Tô Nhã kiên trì quan điểm lúc trước, người tự sát thứ tám của suicide
sound sát hại nạn nhân Tôn Lâm thứ bảy rồi vu oan cho Nguyễn Vân Chinh.
Nguyễn Vân Chinh có bằng chứng ngoại phạm vô cùng vững chắc.
Chân Noãn nói lên nghi vấn: “Nếu muốn hãm hại thì ít nhất Tôn Lâm phải hẹn
Nguyễn Vân Chinh đến. Nhưng cô ấy lại dùng chứng minh nhân dân giả và
tắt điện thoại, cũng không liên lạc với gã, giống như đang trốn Nguyễn
Vân Chinh vậy.”
Ngôn Hàm tiếp lời: “Đúng thế! Nguyễn Vân Chinh
không muốn để chúng ta biết Tôn Lâm đang trốn tránh gã, điểm này có thể
giải thích là do sĩ diện. Nhưng Tôn Lâm trốn Nguyễn Vân Chinh dường như
không thể giải thích bằng lý do cài bẫy hãm hại được.”
Tô Nhã cau mày im lặng. Giống như Chân Noãn nói, hãm hại Nguyễn Vân Chinh thì thế nào cũng phải gọi gã đến mới được.
Hắc Tử: “Chúng tôi đã kiểm tra các mối quan hệ của nạn nhân thì được biết
tính tình Tôn Lâm rất bốc đồng, ra tay hào phóng, không có khả năng bị
báo thù, càng không có khả năng giết người vì tiền bạc, kể cả nhân viên
khu nghỉ dưỡng cũng điều tra qua rồi.”
Tô Dương: “Hai đồng nghiệp thân thiết đều nói rằng vợ chồng họ rất hạnh phúc, không hề có dấu hiệu ngoại tình hay rạn nứt tình cảm. Người ngoài không nhận ra nhưng chúng
ta đã phát hiện được tình cảm của bọn họ là giả, chỉ không biết có vụng
trộm…”
Chân Noãn suy tư, muốn nói rồi lại thôi.
Ngôn Hàm nhìn sang: “Muốn nói gì?”
“Khả năng vụng trộm rất thấp,” Chân Noãn khẽ giọng. “Cô ấy là nạn nhân trong việc bạo lực tình dục nên sẽ nảy sinh bài xích với việc sinh hoạt tình
dục, thậm chí là đàn ông. Vì vậy, cho dù người đàn ông có là quân tử tao nhã đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không rung động. Nguyễn Vân Chinh không phải là ví dụ rất tốt hay sao?”
“Tôi đồng ý với cách nói của Chân Noãn.” Ngôn Hàm gõ gõ cây bút máy trong tay.
Những người khác cũng đồng ý. Cảnh sát Lâm Tử mới nhậm chức vẫn chưa có kinh
nghiệm nên bỗng hoang mang: “Không phải vụng trộm thì chính là nạn nhân
muốn trốn tránh Nguyễn Vân Chinh. Không ngờ giữa họ lại có bạo hành gia
đình. Lúc đến thăm viếng, mọi người đều nói quan hệ của họ vô cùng tốt.”
Ngôn Hàm: “Mọi người cho rằng bạo hành gia đình thường xảy ra ở gia đình dân trí thấp, thật ra thì không hoàn toàn là vậy. Rất nhiều người đàn ông
bạo hành gia đình đều là giới trí thức, tầng lớp có thu nhập cao. Tuy vợ của dạng người này có hiểu biết về pháp luật, nhưng vì hình tượng và sĩ diện nên ngược lại càng không xin cảnh sát giúp đỡ.”
Chân Noãn
lặng thinh lật tài liệu trước mặt. Trong bản ghi chép của nhân viên điều tra có đề cập đến lời nói của đồng nghiệp Tôn Lâm: Tôn Lâm rất hạnh
phúc, chồng vừa điển trai vừa có tiền, đối xử với cô ấy lại tốt và cũng
không hề lăng nhăng, tính tình bốc đồng của cô ấy cũng do được cưng
chiều mà ra. Bọn họ vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị với cô ấy.
