Anh vừa nhìn đã đọc
thấu tâm tư của cô, mặt cô hơi đỏ lên. Cô bỗng ý thức được mỗi lần ở
trước mặt anh, cô đều đơn giản như một đứa trẻ vậy.
Cô mặt dày mày dạn, gật gật đầu: “Ừm, đúng là rất khó.”
Cô chậm chạp đưa ra một đống lý do cho mình: “Tuy từ hình dạng vết thương
có thể suy đoán đặc điểm của vật gây thương tích như chủng loại, độ nặng nhẹ và chất liệu. Nhưng độ đàn hồi và dẻo dai của thân thể con người
rất mạnh, không thể hoàn toàn phản ánh được đặc trưng của vật gây thương tích. Phương hướng và độ lớn của lực tấn công cũng sẽ ảnh hưởng đến
việc hình thành vết thương. Hơn nữa, một số hung khí có rất nhiều mặt
tiếp xúc, ví dụ như búa rìu, có sóng có lưỡi và còn có góc cạnh… rất
nhiều loại.”
Ngôn Hàm buồn cười: “Tôi chỉ nói em có một câu, nhưng em lại đáp trả tôi bằng cả một tràng thế này à?”
Chân Noãn im lặng bĩu môi.
Anh ngồi xổm xuống, giọng nói rõ ràng: “Gần đây, không phải em luôn nghiên
cứu mối tương quan giữa vết thương và hung khí sao? Trước tiên, hãy nói
thử về hình dáng hung khí trong tưởng tượng của em xem, làm rõ hình dáng rồi hãy nghĩ đó là thứ gì.”
“Vết thương bên phải đầu là bị đánh
lần đầu tiên, vết rách tương đối đồng đều.” Cô lựa hình ra rồi đẩy đến
trước mặt anh. “Em từng mô phỏng bằng người giả, hung khí đầu tiên bề
ngoài khá nhẵn bóng, chiều ngang thẳng tắp và khá hẹp, chiều dọc là
đường cong và dài.”
Ngôn Hàm đồng ý nhướng mày.
Chân Noãn nhỏ giọng: “Nhưng em chưa từng thấy qua loại hung khí này.”
Ngôn Hàm rít một hơi thuốc: “Kết hợp với địa điểm bị đánh đầu tiên là ở
phòng khách, giữa sofa và bàn trà. Nạn nhân và đối phương đang nói
chuyện.”
Chân Noãn hơi trợn mắt, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Sao hả?”
Cô nhẹ giọng: “Tại sao lại là đang nói chuyện? Nếu hung thủ từ nơi khác đuổi theo nạn nhân đến đây thì sao?”
“Theo bản năng, nạn nhân sẽ chạy đến chỗ trống trải, không cố len vào những nơi nhiều chướng ngại vật như giữa sofa và bàn trà.”
Chân Noãn sửng sốt, chợt thấy mình chưa đủ kinh nghiệm, khảo sát hiện trường thực tế quá ít. Muốn làm một pháp y giỏi, không chỉ am hiểu bệnh lý,
còn phải biết tâm lý, điều tra, thăm dò và suy luận nữa.
“Nói như vậy là nạn nhân và đối phương đang nói chuyện, trong khi cô ấy lại mặc
áo choàng tắm, điều đó chứng tỏ họ có mối quan hệ thân thiết.”
“Ít nhất là quen biết, hoặc là không có tâm lý phòng bị đối phương.” Anh nghiêm chỉnh bổ sung.
Chân Noãn “ồ” lên một tiếng: “Bọn họ nói đến giữa chừng thì đối phương đột
ngột tấn công cô ấy.” Cô nghĩ đến tình cảnh lúc đó rồi nói ra khả năng
lớn nhất. “Giết người lúc kích động thì hung khí sẽ là những vật có thể
tiện tay lấy ở hiện trường.”
Ngôn Hàm chớp mắt. Chân Noãn nhìn
xung quanh, nhưng bốn phía không có vật nặng nào phù hợp, cô liền hỏi:
“Không phải là lúc Quan Tiểu Du kiểm tra đã mang đi rồi chứ?”
“Không phải, kẻ tình nghi đã mang đi rồi.” Ngôn Hàm hất cằm về phía sau cô. “Hung khí vốn nên nằm ở chỗ kia.”
