Đội trưởng Bùi
nói với cô, Chân Noãn vừa nghe mà huyệt thái dương đã nhảy thình thịch,
hỏi: “Đội trưởng Bùi, Đội trưởng em có biết chuyện này không?”
“Không. Sao vậy?”
“Em sợ anh ấy biết sẽ mắng em.” Chân Noãn nhíu mày vẻ rầu rĩ, lòng hơi sợ Ngôn Hàm.
“Không sao đâu.”
“Sao anh không nói với anh ấy?”
“Cô đừng nhìn vẻ bề ngoài mà tưởng anh ta dễ nói chuyện, kỳ thực tính tình
khó chịu nhất trong Cục chính là anh ta đấy. Anh ta bài xích cách tìm kẻ tình nghi này, nếu nói ra thì anh ta sẽ không đồng ý đâu.”
“À!” Chân Noãn yên lặng cúi đầu, lòng hơi thấp thỏm. “Làm như vậy có thể nhanh chóng tìm được kẻ tình nghi sao?”
“Đúng vậy. Bắt được sớm một chút thì sẽ bớt đi vài cô bé bị hại. Cô cũng thấy tình trạng hiện giờ rồi đấy, nhiều cô bé nhỏ tuổi như thế…” Bùi Hải
dùng sức bóp tay thành nắm đấm. “Mấy cô bé còn nhỏ như thế, lại vẫn còn
là học sinh. Nhưng kẻ tình nghi quá gian xảo, chúng tôi đã tìm gần một
tháng rồi, có thể sẽ tiếp tục còn những đứa trẻ khác bị hại.”
“À!” Chân Noãn cau chặt mày, nhớ lại thi thể đáng thương của Trịnh Miêu Miêu trên bàn khám nghiệm, gật đầu: “Được ạ!”
Chân Noãn nghiêng đầu, ngây người nhìn chằm chằm vào hồ cá cảnh nhiệt đới.
Trong nước hồ màu xanh nhạt, đàn cá đủ màu bơi qua bơi lại. Trước mặt cô chỉ có con cá màu xanh lam, đầu to béo giống như quả bóng tròn, đang
bơi vô cùng chậm chạp.
Cô khom lưng kề sát vào hồ, đưa ngón tay
chỉ chỉ vào thành thủy tinh vài cái. Chú cá đầu béo không hề có phản
ứng, nó không bị hoảng sợ mà chậm rãi vẫy đuôi, bơi lên trên một chút
lại từ từ chìm xuống, lại bơi lên trên một chút rồi dần chìm xuống tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại.
Chân Noãn cảm thấy tâm tình của mình còn
không tốt bằng một con cá. Cô ngồi thẳng dậy, nhìn ánh đèn lập lòe đủ
màu xung quanh. Cô đã làm thêm ở quán bar OX này hai đêm rồi nhưng vẫn
không gặp được “kẻ khả nghi”.
Đội trưởng Bùi nói rằng lúc trước
phát hiện được vài sợi vải vương lại trên gai hoa hồng trong bó hoa
Trịnh Miêu Miêu đánh rơi, sau khi Quan Tiểu Du xét nghiệm cho biết đó
không phải là quần áo. Người đội Hai điều tra hai, ba tuần mới biết được sợi vải đó đến từ miếng vải lót ly rượu của quán bar OX. Vì vậy, trong
băng săn gái hẳn có người thường ra vào nơi này. Hơn nữa, lúc nhóm Đội
trưởng Bùi điều tra thuốc gây ảo giác psilocybin cũng phát hiện quán bar này thường xuyên có khách đến tụ tập chào bán hoặc sử dụng thuốc lắc.
Họ đã mặc thường phục nằm vùng ở đây rất lâu nhưng không hề phát hiện
người khả nghi. Sau đó, cảnh sát đề nghị dùng mồi nhử, mọi người mới rối rít nghĩ đến người đẹp Noãn Noãn vừa nhậm chức không lâu.
Dáng
vẻ cô vô cùng trẻ trung, ngoan hiền lại tinh khiết, ánh mắt ngây thơ
trông như kiểu học sinh giống Trịnh Miêu Miêu mà còn là kiểu cao cấp
hơn. Thêm vào đó, Ngôn Hàm suy đoán đám săn gái này còn nhỏ tuổi, thích
thiếu nữ thuần khiết, nên Đội trưởng Bùi càng chắc chắn Chân Noãn cải
trang sẽ phù hợp với kiểu người bị hại hơn. Thế là cô biến thành phục vụ kiêm “công chúa” phòng bao trong quán bar.
