Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 88: - Tiểu Kim Mao bỏ cái miệng của con ra (sai lầm lớn)



"Tôi có từng nói chị của bây giờ cũng rất xinh đẹp chưa nhỉ~"
Ngón tay Cảnh Tiểu Lang mô tả đường nét ngũ quan của cô, ánh mắt trở nên thâm trầm.
"Ý gì đây~"
Nạp Lan Chỉ Thủy hơi chút bất mãn điểm một cái lên mũi Cảnh Tiểu Lang,
"Ý em là dáng dấp chị không đẹp như Thất Sát?"
Để bày tỏ bất mãn trong lòng, Nạp Lan Chỉ Thủy nhẹ nhàng gặm cắn môi Cảnh Tiểu Lang.
"Chị có cùng một gương mặt với cô ấy." Cảnh Tiểu Lang xoa gò má Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Nhưng gương mặt này cũng không giống."
Nạp Lan Chỉ Thủy bắt được tay Cảnh Tiểu Lang đặt lên ngực trái,
"Chị so với cô ấy càng yêu em nhiều hơn." Nạp Lan Chỉ Thủy thâm tình nói.
"A, vậy sao?"
"Vậy bây giờ liền tới yêu tôi đi nào."
Cảnh Tiểu Lang chủ động vòng lấy cổ cô, kéo gần lại gương mặt mình. Trên môi cô nhẹ nhàng hôn lên,
"Tiểu yêu tinh~ em là đang câu dẫn chị sao?"
Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy quyến rũ như tơ, khẽ mổ lên môi cô.
"Mẹ!"
Đột nhiên tiếng kêu mềm nhũn truyền vào tai cả hai, các cô quay đầu nhìn về cửa.
"Mẹ!" Nạp Lan Vô Tà đang đứng ngoài cửa kêu,
"Vô Tà?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi dậy, tính đi mở cửa, lại bị Cảnh Tiểu Lang kéo một phát trở lại.
"Chị tính để vậy đi xem con hả?" Cảnh Tiểu Lang oán trách liếc nhìn cô,
"A."
Nạp Lan Chỉ Thủy mới giật mình bản thân đang không mặc gì, cô vội vã thay quần áo ngủ, lại cầm cho Cảnh Tiểu Lang một bộ. May mắn tủ quần áo trong gian phòng đều có chuẩn bị sẵn.
"Bảo bối~"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy tiểu Vô Tà hoạt bát đang mặc bộ đồ ngủ nhân vật hoạt hình.
"Mẹ quay lại rồi hả?"
Tiểu Vô Tà xuyên thấu qua đầu vai Nạp Lan Chỉ Thủy, nhìn về phía người trên giường.
"Ừm ừm~ bảo bối, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ không xa nhau nữa."
Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử tới giường, tiểu tử lập tức nhảy vào lòng Cảnh Tiểu Lang.
"Mẹ~~" "Mẹ~~"
Tiểu Vô Tà gọi mẹ liên tục, cũng thân mật cạ lên ngực cô.
"Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm~"
Tiểu Vô Tà ngẩng đầu lên, mở hai mắt vô tội, cái tai ngắn nhỏ giật giật, đuôi to đung đưa xoa lấy gương mặt Cảnh Tiểu Lang.
"Bảo bối~ qua đây với mẹ."
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy tiểu tử khỏi ngực Cảnh Tiểu Lang, trên thực tế là để cô bé cách xa khỏi khu vực ngực Cảnh Tiểu Lang.
"Không~ con muốn mẹ cơ~" Tiểu tử lại rúc vào ngực Cảnh Tiểu Lang,
"Mẹ ơi~ con muốn uống sữa~"
Tiểu tử chớp đôi mắt vô tội, làm bộ dạng đáng thương.
"Cái gì?!" Nạp Lan Chỉ Thủy kêu thành tiếng,
"Bảo bảo, con đã lớn rồi mà."
