Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 66: - Quyết định của Giản Niên



"Chị Trấp Thủy, chị khóc ư?"
Cảnh Tiểu Lang ngồi dậy, không hiểu nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
Cô đưa ra bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt nơi khóe mắt cho Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị không sao... không sao."
Nạp Lan Chỉ Thủy khịt mũi, lấy sống tay lau nước mắt.
"Ô... Trong miệng có một cổ mùi máu tanh." Cảnh Tiểu Lang the lưỡi liếm khóe miệng,
"Máu?"
Ngón tay Cảnh Tiểu Lang chùi lên, đỏ như máu thịt.
"Chị Trấp Thủy, tay chị làm sao vậy?!"
Cảnh Tiểu Lang liếc thấy bàn tay bị vải gạc trắng băng lại của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Không sao..." Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý đưa tay ra sau lưng, không để Cảnh Tiểu Lang nhìn thấy.
"Gạt người!"
Cảnh Tiểu Lang không thuận theo không buông tha, hai tay nắm lấy bàn tay Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Có phải vừa rồi tại em?"
Cảnh Tiểu Lang đối với ký ức mới xong có chút mơ hồ, chẳng qua cô chỉ mơ hồ cảm thấy máu trên khóe môi là của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tiểu Lang Lang, trước hãy nghỉ ngơi cho khỏe."
"Những chuyện khác không nên suy nghĩ nhiều."
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy ảm đạm, né tránh ánh mắt Cảnh Tiểu Lang.
"Đừng đi! Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang bắt chặt lấy tay Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Chị chỉ rời đi chút thôi, một lát sẽ trở lại bên cạnh em."
Nạp Lan Chỉ Thủy miễn cưỡng nặn ra nụ cười,
"Ưm... Tiểu Lang đợi chị."
Rốt cuộc Cảnh Tiểu Lang thả lỏng tay, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng Nạp Lan Chỉ Thủy.
Nạp Lan Chỉ Thủy xống lầu, bất lực ngồi lên salon.
"Nguyệt, bây giờ cô có thể nói cho tôi rốt cuộc cô đã biết được những gì?"
Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi Nguyệt ngồi đối diện.
"Tiểu Lang Lang khôi phục lại như thường rồi phải không." Nguyệt hỏi,
"Ừ." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu.
"Xin lỗi, Nạp Lan. Có một số việc vẫn chưa đến lúc để nói, huống hồ trong ký ức của tôi vẫn còn một chút hỗn loạn." Nguyệt nghiêm túc nói.
"Ký ức hỗn loạn?" Nạp Lan Chỉ Thủy hơi giật mình,
"Đúng vậy."
"Tôi vốn nên biến mất khỏi thế giới này rồi, kết quả tôi vẫn lưu lại..."
"Chỉ còn lại mình tôi..." Giọng Nguyệt có chút cô đơn,
"Cô có thể nói rõ hơn không?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi tiếp,
"Tôi chỉ có thể nói, trước kia chúng ta đã từng quen biết nhau mà thôi..."
"Tôi hiểu rõ nhân quả giữa các cô một chút, nhưng lúc này tôi không thể nói được."
"Hơn nữa tôi cũng không cho rằng nói ra đối với các cô sẽ có lợi ích." Nguyệt hiếm thấy nghiêm túc nói.
"Như bây giờ chẳng phải tốt hơn sao?" Nguyệt bỗng nhìn sang Nạp Lan,
"Nhưng vừa rồi Tiểu Lang Lang ở ngay trước mặt tôi... đau đớn như vậy!"
"Một chút cũng không hề tốt!" Nạp Lan Chỉ Thủy nóng nảy quát lên.
"Sự tình như vậy về sau có lẽ sẽ nhiều hơn, nhưng chỉ cần cô dùng máu của mình là có thể kềm lại được." Nguyệt không nhanh không chậm nói.
"Cô rốt cuộc giấu giếm bí mật gì?"
