Lúc Tô San trở về,
trong tay vẫn vô thức nắm chặt tấm hình. Tô Yên thấy được, lập tức kêu
lên một tiếng: “A, cài này không phải là tên khốn kiếp kia sao?”
Cô cố ý khoa trương vòng quanh Tô San mấy vòng: “Sao đây? Tình cũ quay lại rồi hả? Mất hồn mất vía…”
“Cậu đi luôn đi!” Tô San tức giận lườm cô một cái: “Người đàn ông như Tần Trọng, mình không có phúc tiếp thu.”
Tô Yên chậc chậc giơ hình lên cao: “Không thế nào, mình thấy cậu tiêu thụ rất tốt đấy!”
Trên mặt Tô San thoáng qua một tia tối tăm: “Nụ hôn kia, là ngoài ý muốn.”
Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ tình cảnh Tần Trọng hôn.
Hắn từng bước từng bước ép sát cô, trong mắt mang theo đau đớn: “Thật sự em có coi anh là bạn trai của em sao? Bạn trai mà chạm cũng không chạm
được một lần vào người bạn gái của mình? Ha ha, anh thật sự hoài nghi,
căn bản em không yêu anh, chỉ là đang lợi dụng anh trốn tránh người nào
đó…”
Tô San vẫn luôn trầm mặc, nhưng câu nói sau cùng của Tần Trọng lại đạp trúng vết thương của cô.
Cô xù lông nhảy lên: “Anh nói hươu nói vượn! Tôi không có!”
“Được, vậy thì chứng minh cho anh xem!” Tần Trọng khàn khàn nói, con ngươi tối sầm lại, dùng sức kéo Tô San, ngay sau đó cúi xuống hôn.
Căn bản Tô San không nghĩ tới Tần Trọng lại có gan lớn như vậy, nhất thời sợ đến ngây người.
Tần Trọng lại coi Tô San không phản ứng chính là ngầm đồng ý. Đôi môi mềm
mại, thân thể mỹ lệ, càng làm cho hắn không nhịn được hôn sâu hơn, thậm
chí không kiềm hãm được vươn tay mời về phía ngang lưng Tô San, thử thăm dò vén áo của cô lên…
Trong mắt Tô San lóe lên tia sáng xanh như sói, cười gằn một tiếng, đột nhiên nâng đầu gối, hung hăng…
Vì vậy, thế giới an tĩnh. (*^ - ^*)
Hiện tại trở về nhớ lại, thay vì nói tức giận, Tô San càng cảm thấy buồn
cười hơn. Ban đầu, tại sao cô lại có thể coi trọng người đàn ông cực
phẩm Phượng hoàng này chứ?
Cô nghĩ như vậy, cũng hỏi ra ngoài.
Tô Yên không chút để ý sơn móng tay, thuận miệng mà đáp: “Cái này thì đã
tính là gì? Người nào khi còn trẻ mà không coi trọng hai tên hỗn đản
chứ?” Khẽ nâng âm điệu lên, cười khẽ.
Tô San suy nghĩ một chút, vô cùng đồng ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô San và Tô Yên cùng nhau ra khỏi nhà, khi đi tới
khách sạn Caesar, Tô Yên dừng xe đi mua một ít điểm tâm.
Tô San chán ngán ngồi chờ ở trong xe, đột nhiên, mắt trợn to, tầm mắt dừng lại trên hình ảnh trên bãi đậu xe cách đó không xa.
Một người khoác áo màu xanh lá cây, bóng lưng người đàn ông kia nhìn vô
cùng quen thuộc, từ một chiếc xe màu xám bạc khiêm nhường mà xa hoa. Tô
San nhìn chằm chằm, rốt cuộc là người nào? Nhất định cô đã gặp qua người kia!
Lại nói sao Tô San lại chú ý đến chiếc xe kia?
Chúng ta dời ống kính về phía bên trái, nhìn về phía người tài xế của chiếc
xe này, ngồi ở bên kia, không phải là người liên tiếp đăng báo Lục Minh
Viễn tiên sinh hay sao?
Mắt Tô San khép mờ, tim không khỏi đập bịch bịch, bất an chậm rãi dâng lên trong lòng.
Qua vài giây, cô lấy cao màu trong suốt trong túi ra, lau qua ngón tay trỏ
một chút. Sau đó, soi gương kéo cổ áo xuống, vén vén sửa sang mái tóc
quăn quyến rũ, xinh đẹp cười một tiếng, uốn éo người xuống xe, đi về
phía bãi đậu xe.
“Tiên sinh, có thể cho tôi mượn bật lửa không?”
Tô San khom lưng úp sấp vào cửa xe bên cạnh chỗ ngồi của tài xế,bên môi
treo nụ cười chuẩn, tay phải dùng một tư thế vô
cùng xinh đẹp kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ, ngón tay trái mập mờ mà hấp dẫn nhẹ nhàng vạch lên ghế da.
Lục Minh Viễn liếc cô một cái, lơ đễnh đưa ra một cái bật lửa, còn lịch sự bật lửa lên giúp cô.