Ở góc sofa dài và sofa đơn có một bàn vuông nhỏ, trên đó không có gì cả.
Cô cau mày: “Anh nói nơi đó vốn có đặt một vật trang trí sao?”
“Ừ!” Ngón tay Ngôn Hàm gõ nhẹ bàn trà.
“Biệt thự này được trang trí xa hoa và hài hòa. Nhưng chiếc bàn nhỏ ở góc
sofa lại quá bình thường, không tương xứng với cảnh trí xung quanh, trên đó hẳn có đặt vật trang trí.”
Nhất thời Chân Noãn cũng thấy
chiếc bàn kia trống trải quá, thầm khen anh nhạy bén trong từng chi
tiết, thậm chí nói không chừng có thể cảm ứng được cả không khí.
Được anh gợi mở, cô lập tức nhớ ra rồi bỗng vui vẻ nói: “Thứ vừa dài vừa
mỏng lại có hình cong chính là mép ở chân đế của vật trang trí.”
Chân Noãn vui mừng nói: “Lần đầu tiên, hung thủ đã dùng đế vật trang trí tấn công nạn nhân, trên vết thương bên phải phần đầu nạn nhân có thủy tinh, hẳn là xuất phát từ vật đó.”
“Ừ, lát nữa truy tìm thêm những vật trang trí ở biệt thự khác có lẽ sẽ tìm ra vật tương tự. Trang trí nội
thất cả khu nghỉ dưỡng có lẽ không phải mỗi nơi một kiểu.”
Vấn đề đã được giải quyết xong một phần, Chân Noãn như được cổ vũ, cô vẫn còn
lo ngại về hung khí trí mạng trong cú đánh thứ hai, cho nên tạm bỏ qua
và nhảy đến giai đoạn tiếp theo: “Cú đánh thứ ba có mục đích hủy dung
mạo. Phần mặt nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng, da mặt hư hại, vết
thương đa phần có hình bốn góc tròn, hình bầu dục và còn có những góc
nhọn, rất nhiều hình dạng khác nhau mà còn là từng chuỗi. Hình dạng
xương gãy là hình vòng tròn vành vạnh, đường gãy xương có tính lan tỏa.
Hung khí khá nặng, có dạng vòng tròn.”
Ngôn Hàm cau mày, đôi mắt
đen sâu thẩm: “Cú đánh thứ ba là vì huỷ đi gương mặt của cô ấy, gây cản
trở việc điều tra của cảnh sát, nên kẻ tình nghi sẽ dùng lực rất mạnh và cũng lựa chọn hung khí thích hợp hơn. Vật trang trí không phù hợp với
độ lực trong suy nghĩ của hắn.”
Chân Noãn đồng ý: “Từ bậc thang
đến lò sưởi cách nhau một quãng dài, trên mặt đất lại chỉ có một giọt
máu, cho thấy người bị di chuyển đã chết. Từ lúc giết người đến khi hủy
dung mạo, hung thủ có một khoảng thời gian suy nghĩ và tìm kiếm dụng
cụ.”
Cô lấy mấy tờ giấy trong túi ra: “Em căn cứ vào hình dạng
của từng vết thương để mô phỏng hình dáng mặt tiếp xúc tương ứng của
hung khí. Anh xem thử đi!”
Ngôn Hàm nhận lấy, trên giấy là một
đống hình thon dài, hình tròn và hình ống. Anh nhìn chốc lát, cong cong
khóe môi, ra vẻ rất thích thú.
Cô nhìn anh vẻ đầy mong đợi: “Nhìn ra rồi sao?”
“Chưa!” Trong mắt anh đong đầy nét cười. “Quả nhiên là hình thù kỳ lạ.”
“…”
Anh vò vò tờ giấy, hơi thất thần. Trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã làm ra được nhiều thành quả đến thế, quả thật năng lực rất khá. Nghe nói
gần đây, cô đang xây dựng kho số liệu về vết thương và hung khí, xem ra
thành tựu đạt được cũng không ít.
Trong phòng khách yên lặng chỉ
nghe thấy tiếng gió rì rào bên ngoài. Ánh sáng trên trang giấy trắng hắt lên khuôn mặt với đường nét rõ ràng của anh trông trắng trẻo và khá mỏi mệt. Lại phải làm việc cả ngày, nhưng trông anh có vẻ vẫn còn rất tỉnh
táo.
