Sói Tài Gái Sắc

Chương 26: Xem tướng



“Cô……..cô là……” Tần Như Huyên trợn to mắt, bên trong tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Không sai.” Trần Gia Kỳ anh tuấn ở bên cạnh Tô San vỗ tay lớn, đùa giỡn nói: “Cô ấy chính là đại tiểu thư A.E. Sao? Không giống sao?”

“Không thể nào.” Tần Như Huyên quả quyết quát lên, lắc đầu, không dám tin mà lùi lại một bước: “Nếu cô thật sự là thiên kim của Lâm thị, ban đầu làm sao có thể để Tần Trọng dễ dàng cướp đi cơ hội du học?”

Cô ta giống như bắt được nhược điểm của Tô San, con ngươi chợt lóe lên ánh lửa: “Đúng, đúng, không thể nào. Lúc đầu tôi Thiên Kết-dღđ。l。qღđ chỉ tốn mười vạn để cho Tần Trọng thân cận cô. Đại tiểu thư A.E mà giá rẻ như vậy sao?”

Ánh mắt xinh đẹp giấu diếm một tia oán độc, cô ta nhìn chằm chằm Tô San, chỉ mong Tô San giống như một con chuột hèn mọn.

Bình tĩnh mà xem xét, Tô San thật ra không có đắc tội cô ta. Nhưng là, cô gái này lại cố tình gậy sự với cô.

Tô San cũng giống như Tô Yên năm đó, bị cô ta hèn hạ cướp đi đồ vật của mình, nhưng cũng không hề bị ông trời báo ứng.

Đây đúng là……Quá không công bằng.

Người xung quanh không hề để ý đến người phụ nữ họ Tần kia đang chịu uất ức, đều dồn toàn bộ ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Tần Trọng. Một màn kịch dài như vậy, dù có ngốc cũng đoán được tám, chin phần mười rồi.

Tám phần là tên tiểu tử Tần Trọng này cấu kết với phú bà, sau đó liền bỏ rơi Tô San, thậm chí còn vô sỉ đoạt đi cơ hội du học vốn thuộc về Tô San.

Tên “tiểu bạch kiểm” Tần Trọng này, mọi người nói hắn ta nên đi chết đi có đúng không? ╮(╯_╰)╭

Ánh mắt Lâm Duệ nhàn nhạt quét qua, nhìn hắn ta một hồi lâu, rồi đột nhiên một tay vỗ trán, nhẹ giọng thở dài nói: “Tần Trọng ơi Tần Trọng, tại sao mỗi khi tôi cảm thấy cậu làm cho người khác ngạc nhiên thì dღđ☆L☆qღđ sẽ luôn có một chuyện khác ngạc hiên hơn xuất hiện?”

Tần trọng khó chịu cắn chặt miệng, oán hận mà xoay mặt đi, quả thật lúc này rất có thể cắn vỡ hai hàm răng trắng của anh ta. May mà Lâm Duệ không nói gì nữa, chỉ nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ.

Ba gã bảo vệ lập tức đi lên, nhìn chằm chằm Tần Như Huyên cùng ba gã vệ sĩ cô ta mang tới, nhưng Tần Như Huyên có chết cũng không mở miệng lên tiếng.

Tô San thật sự không còn biện pháp nào, cũng thật sự không thể gọi cảnh sát tới.

Cô khẽ đẩy Lâm Duệ ở bên cạnh ra đi tới trước mặt Tần Như Huyên, tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, trong miệng cũng nói ra những lời làm người ta tức chết mà không phải đền mạng.

“Tần tiểu thư, bởi vì tôi cũng là một trong những người thừa kế A.E, cho nên tôi mới không tiếc gì cơ hội đi du học rẻ mạt như vậy. Không biết lời giải thích này, có thể làm chị hài lòng hay không?”

Tần Như Huyên nắm chặt bàn tay, ngón tay trắng nõn xinh đẹp bởi vì dùng lực quá độ mà có vẻ biến dạng.

Tô San nhìn cô ta vẫn không nói lời nào, thì hướng mặt lên trời thở dài, vỗ tay nói: “Thôi, chúng ta phải đi làm rồi.

Tần tiểu thư, nếu kế hoạch của chị, là muốn cầm một xấp tiền lớn tới đây đập vào mặt tôi. Đập xong rồi thì mau đi đi, được không?”

