Sói Tài Gái Sắc

Chương 23: Cùng giường chung gối



Đến giờ cơm tối, anh Từ cũng còn trưa có trở về, Tô San không khỏi lo lắng mà hỏi thăm. Trên mặt chị Từ không khỏi thoáng qua dღđ。l。qღđ một tia chán nản, đáp: “Anh ấy đi về phía đông thăm bà cụ rồi, đoán chừng phải nửa đêm mới trở về.”

“À.” Tô San có chút kinh ngạc: “Cha mẹ của anh Từ ở rất xa đây sao?”

Cũng không thể trách Tô San tò mò, người dân tộc thiểu số miền Bắc đều sống quần cư, thói quen đều là những người trong gia đình tụ họp ở chung một chỗ.

Chị Từ hơi mím môi, giọng nói sang sảng lúc này cũng có phần nhỏ đi.

“Gia đình anh ấy chê chị chỉ sinh được một đứa con gái, vẫn muốn để cho anh ấy tìm một người phụ nữ đã có chồng khác. Anh ấy không chịu, liền bị đuổi ra khỏi nhà……….”

Mẹ nó……trong lòng Tô San âm thầm chửi mẹ nó, đây là thời đại nào rồi, mà vẫn còn có người như vậy?! (#‵′)

Cô ngồi gần lại chỗ chị Từ, âm thanh nhẹ nhàng an ủi: “Chị đừng khó chịu nữa, người già, tư tưởng cổ hủ, về sau này sẽ suy nghĩ thông suốt.”

Chị Từ cười khoát tay, lộ ra hai chiếc răng nanh: “Cái gì mà nghĩ thông suốt với không nghĩ thông suốt? Chị đã sớm nghĩ thông. Có một người đàn ông tốt như vậy, chị còn muốn gì hơn nữa?”

“Chính là.” Nhìn thấy chị không ngại, Tô San cũng dễ dàng nói tiếp: “Ít con cũng có cái tốt, anh không biết chứ, hiện tại trong thành phố còn phải kế hoạch hóa gia đình đấy………”

Nói xong, cô liền ý thực được có gì đó không đúng.

Chỉ sinh một đứa con, vậy một đám con nít sáng nay cô nhìn thấy là từ đâu chui ra?

Nghĩ như vậy cô cũng liền hỏi.

Chị Từ vừa dọn cơm vừa tùy tiện đáp: “Những đứa bé kia? Bọn chúng là do chị nhận nuôi, cũng bởi vì động đất mà trở thành cô nhi.

Sáng sớm chạy tới chỗ chị xin cơm, sau đó nếu có thể đọc sách thì tiếp tục đi học, không thể đọc sách thì phải đi làm thuê.”

Tô San không ngờ được là vậy, cô cảm thấy nhất thời ngốc nghếch, còn Lâm Duệ vẫn yên lặng ở phía sau chợt hỏi: “Có chỗ học hành sao lại không có chỗ ăn cơm?”

Động tác của chị Từ chợt dừng lại rồi nói: “Nghe nói trong thành phố, có người muốn tới đây quay phim, Trường học dღđ☆L☆qღđ ở trong trấn muốn đánh bóng tên tuổi, cho nên đem những đứa trẻ này cho vào lớp học để ngồi.”

Trong lòng Tô San chợt trùng xuống. Quay phim? Có lẽ chính là truyền hình tường thuật lại trận địa chấn ở miền Bắc.

Lâm Duệ cầm lấy bàn tay của cô, âm thầm lắc đầu một cái, trong lòng cũng không ngừng than thở.

%%%%%

Cho đến sau khi ăn tối xong, anh từ cũng chưa trở về, chị Từ vừa thay xong bao gối mới cho Lâm Duệ, vừa lẩm bẩm: “Vợ chồng trẻ hai người ngủ tạm, chờ sáng sớm ngày mai tôi sẽ mang cho hai người thêm chăn.”