Cảnh Tiểu Lang có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhè nhẹ vỗ đầu nó.
"Không nha~ người ta đều có mẹ đút~ chỉ có con là không~"
Tiểu tử cúi đầu, hai lỗ tai cụp xuống, Nạp Lan Vô Tà nhớ lại quá khứ cuộc sống lưu lạc một mình trong núi của mình. Những người khác trong núi, đều có mẹ nuôi nấng, chỉ có cô là không có mẹ. Tiểu tử càng nghĩ càng thương tâm, lại khóc "oa oa", đây thế nhưng đã dọa sợ Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Bảo bảo..." Cảnh Tiểu Lang cũng động dung, cô biết tiểu tử đã ăn rất nhiều khổ.
"Cái đó... Tiểu Lang Lang, chị đút nó được không?"
"Nhưng mà nó đã lớn vậy rồi..." Nạp Lan Chỉ Thủy phiền táo trong đầu,
"Chị sanh hả?"
"Đương nhiên là không..." Nạp Lan Chỉ Thủy cứng họng.
"Vậy sữa chị lấy ở đâu ra?" Cảnh Tiểu Lang tức giận liếc cô một cái,
"Vậy chị đi nấu chút đồ ăn, hai người..." Nạp Lan Chỉ Thủy xuống giường, vội vàng ra cửa.
Cảnh Tiểu Lang buồn cười nhìn cử động của cô, cởi nút áo ngực, vén áo ngủ mình lên.
Nhìn tủ lạnh đã trống trơn, Nạp Lan Chỉ Thủy mặt đầy đau khổ. Trong ấn tượng cô rất lâu đã không xuống bếp, xem ra chỉ đành gọi đồ ăn bên ngoài.
Nạp Lan Chỉ Thủy sờ cằm, sau khi suy nghĩ một chút, gọi điện cho thư ký Liễu của cô.
Trong nháy mắt khi cô mở cửa, liền thấy nơi ngực Cảnh Tiểu Lang hơi nhô lên một khối, đầu nhỏ Nạp Lan Vô Tà đang nhốn nháo bên trong. Nạp Lan Chỉ Thủy xém chút có xúc động đóng cửa lại, cô đỏ mặt cúi đầu.
"Xong rồi, chị có thể qua đây." Lại qua thêm một lúc lâu, Cảnh Tiểu Lang nói. Nạp Lan Chỉ Thủy hơi có chút không được tự nhiên tới trên giường.
Tiểu tử mặt đầy thỏa mãn ợ một cái, liếm chút sữa nơi khóe miệng.
"Em không sao chứ." Nạp Lan Chỉ Thủy lúng túng hỏi,
"Có thể có chuyện gì?" Cảnh Tiểu Lang nghi hoặc nhìn về phía cô.
"Nó có cắn em bị thương không..." Nạp Lan Chỉ Thủy rù rì nói.
"Bảo bảo~ tới nói cho mẹ con~" Cảnh Tiểu Lang đảo hai mắt trắng dã, tiểu tử lập tức nhảy vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.
Ngẩng đầu lên nhìn cô,
"Con mới sẽ không làm mẹ đau!"
"Ngược lại là mẹ, vừa rồi mẹ khi dễ mẹ con lâu như vậy, còn làm cho mẹ con khóc nga~" Nạp Lan Vô Tà ngây thơ nói.
Nghe con gái quở trách, sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy tái xanh, bộ dạng quẫn bách của cô làm Cảnh Tiểu Lang thấy buồn cười.
"Phì~"
"Nạp Lan, bộ dạng của chị đúng là thú vị~" Cảnh Tiểu Lang khẽ cười nói,
"Bảo bảo~ mẹ cũng không phải ức hiếp mẹ con~"
"Mẹ là đang để mẹ con được thoải mái~" Nạp Lan Chỉ Thủy cười xảo huyệt,
"Nạp Lan, chị nói linh tinh gì đó?!"