Cô nhìn chiếc túi LV lấp lánh trong tay Tần Như Huyên, loại hàng hóa xa xỉ này, thật ra thì bình thường cô cũng không thể nào mua nổi.

“Khụ khụ, nếu như chị ngại móc tiền ra, thì trực tiếp cầm cái túi xách đó ném qua đây đi.” Cô làm ra tư thế đẩy tạ, cười hắc hắc: “Như này rất hả giận. đúng không?”

“Cô….cô……….” Toàn thân Tần Như Huyên giận đến phát run, thiếu chút nữa giữ bình tĩnh không được, túi xách trong tay giơ cao lên, lúc này có thể nhìn thấy gương mặt Tô San đang hưng phấn đưa tay ra muốn nhận lấy, cuối cùng cô ta cắn răng nghiến lợi hạ xuống, hung hăng giậm chân: “Được, tôi đi.” Dứt lời, liền xoay người mà không quay đầu lại bước ra ngoài.

Áo khoác màu xanh nhạt lượn một đường hình vòng cung xinh đẹp vô cùng.

Nhưng Tô San lại cố tình ở sau lưng cô ta làm ra vẻ tiếc hận nói một tiếng: “Đi à? Éc…..Hẹn gặp lại sau nha.”

Bước chân Tần Như Huyên chợt lảo đảo một cái. Cho dù cách xa bảy, tám mét, cô ta cũng có thể cảm nhận rõ ràng, Tô San đối với cô ta…………Ặc, là quyến luyến không rời = =

Thấy vị công chúa điện hạ kiêu ngạo kia đã đi xa, Tô San mới do dự đi tới bên cạnh Tần Trọng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô thở dài vỗ vỗ cánh tay hắn ta: “Được rồi, không sao, đi làm việc đi.”

“Tiểu sư muội, anh……..” Tần Trọng há hốc mồm, lại có chút xấu hổ mà cúi đầu.

Tô San cười tha thứ: “Cái gì cũng đừng nói nữa…..Quá khứ cứ để cho nó qua đi. Chẳng qua là tôi vẫn nói một câu nói kia, anh là đàn ông, có tay có chân, cần gì phải dựa vào loại người như thế mà sống qua ngày? Mạnh lẽ một chút, đem cô ta bỏ đi.”

"Anh…..anh có thể không……..” Anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

“Dĩ nhiên được.” Tô San gật đầu khích lệ anh ta một cái: “Đoạn phim tuyên truyền về thảm họa miền Bắc, tôi giao cho anh toàn quyền phụ trách phần hậu kỳ.”

Cô cố gắng chấn an vẻ mặt không cam lòng của Trần Gia Kỳ, cố ý nói với anh: “Đạo diễn Trần, cậu cùng với Tần Trọng thương lượng đi nha.”

Trần Gia Kỳ kia thấy mình phải hợp tác cùng với một tên cầm thú, cảm thấy cực kỳ khó chịu. làm cho loại áp lực này tồn tại đến lúc hết giờ làm vẫn không có chuyển biến tốt lên.

Tô San bất đắc dĩ, liền lôi kéo anh ta đi về phòng của Lâm Duệ.

Sau khi vào phòng, Tô San quen thuộc đi tới quầy rượt, lấy một cái ly xinh đẹp rồi rót rượu Chivas vào.

Trần Gia Kỳ ngồi trên ghế, uống rượu, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút, anh ta vươn tay ra chống cằm nhìn Tô San ở trước mặt, tức giận nói: “Cô nha. Tôi còn không phải bởi vì cô sao? Tên tiểu tử kia khi dễ cô như vậy…….cô còn giúp cho hắn ta làm cái gì?”

Trong lòng Tô San thầm than khổ, cô cầm lấy tay Trần Gia Kỳ cười cười như một đứa bé: “Được rồi, tôi hiểu rõ là cậu muốn quan tâm tới tôi, nhưng Tần Trọng kia cũng không tính là gây ra cái gì tổn hại tới tôi.

Chuyện năm đó nếu như quả thật truy cứu, người lừa gạt tình cảm của anh ta, thật ra chính là tôi…….”

Cô càng nói âm thanh càng thấp, mà Lâm Duệ vẫn chỉ lẳng lặng đứng ôm vai bên cửa sổ, vẻ mặt sâu xa.

