“Tiếp theo chúng ta sẽ xem đoạn phim thứ ba.” Trên mặt Cục trưởng Lý vẫn duy trì nụ cười, tự đặt đĩa CD vào.
“Ầm.” Một tiếng sấm sét vang dội. Thần núi nổi giận.
Đất đá rung chuyển, khắp nơ mịt mờ. Không có mặt trời cũng không có ánh trăng. Không có ánh sáng, càng không có hi vọng.
Ngôi miếu cổ xưa trong nháy mắt bị sụp đổ, những tín đồ thành kính cũng bị chôn vùi dưới lớp phế tích đó.
Mà ở trước cửa miếu thờ này, có một mảnh đất trống giống như một khoảng cách ly không hề chịu đựng một chút chấn động nào.
Có vô số đứa bé đang chơi đùa ở đó, ánh mắt ngay thơ bỗng trống rỗng và
mờ mịt, vẻ mặt đờ đẫn nhìn thần thánh mang theo cha mẹ của chúng đi.
Cả thế giới, vào lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đó là những mảng màu đen trắng tiêu điều, dường như khiến cho những
người ngồi ở dưới xem cũng cảm nhận được một loại không khí áp lực vô
hình.
Yên lặng, yên lặng. Loại không khí yên lặng này dường như kéo dài vài giây, cũng giống như sẽ đeo bám cả đời.
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ trung niên chất
phác. Vẫn không hề có tiếng động nào, nhưng là lại có màu sắc.
Bọn nhỏ được mang ra khỏi nơi đó, nhưng bọn chúng vẫn im lặng.
Thức ăn nóng hổi được mang lên bàn, trên thân được mặc quần áo ấm áp, giường đệm mềm mại, bên cạnh còn có nước trà ấm.
Ở bên cạnh hồ sen nho nhỏ, một cô gái mặc bộ quần áo màu xanh đang đứng, ánh mắt dịu dàng nhìn những đứa bé này: “Từ hôm nay trở đi, bà ấy sẽ là mẹ của các con.”
……….
Một ngày lại một ngày, một năm rồi một năm, đám trẻ con dần dần lớn lên rồi yên lặng rời đi.
Người phụ nữ trung niên năm đó đã già, bà lại tiếp tục đi thu nhận những đứa bé không cha không mẹ. Bà ngồi một mình yên lặng ở trước cửa phòng, nhớ đến những đứa trẻ năm đó, bên khóe miệng không tự chủ mà nở nụ
cười.
‘Rắc rắc’ tiếng then cửa rơi xuống. Thân thể của bà cụ khẽ run lên, khẩn trương nhìn về cửa: “Ai vậy?”
Cửa gỗ chậm rãi mở ra, bà lão nín thở nhìn chằm chằm, bàn tay run rẩy
hướng đến chiếc gậy chống bên cạnh. Cặp mắt vẩn đục vẫn chăm chú hướng
về phía cửa, chợt, bà ngây ngẩn cả người, nháy mắt mấy cái, lại dụi dụi
mắt. Nước mắt lăn dài trên mặt bà.
Những đứa trẻ nhỏ kia nay đã trưởng thành, nhưng vẫn giống như năm đó
khi bà nhận nuôi bọn chúng, yên lặng đi vào. Sau lưng bọn chúng còn có
trợ lý, tài xế, vợ, con…..
Căn nhà lạnh tanh lần nữa lại khôi phục sự náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười.
Người đàn ông mặc bộ tây trang thủ công cao cấp, đơn độc quỳ xuống mặt
đất, yên lặng xoa bóp đôi chân của bà lão. Đồng hồ Rolex trên tay dưới
ánh nắng mặt trời, phản xạ ánh sáng chói mắt.
Cô gái mặc áo xanh bên hồ sen chưa bao giờ rời đi. Cô dịu dàng nhìn về
phía bà lão nói: “Từ hôm nay trở đi, bọn chúng sẽ là con của người.”
Một con chim tự do tung cánh tay trên bầu trời, giờ phút này chính là hạnh phúc.
