Sói Tài Gái Sắc

Chương 25: Tần tiểu thư muốn lấy tiền đập người…



Tô San dở hơi khóc dở cười. Hắn nói như vậy là sao? Được rồi, lần này là thật lòng, vậy trước kia đều là giả vờ sao?

Cô không còn hơi sức khoát khoát tay: “Trước hết chúng ta không nên nói chuyện này? Hiện tại Gia Kỳ ở đâu? Em có việc tìm anh ấy.”

“Làm sao em biết anh cũng xuống vậy?” Phía trước truyền đến một tiếng nói mang theo nụ cười.

Tô San theo tiếng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Trần Gia Kỳ chậm rãi bước ra từ sau một thân cổ thụ. Ngũ quan xinh đẹp được tôn lên dưới ánh mặt trời, càng lộ vẻ thanh tú bức người.

Tô San không tự chủ lấy tay che, thật giống như sợ bị vẻ đẹp kia làm tổn thương mắt vậy, lẩm bẩm thở dài nói: “Người như anh, làm sao lại đi làm đạo diễn cơ chứ…”

“Cái gì?” Trần Gia Kỳ nghe không rõ.

Tô San cợt nhả đi qua, khoác lên cánh tay Trần Gia Kỳ, nghiêm mặt nói: “Anh biết không? Mỗi lần đụng phải anh em đều rất áp lực nha. Vừa đứng bên cạnh anh, em liền giống như là cứt trâu vậy.”

Khóe miệng Trần Gia Kỳ co giật mấy cái, môi run rẩy, gian nan nói: “Cái này coi như là đang khích lệ anh sao?”

“Dĩ nhiên.” Tô San nghiêm túc gật đầu một cái.

Lâm Duệ nhìn Trần Gia Kỳ gần như phát điên, lúc này mới từ bi từ bên trong nhà đi ra, nén cười nói: “Nói chuyện chính sự đi, San San có chú ý kiến đối với hình quảng cáo Yên Bắc, chúng ta cùng nhau suy nghĩ một chút.”

Vừa nói đến công việc, nét mặt Trần Gia Kỳ lập tức nghiêm trang nói: “Em có suy nghĩ?”

“Ừ.” Tô San đáp: “Em muốn dùng đứa bé làm điểm đột phá, gợi lên toàn bộ sự đồng tình của xã hội.”

Trần Gia Kỳ trầm ngâm một chút, nói: “Quá sơ lược, nói kỹ một chút.”

Tô San ngoắc ngoắc tay với mấy người: “Các anh đi theo em.”

Trên mu bàn tay trắng nõn có một vết đỏ chói mắt, giống như là bị móng tay cào. Trần Gia Kỳ mắt tinh nhìn thấy, lập tức bắt được cánh tay của cô hỏi thăm.

Tô San vừa mang bọn hắn đi về phía sân trước vừa cười khổ: “Đây là do con gái của thím Thẩm khi tới đây cướp đồ làm ra.”

“Con gái tới nhà mẹ cướp đồ? Con gái ruột?” Trần Gia Kỳ và Tần Trọng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy…” Gương mặt Tô San buồn bã.

Trong thời gian sau đó co nói cho bọn họ rất nhiều. Có bé gái nấu cơm, bé trai khiêng đá, mỗi tháng gửi đồ về nuôi con, dĩ nhiên cũng bao gồm cả thiếu phụ trẻ.

Bước chân không nhanh không chậm, tiếng nói không nhanh không chậm, một đoạn đường ngắn ngủi, chỗ sâu giữa thiện và ác trong tính cách của con người, đúng và sai, rõ ràng đến không ngờ.

Tô San đứng ở bên hồ sen nhỏ sau nhà, mặt như có vẻ mất mát, níu lấy phiến lá xanh biếc, than nhẹ nhưng lại giống như lầm bầm lầu bầu:

“Đứa nhỏ của người khác trải cầu sửa đường cho bạn, có lẽ con của bạn không có kiên nhẫn đỡ bạn đi qua một con đường.

Đứa nhỏ của người khác nấu nướng thức ăn ngon cho bạn, có lẽ con của bạn lười phải đơm cho bạn một bát con.

Đứa nhỏ của người khác ở bên ngoài xa ngàn dặm vẫn quan tâm tới sức khỏe của bạn, có lẽ con của bạn ở gần ngay trước mắt cũng lười quan tâm yêu thương dù chỉ một chút cho bạn.

Chỉ cần bạn nguyện ý chìa tay giúp đỡ, để bọn họ có cơ hội lớn lên. Như vậy, nhất định bọn họ sẽ phục vụ bạn giống như con của bạn, thậm chí còn làm tốt hơn đứa nhỏ của bạn…”

Tần Trọng chậm rãi giơ máy chụp hình trong tay lên, lưu gương mặt cô gái thoáng buồn vào trong phim. Chỉ cảm thấy một bức tranh này chính là phong cảnh đẹp nhất trước mắt hắn.