“Cám ơn.” Tô San lại gần một chút, hít một hơi, nhẹ nhàng thả hơi, ánh mắt
mê ly mà câu hồn: “Tôi tên là Lena, bình thường đều chơi ở PUB góc phố
đối diện, nếu như tiên sinh có cần, có thể đến đó tìm tôi.”
Trong mắt Lục Minh Viễn không hề có gợn sóng, môi mỏng ngoắc ngoắc hướng về
một phía, vừa vặn đèn trang trí của khách sạn chiếu lên người hắn, dựa
theo vẻ mặt không chút để ý của hắn, đôi mắt sáng, cả người giống như
một mảnh phồn hoa độc lập với người đời, khiến Tô San nhất thời nhìn mà
giật mình.
Sau đó, cô nghe được tiếng nói trầm thấp mà đầy từ tính trả lời: “Được.”
Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, chiếc xe xa hoa vững vàng đi tới. Tô San đứng
yên tại chỗ, cho đến khi Tô Yên đang tìm cô ở chung quanh đi tới dùng
sức đẩy cô một cái, lúc này cô mới thoáng tỉnh hồn.
“Cậu làm gì
vậy?” Tô Yên nhìn phương hướng Tô San vẫn chăm chú nhìn một chút, cái gì cũng không thấy: “Sa lại chạy tới đây vậy hả?”
Tô San cắn răng,
hung hăng ném điếu thuốc cháy gần hết trên tay xuống đất, giày cao gót
dùng sức dẫm một cái, mắng: “Bà nội nó! Lão nương cả đời chơi ưng, giờ
lại bị một con chim nhỏ dùng mỹ nam kế!”
Chỉ là… Cô cúi đầu nhìn nhìn ngón trỏ của mình, cười giảo hoạt. Thật nay là, thứ nên lau cũng đã lau xuống.
Tô Yên nhìn hai bên một chút, mặt vẫn mê mang như cũ.
Tô San vốn cho là
người có lòng tự ái cực mạnh như Lâm Duệ, sau khi bị cô quẳng lại những
lời ác như vậy, chắc hẳn sẽ lạnh nhạt với cô một thời gian.
Vậy mà, bạn nhỏ Lâm Duệ sao lại dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy?
Gió xuân hóa mưa y hết như “huynh trưởng quan ái”, nhưng chỗ nào cũng có nha! ╮(╯3╰)╭
Mười một rưỡi trưa, Trần Gia Kỳ kết thúc công việc, đoàn người rối rít hoan
hô bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.
Tô San vẫn
không thể đi. Cô đang cầm một quyển sổ, xem lại những chú ý Trần Gia Kỳ
giao phó hạng mục công việc của cô, chuẩn bị từng thứ từng thứ một.
Ngay tại lúc này Trương Tử Nam đi tới tầng 21.
Trợ lý tổng giám đốc của chúng ta, là một trong những nhân vật cầm quyền
toàn bộ A&E, cứ như vậy thaori mái đi tới phòng chụp ảnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi giày tây, thậm chí sau lưng còn có thư ký đi theo, hơi có
bộ dáng quan to đi kiểm tra cấp dưới.
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cũng không biết hôm nay Trương Tử Nam như thế nào, sao lại dùng cái phương pháp như vậy?
Tô San mắt thấy Trương Tử Nam đi thẳng tới chỗ mình, trong lòng bất
ổn. Không phải sáng nay cô nói đắc tội Lâm Duệ,
cho nên anh mới cố ý phái người tới làm khó dễ cô?
Cô còn chưa kịp có động tác gì, liền bị Trần Gia Kỳ lôi ra sau lưng.
Trần Gia Kỳ cao mét bảy lăm, đứng ở trước mặt Trương Tử Nam, nhìn thật ra
rất yếu thế, nhưng khuôn mặt nhỏ bé tinh sảo giương lên, mắt phượng nhíu lại, khí thế hẳn là không thua Trương Tử Nam một chút nào.
“Anh
muốn làm gì với Tô San cục cưng của tôi? Muốn tỏ ra uy phong thì trở về
tầng 29 của anh đi! Nơi này chính là địa bàn của tôi! Dám khi dễ người,
cũng đừng trách tôi không khách khí với anh!”
Ánh mắt của hắn bén nhọn, kịch bản gốc trong tay như con dao găm vung loạn, giống như gà mẹ bảo vệ thức ăn.
Tô San nhìn gáy của Trần Gia Kỳ, kinh ngạc ngẩn người, cúi đầu, tay của cô đang bị hắn nắm rất chặt.
Ở nơi này mấy ngày, Tô San phát hiện ra, Trần Gia Kỳ đặc biệt bảo dưỡng
đôi tay, bình thường ngay cả việc chạm một chút vào dụng cụ kim loại,
đều phải đeo găng tay vào trước.
Tay của hắn sẽ không dễ dàng
dùng lực, nói là sợ đột nhiên trên bàn tay xuất hiện gân xanh, sẽ rất
khó coi. Mà nắm chặt tay một người như thế này, có lẽ là ít lại càng ít.
