Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 33



Cắt móng tay cho động vật nhỏ, là một việc khó khăn. Tay phải Giản Niên cầm cái kéo cắt móng cho sủng vật, tay trái cố định móng vuốt Cảnh Tiểu Lang.
"Ô ô ô ô, chị ghét em, Hỏa Hỏa."
Trong chuyện này, dường như bản năng của động vật chiếm thế thượng phong, Cảnh Tiểu Lang có chút xíu kháng cự.
Mèo chó bị cắt đi móng sẽ tự ti, Cảnh Tiểu Lang cũng không ngoại lệ.
"Đừng cắt móng của chị, ô ô ô."
Cảnh Tiểu Lang "ô ô", ủy khuất cuối đầu.
"Đây là trừng phạt cho vừa rồi."
Giản Niên nghiêm khắc nói, khá giống lão sư trừng phạt học sinh làm sai chuyện.
"Rõ ràng là Hỏa Hỏa không đúng trước."
Cảnh Tiểu Lang tranh thủ nói lý,
"Cảnh Tiểu Lang, trật tự cho em! Chị xong đời rồi!"
Uy vũ hạ cái kéo cắt móng, từng bước tới gần móng vuốt Cảnh Tiểu Lang.
"A ô!"
Thân người nhỏ nhắn của Cảnh Tiểu Lang run lẩy bẩy, bỗng gào lên một tiếng, ánh sáng từ trên người tản ra, trong chốc lát thân thể thiếu nữ lõa lồ ngơ ngác ngồi trên salon.
"Cạch" một tiếng, cái kéo cắt móng trên tay Giản Niên rơi xuống đất,
"Á! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Cảnh Tiểu Lang thét lên hai tay che trước ngực, lui về sau.
"Từ nhỏ đến lớn, trên người chị có chỗ nào mà em chưa từng nhìn qua."
Giản Niên dời đi tầm mắt,
"Huống hồ chỗ đó cơ bản cũng chả có gì bất ngờ."
Khinh thường hất cằm lên, Giản Niên cầm lấy áo khoác của mình nhét vào người cô.
"Đồ bại hoại!"
Những lời này kích thích rất sâu đến tôn nghiêm phụ nữ của Cảnh Tiểu Lang, cô dùng áo khoác che kín thân người nhỏ nhắn, nhảy xuống salon, bước nhanh vào nhà vệ sinh.
"Rầm" một tiếng cửa đóng lại.
Giản Niên sờ mũi, tầm mắt nhìn về phòng vệ sinh.
"Khôi phục sức sống là tốt rồi."
Khóe miệng hơi cong lên, Giản Niên tiến vào phòng ngủ, tìm quần áo giúp Cảnh Tiểu Lang.
---
Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi một mình trên salon, giữa ngón tay phải kẹp điếu thuốc, khói lượn lờ. Ánh mắt cô hướng một đường ra ngoài cửa sổ, bóng đêm có chút thâm trầm, có thể nhìn thấy rất nhiều đám mây đen tụ lại một chỗ.
Giờ này bé con đang làm gì nhỉ?
Có  ăn nhiều cơm không, hay đã lên giường ngủ rồi, hoặc vẫn còn đang thút thít...
Hồi tưởng lại những lời cô đã nói ở bãi đỗ xe, như gương vỡ khó lành vậy, không thể nào xóa nhòa. Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy hối hận, cô đã xúc động quá, tính tình nóng nảy.
Gần đầy tính tình cô ngày càng nóng hơn, đúng như Bạch Lăng đã nói, cô đã gây tổn thương đến người bên cạnh mình.
