Sau khi cô nói một
hồi, tự dưng lại thấy thấp thỏm. Nhưng chỉ một giây sau, bên kia đáp lại bằng tiếng cười xòa, rồi nói đơn giản: “Không có.”
Chân Noãn hơi trố mắt: “Anh hoàn toàn không rối rắm hay hoang mang gì ư?”
“Đúng vậy.”
Chân Noãn không hiểu, câu trả lời của anh nghe sao trực tiếp và rõ ràng đến thế!
“Anh vốn cảm thấy hành động của giáo sư Trịnh là không đúng phải không?”
“Hoàn toàn ngược lại, tôi không cho là ông ấy sai. Tôi có thể thông cảm với
ông ấy, bởi vì nếu ở vị trí của ông ấy tôi cũng sẽ làm giống như vậy.”
Anh đáp qua loa. “Chỉ là thật đáng tiếc vì bây giờ nhân vật tôi sắm vai
không phải là người cha đã mất đi con gái nhưng không thể nào nghiêm trị hung thủ, mà là một cảnh sát hình sự nhất định phải ngăn chặn một trận
giết chóc diễn ra. Vậy nên, tôi phải đứng ở phía đối lập với ông ấy.”
Chân Noãn bàng hoàng, cảm thấy tâm tư của anh rõ ràng như đường gân trên lá. Lời anh vừa nói đã giúp một số việc trở nên rõ ràng thấu đáo đến lạ
thường.
“Vương Tử Hiên thì sao? Chuyện xấu xa hắn đã làm lại
không bị nghiêm trị thích đáng. Vì loại người như thế mà chúng ta phải
đứng ở phía đối lập với giáo sư Trịnh, để rồi nổ súng bắn vào ông ấy hay sao?”
“Tôi không phải là thẩm phán, trách nhiệm của tôi là phá
án bắt người. Mọi người nói phán quyết như thế quá nhẹ hay luật pháp có
sai sót thì liên quan gì đến tôi?”
Chân Noãn nghẹn lời.
Anh khẽ hỏi ngược lại: “Bởi vì sai lầm của bọn họ mà tôi cũng phải không thực hiện chức trách để đi phạm sai lầm theo sao?”
Chân Noãn thảng thốt nắm lấy điện thoại. Hóa ra đáp án của vấn đề này lại
đơn giản đến thế, nhưng cô vẫn còn tò mò. “Đấy là xét về công lý, còn
xét về tình cảm thì sao?”
“Tình cảm?” Dường như anh cảm thấy buồn cười. “Tôi đã sớm không có tình cảm rồi.”
Tim Chân Noãn giật thót: “Nhưng vừa nãy anh nói rằng nếu anh ở vị trí giáo sư Trịnh thì cũng sẽ làm giống ông ấy kia mà.”
“Đúng thế.”
“Không phải anh nói cảnh sát cần thực hiện chức trách và không thể phạm sai lầm sao?”
Anh lại cười, giọng nói trở nên êm ái như thể dỗ dành trẻ con: “Cho nên
trước đó, tôi sẽ từ bỏ vai trò cảnh sát này, cô bạn nhỏ à! Hôm nay, em
hỏi nhiều như vậy là do vết thương đã mở ra lối vào kho kiến thức Mười
vạn câu hỏi vì sao của em à?”
Anh bông đùa trêu chọc như thế
nhưng cô lại không tài nào nhẹ nhõm nổi. Câu nói pha lẫn vẻ trêu đùa kia rõ ràng đang cất giấu một sự đoạn tuyệt dứt khoát dù chết cũng không hề hối tiếc. Nó hệt như lời giao hẹn của giáo sư Trịnh: Giết Vương Tử Hiên rồi ông sẽ tự thú, không giết được Vương Tử Hiên thì ông thà tự sát.
Cô thất thần lẩm bẩm: “Hóa ra là như thế, cũng giống như giáo sư Trịnh đã xin từ chức trước vậy.”
Bên kia tiếng gió quá lớn, anh không nghe rõ: “Gì cơ?”