Lâm Duệ cả kinh, theo bản năng nhìn qua Tô San, chỉ thấy cô đang cúi thấp đầu, đan từng ngón tay vào nhau, đây là thói quen của cô khi gặp chuyện gì khó xử. Nhưng kỳ quái là, cô không hề có phản đối.

Chẳng lẽ San San cho là, anh đang ham muốn thân thể của cô?

Lâm Duệ đột nhiên cau mày vội từ chối: “Chị Từ chắc là chị hiểu lầm, tôi cùng với San San chưa có kết hôn, ở cùng phòng sợ không tiện………..”

Câu nói kế tiếp của anh còn chưa nói ra thì Tô San đột nhiên đi tới kéo kéo tay áo anh.

“Được rồi, ngủ chung, đừng làm phiền chị ấy nữa.” Mặt cô có chút hồng hồng, nhỏ giọng nói.

Tô San quay mặt sang nhìn chị Từ, mang theo vài phần ý xin lỗi, rồi nhẹ nhàng đẩy chị ra ngoài: “Chị đi ngủ đi, để em nói chuyện với anh ấy.”

Chị Từ ngược lại rất vui mừng, cho là Tô San đã thông suốt, vui vẻ vỗ vỗ tay cô nói: “Được rồi, chị ra ngoài. Đây đúng là một người đàn ông tốt mà, em phải biết quý trọng cậu ấy.”

“Ai.” Tô San bất đắc dĩ vỗ trán.

“Phốc.” Lâm Duệ bật cười.

Chờ cho chị Từ đi ra ngoài, Tô San liền quay người bước lại bên giường, ngồi xuống bên cạnh, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Anh cười cái gì?”

Lâm Duệ như thế mà không nhìn ra, Tô San vậy mà cũng biết khẩn trương cùng lo lắng?

Anh dựa vào cô, mặt vô tội nói: “Này, mặc dù lúc bé anh có bắt nạt em, nhưng em cũng không thể giận chó đánh mèo nha. Là em tự yêu cầu có một căn phòng nha.”

Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Tô San, đặt trong lòng bàn tay anh. Từng ngón tay mảnh mai mềm mại, giống như đồ sứ thượng hạng trắng muốt. Không nhịn được anh liền kéo đến bên cạnh môi, hôn khẽ một cái.

Nụ hôn vụn vặt trên đầu ngón tay làm cho nhiệt độ trên mặt Tô San cũng tăng cao, cô cố gắng ngồi yên lặng, không muốn làm chuyện cười cho Tô San. Ai ngờ Lâm Duệ lại mở miệng, đem lấy ngón trở của bàn tay cô ngậm lấy.

Cảm giác ẩm ướt khiến cho Tô San giật mình, vội vàng rút tay về, cả khuôn mặt đỏ bừng, sẵng giọng nói: “Này, em cho anh biết. Đừng có cho là em suy nghĩ linh tinh đấy. Em……em không có suy nghĩ đó đâu.”

Lâm Duệ đột nhôn ôm lấy hông cô, từng đợt hô hấp phả tới bên tai, dùng âm thanh trầm trầm mà trêu đùa: “Suy nghĩ đó………Là suy nghĩ gì?”

Nhìn cả nguời Tô San đỏ giống như tôm luộc chín, Lâm Duệ không nhịn được mà cười: “Ha ha ha…………”

Lồng ngực anh cũng khẽ chấn động, hầu kết theo tiếng cười mà di động, Tô San nhìn thấy liền có cảm giác mất hồn, cũng như xấu hổ không dám nhìn nữa, cô cảm thấy người đàn ông này thật là quá gợi cảm.

“Nhìn đủ chưa?” Lâm Duệ giương mắt, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt kinh ngạc của Tô San thì không khỏi nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc.

Tô San vội vàng thu hồi lại tầm mắt, xoa xoa cái mũi nhỏ, rầm rì nói: “Trông thì khá mà dùng thì không được.”