Nếu ngày mai tự mình đến đón tiểu tử, hơn nữa còn xin lỗi, thì bé con sẽ đồng ý trở về với mình không? (tất nhiên rồi, thành khẩn nhận lỗi mới kéo về lại được chứ cứ cái mặt tôi cao thì xác định đi nhé)
Trong đầu lại hiện lên một màn nhức mắt nọ, hình ảnh Giản Niên hôn Cảnh Tiểu Lang vẫn không rời đi. Nạp Lan Chỉ Thủy dụi tắt tàn thuốc, Giản Niên thích Cảnh Tiểu Lang, điểm này là không thể nghi ngờ. Sự quan tâm mà cô ấy dành cho Cảnh Tiểu Lang đã vượt quá cách đối đãi của người thân.
Cô có thể cảm nhận được, Cảnh Tiểu Lang cũng đặc biệt lệ thuộc vào cô ấy, bất luận là có ý thức hay trong vô thức. Tiểu tử luôn lẩm nhẩm tên cô ấy, dù cũng thường hay gọi tên mình.
Nạp Lan Chỉ Thủy, mày đã thích một người con gái rồi.
Lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, lần đầu tiên dấy lên rung động. Tâm Nạp Lan Chỉ Thủy không còn bình tĩnh nữa, sâu tận đáy lòng cô có một loại cuồng vọng, cuồng vọng Cảnh Tiểu Lang thuộc về cô.
"Đùng đoàng" trên bầu trời vang dội tiếng sấm rền, Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Chắc bé con sẽ sợ hãi, trong đêm như vậy.
---
"Cộc cộc" tiếng gõ cửa liên tiếp, Cảnh Tiểu Lang vẫn không chịu mở cửa.
"Tiểu Lang, mở cửa ra, em đem quần áo cho chị này."
Giản Niên hơi lo lắng, Cảnh Tiểu Lang bên trong đã lâu, tiểu tử sẽ không phải vẫn còn đang giận cô chứ, nếu ở trong đó bực bội hỏng luôn rồi cũng không tốt.
Suy nghĩ, Giản Niên lại nhanh chóng gõ hai cái.
"Đừng vào..."
Tiếng yếu ớt của Cảnh Tiểu Lang truyền tới, Giản Niên thở phào nhẹ nhõm, vẫn đang tỉnh.
"Vậy em để quần áo ngoài cửa, chị tự lấy nhé."
Sau khi Giản Niên thả quần áo xuống, xoay người lại, khẽ thở dài.
Cô cố ý một mình vào phòng ngủ.
"Cót két" một tiếng, chốt cửa tự nhiên chuyển động. Một bàn tay trắng nhỏ nhắn hết sức nõn nà thò ra, cầm quần áo đem vào.
Giản Niên ở trong phòng ngủ của mình, âm thanh nước mưa vỗ vào cửa sổ thủy tinh dẫn tới sự chú ý của cô.
"Mưa rồi."
Giản Niên đóng cửa sổ lại, bỗng nhớ ra Cảnh Tiểu Lang sợ sấm chớp, liền vội vã đi về phía cửa. Nhưng khi tay đặt lên nắm đấm cửa lại do dự, Giản Niên nhớ lại biểu tình bi thương trên gương mặt Cảnh Tiểu Lang, chị ấy cần không phải cô.
Tay lại lặng lẽ đặt xuống,
Giản Niên, trong tình yêu mày vĩnh viễn là một kẻ hèn nhát.
Cảnh Tiểu Lang tắm xong liền tự nhiên về phòng mình, cô rúc vào chăn, ngay cả tóc cũng không sấy khô.
"Ô?"
Lúc cô vào cũng không mở đèn phòng, cho nên trong phòng tối thui. Nhưng ngoài cửa có một đạo ánh sáng, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Lại thêm một đạo ánh sáng,
"Ô?!"
"Đùng đoàng" một đạo sấm chớp vang rền,
"Ô ô ô! Tiểu Lang sợ!"
Cảnh Tiểu Lang lập tức bịt kín hai tai, thân người nằm trong chăn bắt đầu run lẩy bẩy.
"Tiểu Lang."
Giản Niên vẫn là không nhịn được tới phòng Cảnh Tiểu Lang, trực tiếp mở cửa, đứng trước cửa, khẽ gọi.