Chân Noãn chọc chọc
mạnh vào hồ cá thủy tinh, dẩu môi, cô chẳng muốn làm công chúa chút nào, càng không muốn mặc loại đồng phục nữ sinh Nhật Bản ngắn cũn cỡn này.
Ban đầu, ông chủ quán bar cũng rất đau đầu, nhưng rất nhanh sau đó lại
tỏ ra quan tâm, chiếu cố đến cô. Cô xinh đẹp nhưng không biết ăn nói,
khách vừa đụng phải liền hốt hoảng né tránh. May mà khách thích kiểu của cô, nhìn dáng vẻ cô rụt rè sợ hãi thì cũng không làm khó, ngoài miệng
đùa cợt vài câu liền vui vẻ bỏ tiền mua rượu. Ông chủ mừng rỡ giải vây
giúp cô.
Bây giờ là mười giờ tối, quán bar bắt đầu đông khách
hơn. Trong một phòng bao có mấy cậu ấm đến chơi, đang uống rượu đánh
bài, kêu vài “công chúa” đến tiếp. Ông chủ nói mấy người kia đều giàu có nên muốn đưa vào mấy cô đẹp nhất trong quán, trong đó có Chân Noãn. Cô
không muốn đi, tuy người bên trong không làm gì quá đáng nhưng cô vẫn
không muốn.
Còn đang đấu tranh tư tưởng bên cạnh hồ cá thì một cô “công chúa” khác tên Lan Lan đến kéo cô: “Đứng đây làm gì? Đi thôi!”
Vừa bước vào phòng đã thấy khói thuốc lượn lờ khắp bên trong, mấy cậu ấm
đang đánh bài bên bàn, còn nhóm “công chúa” giúp mấy việc như bưng rượu
hay châm thuốc. Có cô ngồi sát bên cạnh họ, có cô còn ngồi thẳng vào
lòng, nhưng thật sự không hề sờ mó hôn hít lung tung. Một đám đàn ông
cười nói tán gẫu, không hút thuốc hoặc tán gẫu thì là trêu đùa con gái,
duy chỉ có một chàng trai trên bàn bài là đưa lưng về phía Chân Noãn,
dáng vẻ nghiêm chỉnh, trầm lặng, thái độ cũng đứng đắn.
Chân Noãn cúi đầu đi đến quầy bar bên kia rót rượu, hy vọng mọi người không nhìn
thấy mình. Lan Lan bước đến ôm eo Chân Noãn: “Gặp được một anh đẹp trai
cực.” Cô ta hất cằm liếc mắt. “Nếu anh ta ôm tôi thì tốt rồi, hôn cũng
được nữa.”
Chân Noãn quay đầu lại, bóng người giao nhau, cô không thấy được “anh đẹp trai cực” mà Lan Lan vừa nói. Lan Lan bưng ly rượu
đi, Chân Noãn nhanh chóng nghe giọng nói nũng nịu của cô ta vang lên:
“Hi!”
Sau đó, một giọng cười khẽ khàng và lịch sự của đàn ông vang lên: “Không cần, cảm ơn.”
Chân Noãn nhất thời sợ đến mức hồn vía lên mây, tay run lên làm đổ rượu trên bàn. May mà không có ai chú ý, cô cuống cuồng lau đi rồi quay đầu lại
nhìn, trông thấy Lan Lan đang tha thướt dựa sát vào người Ngôn Hàm. Cô
nhìn một cái rồi quay đầu đi ngay, gần như muốn khóc. Sao Đội trưởng lại ở đây?
Lan Lan kiên nhẫn kề sát Ngôn Hàm ra vẻ hờn dỗi: “Vậy em châm thuốc cho anh nhé?”
“Không hút, cảm ơn.” Giọng nói hờ hững, như cười như không, ẩn chứa vẻ khó chịu.
Lan Lan không tinh mắt, còn cọ cọ vào người anh: “Kiểu như anh khiến người ta thích nhất đấy!”
