Đây đúng là cuộc thẩm vấn hoang đường nhất trong gần mười năm qua ở Du Lâm.
Ông chủ lớn của giới kinh doanh là Lâm Gia Thịnh, tố cáo con trai độc nhất
của mình là Lâm Duệ có ý đồ gây thương tích cho con gái riêng của vợ
hai.
Mà người bị hại trên danh nghĩa cùng với mẹ của người bị hại lại khẳng định là không hề có chuyện này.
Toàn án nhân dân trung cấp Du Lâm mở cuộc thẩm vấn lần hai---
“Yên lặng.” Đôi với tiếng bàn tán ngày càng lớn, thẩm phán trưởng không thể không lên tiếng.
Ông thay xoay đầu về phía Lâm Gia Thịnh: “Nguyên cáo, ông cùng bị cáo Lâm Duệ có quan hệ như thế nào?”
Lâm Gia Thịnh đè nén tức giận trong lòng nói: “Nó là con trai của tôi.”
“Ông cùng với người bị hại Tô San có quan hệ như thế nào?”
Mắt ông ấy nhìn về phía chỗ ngồi của nhân chứng, Hạ Tâm Di, do dự một chút rồi nói: “Tô San là con riêng vợ hai của tôi.”
“Nói cách khác, bị hại với ông không có quan hệ máu mủ đúng không?”
“………..Đúng vậy.”
Khán phòng to lớn ngập tràn tiếng bàn luận xôn xao của các nhà báo, trong mắt họ không khỏi hiện lên những tia hưng phấn.
Hôm nay Lâm Gia Thịnh bởi vì con riêng của vợ hai mà đem con ruột của mình kiện lên tòa án, tin tức này rung động cỡ nào nha.
Trang nhất các báo ngày mai nên viết cái gì nhỉ?
, , từng cái tựa đề đều làm
cho người đọc cảm thấy tò mò, những suy nghĩ tốt xấu lẫn lộn đang được
những nhà báo kia sắp xếp trong đầu.
“Yên lặng” Thẩm phán trưởng một lần nữa không kiên nhẫn mà lên tiếng, đợi đến khi tòa án yên tĩnh
trở lại mới tiếp tục hỏi: “Lâm Gia Thịnh, ông tố cáo Lâm Duệ cố ý gây
thương tích, ông có chứng cứ không?”
“Tôi đã nói rồi, tôi cùng
với vợ tận mắt nhìn thấy tên nghịch tử đó đem Tô San dìm trong hồ bơi.”
Ông ấy dường như có chút mất kiềm chế mà đứng lên, vỗ mặt bàn quát: “Nếu như không phải đúng lúc tôi với vợ đi qua thì có lẽ con bé thật sự sẽ
chết chìm. Anh có hiểu hay không?”
“Xin nguyên cáo bình tĩnh một
chút.” Thẩm phán trưởng cau mày nói. Ngay sau đó cảnh vệ liền đi qua
phía Lâm Gia Thịnh, nhưng họ ngại địa vị xã hội của ông ta mà không dám
ép buộc.
Thẩm phán trưởng nhìn về phía chỗ ngồi của nhân chứng,
đó là người bị hại trong truyền thuyết: Tô San. Cảm xúc của cô lúc này
thoải mái giống như đang dạo chơi, ánh mắt hào hứng quan sát xung quanh, mặt mày vui vẻ.
Thần phán trưởng yên lặng trong lòng một giây. Đây rốt cuộc có phải là người một nhà không?
“Tô San, cô có đồng ý với những gì nguyên cáo nói hay không?”
“Rốt cuộc cũng tới lượt tôi được nói?” Tô San đứng lên làm bộ mặt tươi cười
mà nói: “Thật ra thì những lời này tôi đã nói rất nhiều lần rồi nhưng vì hợp tác với các vị nên tôi không ngại nói thêm một lần nữa.”
“Tôi cùng anh trai, mặc dù tôi chỉ là đứa bé theo mẹ tái giá mà đến nhà
anh ấy ở chung nhưng giữa chúng tôi chung sống rất hòa thuận.”
“Hôm ấy, tôi nhờ anh ấy giúp tôi luyện tập nín thở mà thôi. Bởi vì sắp tới
tôi có cuộc thi bơi, mà tôi lại muốn đạt được thành tích cao.”