Chân
Noãn không hiểu rốt cuộc Tôn Lâm muốn thứ gì. Là một giáo viên đại học,
độc lập về kinh tế nhưng tinh thần thì không. Vì cuộc sống quý bà vô lo
trong mắt người khác, vì danh tiếng chồng là đại gia, vì ánh mắt ngưỡng
mộ của vô số phụ nữ nên mới phải chịu đựng nhiều năm như vậy sao?
Nếu là như thế, Chân Noãn không tài nào tưởng tượng được tâm trạng của cô
ta mỗi đêm khi bị chồng hành hạ đến sống dở chết dở nhưng hôm sau vẫn
tươi cười đi làm, tỏ ra trang nhã, vừa hưởng thụ sự ngưỡng mộ và ghen tị của nữ đồng nghiệp vừa sợ hãi màn đêm buông xuống sẽ khiến hoàng tử hóa thân thành cầm thú. Chân Noãn bỗng cảm thấy bi ai.
Lúc giải phẫu vùng sinh dục của Tôn Lâm, cô thấy rõ vết thương đau khổ chồng chất nơi sâu thẳm trong thân thể người phụ nữ này. Những đứa bé bị sảy kia chẳng qua chỉ là vật hi sinh cho việc bạo lực tình dục trong thời gian mang
thai mà thôi.
Lời nói của Đội phó Trình khiến Chân Noãn thu hồi ý nghĩ: “Xem chừng, cuối tuần vừa rồi, Nguyễn Vân Chinh tìm được Tôn Lâm.”
“Sau khi tìm được, ít nhất đã xảy ra quan hệ một lần.” Ngôn Hàm cau mày.
“Khi nạn nhân còn sống vẫn đang mặc áo ngủ. Nếu hung thủ không phải
Nguyễn Vân Chinh thì ai có thể khiến cô ấy mặc áo ngủ gặp mặt chứ?”
Tô Nhã: “Cho nên tôi cho rằng khả năng đây chính là người tự sát thứ bảy
của suicide sound rất lớn. Tôn Lâm mặc áo ngủ chính là minh chứng tốt
nhất. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để chết, đối mặt với người muốn giết cô ấy làm sao còn cố ý thay quần áo chứ? Có lẽ cô ấy cho rằng mặc áo
choàng tắm thì có thể chứng minh người giết chết cô ấy là người thân,
trùng hợp vu oan cho Nguyễn Vân Chinh.”
Ngôn Hàm nói bằng giọng
khách quan: “Đúng là hợp lý. Về phần tại sao Tôn Lâm trốn tránh Nguyễn
Vân Chinh, tôi nghĩ đến một khả năng, nhưng không dám chắc.”
Ánh
mắt mọi người đều tập trung nhìn vào anh, anh nói: “Sự thật cho dù Tôn
Lâm lẩn tránh Nguyễn Vân Chinh thì gã ta vẫn tìm đến cô ấy. Không tới
một ngày, làm sao Nguyễn Vân Chinh tìm được Tôn Lâm vốn cố ý tránh mình
chứ?”
Chân Noãn hiểu ra trong nháy mắt: “Ý anh là Nguyễn Vân
Chinh đã nói thật, quả thật Tôn Lâm đã ra ám hiệu hoặc nói rõ chỗ cô ấy
ẩn náu?”
“Đúng vậy! Tôn Lâm giả vờ trốn Nguyễn Vân Chinh để khiến cảnh sát nghi ngờ tình cảm giữa vợ chồng họ đã mâu thuẫn cùng cực. Cô
ấy khiến cảnh sát tưởng tượng sau khi Nguyễn Vân Chinh tìm được mình đã
xảy ra tranh cãi rồi lỡ tay giết chết mình, tạo thành tình tiết hợp tình hợp lý.”
