“Điều tra giúp tôi sự việc Bà Liễu Nguyệt Hoa phu nhân của Hà Chính Tài năm năm về trước. Tôi muốn biết toàn bộ sự thật và biết thật chi tiết, tường tận.”
“Vâng! Tôi đã rõ.”
Đồng thời, lúc này đây tại Ngô gia không khí cũng không kém phần khẩn trương
Max tiến đến đưa cho Ngô Trác Thăng một USB có một đoạn video quay lại của camera giám sát cổng nhà vệ sinh nữ của biệt thự Thẩm gia.
Ngô Trác Thăng lập tức cho USB vào máy để xem.
Choang…xoảng…
Tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ ra từng mảnh vụn. Nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, tay của Ngô Trác Thăng run lên làm rơi cả cái cốc đang cầm trên tay.
Sao có thể như vậy chứ?
Tại sao lại là Song Nhi tự làm tổn thương bản thân mình chứ?
Hình ảnh của năm năm về trước cũng hiện về trong đầu của Ngô Trác Thăng. Chẳng lẽ, Song Nhi cũng bị bệnh giống như phu nhân của Hà Chính Tài sao???
Nghĩ đến đó, Ngô Trác Thăng quay qua nhìn Max đang há hốc mồm ngạc nhiên vì không biết chuyện gì đang xảy ra hỏi: “Cậu còn nhớ chuyện của bà Liễu Nguyệt Hoa phu nhân của Hà Chính Tài mẹ của Hà Phương không?”
“Nhớ chứ! Chuyện đó là một ám ảnh của tôi mà. Mà sao cậu lại hỏi về chuyện này? Chẳng lẽ người hại Song Nhi có liên quan đến sự việc mẹ của Hà Phương sao?
“Tôi nghĩ là có liên quan… cậu nhìn xem đi…” Ngô Trác Thăng đưa tay xoay màn hình laptop hướng ra phía của Max rồi chỉ vào hình ảnh ở trong đó.
“Ô mai gót, tại sao lại là Song Nhi? Tại sao hình ảnh này giống với hình ảnh của mẹ Hà Phương vào năm năm trước vậy?” Max nhìn màn hình chăm chú với vẻ mặt không thể tin.
“Cậu còn nhớ là bác sĩ đã kết luận bệnh của mẹ Hà Phương là bệnh gì không?” Ngô Trác Thăng ngay lập tức hỏi Max về bệnh tình của bà Liễu Nguyệt Hoa.
“Tôi nhớ là hình như bác sĩ có nói Hà phu nhân bị bệnh rối loạn tri giác. Bệnh này khiến bệnh nhân mất dần ý thức, hay sinh ra ảo giác,thường xuyên nghe hoặc thấy những âm thanh dọa nạt, hay bị ám ảnh bởi một hình ảnh nào đó khiến cho bệnh nhân tâm thần rối loạn và có những hành vi gây hại đến bản thân hoặc những người bên cạnh.” Max nói một mạch về bệnh tình của Hà phu nhân cho Ngô Trác Thăng nghe.
“Thôi được rồi, cậu liên hệ giúp tôi bác sĩ Alex, chuyên khoa về thần kinh hẹn lịch giúp tôi vào ngày mai. Tôi sẽ đưa Song Nhi tới khám.” Ngô Trác Thăng không hề nghĩ ngợi nói luôn.
P/S: Câu chuyện đã đến lúc gây cấn. Mọi tình tiết đang từ từ được tiết lộ. Giờ tác giả phải đi nghĩ thêm là nên cho cái kết của nam chính nữ chính thế nào đây. Mọi người cứ từ từ ngồi đoán kết cục đi nha. *Xách dép, laptop chuồn lẹ*