%%%%

Trên đường trở về, người sáng suốt đều có thể nhận ra Tô San đang giận dỗi với Lâm Duệ.

Tô San không ngừng ngồi vào trong, ngồi vào trong, Lâm Duệ lại không ngừng chen vào bên trong, chen vào bên trong… ==

Tần Trọng ngồi ở bên cạnh, cắn răng nhìn thẳng, vẻ bề ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười nói: “Lâm tổng ngại chỗ ngồi hẹp sao? Không bằng chúng ta đổi chỗ được không?”

Lời này vừa nói ra, nhất thời bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.. Tô San càng thêm hoảng sợ trừng mắt lớn. A, bạn nhỏ Tần Trọng, anh ăn rau chân vịt rồi sao? Vì sao lại lớn mật như vậy?! ⊙﹏⊙

Lâm Duệ chậm rãi quay đầu, vẻ mặt không vui cũng không giận, luôn là thản nhiên. Uy áp mãnh liệt đập vào mặt, gần như khiến Tần Trọng không thở nổi.

Cho đến khi Tần Trọng chủ động chật vật cúi đầu, Lâm Duệ mới vừa lòng cười.

Anh nguyện ý Tô San ngang dọc như thế nào, đó là chuyện của anh. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu bất luận kẻ nào cũng có thể công khai khiêu chiến quyền uy của anh.

Tô San nhìn hai bên một chút, quần chúng nhân dân rộng lớn đều nhìn thẳng như Nê Bồ Tát. Vậy mà, lỗ tay dựng cao lên, cùng với ánh mắt bát quái sáng như sao kia lại làm bại lộ nội tâm đáng khinh của bọn họ. ╮(╯_╰)╭

Cái mũi nhỏ đáng yêu nhíu lại,cô kéo ống tay áo Lâm Duệ, cười nói: “Đừng nghiêm túc như vậy nữa, nhất định là học trưởng ghen tỵ quan hệ anh em của chúng ta tốt.”

Trong nháy mắt mặt của Lâm Duệ tôi sầm lại, Tần Trọng cũng xì một cái bật cười lên.

Lại thấy Tô San nghiêng người về phía trước, nó nới Tần Trọng ở bên kia: “Không có việc gì, trong xe có nhiều em gái như vậy, anh ghen tỵ như vậy cũng nên liều mạng ngồi đi thôi.”

Nụ cười trên mặt Tần Trọng cứng lạ, khóe miệng Lâm Duệ khẽ cong.

Miệng lưỡi sắc bén kéo dài một đường, khi xe láy vào công ty đoàn người không hẹn mà thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà ai cũng không ngờ mài kịch hay chân chính giờ mới bắt đầu.

Tần Như Huyên đi một đôi giày cao bồi cao gót tám xenti mét, mặc chiếc áo khoác Malee-dia kiểu mới, gương mặt lớn chừng bàn tay gần như bị kính chắn hết, lộ ra làn da trắng mịn, đủ để khiến một cô bé tuổi hai mươi ghen tỵ.

Một người phụ nữ như thế, đứng ở trước cửa phòng quảng cáo, rất đẹp, đẹp đến gần như làm phai mờ những người mẫu trên đài truyền hình T đi.

Nhưng là, đợi đến khi cô tháo mắt kính xuống, bắt đầu nói, cái vẻ đẹp đó ngay lập tức không còn sót lại chút gì.

“Cô chính là bạn gái thời đại học của Tần Trọng?” Không chút để ý như vậy, giọng điệu giống như ban ơn.

“Nếu như cô nói trước khi anh ta ra nước ngoài…” Tô San nhún nhún vai, kiêu ngạo không thèm để ý nói: “Vậy thì là tôi.”

Ánh mắt của Tần Như Huyên từ trên mặt của Tô San dần dần rời xuống, sau đó nhấc chân, đi quanh cô một vòng. Gót giày nện lên đá cẩm thạch nát nền, phát ra âm thanh lộp cộp thanh thúy.

“Dáng dấp không tệ, tư thái không tồi.” Tần Như Huyên đưa ra kết luận.

“Cô có hai lựa chọn. Một, tôi đưa cô một khoản tiến, cô rời khỏi thành phố này. Hai, tôi giới thiệu cho cô một người đàn ông, cô lập tức kết hôn.”