Cô hồi phục lại tinh thần, lắc lắc đầu, lại ý thức được anh không nhìn
thấy, bèn nói: “Em vốn lòng đầy nghi hoặc, bây giờ đã sáng tỏ cả rồi.”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ mỉm cười và nói: “Cảm ơn anh!”
Đầu bên kia truyền đến tiếng Đàm Ca từ rất xa: “Sếp...”
Ngay sau đó là giọng nói trầm trầm của Ngôn Hàm: “Cúp máy đây!”
Thế giới lại trở về yên tĩnh, tiếng gió cũng đã mất hút. Chân Noãn chậm rãi buông điện thoại di động xuống, lặp lại: “Cảm ơn.”
***
Ngôn Hàm đi đến hỏi: “Sao rồi?”
“Sếp, đã kiểm tra rồi. DNA của Nhiếp Đình Đình - bạn gái Vương Tử Hiên -
trùng khớp với Trịnh Miêu Miêu. Hai cô bé là một cặp sinh đôi.” Đàm Ca
rất bối rối. “Gần đây xảy ra chuyện gì thế này, sao nhiều cặp sinh đôi
thất lạc quá! Vả lại, xưa nay chưa từng nghe giáo sư Trịnh nhắc đến việc ông đã từng mất một đứa con gái.”
“Có cần báo cho giáo sư Trịnh biết ông ấy vẫn còn một đứa con gái nữa không ạ? Có khi ông ấy sẽ vì đứa con này mà lựa chọn sống tiếp cũng nên.” Đàm Ca nói. “Bây giờ liên lạc không được, nhưng mượn truyền thông đưa tin
có lẽ ông ấy sẽ thấy.”
“Về chuyện tìm truyền thông, anh đi hỏi ý
kiến Cục trưởng Thượng trước đi.” Ngôn Hàm nói, “Tôi muốn gặp cô bé
Nhiếp Đình Đình kia.”
Anh vừa quay người đi về nhà để xe thì điện thoại di động lại vang lên, là Chân Noãn gọi đến.
Anh bắt máy, bên kia hốt hoảng lên tiếng, giọng nói vừa dịu dàng vừa xấu
hổ: “Em xin lỗi, Đội trưởng! Em ấn nhầm ạ! Em xin lỗi, em xin lỗi...”
“Chân Noãn!” Anh cong cong khóe môi gọi cô.
“Vâng?” Cô bình tĩnh trở lại.
“Chúng ta đánh cược đi.”
“Gì cơ ạ?”
“Nếu giáo sư Trịnh được cứu rỗi thì chúng ta sẽ ở bên nhau.”
***
Phòng thẩm vấn cảnh sát Dự Thành.
Nhiếp Đình Đình là bạn gái Vương Tử Hiên và cũng là nạn nhân đầu tiên của
hắn. Cô nữ sinh cấp hai mới mười bốn tuổi đang ngồi cúi đầu với vẻ mặt
vô hồn. Cô bé đã biết chuyện giáo sư Trịnh Dung ra lệnh “truy sát” Vương Tử Hiên, cũng biết hắn ta đang lẩn trốn.
Cô không còn im lặng, ít nói như lúc trước mà thỉnh thoảng sẽ trả lời một, hai câu.
Ngôn Hàm hỏi: “Em biết Vương Tử Hiên có thể lẩn trốn ở đâu không?”
Nhiếp Đình Đình lắc đầu, hụt hẫng nói: “Hắn không coi em là bạn gái mà chỉ là một món đồ chơi cũ và là thứ công cụ để thu hút những món đồ chơi mới
thôi.”
Lời nhận định tàn khốc mà cô bé mười bốn tuổi dành cho mình khiến lòng người sửng sốt.
“Em và Miêu Miêu là bạn à?”
“Có thể xem là vậy. Thỉnh thoảng, em đến nhà bạn ấy học nhóm.” Ánh mắt Đình Đình trở nên mềm mại hơn, Ngôn Hàm nhanh chóng nhận ra điều đó.
“Em thích đến nhà bạn ấy?”
“Vâng. Ba mẹ bạn ấy rất tốt, yêu thương và tôn trọng nhau, đối với Miêu Miêu rất quan tâm mà đối với em cũng tốt nữa.”