Tô Nhã rất vui vì Ngôn Hàm đã chỉ ra được góc chết
trong suy luận của cô: “Đúng vậy, đây là một quỷ kế được sắp đặt tinh
vi. Tôn Lâm dùng chứng minh nhân dân giả nhằm nhấn mạnh cô ấy đang trốn
tránh người chồng muốn ân ái. Hung thủ hủy đi khuôn mặt của Tôn Lâm là
vì muốn tạo dựng cảnh tượng giả về người chồng không muốn cho cảnh sát
phát hiện ra thân phận của nạn nhân.”
Chân Noãn nhíu mày: “Nhưng lần đầu tiên Tôn Lâm bị tấn công là ở phòng khách. Điều này giải thích như thế nào?”
Đội phó Trình cũng đồng ý với Tô Nhã: “Dựa theo kế hoạch số bảy, Tôn Lâm ở
phòng khách đàm phán với chồng mình, hai người ý kiến bất hòa, người
chồng tiện tay cầm vật trang trí đập vào đầu vợ. Đây là kịch bản hung án của rất nhiều cặp vợ chồng.”
Đàm Ca vỗ tay: “Như vậy, nghi vấn
Tôn Lâm trước khi chết đã nảy sinh quan hệ tình dục với Nguyễn Vân Chinh mà không hề phản kháng đã có thể giải thích được rồi. Nếu phản kháng
giãy giụa, hai người sẽ không bình tĩnh ngồi ở phòng khách thương lượng. Cảnh tượng cô ấy muốn người khác hiểu có lẽ là khi đó Tôn Lâm đang nhân nhượng cầu xin Nguyễn Vân Chinh tha cho mình, đàm phán bất thành nên
xảy ra xung đột. Nhưng trên thực tế, ngồi ở phòng khách nói chuyện với
Tôn Lâm không phải Nguyễn Vân Chinh. Sau khi gã quan hệ tình dục với cô
ấy thì đã rời khỏi rồi.”
Tô Nhã cười: “Đúng, đây chính là kế
hoạch số bảy, vô cùng hoàn mỹ. Thiếu sót duy nhất là bọn họ không ngờ
đến việc Nguyễn Vân Chinh đã đặt vé máy bay đi Hồng Kông ngay đêm đó,
bằng chứng ngoại phạm này đã khiến kế hoạch giá họa của bọn họ thất bại
trong gang tấc.”
Chân Noãn nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Trên người Tôn Lâm không có dấu vết phản kháng và phòng vệ, đây cũng là một chút sơ hở.”
Tô Nhã nhướng mày, cho rằng đã thuyết phục được Chân Noãn nhưng cô vẫn
chưa nói xong: “Cũng có lẽ là đối phương quá nhanh và quá mạnh rồi.”
Ngôn Hàm ngước mắt nhìn Chân Noãn, tỏ vẻ rất tán thưởng thái độ cẩn trọng của cô và nói: “Đúng vậy.”
Tô Nhã: “Tiếp theo là bắt người, nếu đúng là kế hoạch số bảy thì việc bắt hung thủ sẽ gặp chút khó khăn đây.”
“Không khó.” Ngôn Hàm nói. “Chỉ cần tìm được xe của nạn nhân là được.”
Lúc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau: “Xe ư?”
“Lúc Tôn Lâm bị mang ra khỏi khu suối nước nóng là được đựng trong va li.
Vậy thì va li kia hẳn là được cô ta mang theo lúc bỏ nhà đi. Đi lại bất
tiện như vậy, chắc cô ta sẽ lái xe.”
“Cũng có thể ngồi xe mà.”
“Hôm đó trời mưa tầm tã, Tôn Lâm là quý bà giàu có đã bảy năm, ăn sung mặc
sướng thành quen, sẽ không chịu ngồi xe buýt. Từ khu vực thành phố đến
Thập An Lí phải chuyển ít nhất ba chuyến xe, lên núi rất khó đón xe, như vậy thì cô ta sẽ ướt sũng ở trạm chờ mất.”
Điều này làm mọi
người phải tâm phục khẩu phục, nhưng Ngôn Hàm nói: “Để xác nhận, hãy
liên lạc với bộ phận quản lý giao thông điều tra về chiếc xe đứng tên
của Tôn Lâm và xem cả máy giám sát trên đường nữa.”