"Ô ô ô!"
Chỉ nghe thấy một trận khóc thút thít, tim Giản Niên đập rộn lên.
"Tiểu Lang!"
Cô nhấn mở công tắc đèn, ánh đèn trắng bao phủ khắp căn phòng, cô tiến vài bước đến mép giường.
"Ô ô ô ô! Đáng sợ quá đi!"
"Một cái đồi núi nhỏ" run lẩy bẩy, Giản Niên gần như không chút suy nghĩ, trực tiếp ôm lấy chăn, ôm lấy thân thể nhỏ bé gầy yếu.
"Có em ở đây, không sợ."
Giản Niên ở trên đỉnh đầu cô bé nói,
"Ô! Chị Trấp Thủy... Tiểu Lang sợ..."
Phần có tên gọi là 'lý trí' trong đầu "ầm" một tiếng,
"Cảnh Tiểu Lang, chị nhìn rõ ràng cho em! Người đang ở bên cạnh chị ngay lúc này đây là em!"
Giản Niên thô lỗ vén chăn lên, bại lộ trong không khí, là Cảnh Tiểu Lang đang bịt kín hai tai.
Giản Niên đẩy ngã cô xuống giường, hai tay chống hai bên, giờ phút này các cô mặt đối mặt, hô hấp bóng bỏng phả lên gương mặt cả hai.
"Hỏa Hỏa?"
Cảnh Tiểu Lang rốt cuộc mở mắt, cô sợ hãi nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Cảnh Tiểu Lang!"
Giản Niên nặng nề rống lên, nụ hôn bóng bỏng liền đánh úp lên môi cô bé.
"Đừng mà! Đừng! Hỏa Hỏa, buông chị ra!"
Cảnh Tiểu Lang vùng vẫy, cô vừa khóc tỉ tê, vừa liều mạng đặt hai tay lên bả vai Giản Niên.
Nhưng khí lực quá nhỏ không làm được gì, cơ bản không thể ngăn cản Giản Niên hôn lên cổ, lên mặt cô.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy, cứu em với!"
Trong nháy mắt bờ môi mở ra, cuối cùng gọi tên người nọ.
Nhưng cũng vì thế khiến cho Giản Niên càng nổi giận, cô vồ lấy cái miệng nhỏ nhắn, tận hết khả năng đòi lấy vị ngọt trên ấy.
Bất kỳ một ai cũng không thể được biết đến tốt đẹp của Cảnh Tiểu Lang, cũng không một ai được phép hưởng thụ hương vị ngọt ngào này.
Cô ấy thuần khiết như một tờ giấy trắng, khiến Giản Niên tự ti mặc cảm, thậm chí cô sợ sẽ đến một ngày cái thuần khiết ấy sẽ bị lây dính tội ác của cô.
Nhưng giờ phút này, Giản Niên lại muốn mong muốn của mình được thực hiện, cô chiếm lấy cái lưỡi cô bé làm của riêng vơ vét tất cả mọi thứ trong miệng cô bé.
Liếm láp, mút mát, trêu chọc. Đương nhiên cô biết Cảnh Tiểu Lang sẽ không đáp lại, sau đêm nay, Cảnh Tiểu Lang sẽ xét xử cô dưới địa ngục.
Chỉ cần một lúc thôi cũng được, Tiểu Lang, đừng từ chối em.
Đợi lát nữa, em sẽ trả chị lại cho chị ta.
Tất cả mọi thứ chị mong muốn, em đều sẽ cho. Tất cả những người chị yêu thích, em cũng sẽ hai tay dâng lên.
Nhưng mà trời ơi, có thể đừng nhắc đến cái tên chị ta ngay lúc này được không!
Một nụ hôn, ngắn ngủi kéo dài chừng mười phút, nhưng với Giản Niên mà nói, lại như một thế kỷ đã trôi qua.
Cô buông Cảnh Tiểu lang, nặng nề ngã về bên mép giường.