Chân Noãn nhớ lại dáng vẻ ngủ gật của anh trong phòng phẫu
thuật, bèn cắn môi, cúi đầu, hạ thấp giọng và nói: “Đội trưởng, hôm nay
anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi ạ!”
Ngôn Hàm sửng sốt, ngước mắt lên
nhìn cô. Bởi vì khi nãy đang trầm tư, cũng không hề đề phòng, trong
khoảng khắc ngước mắt lên, ánh mắt anh vô cùng ôn hòa khiến tim Chân
Noãn lỗi nhịp, nhìn ngẩn ngơ.
Nhưng ánh mắt ấm áp kia chỉ thoáng
qua rồi biến mất, tích tắc đã trở lại vẻ trầm ổn bâng quơ, mang theo nụ
cười ngả ngớn đặc biệt của anh: “Chậc, em đang quan tâm tôi à?”
“Anh…” Cô lắp bắp. “Anh là Đội trưởng mà.”
“Thảo nào!” Anh cười rồi tiếp tục xem thêm nửa phút, đặt mảnh giấy xuống rồi nói: “Mỏ lết.”
“Ơ?” Chân Noãn nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý. “Em đã thấy mỏ lết rồi, nó không phải hình dáng này.”
“Ồ, em và nó có vẻ quen thuộc nhau lắm!”
“…”
“Bộ chìa lục giác.”
“Bộ chìa lục giác?” Cô chưa từng nghe thấy thứ này bao giờ, lẽ nào mỏ lết cũng chia thành nhiều loại ư?
Ngôn Hàm lấy điện thoại di dộng ra, ngón tay lướt thật nhanh, vẽ ra một tấm hình đưa cho cô.
“Một bộ chìa lục giác hoàn chỉnh có hình dáng trông như những ống sắt dạng
gấp ngang với rất nhiều quy cách kích cỡ khác nhau được xếp thành hai
lớp, có mặt sắc cũng có mặt cong, không có thứ tự nhất định, khi đánh
xuống sẽ tạo ra vết thương dạng chuỗi.”
Chân Noãn lấy di động qua xem, quả nhiên là một hung khí có hình thù kỳ lạ.
Nhưng anh chỉ mới nhìn thoáng qua thôi mà.
“Em hợp tác với Quan Tiểu Du, phác họa ra quy cách cụ thể của loại mỏ lết
này rồi giao cho điều tra viên đi đến những nơi có bán tìm thử?”
“Vâng.”
Cô trả lời rồi nhìn điện thoại của anh, phát hiện anh không phải tìm trên
mạng mà là trực tiếp lấy ra từ thư mục ảnh trong máy. Tên thư mục là
“công cụ”. Ngón tay cô vừa chạm vào, hình ảnh quay về thư mục chính,
hiện lên con số mấy nghìn tấm ảnh trong đó bao gồm đủ loại như mỏ lết,
ống nối, bánh răng và cờ lê vòng đóng. Thảo nào anh biết mọi thứ.
“Đội trưởng, anh lợi hại quá!” Cô khen ngợi từ tận đáy lòng.
Ngôn Hàm ngước nhìn đôi mắt trong veo ươn ướt của cô, nơi đó đang lấp đầy sự ngưỡng mộ không hề che giấu. Mắt anh lấp lánh ánh nước, khóe môi thản
nhiên cong lên.
Chân Noãn vừa định trả điện thoại, ngón tay vô
tình chạm vào đâu đó, thư mục lại lùi về một nhánh, xuất hiện ra một thư mục lưu trữ đám mây. Trên màn ảnh là hai bóng người vô cùng thân mật,
cô hơi hốt hoảng định bấm trở về như cũ, nhưng ngón tay run lên, bỗng
không biết làm sao lại mở ra.
Màn hình lập tức hiện lên hình ảnh
một cô gái vô cùng xinh đẹp với nụ cười vừa bẽn lẽn vừa vui sướng đang
giơ tay lên tự chụp ảnh, chàng trai lười nhác ôm lấy cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên vành tai cô. Ánh nắng chiếu xuyên qua mái tóc lơ thơ, rọi
lên sống mũi cao thẳng và hàng mi rủ xuống của chàng trai, trông thật
điềm đạm mà yên bình.