Ngôn Hàm bắt đầu tán gẫu với cô bé, lớp vỏ phòng bị dần dần được trút bỏ bởi dẫu sao, bản chất Đình Đình vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Em có dẫn Miêu Miêu về nhà mình học nhóm không?”
“Không ạ!”
“Tại sao?”
“Ba mẹ em cứ hay cãi vã, lại còn đánh nhau nữa. Em không muốn để bạn ấy thấy.”
“Em thích Miêu Miêu không?”
Đình Đình gật đầu.
“Em thích Vương Tử Hiên không?”
Cô bé nhíu mày và nói: “Hắn mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt ngon, còn có đồ dùng học tập đẹp và cả búp bê Barbie rất đắt tiền nữa.”
“Hắn thường xuyên tìm gặp em sao?”
“Vâng.”
“Em thích gặp hắn không?”
Đình Đình lắc đầu.
“Tại sao?”
“... Đau lắm... Xấu hổ lắm!”
“Em có nói với ai chuyện hắn đã làm với em không? Ví dụ như ba mẹ, thầy cô hay bạn học?”
“Xấu hổ lắm! Ba mà biết sẽ đánh em chết mất. Thầy cô và bạn học cũng sẽ xem thường em.”
Ngôn Hàm thoáng dừng lại rồi nói: “Đình Đình, đây không phải là lỗi của em.”
“Vâng. Trên ti vi đều chiếu như vậy. Nhân vật nào gặp phải chuyện như thế đều
bị bọn họ nói là đứa con gái này không trinh trắng, là nỗi nhục nhã, là
vết nhơ.”
Nhất thời Ngôn Hàm không biết nói sao.
“Vương Tử Hiên hay dẫn em đi ra ngoài lừa gạt mấy cô bé khác, vậy em không phản đối sao?”
Đáp lời lại là cái lắc đầu.
“Em hy vọng hắn tìm được những cô bé khác.”
“Có thể nói rõ nguyên nhân không?”
“Như vậy, hắn sẽ không bắt nạt mấy bạn học khác, cũng không bắt nạt em nữa.”
“Đi tìm Miêu Miêu là do Vương Tử Hiên đề xuất sao?”
“... Là em để hắn nhìn thấy Miêu Miêu, hắn liền tơ tưởng đến bạn ấy.”
“Tại sao lại là Miêu Miêu?”
“Không công bằng.”
“...”
“Em và bạn ấy đều là học sinh giỏi và chăm ngoan, nhưng có rất nhiều chuyện đều bất công. Sau khi gặp phải chuyện này, em lại càng kém xa bạn ấy,
còn bạn ấy lại vẫn hạnh phúc và vui vẻ. Em muốn kéo bạn ấy xuống để gần
em một chút.”
Ngôn Hàm im lặng giây lát mới nói tiếp: “Trong ấn
tượng của bọn anh, Miêu Miêu luôn rất ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành,
hay giúp đỡ bạn học, lại biết chăm sóc cho mẹ và san sẻ cho ba, tuổi còn nhỏ đã biết đi chợ, nấu cơm, giặt đồ và thu dọn nhà cửa. Tuy xảy ra
chuyện bất hạnh, nhưng trong lòng bọn anh, Miêu Miêu vẫn như một thiên
sứ ở trên trời cao, em ấy vẫn là đứa bé ngoan dẫu cho còn sống hay đã
chết.”
Nhiếp Đình Đình lặng thinh chốc lát rồi nói: “Nhưng em
không phải đứa bé ngoan nữa rồi, khoảng cách giữa em và bạn ấy vẫn rất
xa phải không?”
“Dĩ nhiên khoảng cách giữa em và em ấy rất xa.” Ngôn Hàm nói. “Bởi vì em còn ở nhân gian nhưng bạn ấy đã chết rồi.”