“Có dùng được hay không, em phải tự kiểm tra mới biết được.” Lâm Duệ nhìu mày, cười sâu xa.

“Anh………anh……..” Tô San cảm giác răng hàm của chính mình cũng bắt đầu đau, cô xoay người, tức giận nói: “Anh quả thật là mặt người dạ thú, thiệt thòi cho em trước kia vẫn coi anh là quân tử. Ở nước ngoài học toàn thói hư tật xấu đúng không?”

Cô thật không cách nào tưởng tượng được, Lâm Duệ là một người đàn ông tràn đầy sắc thái cấm dục mà cũng có bộ dáng như này.

Lâm Duệ chợt sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Nếu như một người đàn ông ở cùng với người phụ nữ mà anh ta yêu trong phòng mà còn ngồi nghiêm chỉnh, không nói lời xằng bậy, đó mới gọi là có vấn đề.

“Trước kia là trước kia, lúc ấy chúng ta có quan hệ gì?” Anh điểu chỉnh lại tư thế tiếp tục dựa vào người Tô San, vừa lòng rồi nhắm mắt nói: “Em phải mau chóng làm quen con người anh ở hiện tại.”

Tô San giương mắt nhìn một hồi lâu, cô vươn tay về phía Lâm Duệ làm ra bộ dạng khinh bỉ, nhìn khuôn mặt nhu hòa trước mặt thì cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười.

Hai người cùng nằm xuống, Tô San nằm trong khuỷu tay của anh, bên tai văng vảng nhịp tim đập có quy luật của anh. Đùng, đùng……..

Trong yên lặng, Lâm Duệ mở miệng trước hỏi: “Làm thế nào đây?”

Tô San cố ý ở trong lồng ngực anh vẽ vòng vòng, cười giỡn nói: “Em để cho anh một cái áo được không?”

“Hả?” Lâm Duệ cất giọng nói mang âm điệu nguy hiểm: “Vậy anh cũng không thể phụ lòng người đẹp.” Nói xong anh liền làm bộ đưa tay về phía nút áo của cô.

Tô San sợ hãi liên tục lùi về phía sau, tay thì không ngừng đánh về phía anh: “Ghét. Em nói là được.”

Giọng nói của cô trầm xuống: “Anh xem, nhà của anh TỪ có tổng cộng có ba gian. Nơi này có hai gian nhà, chúng ta ở một gian, vợ chồng anh Từ ở một gian, gian phòng phía đông còn lại chính là để cho đám nhỏ.”

“Nếu như anh với em chia phòng ngủ vậy chị Từ phải đi đâu?”

Lâm Duệ im lặng không lên tiếng, một hồi lâu mới hỏi: “Tại sao sau khi động đất xảy ra lại có nhiều đứa bé trở thành mồ côi như vậy?”

“Nghe nói ngày đó có một lễ hội của dân tộc thiếu số, người lớn đều lên chùa cúng bái, còn đám con nít thì đều chơi ở những bãi đất trống, cho nên……..Ai.” Tô San thở dài, không nói tiếp nữa.

“Em đừng buồn.” Lâm Duệ nắm tay Tô San thật chặt, giống như mượn động tác này tiếp thêm sức mạnh cho cô: “Lần này chúng ta tới đây lấy tin, có thể đưa những đứa bé này vào, kêu gọi toàn bộ xã hội giúp đỡ bọn chúng, có được hay không?”

“Lại vẫn còn quay phim đấy.” Tô San bị chọc cười, sau đó rầu rĩ nói: “Hay mình nên suy nghĩ cách rời khỏi núi trước đi.”

Lâm Duệ thoải mái nhàn nhã nhắm mắt lại.

%%%%

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tô san tỉnh lại đã thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện trước mắt, theo bản năng thì nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng, sau đó vội che miệng lại.