Tô San thu hồi vẻ mặt cô đơn, miễn cưỡng lên tinh thần nói: “Huống chi, dù gì anh ta cũng đi theo chúng ta qua những ngày khó khăn. Dù không phải là bạn bè, nhưng vẫn còn tình nghĩa bạn học. Cậu coi như giúp tôi một việc, có được hay không?”

Tô San đã nói hết lời, Trần Gia Kỳ còn có thể nói gì nữa?

Anh ta khẽ nhìn về phía Lâm Duệ, Lâm Duệ không thể không gật đầu với anh ta một cái.

Trần Gia Kỳ yên lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà trêu chọc Tô San một chút: “Vậy nếu như tôi không bằng lòng thì sao đây?”

“Sẽ không sao.” Tô san cười bỉ ổi, đứng dậy ôm bả vai Trần Gia Kỳ: “Chúng ta là chị em tốt mà.”

Trần Gia Kỳ im lặng trong chốc lát, đột nhiên cầm khăn giấy trên bàn hung hăng nhét vào miệng Tô San. = =

Lâm Duệ nhìn Trần Gia Kỳ đá cửa đi ra, liền xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt Tô San có điều gì đó như đang suy nghĩ.

Nhìn thấy gò má nhu mì này, Lâm Duệ không tự chủ mà hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Anh nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy Tô San, hôn nhẹ lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: “Đối với Tần Trọng giả tình giả ý, vậy đối với người nào thì em thật lòng đây?”

Tô San xoay người nhìn anh, giơ cánh tay lên kéo cổ anh xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh, nở nụ cười xinh đẹp: “Anh đoán xem.”

Cặp mắt mị hoặc xinh đẹp, một giây phút kia Tô San dường như đã không phải là cô nữa.

Ánh mắt Lâm Duệ trở nên âm u, anh cúi đầu xuống, hôn môi cô.

Không có lời nào được nói ra, chỉ có sự dây dưa của môi lưỡi.

Anh hi vọng, là anh.

Rốt cuộc cũng tới ngày kêu gọi tài trợ cho thảm họa ở miền Bắc. A.E, Lục Thị cùng với Tập đoàn Kim, tạo thành thế chân vạc.

Phương thức kêu gọi cũng có hai dạng. Một là tuyên truyền bằng áp-phích, hai là phim quảng cáo. Mà Tần Trọng lúc trước ở bên vách núi có chụp được một bức hình mặt trời mọc, rất được nhiều người khen ngợi, khiến cho A.E tạm thời dẫn đầu.

Mấy ngày này mặc dù Tô San ngoài miệng nói chắc như định đóng cột, vẫn cho rằng Tần Trọng là người có năng lực, nhưng trong lòng cô cũng xác định bản thân cũng sẽ khó tránh khỏi chịu trách nhiệm.

Hôm nay nhìn thấy Tần Trọng không chịu thua kém, cô cảm thấy vui mừng giống như mình đoạt được giải thưởng, kéo tay anh ta, chỉ thiếu chưa nhảy dựng lên nữa mà thôi.

Sắc mặt Lâm Duệ vô cùng khó coi, không nhịn được nữa mà túm cô trở lại, nhỏ giọng nói: “Em đàng hoàng một chút cho anh coi. Có rất nhiều phương tiện truyền thông ở đây.”

Tô San âm thầm làm mặt quỷ với Lâm Duệ, quay đầu hướng về phía Tần Trọng cảm xúc dâng cao mà giơ lên một nắn đấm: “Giỏi lắm. Tần Trọng.”

Đột nhiên, giọng nói của cô có phần nhỏ xuống: “Ai, tôi nói, đoạn phim kia cũng không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Tần Trọng quay đầu, cùng Trần Gia Kỳ liếc mắt nhìn nhau, khó có khi hai người không hợp nhau lại trưng ra vẻ mặt giống nhau. Đều là ánh mắt mơ hồ, nhìn xung quanh. = =

Tô San hồ nghi lôi kéo cổ áo Tần Trọng, bắt anh ta nhìn về phía cô: “Này hai người các anh đang làm trò quỷ gì đó? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, làm không xong thì tất cả chúng ta đều xong đời.”

Tần Trọng lúng túng cười một tiếng: “Cái kia……..Chờ khi có kết quả đi rồi em sẽ biết.”

