Ngôn Hàm rất phối
hợp, lấy đồ trên tay xuống đẩy hết vào tay Chân Noãn. Chân Noãn bị bất
ngờ, ôm một đống đồ lảo đảo, nghiêng ngả lui về phía sau, va phải một
lồng ngực rộng rãi, rắn chắc.
Thẩm Dực tiến lên hai ba bước, ôm chặt eo cô. Ngôn Hàm cũng không ngờ cô chưa chuẩn bị sẵn sàng, suýt nữa đã ngã xuống.
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt bình thản ẩn chứa lạnh lùng.
“Sao lại mang nhiều đồ như vậy?” Thẩm Dực nhận lấy đồ đạc từ tay cô. Đến
cuối cùng, tay cô chỉ còn lại hai túi giấy đựng quần áo, anh cầm lên
tiện tay đặt vào tủ giày ngay cửa. “Vứt đi là được rồi, lấy về làm gì?”
Da đầu Chân Noãn căng ra, biết Thẩm Dực đang nổi giận, định an ủi anh, lại lo sợ sẽ khiến Ngôn Hàm mất mặt.
Nhưng hiển nhiên cô đã lo lắng nhiều rồi, Ngôn Hàm ung dung gật đầu với thái
độ khiêm tốn và nhã nhặn nhưng lời nói rất vô lại: “Chưa giặt sạch đã
trả lại thì quả thật nên vứt đi cho rồi.”
Xung quanh gió lạnh rít gào, Chân Noãn muốn đào một cái hố chui xuống, đắp đất lại chôn kín mình ngay tại chỗ.
Thẩm Dực không trả lời, lấy chìa khóa ra mở cửa rồi lịch sự hỏi: “Đi vào uống trà không?”
“Không cần khách sáo.”
Hai người này sao thế? Ăn nói kỳ quặc, có thể chọn lúc cô không có mặt được hay không?
Không biết sao giờ phút này, Chân Noãn cảm thấy rất khó xử, cứ như cô và Ngôn Hàm có gì với nhau vậy. Ánh mắt cô chỉ dám nhìn vào môi mà không dám
nhìn vào mắt Thẩm Dực: “Đội trưởng, cảm ơn anh đã đưa em về nhà.”
“Khách sáo quá!” Ngôn Hàm quay người. “Ngày mai gặp.”
Thẩm Dực lạnh mặt. Chân Noãn không phát hiện ra, đi vào nhà bật đèn lên, vừa thay dép vừa hỏi: “Sao giờ này còn đến đây? Em tưởng hôm nay anh bận
lắm chứ?”
Thẩm Dực ở phía sau im lặng giây lát rồi mới điềm tĩnh khóa cửa lại và nói: “Tối nay, anh ở lại.”
Cô chưa kịp quay người đã bị Thẩm Dực bước nhanh đến giữ chặt bả vai ấn
mạnh vào vách tường. Lưng cô đụng phải công tắc kêu “tách” một tiếng,
căn phòng bỗng rơi vào tối tăm.
Khí thế lạnh lùng của người đàn
ông phả vào mặt khiến cô không nhịn được thét lên một tiếng, định che
miệng lại thì thân thể cao lớn của anh đã áp đến người cô. Tay cô không
thể nhấc lên mà chỉ có thể nắm chặt lấy eo anh. Bốn phía tối đen như
mực, không nhìn thấy gì cả. Cô bị anh áp chặt vào vách tường, không tài
nào cử động, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hơi thở nam tính mà
nóng hổi của Thẩm Dục phả lên mặt cô, cô bất chợt hoảng sợ, bên tai đều
là tiếng tim đập như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tuy trước đây anh cũng từng ôm cô, nhưng khí thế mãnh liệt như vậy thì đây là lần đầu
tiên. Cô không chịu nổi, khó nhọc gọi khẽ: “Thẩm Dực?”
Lời vừa thốt ra mới phát giác nó yếu ớt như tiếng kêu của mèo con.
“Hử?”
Cô chớp chớp mắt trong bóng tối, cử động bàn tay đang nắm áo anh, cả người ngây dại không biết mình định nói gì nữa. Cuối cùng, cô ấp úng nói:
“Anh… sao vậy hả?”
Thẩm Dực không đáp, tay trái từ từ dời xuống,
cởi nút áo phao lông vũ của cô ra, luồn vào trong nắm lấy eo cô qua lớp
áo len mỏng. Toàn thân cô run lên, phát ra tiếng hít thở run rẩy.
Anh cúi đầu kề sát tai cô, giọng nói lạnh lùng bẩm sinh lộ ra vẻ kiềm chế: “Đang suy nghĩ gì?”
