Thiệu Khê ở lại nhà bà ngoại Khương Đào thêm mấy ngày, đến khi có điểm thi Đại học rồi mới kéo nhau lần lượt về nhà. Thành tích của Thiệu Khê và Khương Đào bình thường không kém nhau là mấy, điểm thi vào Đại học cũng chỉ chênh nhau chừng 10 điểm. Hai người họ cũng không muốn học tỉnh ngoài, vì vậy sau khi bàn bạc với người nhà, hai người đăng ký nguyện vọng 1 vào một trường Cao đẳng Kiến trúc chuyên ngành Kỹ sư dân dụng ở tỉnh. Khi thư báo kết quả đến, điểm của Khương Đào thấp hơn một chút nên vào nguyện vọng 2 chuyên ngành Giao thông vận tải cũng trường đó, thế là vẫn được học cùng một trường với Thiệu Khê.
Nhận được thư báo kết quả rồi, tiếp đó chính là một kì nghỉ dài vô công rồi nghề. Thiệu Khê ở nhà rảnh đến mốc cả người, vì thế kiếm việc làm thêm ở siêu thị. Khương Đào không muốn đi làm, đi ngao du 1 – 2 tuần với gia đình, về rồi thì tìm một phòng vẽ học hội họa. Buổi chiều Thiệu Khê tan ca sẽ thuận đường tới phòng vẽ đón Khương Đào, hai người dọc theo bờ hồ sóng vai về nhà, lúc vắng người sẽ lén lút nắm tay nhau.
Cuối tuần không phải đi làm, nếu thứ Bảy không có ai tìm Thiệu Khê đi chơi bóng thì hắn sẽ đến lớp học vẽ cùng với Khương Đào. Chủ nhật là ngày đại giảm giá ở siêu thị gần nhà bọn họ, sáng sớm 7 rưỡi Thiệu Khê sẽ sang nhà Khương Đào tìm cậu để lúc 8 giờ khi siêu thị mở cửa thì đi xếp hàng mua trứng gà.
Cuối tuần này, lúc Thiệu Khê qua tìm Khương Đào thì cậu đang đứng trước gương lớn chỉnh lại quần áo. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, bên dưới mặc váy ngắn caro màu vàng nhạt. Nhìn thấy Thiệu Khê đi vào qua tấm gương, hỏi hắn: “Đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Thiệu Khê nói xong thì đi qua ngồi ngược xuống chiếc ghế cạnh bàn học, hai tay khoác lên chỗ dựa lưng, “Mỗi lần đi siêu thị cậu đều mặc rất đẹp.” Hắn cười ngốc lên hai tiếng, tay chống mặt, nói, “Bạn trai tớ đẹp quá thể. Sao lại đẹp đến thế chứ?”
“Được rồi.” Khương Đào bật cười, mở tủ cất tóc giả ra cho hắn nhìn, “Vậy hôm nay muốn bạn trai đội tóc dài hay tóc ngắn đây?”
“Ừm…” Thiệu Khê được voi đòi tiên, “Có loại lỡ lỡ không?”
“Không có.” Từ chối vô tình.
“Vậy tóc dài đi.”
Vì thế Khương Đào cầm một bộ tóc xoăn dài từ trong tủ ra, cầm trong tay giũ giũ.
“Sao cổ áo cậu lại bị bẩn thế kia?” Thiệu Khê đột nhiên hỏi.
“Hửm?” Khương Đào nhìn vào gương, “Mới nãy trang điểm vô tình để phấn nền dính vào.”
“Cậu không đổi cái khác sao?” Thiệu Khê nhìn di động, “Vẫn kịp đấy.”
“Không đâu, tớ có mỗi cái áo sơ mi trắng này thôi.” Khương Đào nói xong, rút hai tờ giấy ra lau vết bẩn trên áo.
“Không phiền đâu, để tớ về lấy luôn cho cậu.” Thiệu Khê nói rồi nhảy khỏi ghế, chạy nhanh ra ngoài, một hai phút sau quay lại, trong tay cầm một chiếc sơ mi trắng ngắn tay, “Đây.” Hắn nói, “Lần trước giặt xong còn chưa mặc lại đâu, sạch lắm.”
“Sao tớ phải mặc áo của cậu?” Khương Đào hỏi.
“Mặc đẹp mà.” Thiệu Khê nói vậy. Nói xong thì thấy lý do này không chắc chắn lắm, nhưng vẫn nhét áo vào trong lòng Khương Đào, “Ài tớ cũng không biết nữa. Cậu mặc đi.”
Khương Đào bất đắc dĩ nhìn hắn, cởi áo của mình xuống, lộ ra đồ lót nữ màu trắng bên trong. Thiệu Khê chỉ nhìn một cái rồi quay mặt sang phía khác.
Thay áo xong, Khương Đào nhét vạt áo sơ mi vào trong váy, nhìn vào gương một chút. Áo Thiệu Khê hơi to so với cậu, chỗ eo hơi rộng, bị phồng ra. Khương Đào chỉnh mấy lần, cảm thấy vẫn không đẹp, dứt khoát không sơ vin nữa, thả vạt áo ra ngoài.
— Cũng được.
Khương Đào nhìn vào giương vừa sửa sang lại áo vừa nói: “Cậu biết thế này gọi là gì không?”
“Cái gì là gì cơ?”
Khương Đào quay lại, kéo vạt áo một cái: “Thế này gọi là áo sơ mi bạn trai.”
Thiệu Khê chớp mắt hai cái, mặt bất giác đỏ lên.
“Vậy, đi thôi?” Thiệu Khê hỏi.
“Ừ.” Khương Đào chỉnh lại tóc giả, mắt cong lên nhìn Thiệu Khê: “Hôm nay có thể nắm tay nhau ở trên đường rồi.”