét thật kỹ hai bàn tay và cánh tay của nạn nhân.
“Cổ tay có vết thương cũ, là
khuynh hướng tự sát, nhưng không hề có vết thương do phòng vệ.” Điều này cho thấy rõ hai khả năng: Người chết không phản kháng hoặc là không kịp phản kháng.
Không phản kháng đồng nghĩa với việc tin tưởng hung
thủ, hoặc là mất đi năng lực phản kháng, có thể do ngủ say hoặc đã dùng
thuốc.
Không kịp phản kháng thì đồng nghĩa với việc hung thủ chế ngự hoặc đánh gục nạn nhân trong nháy mắt.
“Bắp tay và bên hông trái có một vết bầm tím. Cái này…” Cô không nhịn được
thở phào. “… Quá tốt rồi! Có người từng đánh cô ấy, để lại vết hằn trên
cánh tay.”
Tiểu Tùng nhìn xem, trên cánh tay trái có một vết bầm hình đinh ốc rất thô.
“Chiều rộng 2,6 cm, dài 4,8 cm.” Tuy màu xanh có chiều hướng khuếch tán nhưng vết bầm vẫn hiện ra rõ ràng.
Để khẳng định chắc chắn, Chân Noãn cắt một mảnh da để lên kính hiển vi và
quan sát: “Vết thương mới, thời gian hình thành không lâu, chắc là xảy
ra trước khi chết. Chỉ ở lớp trên cùng của tổ chức biểu bì, không khuếch tán xuống dưới, có thể là hình dạng bên ngoài của dụng cụ tra tấn.”
Nói xong, cô vô thức nhìn Ngôn Hàm. Anh đã ngồi trở về ghế, không tỏ vẻ gì
cũng không hề tán thành, như thể đây là việc cô nên làm.
Tiểu Tùng: “Nói như vậy, nạn nhân bị một cây roi hoặc cây gậy có in hoa văn xoắn ốc đánh vào chăng?”
“Không phải.” Chân Noãn lắc đầu. “Có lẽ nạn nhân mặc một chiếc áo có đính đinh thô.”
Tiểu Tùng sửng sốt, lòng thầm ca ngợi.
Chân Noãn quay người lấy bộ quần áo của nạn nhân được cởi ra khi nãy, lật
xem từng chiếc: “Không thấy gì. Những món này không phải là quần áo nạn
nhân mặc lúc chết.”
Ngôn Hàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ cảm thấy giọng nói liên miên và vô cùng êm ái kia nghe trong bóng tối thật là thoải mái.
“Địa điểm tử vong hẳn là trong nhà. Sau khi nạn nhân chết, tử thi sẽ bị co
cứng, nếu không ở trong phòng, hung thủ rất khó trong thời gian ngắn tìm được quần áo thích hợp để thay cho nạn nhân. Sau khi thi thể cứng lại
sẽ rất khó mặc đồ.”
Tiểu Tùng: “Vậy trước đó, cô ấy mặc cái gì? Quần áo thế nào mà lại có hoa văn thô to như vậy?”
Cảnh an nhàn thoắt cái biến mất, Ngôn Hàm mở mắt. Ánh mắt anh di chuyển nhìn chằm chằm vài giây vào hoa văn đinh ốc trên làn da trắng bệch trong màn hình màu xanh nhạt. Anh lấy điện thoại di động ra rồi bấm số gọi đi:
“Quan Tiểu Du!”
Chân Noãn nhìn đồng hồ treo tường, đã năm rưỡi sáng.
“Tôi bảo Tiểu Tùng gửi một tấm hình đến máy tính của em, là hoa văn áo choàng tắm. Em hãy mau chóng chia nhỏ nó ra.”
Tiểu Tùng vừa nghe thấy, không đợi bảo đã thông minh tháo găng tay ra, mở máy tính, gửi thư đi.
Chân Noãn càng há hốc, líu lưỡi rồi quay sang nhìn lại hoa văn kia, đó không phải hoa văn áo choàng tắm ư? Cô gần như kinh ngạc với “kinh nghiệm”
hay nói cách khác là sức liên tưởng của anh.
Ngôn Hàm nhanh chóng gọi một cú điện thoại khác: “Nhóm điều tra viên bảy giờ đi thăm dò,
khoan hãy điều tra từng khách vội. Hãy đến 56 trang trại, 23 khách sạn
và 10 khu nghỉ dưỡng rồi mang hình chụp áo choàng tắm của những nơi đó
về.”