Trong mắt có chút ê ẩm, bỗng nhiên Tô San có cảm giác, có lẽ cô đã có người bạn đầu tiên ở A&E này rồi.
“Đạo diễn Trần hiểu lầm rồi.” Trương Tử Nam khách khí cười nói: “Lâm tổng chỉ muốn mời Tô San tiểu thư tới tầng ba mươi cùng
ăn bữa trưa mà thôi.”
Âm thanh coi như là vẫn còn ôn hòa, nhưng giọng nói thì không cho phản bác.
Điều này cũng khó trách, Trần Gia Kỳ coi như là có mặt mũi ở trong công ty,
nói toạc ra cũng chỉ là một đạo diễn, làm sao có thể so với hắn, trợ lý
suốt ngày đi theo bên cạnh lão bản?
Tô San cũng không bằng hắn về mặt này. Từ nhỏ nghịch ngợm gây sự cùng nhau, ai có thể sợ ai? ╮(╯_╰)╭
Cô cũng đã quên nơi này là công ty, theo bản năng bật thốt lên: “Tôi không muốn đi!”
Người xung quanh đều không tự giác căng thẳng trong lòng.
Lâm tổng truyền gọi, trợ lý Trương truyền lời, dám giơ cổ lên nói không đi, Tô San cô coi như là người đầu tiên của A&E!
Cô bé này, rốt cuộc là có lai lịch gì? Trong đầu mọi người đều thoáng qua nghi vấn như vậy!
Trong bụng Trương Tử Nam cũng vui vẻ, cô càng không khách khí, Lâm Duệ lại
càng vui mừng, như vậy cuối năm nay hắn càng được thưởng hậu hĩnh a!
Lời Tô San vừa ra khỏi miệng đã cảm giác không đúng. Trong bụng cô ảo não,
mắt đen xoay động, vội vàng lúng túng nói một câu: “Ách, Ý của tôi là,
tôi không đói bụng……”
“Đừng như vậy mà Tô San tiểu thư!” Trương
Tử Nam một bước vòng qua Trần Gia Kỳ đang trợn mắt nhìn, đi tới bên cạnh Tô San, khom mình tội nghiệp nói: “Coi như cô không đói, cũng không thể đập chén cơm của tôi! Lâm tổng đã nói rồi, nếu như không mời nổi cô,
vậy anh ấy cũng không thể làm gì khác hơn là tự mình xuống ăn với cô.”
“Mà trợ lý như tôi…” Hắn dùng lực nháy mắt mấy cái, đáng tiếc là không nhỏ
ra được một giọt nước mắt cá sấu, chỉ đành cúi đầu làm bộ nói: “Cũng
không nên dùng làm gì.”
Thái độ khúm núm này, cùng với hình ảnh
vừa rồi thật sự tưởng là hai người. Phóng tầm mắt nhìn, trên mặt mọi người xung quanh, cũng đã xuất hiện một vẻ mặt –
miệng hé mở, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt dại ra ==
Trên trán Tô San xuất hiện hai vạch đen. Khá lắm Trương Tử Nam, anh cứ giả vờ đi!
“Tô San tiểu thư, cô xem chuyện này…” Trương Tử Nam ngẩng mặt lên, giả bộ chân chó đến nghiện, cố ý nhăn nhó ngại ngùng hỏi.
Khóe miệng Tô San co rúm kịch liệt.
Nhìn cái gì vậy, còn có cái gì có thể nhìn?
Lâm Duệ đã nói, cô không lên anh liền đi xuống, cô còn có thể làm gì?
Cô hít sâu một hơi, nắm quyền, rồi lại buông ra: “Đi thôi.” Nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi cửa.
Trương Tử Nam vui mừng nhướng mày, ở phía sau khom người đồng ý một tiếng: “Được rồi!”
Nhìn tư thế kia, chỉ còn kém hô lên một tiếng: “Hoàng hậu nương nương khởi giá!” rồi.
Rốt cuộc Tô San không nhịn được nữa dừng bước lại,đột nhiên quay người một
cái, đi về mấy bước, tới gần sát Trương Tử Nam, nhỏ giọng, cắn răng
nghiến lợi mà nói: “Bí đỏ lớn, anh bình thường một chút cho tôi! Nếu như thật sự thích giả trang làm thái giám như vậy, sớm mai tôi sẽ để cho
Lâm Duệ ném anh vào trong rạp hát!”
Thân thể Trương Tử Nam chấn động, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, làm hình mặt người dạ thú.
Thang máy đi thẳng lên tầng 29, cửa đinh một tiếng mở ra, Tô San… ngổn ngang ở trong gió.
Lục Minh Viễn mắt sáng nhíu lại, quét trên dưới Tô San một vòng. Bộ đồ công sở vừa khít, trang điểm cao quý ưu nhã, biểu cảm sạch sẽ lại mang chút
ngu đần.
Anh ý vị sâu xa cười: “Là Lena tiểu thư đúng không? Xem ra chúng ta thật sự là rất có duyên phận.”