Khuôn mặt quá đỗi dịu dàng kia dường như từ tấm ảnh xông thẳng vào đáy lòng Chân Noãn. Cô đã bị cảm động mất rồi!
Có điều, người trong tấm ảnh và người đang đứng trước mặt cô đây không
hề có chút khí chất nào giống nhau.
“Chưa xem đủ à?” Ngôn Hàm khẽ hỏi, cười bỡn cợt.
Chân Noãn nhanh chóng bấm tắt tấm ảnh rồi đưa điện thoại trả lại cho anh,
lòng thấp thỏm như kẻ cắp. Cô chột dạ, vụng về lặp lại: “Đội trưởng, anh lợi hại quá!”
Ngôn Hàm híp mắt, nhìn cô hồi lâu với vẻ quái gở và xét nét rồi nói: “Tiếp tục.”
“Ơ?” Cô đáp lại một tiếng, hiện giờ vẫn còn thiếu phân tích hung khí trong
cú đánh lần thứ hai. “Lần này chủ yếu là đánh vào xương đỉnh đầu, lực
sát thương rất mạnh và hung hãn.”
Chân Noãn gãi gãi đầu: “Vết
thương trên da không theo quy tắc, vết thương trên xương có hình dạng
bậc thang và hình phễu. Hung khí có lẽ được làm bằng kim loại, rất khó
mô phỏng, trông như là lưỡi búa lại đồng thời có góc nhọn và góc tù.” Cô thấy ánh mắt anh tập trung vào người mình liền bắt đầu líu lưỡi. “Em…
còn phải nghiên cứu… tiếp nữa.”
Ngôn Hàm yên lặng nhìn cô, cô
càng luống cuống hơn. Anh cong cong khéo môi, không dùng ánh mắt trêu
chọc cô nữa mà quay sang nhìn tờ giấy. Nhưng nhìn một hồi lâu sau anh
vẫn không nghĩ ra.
Chân Noãn thấy anh cau mày, sợ anh mất mặt bèn dè dặt tìm lối thoát thay anh: “Nếu hung khí đầu tiên là đế vật trang
trí hình tròn, vậy lúc nạn nhân chạy từ phòng khách đến cầu thang, trong thời gian ngắn thế này, kẻ tình nghi sẽ rất khó có thể tìm được một
hung khí khác. Liệu có phải hắn ta vẫn tiếp tục dùng vật trang trí kia
không?”
“Có thể!” Ngôn Hàm gật đầu rồi đứng lên. “Thời gian không còn sớm nữa, tìm một vật trang trí tương tự, sau đó kết thúc công
việc.”
Sau khi ra khỏi cửa, Ngôn Hàm đi một vòng quanh biệt thự.
Xung quanh rất trống trải, mỗi căn biệt thự cách nhau một lùm cây, chòi
nghỉ mát và hồ nước, tạo ra không gian đậm chất riêng tư. Hơn nữa, hôm
đó trời mưa xối xả, camera nơi này đều bị hỏng cả.
Ngôn Hàm đi
đến tòa nhà phục vụ trong khu biệt thự suối nước nóng, nhìn về phía cửa
ra vào khu công viên. Vào cửa phải quẹt thẻ, bãi đỗ xe bên cạnh hàng
rào. Nếu khách trực tiếp xuống xe ở bãi đổ thì không cần phải đi qua tòa nhà phục vụ.
Ngôn Hàm hỏi thăm nhân viên vệ sinh đang tưới hoa bên bãi đỗ xe: “Xin hỏi…”
Nhân viên vệ sinh giật mình, bình tưới nước rơi xuống đất, nước đổ hết lên giày Ngôn Hàm.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cô ta vội vàng nhặt bình nước lên.
Chân Noãn lấy khăn giấy ra đưa cho anh nhưng anh không nhận mà chỉ nhìn
người nhân viên vệ sinh, giọng nói bình thản cất lên: “Tay cô sao vậy?”
Vùng giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái của cô ta có một vết thương rất dài.
“Cầm dao cạo kẹo cao su trên đất nên cắt trúng tay thôi.” Nhân viên vệ sinh
bất đắc dĩ nhún vai. “Có vài người khách không chú ý vệ sinh công cộng.
Vả lại, đa phần đều là tình nhân hay vợ bé.”