Đoạn phim quảng bá kết thúc, người ngồi xem ở phía dưới vẫn chưa tỉnh
táo lại. Chỉ một đoạn phim ngắn ngủi, bốn mươi tám giây, lại giống như
bọn họ đã chứng kiến cả một đời người.
Ánh sáng bên trong khán phòng được khôi phục, Cục trưởng Lý đứng trên
sân khấu, hắng giọng nói: “Chúng tôi quyết định chọn đoạn phim quảng bá
này, bởi vì từ đầu đến cuối nó đều xoay quanh hai chủ đề. Một là cho đi, một là biết ơn.
Tôi hi vọng, điều này sẽ được lan rộng khắp xã hội của chúng ta. Chúng ta nên tin tưởng, thế giới này có cái gọi là tình cảm.”
Giọng nói có lực vang vọng khắp khán phòng nghiêm trang này, trong nháy mắt, tất cả mọi người không ai không cảm thấy xúc động.
Tiếng vỗ tay từ từ vang lên, càng ngày càng vang dội, càng ngày càng
nhiều, cuối cùng trở thành tiếng vang duy nhất trong khán phòng.
Cục trưởng Lý vươn tay ra, ra dấu ngừng lại, âm thanh vỗ tay cũng dần
biến mất. Ông mang theo nụ cười nhìn về phía Tần Trọng, hỏi: “Cảnh cuối
cùng, người mang đồng hồ đeo tay Rolex chính là Tần tiên sinh?”
“Đúng vậy.” Tần Trọng đứng lên, thoải mái cười: “Thời gian eo hẹp gấp gáp, cho nên không tìm được diễn viên chuyên nghiệp.”
Cục trưởng Lý gật đầu một cái, rồi có chút ngạc nhiên hỏi: “Xiin lỗi cho tôi hỏi thêm một câu, cô gái trẻ mặc áo màu xanh cũng là người của công ty?”
Trong mắt ông toát lên vẻ tán thưởng: “Khí chất vô cùng tốt. Nếu như có thể, tôi muốn gặp mặt cô ấy.”
“Bên chúng tôi có mấy đoạn phim, muốn cô ấy đến quay thử.”
“Quay phim thử…..” Tần Trọng liếc nhìn về phía Tô San, lại thấy Tô San hung hăng nhe răng.
Tay anh ta run lên, vội vàng từ chối nói: “Thật ngại quá. Catrina bởi vì chuyện cá nhân mới xin nghỉ việc ra nước ngoài, đại khái là cô ấy không thể nào tới quay thử được.”
“Catrina?”
“Đúng vậy.” Tần Trọng nói dối, trên mặt không không biến săc, tim không
đập mạnh: “Cô ấy là người mẫu của công ty chúng tôi, cũng chính là người ngài vừa mới hỏi.”
“Oh, vậy thì thật đáng tiếc.” Cục trưởng Lý bày ra vẻ mặt tiếc hận, thở dài nói.
Ở bên kia, Lục Minh Viễn ôm vai đứng ở bên cửa, nhìn về phía người chủ tịch, khuôn mặt nở nụ cười khó hiểu.
Cô gái làm ở quán bar Lệ Na, thư ký bộ phận quảng cáo Tô San, người mẫu
đại diện Catrina. Hình như mỗi lần thấy cô, cô đều có những thân phận
khác nhau. Người phụ nữ này…..ha ha, thật thú vị.
“Tổng giám đốc Lục, chúng ta làm sao bây giờ?” Xa Mạn Phỉ kéo cánh tay Lục Minh Viễn, nhỏ giọng hỏi.
Lục Minh Viễn cúi đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh. Cô ấy là trợ lý
của anh, là con gái của một nguyên lão ở Lục thị, đã đi theo anh sáu
năm, bất luận là bề ngoài, năng lực, hay gia thế, đều đủ để xứng đôi với bất kỳ người đàn ông ưu tú nào.
Nhưng mà…….Anh ngẩng đầu nhìn về phía trước, mơ hồ nhìn gò má của người
phụ nữ kia. So với cô ấy Mạn Phỉ………dường như kém cái gì đó.
Kém cái gì? Lục Minh Viễn tạm thời không nghĩ ra, nhưng anh biết, một ngày nào đó anh sẽ nghĩ ra.