“Tôi không thích kiểu của cô.” Giọng nói đã trở nên lạnh lùng.
Lan Lan cực kỳ lúng túng, nhưng không dám trở mặt mà chỉ tránh xa anh ra.
Cô ta nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Chân Noãn, bất mãn “hứ” một
tiếng: “Là kiểu ngoài lạnh trong nóng đây mà.”
Chân Noãn không có lòng dạ nghe những thứ này mà chỉ định bỏ trốn, cô cầm vỏ chai rượu giả vờ đi vứt. Đi được nửa đường, một người đàn ông gọi cô lại, đưa ly rượu đến: “Rót rượu.”
“Hết rồi thì đi lấy…” Người đàn ông nhìn sang, lời nói phía sau bỗng bay biến. Anh ta ra lệnh. “Ngẩng đầu lên xem nào!”
Chân Noãn không ngẩng đầu lên mà cất bước đi ra cửa. Người đàn ông đưa tay
kéo cô lại, cười cợt trêu chọc: “Xấu hổ gì chứ, chạy đi đâu?”
Ngôn Hàm nhìn vào bài, không hề để ý đến động tĩnh bên cạnh.
Mặt Chân Noãn vừa đỏ vừa nóng, im thin thít, không ngừng tránh né tay anh
ta. Đối phương cũng đùa với cô, dần dần trở nên hào hứng hơn, vòng qua
eo cô ôm vào lòng và cười: “Tính khí này tôi thích đấy!”
Chân Noãn vừa kéo vừa đá: “Buông tôi ra!”
Trên bàn bài, Ngôn Hàm nghe thấy giọng nói này còn tưởng rằng tai mình có
vấn đề, ngẩng đầy nhìn lên suýt không nhận ra Chân Noãn.
Cô đội
tóc giả màu nâu hạt dẻ, kiểu tóc bobo vừa cá tính vừa nổi loạn, lại còn
trang điểm nữa chứ! Trên bầu mắt không biết đánh phấn gì, vẽ giống hệt
con mèo hoang cám dỗ người khác. Thế nhưng, phối với gương mặt ngây thơ, kèm theo bộ váy thủy thủ xanh biển bó sát ngắn cũn này thì đúng là
giống hệt như học sinh từ trường trung học chạy đến đây. Vẻ mặt cô vừa
xấu hổ vừa nóng vội, trông càng trêu chọc lòng người hơn.
Người đàn ông ôm rịt lấy cô không buông, cười cợt: “Ngủ với anh một đêm, anh tặng em chiếc đồng hồ này, chịu không?”
Đám công chúa xung quanh tặc lưỡi, là đồng hồ Patek Philippe màu trắng ngà
tận bốn, năm chục nghìn đấy. Mấy người đàn ông cũng không đánh bài nữa,
buồn cười vây xem.
“Không cần!”
“Vậy em muốn thế nào? Ra giá đi!”
“Anh buông tôi ra!”
“Không buông!”
Chân Noãn vất vả lắm mới giãy khỏi ngực anh ta, nhưng cổ tay vẫn bị anh ta
siết chặt. Đầu óc cô rối như tơ vò: “Tôi không thích kiểu như anh!”
“Ồ…” Mấy người đàn ông ồ lên.
Ngôn Hàm thờ ơ nhìn.
Người đàn ông kia mất mặt liền nổi nóng đẩy cô. Chân Noãn loạng choạng, chai rượu trong tay rơi xuống đất vỡ nát.
“Đập chai là có ý gì? Gọi ông chủ của mấy người đến đây!”
Chân Noãn hoảng hốt. Ông chủ vẫn luôn che chở cho cô nên cô không muốn ông
ấy bị mắng thay mình. Cô co ro, nhìn Ngôn Hàm cầu xin giúp đỡ. Vẻ mặt
anh điềm tĩnh, qua một hồi lâu mới cất lời: “Nhường cô gái này cho tôi
đi!”
Ý là đừng so đo với cô nữa.
Đầu Chân Noãn nổ ầm.
Người đàn ông kia vẫn còn thấy mất mặt, lòng ngột ngạt: “Tôi thấy cô ta thuộc dạng thiếu dạy dỗ ấy”.
Chân Noãn cắn răng không lên tiếng.