Ngôn Hàm trở lại khu chỉ huy, mọi người lúc này đều bận rộn. Đàm Ca vừa đến
đã lập tức báo cáo với anh: “Cục trưởng Thượng đã đồng ý công khai
chuyện Nhiếp Đình Đình và Trịnh Miêu Miêu là chị em sinh đôi. Có điều,
vì để bảo vệ đời tư nên sẽ không tiết lộ tên họ thật sự mà chỉ nói cảnh
sát đã bất ngờ tìm được chị em sinh đôi với Trịnh Miêu Miêu trong kho dữ liệu DNA, mong rằng giáo sư Trịnh có thể nhen nhóm lại hy vọng.”
Ngôn Hàm hỏi: “Giáo sư Trịnh biết rõ mình từng có hai đứa con gái, ông ấy
thấy tin sẽ hiểu ra ngay. Vấn đề nằm ở khả năng ông ấy xem được tin tức
này là bao nhiêu phần trăm?”
Việc này khiến Đàm Ca bối rối: “Hiện giờ, ông ấy né tránh đám đông còn không kịp, tin thời sự cũng không thể phát sóng tin tức này từng giờ từng phút được, chỉ đành cầu nguyện ông
ấy có thể thấy được thôi.”
“Không thể gửi gắm hy vọng vào chuyện
này.” Ngôn Hàm nói. “Chúng ta phải tìm ra Vương Tử Hiên trước ông ấy,
cũng phải mau chóng tìm được giáo sư Trịnh.”
“Rõ!” Đàm Ca tiếp
tục báo cáo. “Tô Dương đã điều tra máy giám sát trên đường, thằng nhóc
Vương Tử Hiên này làm như thật sự có người đang theo dõi hắn vậy. Đầu
tiên là khuya hôm trước lái xe của bạn chạy đến khách sạn Kim Nguyên,
rạng sáng hôm qua thì rời khỏi từ cửa sau rồi mới lên taxi để đến quán
bar, trời gần sáng thì lại chạy ra khỏi cửa sau quán bar. Sáng hôm qua,
hắn ngồi tuyến xe buýt chính đến trung tâm thành phố, chạy khắp cả thành phố khiến nhiều lần đều mất tung tích. Đến buổi chiều mới xem như thấy
hắn trên chuyến xe 319, nhưng sau khi hắn xuống xe ở vườn bách thú thì
không thấy đâu nữa. Sau đó, máy giám sát cũng không phát hiện ra, có thể là hắn đã cải trang rồi.”
Đàm Ca tổng kết: “Nhìn không ra thằng nhóc này còn có chút bản lĩnh.”
Ngôn Hàm không hề thấy bất ngờ: “Giáo sư Trịnh đã ám hiệu với Vương Tử Hiên
rằng sở dĩ ông ấy có thể biết vị trí của hắn là do có cảnh sát giúp đỡ.
Vương Tử Hiên đương nhiên sẽ trốn ở nơi ngay cả cảnh sát cũng tìm không
thấy. Hắn làm ra những trò này không chỉ để trốn giáo sư Trịnh, mà cũng
là đang trốn chúng ta nữa. Hoặc là...”
Lời còn chưa dứt, Đội phó
Trịnh đã đi đến: “Nhóm Tô Dương phát hiện ra hôm qua, lúc Vương Tử Hiên
nhảy nhót khắp nơi ở Dự Thành, đã có người theo dõi hắn, mà không chỉ có một người.”
Chẳng hề sai lệch với suy đoán của Ngôn Hàm.
Đàm Ca: “Là người của giáo sư Trịnh sao?”
“Giáo sư Trịnh tìm đâu ra để bố trí những người này?”
Đàm Ca nghĩ ngợi: “Có phải ông bà Vương âm thầm phái người theo bảo vệ con trai không?”
Ngôn Hàm không hề nghĩ vậy.
Lúc này, đến lượt lão Bạch đến báo cáo: “Đã loại bỏ khả năng ông bà Vương
giấu người. Họ thật sự không biết gì, Vương Tử Hiên giấu luôn cả ba mẹ
mình.”
Đàm Ca khó hiểu: “Vậy là ai đang đi theo Vương Tử Hiên, lẽ nào là vệ sĩ của hắn? Hay là người nhà của nạn nhân khác?”