“Đi thôi.” Lục Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Dặn dò mọi người không cần theo đuổi đợt quảng bá này nữa.”
“Cái gì?” Trong mắt Mạn Phỉ lóe lên một tia kinh ngạc. Nhưng nhìn gò má
hững hờ của Lục Minh Viễn, cuối cùng cô cũng đem những lời khuyên can
nuốt vào trong bụng, cúi đầu nói: “…..Vâng.”
Đợt kêu gọi tài trợ này đã kết thúc mỹ mãn, Lâm Duệ cũng cho Tần trọng
một sắ mặt tốt, vươn tay ra, mỉm cười nói: “Lần này cậu làm rất tốt, đã
đem lại vẻ vang cho A.E.”
Lần kiểm tra đánh giá khó như vậy, mà đây còn là lần đầu tiên Lâm Duệ ở trước mặt mọi người khen ngợi người khác.
Hốc mắt Tần Trọng không khỏi ửng đỏ . Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh ta cũng dựa được vào năng lực của mình để lấy được sự tôn trọng của
người khác.
Anh ta nhắm mắt, đem cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực đè ép xuống, khi mở mắt ra thì thái độ đã khôi phục lại bình thường.
Gương mặt Tần Trọng lúc này trầm tĩnh giống như năm đó, nam sinh nổi tiếng lừng lẫy năm đó giờ phút này dường như hồi sinh.
Trong lòng Tô San có chút cảm động, lại có chút chua chát khó có thể giải thích, khi
Tần Trọng nhìn sang thì vừa đúng lúc bắt gặp đôi mắt như vậy.
"Tiểu sư muội..." Anh ta nhỏ giọng nỉ non, trong con ngươi từng đợt sóng ngầm lưu chuyển, sau đó đột nhiên duỗi tay ra ôm Tô San vào ngực.
"Cảm ơn em. Cảm ơn em đã tái sinh anh lần thứ hai..."
Giọng nói của người đàn ông này mang theo một chút nghẹn ngào. Cánh tay
của Tô San muốn đẩy ra giờ phút này cứ như vậy mà dừng lại.
Bọn họ lẳng lặng ôm nhau, Lâm Duệ đứng im một bên, đột nhiên khóe miệng nhếch lên một nụ cười mang ý vị sâu xa.
Tô San lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy, cô nhanh chóng đẩy ra.
Cô không dám nhìn Lâm Duệ, cũng không dám ôm Tần Trọng nữ, chỉ nhanh
chóng chạy về phía Trần Gia Kỳ, cả giận nói: "Cậu có bị sao không, không nói gì đã đem tôi đi đóng quảng cáo rồi."
Trần Gia Kỳ buông tay, vẻ mặt vô tội nói: "Này, đại tiểu thư, như vậy
sao có thể trách tôi? Cô quên sao? Là cô tự nói, đoạn phim quảng bá này
hoàn toàn do Tần Trọng toàn quyền quyết đinh."
Tô San theo bản năng nhìn về phía Tần Trọng, lại thấy người đó vẫn dịu dàng lưu luyến nhìn cô.
Tô San run rẩy cả người, vẻ mặt đau khổ mà nhìn ra ngoài cửa lớn.
"Cheers"
Trong nhà hàng Trần Nông, Tô San cùng mọi người ngồi trong phòng riêng
nâng chén ăn mừng. Cô để ly xuống, vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Tất cả mọi
người muốn ăn hải sản gì? Tôi đi lấy cho."
Trần Gia Kỳ cùng Tần Trọng liếc nhìn nhau cùng một vẻ mặt không hiểu.
Lâm Duệ cưng chiều nhìn Tô San, giải thích với bọn họ: "Nhà hàng này có
một khu nuôi trồng hải sản tự nhiên. Các người muốn ăn gì có thể tự mình đi chọn, khi còn bé, Tô San rất thích đến chỗ đó chơi."
Ánh mắt Tần Trọng tối đi, nhẹ nhàng để ly xuống. Đừng nói thân phận địa
vị của anh ta kém Lâm Duệ bao nhiêu, chỉ cần là những kỷ niệm kia thôi
thì anh ta dường như đã không còn cơ hội nữa rồi.