"Có phải chỉ cần nói ra, thì tôi với Tiểu Lang Lang liền sẽ không thể ở bên nhau nữa!" Nạp Lan Chỉ Thủy dùng trực giác suy đoán nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Giản Niên tiến vào, Nạp Lan Chỉ Thủy cùng Nguyệt lập tức trầm mặc.
Giản Niên nhìn cả hai, lại nhìn lên lầu một.
"Tiểu Lang Lang xảy ra chuyện?"
Vừa nói, Giản Niên vừa chạy lên lầu,
"Em ấy đang nghỉ ngơi." Nạp Lan Chỉ Thủy gọi cô lại.
Lúc này Giản Niên mới chú ý băng gạc băng bó tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tôi cần các cô cho tôi một lời giải thích!" Giản Niên đứng giữa cả hai, nói.
Cả hai vẫn yên lặng,
"Nguyệt, tới đây với tôi một chút."
Giản Niên không cho Nguyệt đường cự tuyệt, kéo cô vào căn phòng nằm cạnh bên.
Đóng cửa, Giản Niên xoay người lại, khoanh tay nhìn về phía Nguyệt.
"Làm gì dùng ánh mắt như thẩm vấn tội phạm nhìn tôi vậy?" Nguyệt bất mãn mân mê miệng.
"Nói đi, có phải có liên quan tới mục đích cô ở lại bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy và Tiểu Lang?" Giản Niên đi thẳng vào vấn đề.
"Mục đích?"
"Không biết cô đang nói gì."
"Đừng giả vờ hồ đồ với tôi!" Giản Niên xoay người cô lại, nghiêm nghị hỏi.
"Cô làm chi gầm lên với tôi chứ!" Nguyệt tránh thoát tay Giản Niên,
"Tôi đã nói nếu có người muốn tổn thương Tiểu Lang, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó!" Giản Niên trợn mắt nhìn cô.
"Giản Niên, cô chết tiệt!" Nguyệt đẩy Giản Niên,
"Có bản lĩnh thì giết tôi này! Bảo đảm chẳng còn ai có thể tổn thương đến Tiểu Lang Lang của cô nữa!" Nguyệt tức giận nói, ánh mắt có chút ủy khuất.
"Đủ rồi!" Giản Niên một phát níu tay cô lại, kéo cô đến bên cạnh,
"Đồ Giản Niên chết tiệt! Cô dựa cái gì đối xử tôi vậy chứ!"
"Liền ức hiếp tôi!" Nguyệt càng nói về sau càng nghẹn ngào ô ô khóc.
"Tôi không ức hiếp cô." Giản Niên trả lời một câu,
"Chính là ức hiếp tôi!" Nguyệt vừa khóc vừa hét lên.
Giản Niên chịu, dời đi ánh mắt, cúi đầu.
"Giản Niên, rồi sẽ đến một ngày tôi biến mất. Trước lúc đó, cô không thể đối xử tôi tốt hơn sao?"
Nguyệt giở đôi mắt long lanh, hướng Giản Niên bắt đầu làm nũng.
Hai cái tai nhọn giật giật, đôi mắt đỏ run run.
"Cô..." Giản Niên nhất thời không nói nên lời,
"Haiz..." Cối cùng bất đắc dĩ thở dài,
"Xin lỗi..." Giản Niên híp mắt.
Nguyệt vẫn cúi người thút thít.
"Cô mới vừa rồi nói biến mất là có ý gì?" Giản Niên đột nhiên hỏi,
"Ngu ngốc! Tôi chính là một cô hồn vất vưởng... đã chết rồi a." Nguyệt thản nhiên nói.
"Đầu thai sao?" Giản Niên theo bản năng hỏi,
"Đồ ngốc!"
"Tôi đâu có đầu thai được..." Giản Niên nghe thấy, lòng chợt run lên.
Lúc Giản Niên cùng Nguyệt đi ra, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn ngồi trên salon mặt không cảm xúc.