Vấn đề theo đó mà đến.
“Một chiếc xe làm sao bỗng dưng biến mất được?” Quan Tiểu Du nghi ngờ.
“Nguyễn Vân Chinh cũng không thể một mình lái hai chiếc được.”
Tô Nhã liếc mắt, chợt phát hiện ra Tiểu Du có vẻ chống đối mình, trong
tiềm thức của cô ta có vẻ không thể chấp nhận việc cô đang rửa oan cho
Nguyễn Vân Chinh.
Lâm Tử: “Có hai người thì sao? Nguyễn Vân Chinh đi trước, một người khác theo sau. Nếu có đồng bọn thì chứng cứ ngoại
phạm của Nguyễn Vân Chinh sẽ tự động sụp đổ.”
Tô Nhã lắc đầu:
“Khả năng không lớn. Nguyễn Vân Chinh xem việc bạo hành với Tôn Lâm là
bí mật riêng tư của hai người nên gã sẽ không để lộ, càng không cho phép Tôn Lâm ngoại tình. Tương tự, gã sẽ không để bất cứ ai biết chuyện giữa họ. Khả năng có đồng bọn là cực thấp.”
Ngôn Hàm: “Đúng, gã coi
cô ấy là vật thuộc sở hữu cá nhân, dục vọng kiểm soát quá mãnh liệt nên
cho dù muốn giết cô ấy cũng sẽ không bắt tay với người khác. Trừ phi là
gã giết người rồi sau đó thuê người vứt xác. Nhưng trước mắt, khả năng
thuê người rất thấp. Lúc đuổi theo đến Thập An Lí, gã vốn không có ý
định giết người. Hai vợ chồng họ chơi trò cút bắt thế này cũng không
phải lần đầu tiên, thậm chí còn nhiều đến mức gã chẳng buồn để tâm đến
nữa, gã sẽ không vì cô ấy biến mất một hai ngày mà nảy sinh ý định giết
người.”
Chân Noãn cảm thấy rất có lý, cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Tô Nhã nghe thấy càng tự tin ngẩng cao đầu: “Điều này cũng chứng minh rằng kẻ giết chết Tôn Lâm là người khác. Nguyễn Vân Chinh đã quen bạo hành
gia đình nên sẽ không dễ dàng giết chết vợ mình. Nếu cô ấy chết thì gã
sẽ mất đối tượng để thực hiện bạo hành.”
“Nói thì nói như thế, nhưng cũng không nên quá tuyệt đối.” Ngôn Hàm nhắc nhở cô xuất phát từ cá tính cẩn trọng.
“Em biết rồi.” Tô Nhã ngoan ngoãn mỉm cười.
Lão Bạch và Hắc Tử len lén trao đổi ánh mắt, bình thường Tô Nhã rất dữ dằn, chỉ có sếp mới có thể khiến cô ta khuất phục. Chân Noãn lẳng lặng nhìn
rồi cúi đầu.
Ngôn Hàm nói: “Rất có khả năng xe vẫn còn đang ở trong núi.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức tỉnh táo tinh thần.
“Đàm Ca, chia thành hai nhóm, một nhóm kiểm tra máy giám sát trên đường. Hôm đó mưa to gió lớn, tầm nhìn không rõ, mọi người chắc phải vất vả một
chút rồi. Nhóm còn lại đi đến Thập An Lí tìm xe, ngay dưới chân núi có
camera, tôi cho rằng chiếc xe kia hẳn vẫn chưa ra khỏi núi đâu.”
“Vâng.”
Quan Tiểu Du luôn ít nói bỗng chen lời vào: “Lần này không tìm được nhiều
tin tức có ích ở biệt thự. Hung thủ đã dọn dẹp hiện trường quá sạch sẽ.
Điểm này khiến tôi rất nghi ngờ. Tôi từng xem xét qua rất nhiều hiện
trường nhưng hiếm khi thấy hiện trường nào được quét dọn sạch đến mức
như vậy. So với mấy vụ dàn cảnh giết người sơ sài trước đây, lần thứ bảy này đã thăng cấp không ít.”