Ở đây chi phí cao, khách đến đây bình thường không phải dạng vợ nhà cần kiệm mà là kiểu tình nhân phải tiêu pha để chiều lòng.
Ngôn Hàm: “Cửa ra vào bãi đỗ xe ở đâu vậy?”
“Gần mỗi biệt thự đều có một cánh cửa, chính là khu chòi nghỉ mát.”
Ngôn Hàm hiểu rõ, lại hỏi vật trang trí tương tự trong biệt thự xảy ra vụ án.
Nhân viên vệ sinh lắc đầu: “Mỗi căn biệt thự đều mang phong cách độc nhất vô nhị, tôi đưa hai anh chị đi xem thử.”
Họ bèn đi theo. Như lời cô nhân viên đã nói, nơi này tập hợp đủ loại phong cách trang trí trên thế giới, các biệt thự đều khác nhau. Thời gian
không còn sớm, hai người họ liền xin phép đi trước.
Ngôn Hàm đưa Chân Noãn về nhà, cầm lấy túi giấy từ hàng ghế sau: “Cảm ơn quần áo của em.”
“Ồ, không có gì ạ.”
“Quần lót không cần trả lại chứ?”
“…”
Mặt cô đỏ bừng, ấp úng lắc đầu.
Tay cô cầm một đống túi lớn túi nhỏ. Ngôn Hàm thấy cô tay chân lóng ngóng
liền thở dài: “Em chuyển hết đồ đạc từ văn phòng về nhà sao?”
Chân Noãn lí nhí: “Dù sao ở nhà cũng không làm gì, nghiên cứu thêm một chút thôi ạ!”
Anh nhìn cô chốc lát rồi nói: “Tôi đưa em lên.”
Cô vội xua tay: “Không…” Nhưng anh đã cầm lấy túi xách và cặp dụng cụ của cô lên rồi. Chân Noãn đành phải cất bước đi theo.
Đến cửa, Chân Noãn tìm chìa khóa trong túi nhưng không thấy. Ngôn Hàm đưa
túi đến trước mặt cô. Cô móc túi vào cánh tay, cúi đầu cho hai bàn tay
vào trong giỏ lục lọi. Cô nghiêm túc tìm kiếm, vô thức đã kề sát vào
người anh, mái tóc mềm mượt lơ thơ chạm vào cằm anh. Ngôn Hàm khẽ cau
mày, lặng lẽ ngẩng cao đầu nhưng vẫn không trốn khỏi mùi hương dầu gội
thoang thoảng của cô. Trong ánh đèn hành lang mờ tối, Ngôn Hàm chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người họ quá gần, nhưng cô vẫn chưa phát hiện,
không biết rằng đầu mình gần như chạm vào cổ anh rồi.
Rốt cuộc
Chân Noãn cũng lấy được chìa khóa ra, nhưng cùng lúc đó, hành lang vang
lên tiếng thang máy mở cửa lanh lảnh trong đêm tối.
Trong thang
máy, Thẩm Dực giương mắt, mái tóc lất phất che đi đôi mắt đen sâu hút.
Anh thấy Chân Noãn đứng rất gần Ngôn Hàm, hoàn toàn bị góc mặt anh ta
che khuất, bóng dáng hai người chồng lên nhau, chỉ lộ ra đỉnh đầu đang
cọ qua cọ lại trước ngực Ngôn Hàm. Hình như Ngôn Hàm bị cô đụng phải,
hơi hất cầm lên rồi khẽ nghiêng đi, khuôn mặt bình tĩnh không hề gợn
sóng.
Hồi lâu sau, Thẩm Dực nghe thấy tiếng cười khúc khích ngây ngô, dịu dàng mang theo chút vui sướng của cô: “A, tìm được rồi!”
Thẩm Dực lặng nhìn, cho tay vào túi rồi cất bước đi đến. Thoáng chốc, Chân
Noãn nghe được tiếng bước chân của anh, lập tức ngẩng đầu. Ngôn Hàm cũng quay đầu lại.
Chân Noãn nhanh chóng nhận ra mình đã đứng quá gần Ngôn Hàm, cuống quýt lùi về sau vài bước giữ khoảng cách với anh. Thế
nhưng, cô chợt phát hiện túi xách và những vật khác của mình đều treo
trên tay anh, lại vội vàng bước đến lấy.