"Cô không vào ở cạnh Tiểu Lang Lang sao?" Giản Niên dẫn đầu mở miệng trước,
"Tôi muốn ở một mình thêm một lúc." Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu nhìn Giản Niên.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Giản Niên ngồi vào bên cạnh, Nạp Lan Chỉ Thủy kinh ngạc nhìn cô.
"Còn nhớ vụ tai nạn xe đó không?"
"Hôm qua trong tiệc sinh nhật Lâm Quốc Đống, cô đã bị liệt vào đối tượng ám sát."
"Cô sớm đã biết?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi ngược lại, vụ tai nạn xe cũng không phải bất ngờ, cô sớm đã phát giác. Nhưng hóa ra đúng thật có người muốn giết cô, chuyện này ngược lại cô vẫn chưa chuẩn bị kịp.
"Tôi chẳng qua chỉ sau vụ tai nạn có điều tra một chút." Giản Niên tiếp tục nói,
"Tư Vô Mệnh, là kẻ đầu sỏ trong vụ tai nạn đó."
"Cô ta vốn là một sát thủ, nhận nhiệm vụ lấy tính mạng cô."
"Nhưng tạm thời lại thay đổi chủ ý, dàn dựng vụ tai nạn xe đó là muốn báo hiệu cho cô."
"Tại sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy nghi ngờ nói,
"Tôi cũng không quen biết cô ta, tại sao cô ta muốn giúp tôi?"
"Không, chẳng qua vì giữa đường xuất hiện thêm một kẻ giết thuê khác thôi."
"Một kẻ muốn cô sống, một tên muốn cô chết."
Nạp Lan Chỉ Thủy càng không thể tin được,
"Đích thật rất kỳ quái đúng không?" Giản Niên nhướng mi.
"Nhưng khi tôi biết mối liên quan giữa hai người đó, tất cả đều đã được giải thích."
"Như thế nào?" Nạp Lan Chỉ Thủy càng nghe càng ngạc nhiên nghi ngờ,
"Lâm Quốc Đống và mẹ hắn."
"Cái gì?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy gần như là bật thốt lên, đối với câu trả lời này quả thực quá mức giật mình.
"Muốn cô sống đương nhiên là Lâm Quốc Đống, còn kẻ muốn cô chết lại là mẹ Lâm Quốc Đống."
"Tại sao?!" Nạp Lan Chỉ Thủy ngưng mi từ từ cúi đầu.
"Biết cô vẫn chưa chết, mẹ Lâm Quốc Đống Hứa Thanh Mạc lại sắp xếp chuyện ngày hôm qua."
"May là tôi với Tư Vô Mệnh sớm đã có giao kèo, cô ta phụ trách âm thầm bảo vệ cô. Vậy nên Hứa Thanh Mạc đã tìm đến Tạ Đình."
"Tạ Đình?" Nạp Lan Chỉ Thủy kinh ngạc nhìn Giản Niên,
"Hình như lúc còn bé tôi có biết cô ta..."
Trong đầu cô bỗng hiện lên gương mặt cô bé gái tràn đầy nụ cười.
"Cô ta là thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê "Độc Xà"."
"Quả thật để người ta không tưởng tượng ra được... Haha."
Nụ cười Nạp Lan Chỉ Thủy có chút ảm đạm.
"Bây giờ điều duy nhất không thể giải đáp chính là mẹ Lâm Quốc Đống Hứa Thanh Mạc tại sao muốn giết cô?" Giản Niên nói.
"Tôi cũng muốn biết điều đó. Tôi với bà ta hẳn không có bất kỳ mối tiếp xúc nào mới đúng."
"Đây chính là toàn bộ những chuyện đã xảy ra." Giản Niên hít thở sâu,
"Cảm ơn cô, Giản Niên."
Nạp Lan Chỉ Thủy thành khẩn nói,
"Đừng cảm ơn tôi, tất cả mấy thứ này đều là vì Cảnh Tiểu Lang cả." Giản Niên đưa mắt về nơi khác.