Tô San kinh ngạc nhìn về phía Lâm Duệ, trong lòng ngoài kinh ngạc ra thì còn có chút gì đó khó hiểu. Không ngờ, chuyện hồi nhỏ anh đều nhớ,
nhưng không phải trước kia anh rất ghét cô sao?
Trong lòng không yên, cô cứ như vậy đi tới khu hải sản, vừa ngẩng đầu
lên thì nhìn thấy một người phục vụ đang dây dưa cùng với một người phụ
nữ ăn mặc cầu kỳ.
"Tiểu thư, cá nóc này chính xác là có độc, nhất là ở buồng trứng cùng gan, tôi thật sự không có gạt cô."
"Nhà hàng các người muốn gì đây? Cô muốn ở đây lặp đi lặp lại bao nhiêu
lần những thứ này với tôi nữa? Có phải là nhà hàng các cô căn bản không
có đủ khả năng xử lý sạch sẽ con cá nóc này đúng không?"
Cô bé phục vụ nhỏ dường như sắp khóc: "Không, không phải, nhà hàng chúng tôi sẽ đi xử lý. Nhưng đây là quy định, nhất định phải nói ra cho khách biết."
Mạn Phỉ không nhịn được mà quát lên: "Đủ rồi. Cứ làm theo ý tôi đi, các
người cũng đừng thanh minh nữa, không bằng nói thẳng ra một câu-có xảy
ra chuyện gì cũng đừng tìm tới chúng tôi."
Âm thanh bên kia càng lúc càng lớn, gần giống như chuẩn bị cãi vã, Tô
San thầm than không ổn trong lòng, liền lấy một chiếc mũ của nhân viên ở trong quầy đội lên đầu, sau đó chạy tới.
"Tiểu thư, tôi là quản lý ở sảnh Lục Hoa này, xin lỗi có thể giúp gi cô?"
"Người quản lý?" Mạn Phỉ bắt bẻ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tô San, mắt lạnh chỉ vào cô bé phục vụ: "Còn không phải là do cô ta sao, cứ nói với tôi ăn cá nóc sẽ nguy hiểm. Tôi chẳng lẽ lại không biết trong cơ
thể con cá nóc này có độc tố sao?
Cần phải để mấy người nói sao? Không phải là muốn mấy người chế biến
sao? Hay là, các người cũng không đảm bảo được là sẽ xử lý con cá sạch
sẽ, muốn chúng tôi làm vật thí nghiệm?"
Đây chính là gay gắt lên án rồi, Tô San không chút hoang mang chỉnh
chỉnh cổ áo, thành khẩn khom người nói một câu: "Về phương diện an toàn, xin tiểu thư có thể tuyệt đối an tâm. Mỗi một con cá lóc khi được chế
biến xong sẽ do đầu bếp thử trước. Sau một phút, xác định không có vấn
đề gì mới dám bưng lên."
Cô đứng thẳng người, mặt mỉm cười, trong mắt lóe lên ánh sáng tự tin:
"Nhà hàng Thần Nông chúng tôi trải qua mười bốn năm phát triển, chính
là dựa vào sự tận tình phục vụ thực khách. Chuyện làm ảnh hưởng đến danh tiếng, chúng tôi tuyệt đối không dám làm ra."
Từ nhỏ đến lớn, Tô San đã nghe chị Lục nói những lời này không biết bao
nhiêu lần. Trong hoàn cảnh này, đôi môi giống như lặp lại theo thói
quen.
Lục Minh Viễn chậm rãi đi tới.A nh chợt nhìn lên cái mũ trên đầu Tô San hỏi: "Quản lý của sảnh Lục Hoa sao?"
Tô San sửng sốt một chút, trong nháy mắt khó có thể bình tĩnh. Cô yên
lặng cúi đầu, nhắm mắt lại trong lòng thì thầm: "Anh ta không nhìn thấy
mình, không nhìn thấy mình...."
Sau đó lại nghe thấy Lục Minh Viễn thở dài: "Đây hình như là công việc thứ tư của em, Tô tiểu thư thật đúng là tài giỏi mà."