Đội phó Trình nói: “Không biết những kẻ giống như đang theo dõi này muốn
làm gì nhưng Tô Dương còn nói thêm rằng buổi trưa, không ai theo dõi
Vương Tử Hiên nữa. Kỹ năng cắt đuôi của hắn cũng rất khéo. Bây giờ, hắn
thật sự đã ẩn nấp rồi.”
Đàm Ca tiếp lời: “Chúng ta không tìm được Vương Tử Hiên, chắc hẳn là giáo sư Trịnh cũng khó lòng tìm ra hắn, đúng không?”
“Không chắc chắn. Có điều...” Ngôn Hàm nói. “Vương Tử Hiên đi một vòng lớn như vậy, trong lòng nhất định đã tìm thấy nơi hắn cho là an toàn nhất. Ngày 19, cũng chính là trước 0 giờ ngày hôm nay hắn sẽ chạy đến và trốn ở đó cả ngày. Chỉ cần chịu đựng đến mười hai giờ đêm nay mà vẫn còn sống thì hắn đã thắng rồi.”
“Bây giờ đã là mười hai giờ trưa, nhưng còn
chưa nhận được điện thoại tự thú của giáo sư Trịnh. Nói như vậy, trước
mắt, giáo sư Trịnh vẫn còn chưa tìm ra nơi Vương Tử Hiên đã chọn. Hắn đã thành công vượt được một nửa thời gian rồi.” Trong giọng nói của Đàm Ca có phần tiếc nuối.
“Có lẽ giáo sư Trịnh chưa tìm được Vương Tử
Hiên, nhưng một khi ông ấy tìm ra trước chúng ta...” Đội phó Trình chưa
nói dứt lời, nhưng mọi người đều biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến cỡ
nào.
Cả nước đều đang chú ý đến “lệnh truy sát” kia. Tuy có phân
nửa đồng tình với Trịnh Dung và cho rằng Vương Tử Hiên đáng chết, nhưng
nếu chuyện thế này thật sự xảy ra, dư luận sẽ từ cục diện đang cân bằng
chuyển sang nghiêng hẳn về một phía, chỉ trích cảnh sát để mặc hung thủ
lộng hành. Không cần nói cũng đủ hiểu áp lực và những chất vấn mà đội
cảnh sát hình sự gặp phải sẽ như thế nào.
“Những thứ khác khoan hãy nghĩ đến đã.” Ngôn Hàm nói. “Mấu chốt hiện giờ chính là tìm ra được nơi ẩn nấp của Vương Tử Hiên.”
Đàm Ca nói: “Đã kiểm tra hết tất cả bà con thân thuộc của nhà họ Vương ở Dự Thành rồi, nhưng đều không có.”
Đúng như Ngôn Hàm đã đoán trước: “Tính cách Vương Tử Hiên quái gở, chủ nghĩa anh hùng đã ăn sâu vào trong tư tưởng, lại mang nặng lòng nghi ngờ nên
chỉ biết tin vào bản thân thôi.”
“Đã điều tra sân bay và ga tàu
lửa, hỏi qua nhân viên làm việc ở bến tàu vận chuyển hành khách, cũng đi tìm kiếm hết các bất động sản đứng tên nhà họ Vương, trường học của
Vương Tử Hiên, thậm chí cả nơi gặp gỡ mối tình đầu và nơi lúc nhỏ hắn
thích ẩn nấp...” Đàm Ca dừng lại rồi nói “Còn có cả nơi trong đoạn phim
mà Từ Tư Miểu xem đến buồn nôn để khôi phục lại, cũng chính là nơi ban
đầu bọn chúng dùng để cưỡng hiếp nạn nhân nhưng cũng không có.”
Đội phó Trình bóp trán: “Trong ba mươi, bốn mươi giờ qua, toàn bộ người của đội cảnh sát hình sự đều vừa truy tìm vừa bổ sung thêm khả năng, nhưng
thật sự không nghĩ ra được thằng chết tiệt đó đã đi đâu.”