Cô buông cánh tay xuống, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ vô tội: “Chỉ là
không nghĩ tới lúc mẹ tôi cùng chú Lâm đột nhiên trở về, vì vậy mới có
trận náo loạn như bây giờ.”
“Con nói láo.” Khuôn mặt Lâm Gia Thịnh dường như vặn vẹo đi, thật sự ông ta rất muốn đánh cho Tô San một cái cho tỉnh ra.
Cảnh vệ thấy thế liền hết hồn, vội vàng xông lên giữ ông ấy lại.
“San San, rốt cuộc là con đang sợ cái gì hả?” Ông ta kìm nén cảm xúc, ánh
mắt lạnh lẽo liếc nhìn cảnh vệ xung quanh, cắn răng nói với Tô San: “Con cùng với tên nghiệp chướng Lâm Duệ kia có quan hệ tốt? Con quên mất khi còn bé nó đã đánh con như thế nào, phải không?”
Tô San cũng
không them nhìn Lâm Gia Thịnh một cái, ngược lại cô ngẩng đầy nhìn về
phía Thẩm phán trưởng thoải mái nói: “Thẩm phán trưởng, bồi thẩm đoàn,
các người cũng đã thấy cha dượng tôi bởi vì quá yêu mẹ thôi cho nên rất
cố chấp mà bảo vệ tôi.”
“Tôi tin tưởng ở phiên tòa thẩm vấn lần trước, các vị cũng biết anh trai tôi, cũng đã hiểu rõ tình hình.”
Cô mỉm cười nhìn về phía Lâm Duệ, cô ngẩng đầu lên giống như tất cả các cô em gái hãnh diện về anh trai của mình, nói rõ ràng từng chữ: “Anh trai
tôi là một người thanh niên vô cùng ưu tú. Từ nhỏ nhân phẩm lẫn học vấn
của anh ấy đã rất tốt, tính tình kín đáo, trầm ổn, hiện tại đang học năm nhất đại học, rất được bạn bè trong trường yêu quý.”
“Từ nhỏ đến lớn anh ấy có rất nhiều bằng khen và cúp, lại chưa hề có gây gổ đánh nhau.”
“Một người như thế thì làm sao mà đánh em gái mình được, huống chi là dìm nước tôi? Anh ấy có động cơ gì sao?”
Thẩm phán không nói là đúng nhưng toàn bộ những người ở bên trong tòa án đều hết sức đồng ý gật đầu một cái.
Chỉ có Lâm Gia Thịnh vẫn ngồi ở chỗ nguyên cáo, tay đột nhiên hơi nắm lại, quả thật dở khóc dở cười.
Được rồi, kẻ đánh người thì thành học vấn nhân phẩm ưu tú, người cứu người
lại trở thành hoang tưởng, cho dù có đổi trắng thay đen cũng không cần
phải làm quá như vậy chứ?
Đột nhiên trong mắt ông ấy dường như hiện lên cái gì đó, buông nắm tay ra quay qua nhìn Tô San bằng ánh mắt phức tạp.
Động cơ, đương nhiên Lâm Duệ có nhưng mà Lâm Gia Thịnh lại không thể nói ra. Chỉ là ông không nghĩ tới tính toán của nha đầu kia.
Cho tới
nay, Tô San luôn dùng bộ dạng ngốc nghếch, xuất hiện trước mặt mọi
người. Ông ấy lại không nghĩ tới, nha đầu này lại có thể cứng cỏi như
vậy, cũng có thể coi là……..mạnh mẽ.
Ai, thôi thôi, trong lòng Lâm Gia Thịnh khẽ thở dài.
Con cháu tất có phúc của con cháu, nếu như nha đầu này không ngốc, con bé
nhất định sẽ hiểu là mình đang làm cái gì, cũng nên tự chịu trách nhiệm
được rồi.
Thẩm phán trưởng thấy Lâm Gia Thịnh im lặng, thì lại đi hỏi một nhân chứng khác--- mẹ của Tô San, cũng chính là mẹ kế của Lâm
Duệ.
Mà đáp án của Hạ Tâm Di so với Tô San cũng không khác biệt bao nhiêu.
Thẩm phán trưởng khẽ thở dài một hơi, cái vụ án phiền toái này tới đây có thể kết thúc.
Ông ta quay đầu lại hỏi Lâm Duệ: “Bị cáo, anh đối với lời khai của hai nhân chứng có gì cần phải nói nữa không?”