"Ô ô ô! Hỏa Hỏa, tại sao em lại làm vậy?"
Nước mắt Cảnh Tiểu Lang giống như từng hạt châu rơi xuống, đôi tay nắm chặt lấy góc chăn.
Cô cảm thấy bản thân rất nhơ bẩn.
Dù không hiểu rõ lắm chuyện này đại biểu cho điều gì, nhưng cô biết tuyệt đối không thể cho phép chuyện vừa rồi với Hỏa Hỏa lại phát sinh.
"Tiểu ngốc nghếch, em thích chị."
Mắt Giản Niên ươn ướt, ưu tư sợ hãi sớm đã liên lụy khắp người.
Cảnh Tiểu Lang vẫn tiếp tục khóc tỉ tê, Giản Niên lấy điện thoại trong túi.
"Tiểu Lang đang ở chỗ tôi khóc rất nhiều."
"Giản Niên? Tiểu Lang xảy ra chuyện gì?"
"..."
"Đáng chết! Cô con mẹ nó nói chuyện cho tôi!"
Nạp Lan Chỉ Thủy loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít đầu bên kia, cô hướng điện thoại gào thét.
Giản Niên buông lơi tay, tiếng Nạp Lan Chỉ Thủy trong điện thoại truyền ra rõ ràng.
Xác định tên kia sẽ không trả lời, Nạp Lan Chỉ Thủy mắng tục một câu, cầm chìa khóa trên bàn, vội vã rời cửa.
Trong đêm mưa, chiếc xe của cô chạy điên cuồng trên đường.
Cần gạt nước trước kính xe quạt không ngừng, để kéo rõ tầm nhìn cho Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, mày đã làm gì thế này?!"
Tay phải đánh liên tục lên tay lái, "tích tích" ở đối diện bắn ra hai luồng sáng mãnh liệt làm chói mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, tiềng kèn chói tai vang lên, hai tay Nạp Lan Chỉ Thủy cầm tay lái, nhanh chóng bẻ sang phải.
Miễn cưỡng tránh được chiếc taxi trước mặt, cô thở hổn hển, lúc vừa chuẩn bị tiến tới trước.
"Không!"
Thì đối diện một chiếc xe tải hạng nặng chở hàng hóa lao tới cô.
Không còn nghe rõ được âm thanh xung quanh, thời điểm tầm mắt rơi vào bóng tối, trong đầu ý thức cô lưu lại khuôn mặt khóc lóc nhỏ nhắn nào đó một cách rõ ràng.
---
Một lúc sau rất lâu, Giản Niên để Cảnh Tiểu Lang một mình trong phòng, cô ngồi một mình trên salon phòng khách.
Ánh mắt chú ý di động trên bàn, nó an tĩnh nằm ở đó. Giản Niên nhíu mày, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn chưa tới sao?
Cô cho rằng cô ấy nhất định sẽ xuất hiện.
Thời điểm đưa tay muốn chạm vào màn ảnh điện thoại, thì nó liền chấn động.
Trên mặt Giản Niên hiện lên vẻ nghi hoặc, lúc này sao lại có điện thoại gọi đến.
Cô cầm điện thoại lên.
Trong lòng Giản Niên cả kinh, như người đi trên băng mỏng.
"Người đang ở bệnh viện nào?"
"Lập tức đưa bác sĩ Tư Đồ đến đó!"
"Bất luận ra sao nhất định cũng phải cứu sống cô ấy!"
Giản Niên đứng dậy, bả vai cô có chút chấn động, "leng keng" một tiếng, cô ném hết sức điện thoại về hướng vách tường đối diện.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô phải sống sót cho tôi!"



————————————————
Cẩu huyết, cẩu huyết nữa, cẩu huyết mãi =))) bắt đầu cẩu huyết zồi... cơ mà cũng hay mà =))))))))~ mạch truyện dư lầy mà hông cẩu huyết là hông gay cấn =)))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.