Mãi cho đến mười giờ đêm, tất cả mọi người đều kiệt sức, bó tay hết cách. Họ
chịu đựng từ đêm hôm trước cho đến tận bây giờ, nhiều đội chuyên gia tìm kiếm dấu vết, chuyên gia tâm lý tội phạm, nhân viên phác hoạ và cả nhà
phân tích tâm lý đều đến. Họ phân tích tâm lý Vương Tử Hiên, tra xét dấu vết trong cuộc sống của hắn, suy đoán tâm tư hắn, thậm chí nghĩ đến
toàn bộ khả năng có thể. Mọi người tìm kiếm từng nơi một nhưng mỗi địa
điểm đều là vồ trượt.
Đêm đã về khuya, lòng mọi người đều nặng
trĩu, hai tiếng cuối cùng này liệu có thể vượt qua không? Họ đều đang
chờ mong đối thủ giáo sư Trịnh đừng tìm thấy Vương Tử Hiên. Nhưng rốt
cuộc thì Vương Tử Hiên đang ở đâu kia chứ? Thật sự không tìm được hay
sao?
Nhóm cảnh sát quây quần lại cùng nhau bàn bạc. Ngôn Hàm hút
thuốc một mình, quay trở vào xe rồi lật hết tất cả tài liệu vụ án ra xem lại. Anh nhanh chóng lật đến một tấm hình mình đã từng lướt mắt qua:
Trong chiếc tủ ở căn phòng bị hoả hoạn có một chiếc túi đeo của nữ đã bị thiêu trụi, bên trong có một ví tiền bằng vải bông, một chiếc kẹp tóc,
một chiếc bút, một quyển vở và một nửa thẻ học sinh của Trịnh Miêu Miêu, ngoài ra không còn vật nào khác.
Từ mô tả chân dung, phân tích
tâm lý, phác hoạ đến phép thử thay thế loại trừ, toàn bộ những thứ chủ
quan này đều vô dụng. Chính xác nhất vẫn là chứng cứ khách quan. Thằng
nhóc Vương Tử Hiên này quả là thông minh. Ai có thể nghĩ ra chỗ hắn ẩn
nấp chứ?
Đồng tử Ngôn Hàm co lại, đôi mắt thâm trầm như đáy hồ
sâu thẳm ánh lên tia hung hiểm, nhìn đồng hồ đeo tay đã điểm mười giờ
hai mươi lăm phút tối. Anh cầm lấy điện thoại: “Đội phó Trình, báo cho
đội đặc nhiệm...”
Giữa đêm khuya, hành lang bệnh viện chìm trong
yên ắng. Thẩm Dực cất điện thoại đi, cau mày nghĩ ngợi chuyện đã mất dấu Vương Tử Hiên. Ngoại trừ người của anh, còn có người khác đang theo dõi hắn, bọn họ dường như cũng đã mất tích.
Anh đẩy cửa phòng bệnh,
Chân Noãn đang cầm quả quýt căng mọng trong tay, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ti vi. Tin thời sự vẫn phát sự kiện khiến người ta chú ý nhất hiện nay. Ngoài khu cao ốc cảnh sát Dự Thành, phóng viên đang trú đóng nhìn về
phía ống kính truyền hình đưa tin: “Chúng tôi đã chờ đợi ở đây bốn mươi
tám tiếng đồng hồ, bởi vì cảnh sát từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn nên chúng tôi cũng không biết tình hình cụ thể hiện giờ ra sao. Nhưng trong khoảng thời gian này, cảnh sát và chuyên gia liên tục ra vào nơi đây.
Theo như suy đoán của chúng tôi, có lẽ cảnh sát cho rằng Vương Tử Hiên
đang ở trong Dự Thành nên bọn họ đã huy động lực lượng hùng hậu để tìm
kiếm trong phạm vi thành phố, nhưng tình hình trước mắt cho thấy vẫn
chưa có kết quả. Hiện giờ đã là mười giờ ba mươi phút, nói cách khác là
cách thời điểm kết thúc ngày 20 tháng Mười hai chỉ còn một giờ ba mươi
phút nữa thôi...”
Người phóng viên hiện trường bên phía trái màn
hình hỏi lại với giọng điệu nhã nhặn và mực thước: “Nói như vậy thì liệu có phải trước mắt, Vương Tử Hiên đang ẩn nấp ở nơi rất kín đáo và an
toàn không?”