“Ừ, rất thiếu.” Ngôn Hàm dựa vào lưng ghế. “Cô bé này tối qua lúc ngủ ở chỗ tôi tính khí cũng rất tệ. Có điều mới rồi cũng thật xin lỗi cậu, tôi
ngồi ở đây thì cô ấy theo cậu thế nào được. Phải có đạo đức nghề nghiệp, đúng không?”
Lưng Chân Noãn cứng đờ, nhìn Ngôn Hàm đầy oan ức. Anh khẽ híp mắt, trông hơi nguy hiểm.
Lúc này, người đàn ông kia mới thả cô ra: “Vậy trả cho cậu này.” Anh ta túm lấy Chân Noãn đẩy vào người Ngôn Hàm.
Cô ngã vào lòng anh. Anh cau mày, người cô đầy mùi thuốc lá và rượu.
Mọi người xung quanh nhao nhao: “Không nhìn ta đấy, anh Hàm thích kiểu này à?”
“Ừ, thích kiểu này.” Giọng nói lạnh lùng của anh dội vào tai cô.
Mặt Chân Noãn nóng rát, xấu hổ vô cùng. Lật đật đứng dậy khỏi người anh,
lao ra khỏi phòng không ngoảnh đầu lại. Mới vừa chạy đến cầu thang đã
nghe thấy giọng nói điềm nhiên phía sau vang lên: “Em đứng lại đó cho
tôi!”
Chân Noãn dừng bước, không dám đi tiếp nữa. Cô rụt rè quay đầu lại, thấy anh đang bước đến, liền sợ sệt lùi vào trong góc khuất.
Trái lại, vẻ mặt Ngôn Hàm rất ôn hòa, tiếng nói cũng trầm ấm dễ nghe: “Làm nghề tay trái này cũng khá khẩm đấy chứ!”
Chân Noãn đỏ mặt, không dám nói thật, ngốc nghếch gật đầu một cái lại vội vàng lắc đầu.
“Có bản lĩnh rồi nhỉ?”
“Bản... Bản lĩnh gì chứ?” Cô vịn vách tường, chột dạ lùi về sau một bước.
“Biết nói dối với tôi rồi hả?”
Chân Noãn kinh ngạc, chợt hiểu ra anh đã sớm nhìn thấu cả rồi, cô càng bối
rối hơn, lập tức thành thật khai báo: “Đội trưởng Bùi nói anh sẽ không
đồng ý, bảo em đừng nói với anh.”
“Biết tôi không đồng ý mà em còn làm?”
“Em muốn giúp mọi người mau chóng bắt được kẻ xấu thôi mà.”
“Bắt người là chuyện em nên lo sao?”
“Đến lúc em lo được thì đã thành người chết rồi.”
Chân Noãn mở to mắt, ra vẻ hùng hồn trước mặt anh. Ngôn Hàm nheo mắt lại
nhìn cô. Hôm nay, trông cô rất khác, mái tóc bobo ngắn gợi cảm, đánh rối mà thanh thoát. Đôi mắt mèo màu hổ phách ươn ướt lại trong veo, thêm
lớp phủ bóng màu bạc nhưng trông ngây thơ và đơn thuần đến lạ.
Anh cất bước đến gần cô. Chân Noãn đánh hơi được sự nguy hiểm từ trong mắt
anh, lại run run lùi về sau. Trong lối cầu thang mờ tối, chỉ có ánh đèn
mờ ảo từ hành lang hắt đến, không khí không đúng lắm, mà...
Anh hỏi thật khẽ: “ Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thế nào?”
“Sao... Sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.” Chân Noãn lùi về sau từng
bước một, bước chân không ổn định, giọng nói cũng run rẩy. “Họ đã mặc
thường phục, đều... đều biết em ở đâu. Với lại, trên người em còn có
máy... máy truyền tin.”
“Ồ, vậy sao?” Anh cười quái gở. “Hay là chúng ta thử xem lúc em bị xâm hại, họ có thể chạy đến trong vòng vài giây không nhé!”
Chân Noãn khập khiễng lùi về sau, đầu va vào tường, không thể lui được nữa.
Ánh mắt cô không biết phải nhìn đi đâu, còn anh cứ thế đến gần cô, thân
hình cao lớn che khuất tất cả ánh sáng. Chân anh chạm vào chân cô, chiếc bóng bao phủ lấy cô.