Vừa hỏi, tay của ông ta theo bản năng đã chạm vào cuốn sổ, chuẩn bị kết án.
Theo như ông ta, bất luận chân tướng sự thật là như thế nào, chỉ cần đầu óc
Lâm Duệ không có vấn đề, không muốn phá hỏng thì có thể mau chóng thoát
tội.
Yên lặng.
Nằm ngoài dự tính của mọi người, Lâm Duệ im lặng cúi đầu thật thấp, không nói lời nào.
Thanh niên trẻ tuổi Lâm Duệ trên tay mang còng, mấy ngày nay không được rửa
mặt, trên khóe miệng lại có một vết rách xem ra anh ta có chút chật vật, nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến khí thế ưu nhã tản ra trên người.
‘Chết cũng không hối cải.’ Lâm Gia Thịnh trợn mắt nhìn Lâm Duệ một cái rồi chửi thầm trong lòng.
Thái độ ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông quay mặt qua nhát mắt với luật sư.
Luật sư không ngừng kêu khổ, nhưng vẫn không thể không đứng lên: “Thưa quý tòa, tôi có lời muốn nói.”
Giúp đỡ lão gia đối phó tiếu gia, trên đời này còn có cái gì gọi là xui xẻo hơn sao?
Ông chủ của anh ta không phải thật lòng muốn con trai của mình mang tội mưu sát ngồi tù, chẳng qua là ông ta muốn dạy dỗ một chút mà thôi. Vì vậy
việc mình phải làm chính là làm rối loạn, đem kết quả của bản án kéo dài về sau này.
Khi được sự đồng ý của Thẩm phán trưởng, luật sư lấy ra một xấp bệnh án.
“Đây là bệnh án của Tô San tiểu thư. Cho dù bị cáo là vô ý hay cố ý, anh ta
cũng đã tạo ra thương tổn cho Tô San tiểu thư, hi vọng tòa án có thể cho một cái phán quyết công bằng.”
“Thẩm phán trưởng, tôi cũng có lời muốn nói.” Tô San giơ tay.
Sau khi được cho phép, cô đảo mắt nhìn về phía luật sư hỏi một hơi: “Luật
sư Tần, ông có em trau hay em gái không? Có bao giờ cùng chơi đùa với họ chưa? Có từng để cho họ bị thương ở đâu chưa?”
“Hả? Cái gì?” Luật sư Tần không hiểu rõ, lời nói này của Tô San là có ý nghĩa gì.
Tô San cười mỉa mai, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, gằn từng chữ mà hỏi: “Nếu
như có, vậy mẹ ông sẽ để cho ông chịu tiền cấp cứu hay cho ông vào tù?”
“Được.” Phía dưới ồn ào lên một khoảng, bạn học của Lâm Duệ kích động đứng lên vỗ tay, bọn họ hận không thể đứng dậy mà reo hò.
Lâm Duệ nhìn tới ngón tay út của bàn tay trái thì hơi hơi run lên một chút.
Anh ta chậm rãi mở bàn tay ra, mờ mịt nhìn vào lòng bàn tay mình. Bàn tay
lạnh lẽo không hề có chút hơi ấm. Làm cho anh ta có cảm giác bản thân
mình đang ở một vùng đất xa xôi hẻo lánh.
Mọi thứ đều không có,
không có sự sống, thậm chí không có cả không khí. Lâm Duệ cảm thấy hít
thở khó khăn, cố gắng thở dốc ra một cái.
Nơi này giống như là vực thẳm, anh ta chỉ còn nghe thấy tiếng của Tô San vang vọng bên tai mình.
Thật sự không nghĩ tới, nha đầu khờ khạo kia trong lúc tức giận lại có thể vì anh ta mà nói ra những lời khắc nghiệt như thế,
Nhưng, tại vì sao chứ?
Chẳng lẽ bởi vì trước giờ anh ta vẫn ức hiếp, coi thường thậm chí là mấy ngày hôm trước đã suýt lỡ tay giết cô?
Lâm Duệ chau lông mày, đầu nghiêng về bên phải, vô cùng nghiêm túc tự hỏi
vấn đề này, giống như đây là một đề tài nghiên cứu thâm sâu.
“Yên lặng.” Thẩm phán trưởng nổi gân xanh trên trán. Ông ta càng ngày càng
cảm thấy phiên tòa này giống như một trò đùa lớn nhất trong năm nay ở Du Lâm.