Phóng viên bên phía phải lạnh cóng đến sắc mặt tái
nhợt, mái tóc bị gió thổi rối bù: “Đúng vậy. Nhưng mấy tiểu đội khác của cảnh sát đang tìm người phát “lệnh truy sát” Trịnh Dung cũng vẫn chưa
có tin tức. Trịnh Dung có phải đã tìm được tung tích của Vương Tử Hiên
không, đã hành động trót lọt hay vẫn đang tìm kiếm và liệu có khả năng
tìm được hắn trước cảnh sát không? Tất cả những câu hỏi này đều chưa thể biết được lời đáp...”
Phóng viên hiện trường nói lời cảm ơn
xong, màn hình liền chuyển sang trường quay. Lúc này, người dẫn chương
trình đang hỏi góc nhìn của chuyên gia rồi để mỗi người lần lượt phát
biểu ý kiến của mình.
“Nếu cảnh sát muốn tìm một người, họ có thể sử dụng những phương thức triển khai hành động và sách lược phân bổ lực lượng mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Nhưng tình huống
lần này tương đối khó giải quyết, bởi lẽ thời gian quá cấp bách, vì thế
rất khó phán đoán được kết quả cuối cùng là như thế nào.” Chuyên gia bày tỏ quan điểm. “Dạng hành vi này của Trịnh Dung chắc chắn là sai lầm và
cực đoan. Trừng phạt tội ác không thể dựa vào hành động báo thù của cá
nhân, nếu không thì xã hội sẽ hỗn loạn. Tất cả đều có thể bàn bạc và xin khởi tố thông qua con đường chính quy.”
Thế là người dẫn chương
trình phát ra một đoạn phim phỏng vấn người đi đường, đó là một người mẹ trẻ đang ôm cô con gái nhỏ của mình: “Gặp phải tình huống này, có thể
giải quyết được bằng luật pháp thì ai lại muốn làm đào phạm lang bạt bên ngoài chứ? Nếu không phải bị ép đến mức đó thì ai lại muốn làm tội phạm giết người đâu? Không phải cả luật pháp cũng không giải quyết được hay
sao?”
Mấy chuyên gia cười cười rồi nhanh chóng chuyển đề tài về
phía cảnh sát: “Hiện giờ, cảnh sát đang trong tình thế rất khó xử. Nếu
bảo vệ được Vương Tử Hiên thì Trịnh Dung sẽ tự sát, món nợ này sẽ trút
cả lên đầu cảnh sát. Ngược lại, nếu Vương Tử Hiên chết, tình cảnh của họ sẽ càng bi đát hơn, trong đội cảnh sát hình sự chắc chắn sẽ phải có
người đứng ra chấp nhận chịu phạt.”
Chân Noãn sững sờ nhìn chăm
chú, nhưng ánh mắt dường như đã trôi về nơi xa hơn. Thẩm Dực ngồi bên
cạnh cô, lấy đi quả quýt vừa được cô bóc vỏ, tách ra thành từng múi và
nói: “Bây giờ còn không chịu ăn đồ của anh mang đến nữa hả?”
Chân Noãn vén chăn lên, bước xuống giường: “Không phải, em muốn đến một nơi. Ngay bây giờ.”
***
Cô nghĩ ra rồi! Cô biết Vương Tử Hiên đang ẩn nấp ở đâu rồi!
Mùa đông đã đến, nhiệt độ ban đêm thấp hơn không độ. Người trên đường lác
đác, quấn kín áo vội vã bước đi trong gió lạnh. Bên cạnh cửa hàng tiện
lợi có một người ăn xin, đi đứng không tiện, dáng người lom khom, chầm
chậm cất bước. Trong cửa hàng, đèn đuốc sáng trưng, hai nhân viên bán
hàng đang cầm tách trà nóng tán gẫu: “Này, cậu có xem tin tức không?
Nghe nói cảnh sát đã tìm được chị em sinh đôi của Trịnh Miêu Miêu trong
kho dữ liệu DNA đấy!”
“Hả? Không phải Trịnh Miêu Miêu là con một sao?”