"Tôi rất sợ..." Nạp Lan Chỉ Thủy thở dài,
"Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Giản Niên hỏi.
Nạp Lan Chỉ Thủy kể đơn giản một lần mọi chuyện vừa diễn ra,
"Hóa ra là vậy..."
Quả nhiên chuyện Nguyệt gạt cô nghiêm trọng như vậy, đáy lòng Giản Niên thầm lo lắng.
Có lẽ Nguyệt đối với Nạp Lan Chỉ Thủy và Cảnh Tiểu Lang quả thật là một trái bom hẹn giờ, Giản Niên thở ra một hơi.
"Tôi sợ chuyện như vậy sẽ xảy ra lần nữa... Thật ra có một số việc tôi cũng không thể nói thành lời được."
"Đoạn cuộc sống xảy ra vụ tai nạn xe khiến tôi hôn mê đó..."
Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định vẫn là kể đoạn quỷ dị mà cô từng trải qua, bao gồm cả chuyện Nguyệt tới đây như thế nào.
Giản Niên lẳng lặng nghe, càng nghe về sau, cô càng sâu đậm nhìn chằm chằm Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Nạp Lan, cô trước đây có trải qua chuyện giống như thế không?"
"Không có." Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc trả lời,
"Nhưng từ nhỏ đến lớn tôi đều mơ thấy mộng cảnh kỳ quái đó."
Nạp Lan Chỉ Thủy không đơn giản...
"Cô hẳn nên vào ở cạnh Tiểu Lang Lang đi." Giản Niên khuyên nhủ,
"Không... tôi..." Nạp Lan Chỉ Thủy có chút sợ hãi, cô khẽ lắc đầu.
Chẳng hiểu vì sao, chỉ cần cô vừa nghĩ tới ánh mắt Cảnh Tiểu Lang oán hận cô vừa rồi, cô sẽ cảm thấy một cảm giác áy náy và thống khổ sâu đậm.
Một phút đó, cô nghĩ đến cái chết. Nếu lấy tính mạng của cô, vậy Cảnh Tiểu Lang sẽ không oán hận cô nữa, lúc đó cô đã nghĩ như vậy.
"Chị ấy cần cô." Giản Niên lặp lại nói,
"Tôi biết..."
Nạp Lan Chỉ Thủy bất lực cúi đầu, giờ phút này cô tỏ vẻ dị thường mệt mỏi và yếu ớt.
"Giản Niên, cô có hiểu không? Chớp mắt vừa rồi, để cho tôi có cảm giác, tương lai một ngày tôi với em ấy sẽ xa nhau."
"Tôi chưa bao giờ có cái cảm giác như thế..."
Nạp Lan Chỉ Thủy tỏ ra rất buồn bã, thời điểm cô tiếp nhận nhận thức này, đã khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu tương lai trong đời không còn Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy thậm chí sẽ cảm thấy mất đi dũng khí sống tiếp, cô từ bao giờ đã yêu Cảnh Tiểu Lang sâu đậm như vậy.
"Nạp Lan Chỉ Thủy, tỉnh táo lại!" Giản Niên hô lên,
"Ừ?" Nạp Lan Chỉ Thủy mờ mịt đáp lại,
"Nạp Lan Chỉ Thủy mà tôi quen biết tuyệt không phải phụ nữ hèn yếu như thế."
"A..." Nạp Lan Chỉ Thủy không gượng dậy nổi,
"Chỉ cần hai người kiên định ở bên nhau không rời, thì còn thứ gì có thể chia cách họ?"
"Giản Niên, cô nghĩ quá đơn giản, thế giới này tràn đầy những biến số..." Nạp Lan Chỉ Thủy sâu đậm nhìn cô.
"Là cô rút lui thôi, Nạp Lan Chỉ Thủy."
"Đã như vậy, tôi quyếtđịnh sẽ theo đuổi Cảnh Tiểu Lang lần nữa, đoạt lại chị ấy từ tay cô."    



————————————————
Có vẻ đã bắt đầu ngược =_=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.