Mọi chuyện xảy ra cũng đã một tháng. Tinh thần của Song Nhi cũng đã ổn định lại. Ngô Trác Thăng cũng đã âm thầm chuẩn bị những dự định của mình. Anh quyết định sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng để rước nàng tiểu bạch thỏ của anh về chung một nhà với anh. Từ khi chuyện Song Nhi bị bắt cóc anh càng có cảm giác sợ hãi, anh sợ cô sẽ lại xảy ra chuyện, sẽ mất đi cô. Nên giờ phút này anh không thể nào chờ đợi được nữa anh phải nhanh chóng buộc chặt cô bên cạnh anh, có thể từng giây từng phút nhìn thấy cô anh mới cảm thấy yên lòng. Anh muốn được bên cạnh bảo vệ và làm cho cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Tất cả mọi người từ người thân bạn bè của Song Nhi và người thân bạn bè của Ngô Trác Thăng đều đang gấp rút chuẩn bị hôn lễ trong âm thầm. Ngô Trác Thăng muốn dành sự ngạc nhiên cùng bất ngờ cho Song Nhi. Hôn lễ được ấn định vào một tuần nữa nên mọi người đều rất bận rộn. Và công việc chính của Ngô Trác Thăng bây giờ là phải cầu hôn tiểu bạch thỏ của anh.
“Thật là buồn chán! Mọi người gần đây bận rộn việc gì mà chẳng ai tới thăm em hay tới chơi với em cả. Anh nói xem, có phải vì mọi người có chuyện gì giấu diếm em không? Thật là đáng nghi mà.” Song Nhi ôm lấy cổ Ngô Trác Thăng nói nhỏ.
Ngô Trác Thăng quay lại, hôn lên chóp mũi của cô vừa cười vừa nói: “Cô bé lại suy nghĩ lung tung rồi.”
Song Nhi chum mũi, hừ nhẹ: “Anh dạo này cũng thường xuyên đi sớm về trễ, chắc không phải đang giấu diếm em làm điều xấu đó chứ? Hay là lén lút giấu tình nhân?”
“Nào có, em đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Anh dẫn em đến một nơi” Nói xong Ngô Trác Thăng nhanh chóng kéo lấy cánh tay của Song Nhi dắt cô ra chiếc xe thể thao mui trần của mình và mở cửa đẩy cô vào xe.
Ngô Trác Thăng đưa Song Nhi đến một khu rừng nhân tạo nhỏ.
Ngô Trác Thăng dừng xe và rủ Song Nhi đi dạo trong cánh rừng, và khi vào đến bìa rừng, anh dừng lại bên một gốc cây to, nắm lấy tay Song Nhi, giọng hồi hộp và trang nghiêm: “Anh hạnh phúc khi được ở bên em, em là người con gái xinh đẹp và hoàn hảo nhất trong lòng anh, anh rất muốn trọn đời trọn kiếp ở bên cạnh em nên em sẽ đồng ý lấy em chứ.” Và sau đó, Ngô Trác Thăng quỳ xuống nhanh tay lấy một chiếc nhẫn có đính hạt màu tím giơ lên trước mặt Song Nhi.
Song Nhi cảm giác được sự xúc động và hạnh phúc trong cô. Song Nhi lập tức đồng ý và nhanh chóng đưa ngón tay mình ra để Ngô Trác Thăng đeo chiếc nhẫn đó vào. Sau đó, Ngô Trác Thăng vui mừng ôm thật chặt lấy Song Nhi như thể nếu buông cô ra anh sẽ lạc mất cô vậy. Giây phút này như ngừng lại, tất cả những khó khăn mà anh và cô đã trải qua đã làm cho tình yêu của hai người ngày càng lớn đủ để vượt qua được tất cả mọi thử thách.
Tiệc cưới được diễn ra thật trọn vẹn với không khí tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc. Nụ cười của cô dâu, chú rể rạng ngời cùng những người thân yêu của mình ăn uống vui vẻ và không thể thiếu tiếc mục tung bông đầy đặc sắc. Mọi người đón xem ai sẽ là người đón được bó bông chúc phúc của cô dâu Song Nhi nhỉ… (kaka, *cười gian*)
(Cò Lười: Cò đã vận dụng hết cái tế bào lãng mạng để miêu tả đoạn cầu hôn này. Định ngược nam chính tí mà thôi trai xinh gái đẹp thì không nên bị ngược kẻo bị fan ném đá thì khổ >…<)
(Ngô Trác Thăng: hôm nay chị Cò hiền đột xuất nhỉ. Nhưng chị thử ngược tôi xem, tôi sẽ kêu gọi fan nữ vùi dập chị đó nha.)
(Song Nhi: Hừ… Hừm… cái gì??? Fan nữ??? ….)
(Cò Lười: Ố Ố la la, đây là tự bạn ngược bạn đó nha. Bạn tự bảo trọng thân thể, *Xách lap chuồn lẹ*)
Đôi lời tác giả: Câu truyện sẽ kết thúc ở đây. Nếu tế bào văn chương của bạn Cò còn vận dụng được thì sẽ có chương ngoại truyện về đêm động phòng hoa chúc hay cuộc sống sau hôn nhân của 2 người cũng như kết cục của các nhân vật trong truyện nha. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ Như Song và Cò Lười trong thời gian vừa qua. Sẽ sớm ra những tác phẩm mới hay hơn và chất lượng hơn cho các bạn nha.