“Em… anh…” Cô cực kỳ khẩn trương, lưỡi líu lại. “Anh… Anh như vậy, em… sợ…”
“Anh thế nào?” Thẩm Dực thì thầm, đưa tay đến sau lưng cô. “Như vậy sao?” Anh hơi dùng sức đã dễ dàng nhấc cô lên ôm vào lòng.
Chân Noãn hốt hoảng khẽ kêu lên, ôm chặt lấy anh theo bản năng, trái tim
treo lơ lửng cùng thân thể, tất cả không khí đều bị anh đè ép trong lòng ngực. Anh cảm nhận được cái ôm của cô, nỗi mơ hồ trong lòng biến mất
hơn phân nửa.
“Hay là như vậy?” Anh tìm được môi cô chính xác trong bóng tối, hôn lên.
Cô gái trong ngực hoàn toàn cứng đờ, hơi thở ngừng lại. Cuối cùng, anh
không hù dọa cô nữa dù cảm xúc mềm mại và lành lạnh trên môi cô khiến
anh suýt chút nữa mất kiểm soát, nhưng anh vẫn kiềm chế được nên chỉ
chạm vào, yên tĩnh và nhẹ nhàng, không hề triền miên, cũng không trăn
trở, càng không thâm nhập vào sâu bên trong.
Chân Noãn trợn to
mắt ngây dại. Trong bóng tối đen đặc, đầu cô lại hiện lên khuôn mặt Ngôn Hàm đang rủ mi, lơ đãng và gợi cảm, còn có đôi môi mang theo vẻ cợt nhả và khóe miệng ẩn chứa nét cười khinh khỉnh của anh.
Cô thấy mình điên mất rồi!
Trong hành lang tối tăm chật hẹp, Thẩm Dực ôm lấy thân thể cứng đờ đang càng
lúc càng nóng rực của cô. Đến tận khi nhận ra thân thể mảnh mai của cô
đang run lên như cầy sấy với vẻ vô cùng khẩn trương và đáng thương, anh
mới chậm rãi buông cô ra rồi ấn công tắc phía sau cô.
Đèn sáng,
cô ngờ nghệch nhìn anh chăm chăm, đôi mắt ươn ướt đầy bất an. Cả người
như mới bị xông hơi, từ gương mặt đến ngón tay đều đỏ ửng chẳng khác nào hai chiếc bóng đèn đỏ sáng nhấp nháy.
“Noãn Noãn, em không cần sợ.” Anh đưa ngón trỏ chạm vào gương mặt nóng bừng của cô. “Người nên sợ chính là anh.”
Chân Noãn không hiểu, cũng không có lòng dạ nào để hỏi, bởi vì hình ảnh và
tâm tư vừa xuất hiện ban nãy đang khiến cô rối loạn. Cô quẫn bách quay
đầu đi, lê dép bước vào nhà.
Thẩm Dực nắm tay cô rồi đi theo. Đến phòng khách, cô còn chưa kịp mở đèn đã bị anh ôm từ phía sau. Thần kinh Chân Noãn lại căng ra, mắt nhắm tịt, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Anh luôn lạnh lùng nhưng vòng ôm dành cho cô lại rất ấm áp. Một, hai năm
sau tai nạn đó, cô cử động bất tiện, trí nhớ thì đứt đoạn. Mỗi ngày đều
ngơ ngẩn, trong thế giới khi ấy chỉ có mỗi mình Thẩm Dực đẩy xe lăn cho
cô, dìu cô bước đi, chiều theo trí nhớ hay quên của cô, từng ngày trôi
qua vẫn cứ kể đi kể lại những chuyện vặt vãnh.
Cô đi Mỹ, anh cũng thường cùng Kỷ Thâm qua đó để tập huấn và tiện thể gặp cô. Đã lâu như
vậy thì cũng nên đến lượt cô cố gắng rồi. Nhưng không hiểu sao hiện tại
trong đầu cô lại có một hình bóng kỳ lạ. Cô không nên như thế!
Anh ôm lấy cô đang đứng bên rìa bóng tối và ánh sáng.
“Sao gần đây hay buộc tóc vậy?” Thẩm Dực bình thản nói. “Em xõa tóc đẹp hơn.”
Chân Noãn ngại ngùng vuốt tóc, cúi đầu nói nhỏ: “Lúc làm việc, xõa tóc không tiện nên buộc lên cho gọn.”
“Không phải, đồng nghiệp trong Phòng thí nghiệm góp ý thôi, tên là Quan Tiểu
Du, làm kiểm tra dấu vết.” Cô nói một tràng thật nhanh nhưng không hiểu
sao mình lại phải nói dối.
Đôi đồng tử của Thẩm Dực co lại. Anh
không nói gì cả mà chỉ lặng yên ôm cô giây lát, cảm thấy cổ áo cô tỏa ra hơi nóng bèn hỏi: “Nóng lắm à?”