"Trước mặt con quy củ một chút~" Cảnh Tiểu Lang từ từ ẵm lấy tiểu tử từ trong ngực cô.
"Bảo bảo~ đừng nghe mẹ con nói lung tung~" Tiểu tử cái hiểu cái không gật đầu.
"Đợi chúng ta làm hôn lễ xong, một nhà ba người mình đi du lịch em thấy sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy đề nghị.
"Hôn lễ." Cảnh Tiểu Lang hơi sững sốt,
"Vợ~ em sẽ không phải đã quên cái này đi?" Nạp Lan Chỉ Thủy dắt tay phải đeo nhẫn của cô lên.
"Bảo bối~ em đang lo lắng điều gì vậy?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thấu lo lắng của Cảnh Tiểu Lang,
"Ở đây là nhân giới." Cảnh Tiểu Lang dừng một chút, nói.
"Em lo lắng ông nội chị?" Nạp Lan Chỉ Thủy cau mày,
"Ừm." Cảnh Tiểu Lang gật đầu.
"Đây là chuyện giữa em và chị." Nạp Lan Chỉ Thủy ôm chầm bả vai cô, khẽ vuốt ve sau lưng.
"Chị thừa nhận ông nội rất quan trọng với chị, là người thân duy nhất của chị."
Nạp Lan Chỉ Thủy để Cảnh Tiểu Lang dựa vào ngực mình,
"Nhưng bây giờ... tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng em."
Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào hai mắt cô, trong mắt viết đầy cảm động.
-----
Lạc Thanh trong giấc mộng, mơ thấy Lý Mộng Như cầm dao, một dao lại một dao hung hăng đâm vào người cô. Trong miệng thì nỉ non,
"Tại sao lại phản bội chị!"
Lạc Thanh muốn trốn, nhưng không thể dùng sức, cô có thể cảm nhận được sinh mệnh trong người mình đang thoát đi từng chút từng chút một.
Không bằng nói là, cô đang tiếp thụ cái chết.
Dù sao cái mạng thứ hai của mình là Lý Mộng Như cho, cô ấy thu hồi lại cũng là chuyện đương nhiên.
Laura lo lắng ngồi bên mép giường, dùng khăn lông ướt lau thân thể cho Lạc Thanh. Người trên giường, nhắm chặt hai mắt, thỉnh thoảng khó nhịn uốn éo thân mình, mồ hôi lạnh trên trán túa ra không ngừng.
Cô đang sốt rất cao,
"Đang mơ à?"
Vì do nghe thấy trong miệng cô phát ra tiếng mớ, Laura cúi người tới, lỗ tai gần lại bên miệng cô.
"Sủng vật ngu ngốc, đang nằm mơ ác mộng gì vậy!"
Laura không nhịn được mắng một câu, trong lòng thì nóng ruột hy vọng Lạc Thanh có thể tỉnh lại.
Cô không hy vọng cô ấy xảy ra chuyện.
"A! ! ! !"
Bỗng nhiên. Lạc Thanh hét to một tiếng, tỉnh lại. Cô ngơ ngác ngồi dậy, ánh mắt hầu như không còn sức sống nhìn Laura.
"Rốt cuộc cũng tỉnh." Laura thở phào nhẹ nhõm,
"Cô dẫn tôi về?" Giọng Lạc Thanh cũng không có phân nửa sợ hãi, trên mặt có cũng chỉ lãnh đạm.
"Cô cảm thấy còn có thể là ai mang con sủng vật xui xẻo cô về nhà?" Laura nhướng mi,
"Haha, tôi còn phải cảm ơn à?" Trong giọng điệu Lạc Thanh mang theo một tia như buồn bã không thể nói rõ.
Cô nhún vai, cười thất thanh nhìn mình.