Ngôn Hàm nhìn xuống viết vài chữ trên sổ tay.
Tô Nhã chẳng buồn để ý, nói: “Tôi nói rồi, cách giết người của bọn chúng sẽ thăng cấp.”
Quan Tiểu Du không nói gì nữa. Ngôn Hàm không đưa ra bình luận, nhìn về phía Lão Bạch: “Có một điểm khiến tôi rất chú ý. Máy giám sát nội bộ khu
suối nước nóng đã hỏng rồi sao?”
“Giông gió khiến dây điện xảy ra vấn đề, thiết bị điều khiển và giám sát đều đã tê liệt.
“Gọi Từ Tư Miểu tranh thủ thời gian kiểm tra, xem có thể khôi phục lại phần nào hay không.”
“Vâng.”
Ngôn Hàm quay đầu, đột nhiên điểm danh: “Chân Noãn!”
“Vâng?”
“Nói thử suy nghĩ của em xem.”
“Hả?”
“Suy nghĩ của em.” Đôi mắt sâu thẩm, anh lặp lại một cách khẳng định. “Suy nghĩ thật sự ấy.”
Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, Chân Noãn kinh ngạc giây lát rồi
bỗng hiểu được. Khi nãy, lúc Tô Nhã nói chuyện, cô có rất nhiều động tác nhỏ, đều không tránh được ánh mắt sắc bén của anh.
Cô trốn không thoát, đành phải kiên trì nói khe khẽ: “Em cảm thấy… không nhất định là giá họa. Cũng có thể là…” Do khẩn trương nên lời nói của cô không được
mạch lạc.
“Ý em là cho dù giá họa thì cũng có một vài điểm khả nghi. Chuyện này ít nhất có hai nhóm người.”
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cô.
Ánh mắt Ngôn Hàm sắc bén: “Lý do?”
“Khi còn sống, nạn nhân bị tấn công hai lần. Lần thứ nhất độ lực nhỏ, lần
thứ hai thì lớn hơn. Lần đầu tiên là bị đánh bên phải đỉnh đầu, người
này có thể là thuận tay trái…”
Chân Noãn chưa kịp dứt lời, Tô Nhã đã ngắt ngang: “Cũng có thể là trước tiên dùng tay trái đánh, sau đó
đổi lại tay phải, cho nên chia thành hai độ lực khác nhau.”
“Đúng là có thể như vậy, nhưng…”
Chân Noãn bị Tô Nhã lạnh lùng ngắt lời, đầu óc trở nên căng thẳng và khẩn
trương hơn. Hiện giờ, cô phải đưa ra lý do khiến người ta tin tưởng hơn. Nhưng lý do của cô chỉ là cảm giác, chẳng qua là dựa trên nghiên cứu
thử nghiệm gần đây của cô chứ không hề có lý luận về mặt học thuật, nên
cô mới chưa dám nói.
“Đầu tiên, đây chỉ là cảm giác của tôi. Khi
còn sống, nhóm thương tích đầu tiên và nhóm thương tích lần thứ hai nạn
nhân chịu là xuất hiện riêng lẻ, phân chia khu vực rõ ràng và gần như
không hề xen lẫn. Tôi chưa từng gặp tình huống nào như thế.”
Cô
càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng âm thanh chỉ còn như tiếng muỗi vo
ve. Cô làm ngành này không lâu nên vốn không thích hợp nói câu “Tôi còn
chưa từng gặp tình huống nào như thế” cho lắm.
“Cảm giác… Kinh nghiệm…” Tô Nhã nhướng mày. “Không có cái gì thực tế hơn à?”
“Có.” Chân Noãn chần chừ trong chốc lát. “Tôi vẫn luôn phân tích vết thương
trên đầu nạn nhân. Trên đầu cô ấy từng bị ít nhất là ba loại hung khí
tấn công. Lần thứ ba là đánh vào để hủy hoại gương mặt, việc này cần đổi sang hung khí sắc bén hơn và thường dùng hơn. Nhưng cái thứ nhất và cái thứ hai lại không giống, không phải là loại hung khí thường thấy.”