Cô thành thật gật đầu: “Nóng quá, sau lưng toàn là mồ hôi.”
“Hay là quá khẩn trương?”
Cô bối rối “ừ” một tiếng vẻ hơi ủ rũ: “Em cảm thấy mình có bệnh, muốn đi khám bác sĩ tâm lý.”
“Không cần.” Anh quả quyết nói. “Giờ đang dần tốt lên rồi.”
Chân Noãn “à” lên, qua một lúc lâu mới hỏi: “Anh biết Khương Hiểu không?”
“Sao đột nhiên hỏi việc này?”
“Tiện miệng hỏi thế thôi.”
“Anh và Thân Trạch Thiên thường xuyên gặp mặt, đương nhiên biết bạn gái anh ta rồi.”
“Cho dù không phải như vậy, Thân Trạch Thiên là đối thủ của anh, anh cũng sẽ điều tra rõ ràng về bản thân anh ta và những người bên cạnh, đúng
không?”
Thẩm Dực quay người cô lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng không phải hướng về cô: “Ai đã tới tìm em?”
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng êm dịu của phòng ăn soi đến từ vật trang
trí trên hành lang. Anh đứng ngược sáng, vẻ mặt nghiêm nghị và sắc lạnh, đây là dáng vẻ xưa nay anh hay đối đãi với người ngoài.
“Không
có.” Cô cụp. “Em chỉ cảm thấy bảo vệ sảnh tiệc cưới không nên để Khương
Hiểu vào mới phải.” Nói xong, cô bỗng sửng sốt, điểm này chắc hẳn Ngôn
Hàm đã nghĩ đến.
Thẩm Dực không trả lời thẳng thắn mà nói bằng giọng chắc nịch: “Là Đổng Tư Tư.”
Chân Noãn hơi hoảng, vội chuyển đề tài: “Em nghe cảnh sát cấp dưới nói cô ấy bị bắt cóc, hiện giờ quan hệ của cô ấy và Thân Thiên Trạch rất tệ.”
“Quan tâm chuyện nhà bọn họ vậy hả?”
“Em không quan tâm bọn họ… Em chỉ quan tâm anh có can dự vào chuyện đó không thôi.”
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Thẩm Dực vơi đi, không một câu đáp.
Chân Noãn bỗng nhớ đến lời chất vấn của Ngôn Hàm: “Trước kia, em thật sự múa ballet sao? Có bạn học và thầy cô không?”
“Những câu hỏi của em hôm nay rất kỳ lạ. Đang nghĩ gì vậy?” Ngón tay anh lần
vào cổ áo cô. Sờ lên sống lưng nóng hổi mướt mồ hôi.
Cô bỗng run lên, cuộc đối thoại vừa rồi đều bay biến đâu mất.
“Đi tắm đi, đừng để bị cảm.”
“Ừm!” Chân Noãn quay người vào phòng ngủ của mình.
Thẩm Dực mở đèn phòng khách lên, nhìn những bức ảnh dán trên tường, hàng mày nhíu lại thật sâu.
Trong mười năm qua, biết bao chuyện anh đều nhớ rõ mồn một, nhất là hôm ấy.
Cô gái Hạ Thời kia tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, ngồi trong đống đổ
nát, ngân ngấn nước mắt nói: “Anh ấy nhất định sẽ tìm được tôi, tìm được thân thể của tôi, dù tôi có chết đi thì cũng sẽ tìm được xương của
tôi.”
Hôm đó, cô gái Hạ Thời kia lảo đảo đứng lên khỏi mặt đất, khóc tức tưởi, nhưng lại thoáng vẻ đoạn tuyệt khiến người ta khó chịu.
“Nhìn đi, tội phạm hoàn hảo của các người sắp bị hủy trong tay tôi rồi đây.
Xin thề với nỗi đau mà tôi sắp phải trải qua, một năm, ba năm hay thậm
chí mười năm, anh ấy nhất định sẽ tìm được các người, anh ấy nhất định
sẽ hủy diệt các người!”
Đó là một cô gái bề ngoài có vẻ nhu nhược nhưng cốt cách lại mạnh mẽ và quyết liệt như Ngôn Hàm. Vậy là Ngôn Hàm
đã tìm thấy xương của cô ấy, tìm được cô ấy.
Dự cảm của Thẩm Dực
càng ngày càng mãnh liệt. Tiếp theo đây, tiên đoán của Hạ Thời sẽ ứng
nghiệm từng lời một. Tội phạm hoàn hảo kia sau nhiều năm cô ấy ngã xuống sẽ vì hành động kinh thiên động địa khi ấy của cô mà bị phơi bày ra ánh sáng.
Một năm, ba năm rồi mười năm, Ngôn Hàm sẽ tìm được bọn họ, sẽ khiến bọn họ phải trả giá.