“Cảnh sát không nói cụ thể, có lẽ là trước kia đã bị thất lạc một đứa. Ôi, hy vọng giáo sư Trịnh có thể hồi tâm chuyển ý. Tuy tên Vương Tử Hiên này
đáng chết, nhưng mà phải trả giá bằng tính mạng của mình thì không đáng. Với lại, bây giờ còn một đứa con gái, cõi đời này cũng có thứ vướng bận rồi, đúng không?”
“Tôi hy vọng giáo sư Trịnh giết chết tên súc sinh kia đi, đừng để hắn sau này tiếp tục hại người nữa.”
“Cậu nói vậy không đúng. Cậu muốn Vương Tử Hiên chết thì phải đền bằng mạng giáo sư Trịnh còn gì?”
Người ăn xin ngoài cửa hàng khựng lại một giây rồi lại tiếp tục đi về phía trước, từ từ đến buồng điện thoại nơi góc đường.
Người ăn xin khép cửa buồng điện thoại, gió bị ngăn lại bên ngoài, ông cảm
thấy ấm áp hơn một chút. Cuộc gọi đến 110 không cần phải trả tiền. Ông
đưa bàn tay khô nứt, xám ngoét cầm lấy ống nghe, nhưng đột nhiên tiếng
“reng reng” vang lên, điện thoại công cộng đổ chuông. Ông sửng sốt bắt
máy đưa lên tai.
“Ông Trịnh, lần trước tôi nói cho ông biết hung thủ hại chết con gái ông, ông có hài lòng không?”
“...”
“Hôm nay, tôi lại mang đến cho ông một món quà đây. Ông biết đứa con gái còn lại của ông là ai không?”
“...”
“Đúng rồi, ông nên biết mới phải chứ, con gái cưng Trịnh Miêu Miêu của ông sở dĩ bị Vương Tử Hiên để ý là vì bạn học Nhiếp Đình Đình của nó tiến cử
đấy. Hình như ông nên hận con bé tên Nhiếp Đình Đình kia mới đúng.”
“...” Bàn tay cầm điện thoại run rẩy.
“Cô con gái còn lại của ông chính là cô bé Nhiếp Đình Đình đấy. Nó vẫn chưa biết quan hệ của mình và Miêu Miêu. Tuy nó là con gái của ông, nhưng đã sớm trở thành người xa lạ rồi. Nó hại chết Miêu Miêu, khiến Miêu Miêu
chịu đủ mọi hành hạ, chết thảm trong tay mấy thằng nhóc...”
Bụp
một tiếng, ông gác ống nghe trở về vị trí cũ, đưa tay vịn cửa kính rồi
ra sức hít thở. Một lúc sau, ông ngẩng đầu nhìn lên bàn phím số trên
điện thoại nhưng không hề nhấc ống nghe lên. Cuối cùng, ông quay người,
đẩy cửa bước ra rồi mất hút trong đêm đông.
Ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua những nhành lá khô lưa thưa in chiếc bóng dữ tợn xuống mặt
đường xi măng gồ ghề. Tường bao hai bên ngõ hẻm loang lổ và cũ kỹ. Đêm
mùa đông giá rét thế này, gạch đỏ trông cũng không còn ấm cúng nữa. Một
bóng dáng thận trọng từng bước đi đến từ khúc quanh mờ tối.
Ngõ
hẻm cô tịch không một bóng người vào đêm đông này là một đoạn đèn đường
mờ nhạt, một bóng cây hắc ám và một đoạn đường với tường bao xuyên suốt
hắt ra ánh đèn từ nhà khác đang hòa quyện đan xen vào nhau.
Bước
đến dưới một ngọn đèn đường, người kia ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng lập
loè. Nếu là mùa hè thì nơi đây sẽ có rất nhiều thiêu thân vây quanh bóng đèn, nhưng giữa mùa đông thế này thì chẳng có sinh vật sống nào cả. Vừa định cúi đầu lại loáng thoáng thấy một bông tuyết được gió thổi qua
trong luồng sáng, lơ lửng xoay vần rồi rơi xuống. Người đàn ông đưa tay
ra đón lấy theo bản năng, nhưng nó đã tan vào không khí như thể chỉ là
ảo giác.