Cô ta cười cười, nói gằn từng chữ: “Dĩ nhiên, tôi sẽ không để cho cô chịu thiệt. Giới thiệu đàn ông cho cô, tuyệt đối sẽ nhiều tiền hơn so với tiểu tử Tần Trọng kia…”

“Không cần làm phiền.” Tô San liên tục khoát tay không ngừng ngắt lời nói. Trong ánh mắt trong suốt của cô: “Cô vẫn nên trực tiếp lấy tiền đập chết tôi đi!” Biểu cảm ngàn vạn lần thương tiếc ~(^o^)/

Khóe miệng của Tần Như Huyên mất tự nhiên kéo lên, trong thoáng chốc, gần như là cô ta có thể thấy được cái đuôi củaTô San dựng lên ở sau lưng, vui sưỡng vẫy vẫy… o(╯□╰)o

“Như Huyên! Cô đang làm cái gì vậy?” Tần Trọng nghe được tin tức liền chạy đến, vừa lúc nghe được câu nói sau cùng của Tần Như Huyên, ngay lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận!

“San San không phải là người như thế, cô có biết thật ra cô ấy… Ưm…”

Hắn còn chưa nói xong liền bị hai vệ sĩ Tần Như Huyên mang tới che miệng lại. Những nhân viên khác thấy tình hình không đúng, lập tức gọi điện thoại gọi bảo vệ.

Tần Như Huyên giơ tay lên, phủ phủ lỗ tai mình, vẻ mặt chán ghét: “Nhao nhao lên cái gì, mới ra ngoài mấy tháng liền thay đổi, một chút quy củ cũng không có.”

Cô ta liếc mắt nhìn Tô San, nhẹ nhàng trào phúng: “Xem ra là nán lại lâu với cái đứa con gái quê mùa này nên nhiễm phải tính quê mùa rồi. Dẫn anh ta trở về khách sạn, tôi có lời muốn hỏi anh ta.”

“Vâng.”

Một khắc kia, Tô San thấy rõ ràng, trong mắt hai người vệ sĩ cản Tần Trọng đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Một người hung hăng nhét khăn tay vào miệng Tần Trọng, ngăn cản hắn nói chuyện, một người khác kéo như kéo chó chết, dắt ngang Tần Trọng ra ngoài.

Thái độ như vậy, nào có một phần tôn trọng nên có đối với cậu chủ?

Vẻ mặt Tô San âm trầm. Nam sinh anh tuấn năm đó ỷ mình tài trí hơn người, ánh mắt ngạo nghễ liền bị tàn phá thành bộ dạng như ngày hôm nay sao?

“Tất cả đều buông tay ra cho tôi!” Cô không thể nhịn được nữa vỗ xuống bàn, quát lên: Bảo vệ, ngăn bọn họ lại cho tôi!”

Các nhân viên an ninh nhanh chóng vây lại, hai vệ sĩ Tần Như Huyên mang đến muốn động tay, Tô San cười lạnh nhìn về phía Tần Như Huyên: “Cô mang bọn họ biến đi hay là muốn tôi báo cảnh sát đưa các người vào bót cảnh sát đây?”

Trong nháy mắt vẻ mặt của Tần Như Huyên vì tức giận mà vặn vẹo: “Cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô có biết tôi là ai không? Có biết năm tay tôi cấp bao nhiêu tiền buôn bán cho A&E?”

Hung hăng ném mắt kính trên tay xuống đất, căm hận hô lên: “Ai là cấp trên của cô ta, đi ra cho tôi! Tôi muốn các người lập tức đuổi việc cô ta cho tôi! Nếu không sang năm tôi sẽ không tiếp tục ký kết với A&E nữa!”

“Tôi là cấp trên của cô ấy!” Trần Gia Kỳ tay đút trong túi quần, vô cùng tiêu sái đi ra, đứng lại ở trước mặt Tần Như Huyên.

“Thì ra là đạo diễn Trần!” Tần Như Huyên biết Trần Gia Kỳ, chỉ vào Tô San lạnh lùng nói: “Anh lập tức đuổi cô ta đi, tôi lập tức ký một hợp đồng 200 vạn bức ảnh!”

“200 vạn à?!” Trần Gia Kỳ cố tình làm ra vẻ kinh ngạc mà nói.

Tần Như Huyên khẽ nhíu mày, cao ngạo gật đầu một cái.

“Vậy thì cô đi tìm người khác thôi!” Trần Gia Kỳ mặt vô tội buông tay nói: “Tôi không có cái bản lãnh đuổi cô ấy đi!”

“Tại sao?!”

“Bởi vì, cả tòa nhà A&E này đều là của cô ấy!”

Kèm theo tiếng nói này, trên bả vai Tô San xuất hiện một bàn tay xương khớp rõ ràng.

Lâm Duệ bình tĩnh đứng ở bên cạnh Tô San, môi mỏng khẽ câu, dáng vẻ muốn cười nhưng không cười, hỏi: “Tần tiểu thư, hiện tại cô có thể đi rồi chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.