Soda Chanh Đá

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Thiệu Khê vốn cho rằng khoảng thời gian huấn luyện quân sự sẽ rất cực khổ, nhưng từ cuối tháng Tám trời bắt đầu mưa liên tục mấy tuần liền, đến khi Thiệu Khê hoàn hồn thì đợt quân sự đã kết thúc rồi. Đến lúc chọn môn học, Thiệu Khê và Khương Đào bàn bạc một chút, chỉ cần hai ngành học có môn học chung nào thì bọn họ sẽ chọn học cùng một giáo viên.

Thứ Hai có môn đại cương, Thiệu Khê đã đến phòng học chiếm chỗ từ sớm, chờ Khương Đào tới. Phòng học môn đại cương rất lớn, sinh viên đến nghe giảng cũng đông, lúc Khương Đào đến thì đang nói chuyện với bạn cùng phòng, cậu không nhìn thấy Thiệu Khê nên ngồi phía sau với bọn họ luôn.

Sắp tới giờ học, Thiệu Khê vẫn không thấy Khương Đào đâu. Hắn nghiêng đầu nhìn phòng học một vòng, thấy Khương Đào ngồi xa ở phía sau thì lấy di động ra nhắn tin cho cậu.

“Sao cậu lại ngồi sau thế?”

“Tớ không nhìn thấy cậu.” Khương Đào trả lời, “Cậu ở đâu vậy?”

Thiệu Khê quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy với Khương Đào.

Khương Đào vừa mới nhìn Thiệu Khê một cái đã bị bạn cùng phòng kéo qua nói chuyện. Cậu nói mấy câu với bạn cùng phòng, lúc nhìn lại thì Thiệu Khê đã quay đầu đi rồi.

Mặc dù đây là tiết học đầu tiên sau ngày khai giảng, nhưng các bạn học đã ngồi tụ lại với nhau, chỉ có Thiệu Khê ngồi một mình lẻ ngoi bên cửa sổ, chỗ ngồi bên cạnh còn để bình nước chiếm chỗ cho Khương Đào.

Khương Đào đang định đi qua chỗ hắn, chuông vào học đã vang lên, giáo viên tỏ ý bảo mọi người trật tự, Khương Đào đành phải ngồi xuống.

“Hết tiết tớ qua tìm cậu.” Khương Đào nhắn tin cho Thiệu Khê. Nhắn xong, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, Thiệu Khê đã cầm lại bình nước, cằm gác lên nắp bình, ngón tay gõ gõ nhấn nhấn trên màn hình di động.

“Không sao.” Thiệu Khê trả lời, “Cậu cứ ngồi với các bạn đi.”

Khương Đào nhận được tin của hắn, không biết Thiệu Khê có đang tức giận hay không. Đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, di động lại rung lên, Thiệu Khê nhắn tiếp.

— “Nhớ cậu.”

Rõ ràng hôm qua mới đi ăn tối với nhau…

Khương Đào bất đắc dĩ gửi lại một cái meme vuốt đầu chó.

ảnh minh họa

Thời gian nghỉ giữa tiết, Thiệu Khê đi lấy thêm nước ở máy nước uống cuối hành lang. Vừa lấy nước xong quay đầu lại thì đã bị ai đó kéo đi, lôi vào trong nhà vệ sinh bên cạnh. Thiệu Khê sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Khương Đào đẩy vào trong một phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại.

“Cậu… làm gì thế.” Thiệu Khê mờ mịt nhìn cậu, bất giác đỏ mặt, “Bị người khác thấy thì làm sao?”

“Không ai thấy đâu.” Khương Đào nói.

“Ò —” Thiệu Khê ngây ngốc nhìn cậu.

“Cậu không vui sao?” Khương Đào hỏi, “Lúc tớ vào lớp không nhìn thấy cậu, định chờ cậu đến thì qua ngồi cùng, nhưng lúc cậu nhắn tin cho tớ thì vào học mất rồi, nên tớ không qua được.”

“Không sao mà.” Thiệu Khê phẩy tay một cái, “Cậu ra đây là vì muốn nói chuyện này với tớ sao?”

“Không phải.” Khương Đào nói.

“Vậy… còn chuyện gì?” Thiệu Khê tò mò nhìn cậu.

Khương Đào im lặng nhìn Thiệu Khê một hai giây, tháo thắt lưng của mình ra.

Thiệu Khê kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu, cậu làm gì…”

Khương Đào không lên tiếng, kéo quần xuống một chút, rồi nắm lấy tay Thiệu Khê đặt lên eo mình.

Thiệu Khê căng thẳng không thôi: “Không thích hợp lắm đâu… Khương, Khương Đào, cậu — Hử?”

Tay Thiệu Khê bị Khương Đào cầm lấy chạm vào xương hông của cậu, ngón cái vuốt nhẹ mấy cái. Đến khi kịp phản ứng lại thì tay hắn đã mò vào trong quần bò của Khương Đào tự lúc nào, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng lan ra hai bên tai.

Viền… ren…

“Cậu —!” Thiệu Khê bối rối rút tay ra, đè thấp giọng: “Sao cậu lại mặc quần lót kiểu này đến lớp hả!”

Khương Đào trừng mắt nhìn.

“Sao lại không được?” Khương Đào hỏi ngược lại.