“Bác bỏ lời trình bảy của luật sư bên nguyên cáo.” Ông ta
khoát tay, giọng nói cũng mang chút không bình tĩnh, một lần nữa hướng
về phía Lâm Duệ lặp lại câu hỏi của mình.
“Bị cáo, lời nói của hai người nhân chứng lúc nãy, anh có thừa nhận không?”
Lâm Duệ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ nhếch lên, sương mù tản ra
trong mắt, thật giống như đang bị cách ly bởi một tầng ngăn cách, căn
bản anh ta không nghe được lời nói này.
Gương mặt anh ta không biểu hiện gì liếc nhìn Thẩm phán trưởng rồi lại cúi xuống.
Tô San trước khi Thẩm phán trưởng nổi giận thì vội vàng giơ tay nói: “Xin quý tòa cho phép tôi nói chuyện với anh trai mấy câu.”
Thẩm phán trưởng tỏ vẻ không vui nhưng vẫn gật đầu một cái.
Tô San rời khỏi ghế của nhân chứng đi tới bên cạnh ghế của bị cáo, cầm tay của Lâm Duệ lên, ánh mắt chân thành tha thiết.
“Anh, anh làm sao vậy? Tại sao lại không đem sự thật nói ra? Chẳng lẽ anh thật sự muốn ngồi tù?”
Sự thật? Lâm Duệ ngẩn người ra, anh ta chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Ánh mắt của Tô San như vậy làm cho anh ta cũng cảm giác như mình đúng là người vô tội thật.
Nhưng là, hình ảnh anh ta đem Tô San dìm vào
nước vẫn tồn tại rõ rang trong đầu óc, anh ta không thể nào lừa gạt mình xem như đó là một giấc mộng.
Tô San thấy Lâm Duệ không có phản
ứng gì thì lại dùng tay tận lực kéo kéo cánh tay của anh ta. Thân thể
gầy yếu của người thanh niên này vì thế mà cũng đong đưa, giống như một
bụi trúc sắp đổ gãy. Làm cho những người đến tòa án đều cảm thấy lo
lắng.
“Em hiểu rồi, hồi này chú Lâm đã làm cho anh đau lòng,
nhưng anh cũng không nên tự giận bản thân mình. Anh còn có em và mẹ nữa
mà.”
“Anh đã nói sẽ yêu thương em cả đời, để cho em có một cuộc sống không buồn lo. Những lời này anh đều đã quên sao?”
Giọng nói Tô San nghẹn ngào, rưng rưng, vẻ mặt khổ sở. Quả thực làm cho người nghe đau lòng, rơi lệ.
Đã có mấy người phụ nữ trung niên lặng lẽ lau nước mắt.
Cảm nhận được tình cảm hào môn sâu đậm cỡ nào, tình cảm anh em vô cùng sâu sắc. Đây có thể xem là khuôn mẫu của xã hội.
Tô San diễn hết sức tỉ mỉ, khiến cho Lâm Duệ không tự giác mà nhếch khóe
miệng lên, bởi vì không cẩn thận mà chạm vào vết thương nên nụ cười có
chút vặn vẹo.
Anh ta chậm rãi cúi đầu chỉ dùng âm lượng để một mình Tô San nghe được mà nhỏ giọng hỏi: “Tôi có nói những lời như vậy sao?”
Nét mặt Tô San trở nên đau khổ, sau đó dùng tay che miệng nhẹ nhàng nói: “Sau này nói cũng được mà.”
Lâm Duệ nhìn Tô San một lúc lâu rồi nói rõ ràng từng chữ: “Cô nhất định sẽ phải hối hận, nhất định sẽ hối hận.”
Dừng lại một chút, anh ta liền ngồi dậy, trên mặt đã xuất hiện nụ cười hoàn mỹ.
“Quý tòa, tôi hoàn toàn đồng ý với lời nói của em gái.”
Thẩm phán trưởng tuyên bố kết thúc phiên tòa, bị cáo phán vô tội được thả
ra, người đến xem vô cùng xúc động vỗ tay, la hét ầm ỹ.
Lâm Duệ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thật cao, giống như đã đoán trước được tương lai của mình.
Nửa đời sau của anh ta đại khái là đều dùng để trả nợ rồi.
Anh ta muốn tuân theo cái cam kết mà mình chưa bao giờ nói ra--- yêu thương, bảo vệ Tô San một đời vui vẻ, vô lo.