Nghe thấy lời cô ấy, Laura chỉ cảm thấy không vui, Lạc Thanh cơ bản đang châm chọc cô. Quan trọng hơn chính là trong giọng điệu cô ấy lộ ra xa cách.
Chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này, Laura liền không nhịn được xúc động giam giữ Lạc Thanh lại dạy dỗ một phen.
"Tôi hy vọng có thể vui vẻ chung sống cùng cô, sau này ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi." Thời điểm Laura nói ra những lời này, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lạc Thanh dùng ánh mắt giống như nhìn quái vật nhìn cô, cô ấy câu lên khóe miệng.
"Ở bên cạnh tôi, cô sẽ chết đấy." Gương mặt Lạc Thanh nở nụ cười, nói hết lời này.
"Cô rốt cuộc sao vậy?" Laura cuối cùng nhận ra Lạc Thanh có chỗ không đúng, cô lại đưa tay sờ lên gương mặt cô ấy.
"Đừng đụng vào tôi!" Lạc Thanh chán ghét đẩy tay cô ra.
"Ha! Thân thể này của cô đã bị tôi chơi qua không biết bao nhiêu lần rồi!" Laura bóp cằm cô, bức bách Lạc Thanh đối mặt mình.
"Haha! Laura Carano, cô đã lầm một chuyện!"
"Hẳn là tôi chơi cô mới đúng!"
"Từ đầu đến cuối đều là như vậy!" Lạc Thanh tức giận hét lên,
"Cô cho rằng tại sao tôi phải ở lại bên cạnh cô hả!"
"Ở bên cô chính là để nằm vùng, chính vì để có một ngày đưa cô ra tòa án!"
"Cho nên để đạt được mục đích này, thủ đoạn gì tôi cũng sẽ dùng!"
"Nói cho cô biết! Tôi sớm đã con mẹ nó không còn lần đầu tiên rồi!" Lạc Thanh mù quáng, ánh mắt tụ máu hận không thể một hớp xé xác Laura Carano.
"Cô!" Laura khiếp sợ nhìn cô, nâng tay lên, xém chút đã cho cô một cái tát.
"Cô đã gạt tôi hửm? Nếu cô không còn lần đầu tiên, tôi làm sao sẽ không biết."
Vẻ mặt Laura lại khôi phục như thường, cô thả lỏng tay, ngược lại lại cười nhìn về phía Lạc Thanh.
"Phẫu thuật vá màn trinh lẽ nào cô không biết?"
"Người thừa kế gia tộc Carano đại danh đỉnh đỉnh thì ra lại ngây thơ đến thế! Đúng là câu chuyện cười chết người!"
"Hahaha! Nói cho cô biết, cỗ thân thể này sớm đã bị không biết bao nhiêu là người chạm qua trước cô rồi! !" Lạc Thanh ngửa đầu lên cười.
"Cô! ! ! Khốn kiếp! ! !" Laura đứng bật dậy, gãi đầu, rồi dùng sức bóp cổ Lạc Thanh ấn cô xuống giường.
"Tôi phải giết cô! ! Cưỡng bức cô! ! !"
"Con mẹ nó, tôi đúng thật ghét cô nhơ bẩn! ! !"
Laura bị cơn tức giận làm cho đầu óc mê muội, lực đạo trên tay ngày càng mạnh, Lạc Thanh đã không nói được ra lời, sắc mặt đỏ bừng, dần dần tím tái.
"Tại sao lại như vậy!"
"Tại sao lại như vậy hả! !"
Mắt thấy hơi thở Lạc Thanh ngày càng yếu dần, Laura phát điên rống lên.
Cuối cùng, cô buông Lạc Thanh, bản thân bỗng chạy ra khỏi cửa.
"Khụ... khụ..."
Lạc Thanh sờ cổ, kịch liệt ho khan. Vốn do cơn sốt nên thân thể đã yếu ớt, thân người cô lệch đi, rồi ngã lên giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.