Thiệu Khê không biết nói gì, hắn ngập ngừng, mắt đảo qua quét lại trên người Khương Đào. Hôm nay Khương Đào mặc áo phông rộng, cho dù hơi kéo quần xuống thì cũng được áo che kín rồi, không nhìn thấy gì cả.

Khương Đào chú ý tới ánh mắt hắn, nói rõ ra: “Muốn xem không?” Cậu nói xong, được thế vén áo lên.

“Đừng!” Thiệu Khê nắm chặt lấy cổ tay Khương Đào ngăn cậu lại. Hắn dùng khá nhiều sức, giữ chặt tay Khương Đào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Khương Đào vẫn giữ động tác kéo áo, vô tội nhìn hắn: “Sao thế?”

Thiệu Khê không kìm được nữa, kéo dài giọng “A —” một tiếng, tiến lại gần gác đầu lên vai Khương Đào, chán nản nói: “Cậu đừng đùa tớ …”

Khương Đào buồn cười, nâng tay sờ cổ Thiệu Khê một cái, giọng nói nghe chừng rất khoái trá: “Tớ còn tưởng cậu không thích cơ.”

“Không có.” Thiệu Khê rầu rĩ nói, “Không phải không thích.”

“Nhưng phản ứng của cậu rất kỳ quái.”

“...” Thiệu Khê hít sâu một hơi, một hai giây sau mới thở ra, nói nhỏ: “Kích thích quá…”

Khương Đào cười rung cả bả vai.

Lúc này chuông vào học vang lên, Khương Đào cài lại thắt lưng, nâng đầu Thiệu Khê lên, quay lại muốn mở cửa: “Về học thôi.”

Thiệu Khê nắm lấy tay cậu.

“Đợi chút nữa.” Hắn ngập ngừng nói.

“Hửm?” Khương Đào quay đầu lại.

Thiệu Khê cúi thấp đầu, môi mím chặt, má đỏ bừng.

“Giờ tớ không thể ra ngoài được.” Thiệu Khê nói xong, ngẩng đầu nhìn Khương Đào một cái rồi lại cúi xuống.

Khương Đào đưa mắt nhìn xuống, hiểu ra đóng cửa khóa lại, im lặng xoay người đứng đối diện với Thiệu Khê, chờ phản ứng sinh lý của hắn dịu xuống.

Thiệu Khê lúng túng nhìn mặt đất. Một lúc sau, hắn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Sao?” Khương Đào ngẩng đầu lên.

“Cậu chẳng làm gì mà tớ, tớ lại như vậy… Tớ không muốn xúc phạm cậu.” Thiệu Khê chán nản nói xong, buông cổ tay Khương Đào ra. Chỉ là vừa buông lỏng ra một chút đã bị Khương Đào nắm lại.

“Cậu không xúc phạm tớ.” Khương Đào nói. Cậu dừng một chút rồi thở dài, “Tớ cố tình mặc quần lót nữ cho cậu sờ, muốn xem phản ứng của cậu, là tớ không tốt.”

Thiệu Khê ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Khương Đào nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ thất bại hiếm thấy: “Vấn đề do tớ, tớ không nên chọc cậu… cậu đừng buồn.”

“Cố tình…” Thiệu Khê kinh ngạc nhìn Khương Đào, qua mấy giây mới phản ứng lại, túng quẫn nói: “Cậu lại thế rồi!”

“Xin lỗi.” Khương Đào nhéo tay Thiệu Khê một cái, “Ai biết cậu lại vì chuyện ‘đứng’ lên như vậy mà muốn khóc đâu.”

“Ai muốn khóc chứ!” Thiệu Khê xấu hổ nhìn cậu muốn giãy ra, nhưng Khương Đào lại nắm chặt lấy tay hắn hơn.

“Tớ để túi sách vào chỗ ngồi cạnh cậu rồi.” Khương Đào nói, “Chút nữa về ngồi cạnh nhau nhé, được không?”

“… Ừ.” Thiệu Khê gật đầu. Hắn cúi đầu suy nghĩ mấy giây, do dự nói: “Khương Đào.”

“Sao?”

“Cậu có… thì là, lúc nằm trên giường nghĩ đến tớ, có —“

“Có cứng.” Khương Đào nói tiếp.

Cậu nói quá thẳng thừng, Thiệu Khê ngẩn ra, nhiệt độ mới giảm bớt một chút đã lại bùng lên.

“Xin cậu đấy, tớ là người trưởng thành, thân thể lại không có vấn đề gì…” Khương Đào bó tay nhìn hắn, “Cậu có thể có chút thường thức không.”

“Tớ biết, tớ đâu có ngốc…” Thiệu Khê nhỏ giọng phản bác.

“Vậy cậu có biết hẹn hò thì phải hôn nhau không?”

“Hả?” Thiệu Khê run nhẹ, sau đó bướng bỉnh nói: “Tớ biết chứ!”

Khương Đào nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi nhỏ: “Vậy sao cậu không hôn tớ.”

“Tớ…” Thiệu Khê lập tức nắm chặt lấy tay Khương Đào.

“Tớ không biết cậu nghĩ thế nào…” Thiệu Khê nói, “Có thể… hôn à?”

“Đương nhiên.” Khương Đào nói.

Thiệu Khê nhìn Khương Đào, có lẽ do nhiệt độ quá cao, hơi nóng bốc lên khiến đầu óc hắn có chút mông lung.

Hắn nhìn khóe môi Khương Đào cong lên rồi nói với hắn: “Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì cậu muốn với tớ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.