Dường như chop mũi cô lúc này muốn chạm vào khuôn mặt người đang ngủ bên cạnh. Tô San vội vàng thở nhẹ nhàng lại, thận trọng duỗi ngón tay ra, cô không dám đụng chạm chỉ lấy ngón tay phác họa lại khuôn mặt anh tuấn này.

Cho đến bây giờ cô cũng không thể tin được, cô thật sự ở cùng người đàn ông này, người đàn ông cô đã đặt trong lòng từ nhỏ.

Thở dài một cái, Tô san chậm rãi đứng dậy, chỉ mong đừng là giấc mộng là tốt rồi.

Lâm Duệ ngay từ lúc Tô San hô lên một tiếng nhỏ kia thì đã tỉnh, nhưng anh vẫn làm bộ như đang ngủ.

Tô san không tin tưởng anh, cho dù là nhắm chặt hai mắt anh cũng có thể cảm thấy. An him lặng nằm, cảm thấy có từng đợt lạnh lẽo chạy vào tim, làm cho anh lạnh cả người.

Anh nắm chặt bàn tay đến mức nổi cả gân xanh, nhưng lại không có dũng khí ngồi dậy, nắm lấy cánh tay cảu cô, để cho cô tin tưởng anh.

Đem tất cả nuốt vào lòng, hô hấp của Lâm Duệ chợt trở nên vững vàng trở lại.

Mà bên kia, Tô San cũng đang đứng ở cửa mở điện thoại của Lâm Duệ ra. Cô đem tất cả linh kiện bày ra bàn rồi từ từ lắp lại, nhưng loay hoay nửa ngày cũng không thấy có tín hiệu.

Trong cơn tức giận, cô giơ tay ném cái điện thoại xuống đất, ngồi trên ghế mà căm tức nhìn nó, thở hổn hển.

Cô cảm nhận được có một luồng ánh mắt chiếu lên người mình. Tô San chợt ngẩng đầu lên, lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, vừa thấy Lâm Duệ đang dựa cửa nhìn cô.

“Nhìn cái gì?” Tô San đỏ mặt lên, sau đó hung hăng nói: “Chưa thấy người sửa điện thoại di động sao?”

“Thì ra là em ở đây sửa điện thoại di động hả?” Lâm Duệ làm như bừng tỉnh: “Anh còn tưởng em ở đây phá điện thoại đấy.”

“Anh thì biết cái gì?” Tô San ưỡn thẳng ngực, hướng về phía Lâm Duệ nói: “Anh bị thương, dĩ nhiên là yên ổn nằm trên giường rồi, mà em còn phải nghĩ cách đem hai người chúng tar a ngoài, chẳng lẽ ở chỗ này cả đời nuôi vịt?”

Cô vừa nói, vừa kéo mấy mấy cọng lông vịt trên đầu xuống, nhìn Lâm Duệ đang cười.

Cuối cùng Tô San quả thật muốn nhào tới mà cắn anh, Lâm Duệ liền đè xuống buồn cười, ngoắc ngoắc tay với Tô San: “Tới đây, cầm điện thoại cho anh xem một chút.”

Anh cầm lấy điện thoại bấm bấm vài cái, thấy không có gì hư hỏng thì liền hỏi: “Điện thoại hư như thế nào?”

Tô San nhìn màn hình: “Không có sóng. Chúng ta không thể liên lạc ra bên ngoài.”

Lâm Duệ vỗ vỗ trán, đưa điện thoại để sang một bên, kéo Tô San lại: “Tô tiểu thư thông minh, em có từng nghe nói qua cái gì gọi là trạm cơ sở không?”

“Trạm cơ sở?” Tô San mê man: “Đó là cái gì?”

“……..Cái đó dùng để tiếp nhận tín hiệu.” Bộ mặt Lâm Duệ nặng nề: “Mà ở trong này không có.”

Tô San ngẩng đầu lên, im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.