Trên sân khấu chợt có động tĩnh, người đúng đầu việc này là cục trưởng Lý, ông ta cầm ba chiếc đĩa CD chậm rãi bước ra, hướng về mọi người phí dưới chậm rãi nói: “Xin lỗi đã để quý vị đợi đâu, lần này thảm họa ở miền Bắc được ghi nhận trong tất cả ba cuộn phim, những người chúng tôi đã chọn lựa kỹ càng, hôm nay muốn ở chỗ này công khai.”

Đèn bên trong khán phòng chợt bị tắt, bộ phim đầu tiên được trình chiếu chính là bộ phim của Tập đoàn Kim.

Bộ phim được đầu tư vô cùng kỹ lưỡng, một nữ minh tinh nổi tiếng đứng yên lặng trên đường, khuôn mặt buồn rầu rơi lệ. Bối cảnh phần lớn là những cánh đồng trống không, giống như một bức tranh thủy mặc màu đen trắng.

Rất ưu tú, nhưng chỉ tiếc nó rất giống một bộ phim. Đa số mọi người khi coi đều nghĩ như vậy.

Cuộn phim thứ hai được công chiếu, là tác phẩm của Lục thị.

Lấy bôi cảnh chính là cảnh những toà nhà bị sụp đổ, khắp nơi trở nên hoang vu, sự tuyệt vọng của người dân, cây cói khô héo, trước mặt mọi người chính là đang phô diễn ra một bức tranh tuyệt vọng.

Đột nhiên, ống kinh thay đổi, chuyển về quang cảnh của miền Bắc khi chưa gặp thiên tai.

Đây là một mảnh đất phồn thịnh, trên mặt mọi người tràn ngập nụ cười.

Coi đến đây Tô San không nhịn được mà thở dài, cũng không biết rốt cuộc là tiếc hay hận, hay là đang cảm thấy may mắn.

Tóm lại, 89% là Lục thị sẽ thua.

“Vì sao lại thở dài?”

Phía trước đột nhiên vang lên một câu hỏi, đúng lúc trên màn hình đang chiếu đến cảnh mặt trời rực rõ, ánh sáng trên màn hình rọi xuống phía Lục Minh Viễn , khuôn mặt giống như được điêu khắc tỉ mỉ, ánh mắt không phân rõ cảm xúc gì.

“A……..Uhm.” Tô San kinh ngạc hô lên, sau đó vội vàng đưa tay che miệng mình lại.

“Anh….anh, anh tới lúc nào vậy?” Lúc nãy cô để ý phía trước không có người nha.

Tô San sợ gần chết, nhất thời mọi lễ nghĩa đều quên hết.

Lục Minh Viễn cũng không vội vàng, chậm rãi nói: “Mới vừa nãy.” Anh hỏi lại: “Em còn chưa nói cho tôi biết, tại sao lại thở dài? Đoạn phim lúc nãy có gì không đúng sao?”

“Chuyện này……” Tô San do dự một chút, nhưng vì Lục Minh Viễn vẫn im lặng, cho nên cô cảm thấy bản thân liền bị một loại áp lực nào đó bao trùm. Cô bất đắc dĩ hỏi: “Lục tiên sinh trước kia có phải có kinh nghiệm về quân ngũ?”

Đáy mắt Lục Minh Viễn thoáng qua vẻ kinh ngạc: “Làm sao em biết?”

Đây là chuyện mười mấy năm trước rồi, theo lý thuyết, người ngoài không thể nào biết được.

Tô San cười khổ.

Người thông minh đều biết rõ, những cuộn phim này đều vì quyên tiền mà được làm ra. Như vậy, phải làm cho làm sao để người khác thấy được sự hoang tàn, đổ nát, có như vậy mới có thể khiến cho người khác cảm động móc tiền từ trong túi ra để quyên góp.

Nhưng cũng không được quên phải ca ngợi Chính phủ vĩ đại, quân nhân dũng cảm, nhân dân kiên cường, bất kì thiên tai địch họa nào cũng không sợ hãi. Phải làm cho nó thật tự nhiên, chứ không phải giống như được sắp đặt. ╮(╯_╰)╭

Nhưng những lời này, tô San cũng không dám nói cùng với Lục Minh Viễn. Ai biết được anh ta có hay không đột nhiên móc một khẩu súng trong túi ra, lấy tội danh khinh rẻ Chính phủ, đưa cô vào bốt cảnh sát uống trà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.