Cô hít thở một cách khó nhọc: “Anh... định thử thế nào?”
Anh không nói, đưa tay ôm lấy eo cô, nhấc cả người cô lên, cúi đầu xuống sát vào tai và cổ cô.
Chân Noãn sợ đến mức không dám nhúc nhích, toàn thân đều tê dại nhưng lại
không sợ hãi và phản kháng. Trong lòng cô vừa hoảng hốt vừa râm ran,
giống như đang ngồi trên con thuyền lắc lư, chỉ một động tác đơn giản
như thế nhưng phản ứng trong cơ thể cô lại chấn động tựa như dời núi lấp biển.
Nửa gương mặt cô vùi trong vai anh, bị anh nắm lấy eo lại không dám đẩy anh ra, lắp ba lắp bắp: “Đội... Đội trưởng...”
“Ai là... Đội trưởng của em?”
“... Là anh mà!”
“Ở đây, lẽ nào tôi không phải là đối tượng phục vụ của em à?”
Ánh mắt cô kinh hoàng, líu cả lưỡi: “Đội...”
Anh khẽ cười: “Tôi cũng cảm thấy đúng.”
“Đừng nói đúng mà.” Cô quýnh quáng. “Đội... Đội trưởng, anh nói như vậy, các đồng nghiệp sẽ nghe được đấy!”
“Không nghe thấy đâu. Vừa nãy, lúc em bị đẩy vào người tôi, tôi đã tắt máy truyền tin trên người em rồi.”
“... Vậy... họ sẽ không đến đây sao?” Lưng cô toát mồ hôi lạnh.
“Ừ, bất kể xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ không tìm đến đây được.” Anh kề sát vào tai cô, nói với giọng nguy hiểm. “Có làm gì thì họ cũng sẽ không
đến đây được đâu.”
Cô run rẩy, tim đập như trống vỗ nhưng không hề sợ hãi chút nào.
“Đội trưởng, anh cách em gần quá, đừng gần như vậy có được không?”
“Cảm thấy rất khó chịu à?”
“Ừm...”
“Trước khi làm không suy nghĩ tới những việc này sao?”
Cô lí nhí: “Đội trưởng, em sai rồi, không làm nữa đâu.”
Cô nhận sai nhưng anh vẫn không thả cô ra: “Chuyện kiểu này em cũng dám làm mà lại sợ yêu đương à?”
Chân Noãn bàng hoàng á khẩu.
Anh hơi nghiêng đầu, môi kề lên gương mặt nóng hổi của cô: “Em có gan nói em không thích tôi đi!”
Một câu nói đã khuấy động đến mức khiến tim Chân Noãn muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Thân thể cô như nhũn ra, dán sát vào tường trong hơi thở nặng nhọc: “Em... Em sợ.”
“Không sao cả, đến khi em không sợ thì nói cho tôi biết.”
“Nói cho anh biết làm gì?”
“Để tôi hôn em.”
Cô không lên tiếng mà chỉ run run níu tay áo anh, nhíu mày vẻ rầu rĩ. Hôm
đó, cô đã nói rõ với Đội trưởng rồi kia mà, kết quả cứ như thể tự cô nói nhảm, anh vẫn tự tung tự tác, lại còn có chiều hướng được voi đòi tiên. Thế nhưng, cô lại cảm thấy nỗi vui sướng đầy mâu thuẫn một cách khó
hiểu.
Anh buông cô ra, lùi về sau một bước rồi hờ hững nhìn cô.
Cô cúi gằm, anh đột ngột thả cô ra như thế mà cô lại thấy hơi tiếc nuối
và ủ rũ lẩn khuất trong nỗi hoảng sợ ngập tràn. Nếu anh ôm lâu hơn chút
nữa, chắc chân cô sẽ bủn rủn, không đi nổi mất.
Anh nhìn cô: “Có soi gương xem mình thế nào không?”
Cô vẫn cúi đầu, “ừm” một tiếng ỉu xìu: “Em đi rửa mặt đây!”
Cô quay người định đi thì bị Ngôn Hàm kéo lại, anh sờ lên eo cô một cái.
Chân Noãn sởn gai ốc, hồi lâu mới nhận ra được anh đã mở lại máy truyền
tin trên người mình.