Đầu dây bên kia rất kích động: “Tốt quá! Nạn nhân bị hủy mặt vốn rất khó điều tra, chi tiết này có thể giảm bớt khá nhiều công việc, không cần mò kim đáy biển nữa. Đội trưởng Ngôn, làm việc với anh thật
nhẹ nhàng.”
Ngôn Hàm cười cười: “Không phải là công lao của tôi mà là nhờ cô pháp y mới đến kia kìa.”
Tim Chân Noãn bỗng loạn nhịp, lại thấy thẹn mà đỏ mặt. Cô áy náy nhìn sang
nhưng anh không hề nhìn cô, chiếc ghế xoay một nửa sang chỗ khác chỉ để
lại gương mặt nghiêng với đường nét rõ ràng.
Cô nói với Tiểu Tùng: “Chuẩn bị giải phẫu thôi.”
Tiểu Tùng gửi thư xong liền đeo găng tay vào, đi đến giúp đỡ và hỏi: “Cách cắt kiểu Y ạ?”
“Ừ!” Chân Noãn cầm lấy dao giải phẫu, thành thạo cắt vào sau hai bên tai nạn nhân, kéo qua lồng ngực thẳng xuống đến bẹn, gần như không ngừng lại.
Tiểu Tùng bất giác mở to mắt, Ngôn Hàm cũng đang quan sát. Kiến thức cơ bản
và kỹ thuật dùng dao của cô khá xuất sắc, có thể sánh ngang với bác sĩ
ngoại khoa. Lúc cắt da đầu vừa rồi cũng vậy, động tác dứt khoát và gọn
gàng.
Sau khi mổ thi thể ra, Chân Noãn nhanh chóng phát hiện mấy
vết bầm không thấy rõ khi kiểm tra vùng ngoài. Cô lấy mẫu từng mô vết
thương, phân loại và kiểm tra tỉ mỉ rồi miêu tả và ghi âm lại.
Trong thi thể không hề phát hiện vết thương nặng và gãy xương, chứng tỏ trước khi chết, nạn nhân không giãy giụa kịch liệt.
Chân Noãn mổ lồng ngực, lấy khí quản ra đưa cho Tiểu Tùng quan sát, ghi chép và chụp hình rồi kiểm tra bằng chụp cắt lớp. Cô vừa giải phẫu vừa nói:
“Để lại phân tích bệnh lý, xác định thời gian tử vong chính xác hơn.”
“Vâng!”
Lại mổ dạ dày: “Thức ăn trong dạ dày chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, kiểm nghiệm hết tất cả.”
Sau đó, Chân Noãn nhấc đầu nạn nhân lên, thống kê toàn bộ vết thương, miêu
tả, đo đạc, chụp hình và cũng thử lấy ra vật lạ dính bên rìa vết thương, đó thường là dấu vết do hung khí để lại. Cô còn cần phải phân tích vết
thương bài bản, xác định lại một số đặc điểm của hung khí như kích cỡ và chất liệu nữa.
“Nơi này…” Cô gắp ra một mảnh màu đỏ cực nhỏ từ vết nứt trên đầu nạn nhân.
Tất cả đều được tiến hành một cách bài bản. Sau khi quan sát và thu thập
xong là mở nắp sọ. Cô hạ dao, cắt dọc theo sau tai đến đỉnh đầu.
Ngôn Hàm lẳng lặng xem, ngay cả Tiểu Tùng đang chụp cắt lớp cũng không nhịn
được mà ngẩng đầu quan sát quá trình giải phẫu được phóng đại trên màn
hình máy chiếu.
Động tác của cô rất thuần thục. Lúc cắt da đầu,
đường dao thành thạo, không tổn thương xương và da, lại càng không để
máu thịt dính lại trên hộp sọ.
Xung quanh yên lặng như tờ, chỉ có tiếng lưỡi dao soàn soạt cắt qua da đầu và hộp sọ.
Ánh mắt Ngôn Hàm dần dần chuyển từ tay lên mặt cô. Cô cau mày, nhăn chiếc
mũi nhỏ nhắn thanh tú và mím môi vô cùng nghiêm túc. Anh hơi thất thần,
bỗng nhớ lại Hạ Thời lúc học y đã từng giành được điểm tuyệt đối môn
giải phẫu.