“Hả?” Dưới chân Tô san lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã từ trên cầu
thang xuống. Thật may Lâm Duệ nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay của cô lại.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi: “Em khẩn trương
làm cái gì? Anh cũng không có nói muốn ở lại nhà em. Không phải Trương
Tử Nam đã giúp anh thuê căn hộ sát vách của em sao? Lát nữa anh sẽ qua
đó ở.”
“Hô………..” Tô San lúc này mới hết cảm thấy lúng túng, tức giận lườm anh: “Người lớn rồi, mà lời nói cũng không có rõ ràng.”
Lâm Duệ nhận lấy chìa khóa của Tô San giúp cô mở cửa, giọng nói vẫn bình thường: “Khi còn bé không phải chúng ta vẫn ở chung một chỗ sao? Ngay
cả mấy ngày trước, em còn ngủ ở trong phòng của anh, tối nay anh muốn ở
nhà của em một đêm, có gì mà phải gấp?”
Anh sải bước đi vào, Tô San vẫn còn á khẩu không trả lời được đứng ở
ngoài cửa, cực kỳ tự nhiên khoát tay nói: “Đừng khách sao, cứ tự nhiên
đi.”
“Oh, cảm ơn.” Tô San đáp theo bản năng. Lời nói vừa ra khỏi miệng cô lại có cảm giác không đúng, vội vọt vào trong nhà, trừng mắt giơ quả đấm
nhỏ, giận dữ nói: “Phi. Đây là nhà em.”
Lâm Duệ ôm cổ cô, phì cười.
Ánh đèn trong phòng khách vô cùng như hòa, trên tay Lâm Duệ cầm một quyển sách, nhưng đầu óc lại không tập trung vào nó.
Anh nhìn cô mèo nhỏ nằm co rúc trên ghế salon màu trắng ngà, trước ngực
ôm một cái laptop màu đỏ nho nhỏ, thỉnh thoảng khẽ cau mày, làm cho
người ta không nhịn được muốn bước lên dùng môi an ủi phiền não của cô.
Lâm Duệ nghĩ như vậy, liền làm như vậy. Anh đứng lên, từ từ đi qua, cúi
eo xuống, hai tay đặt hai bên thân thể Tô San, đem những nụ hôn nho nhỏ
rải xuống, trán cô, gò mà trắng mịn của cô, còn có chiếc cổ thon dài của cô……
Nhiệt độ trong phòng từ từ lên cao, Tô San không tự chủ ngẩng đầu lên,
mắt khẽ nhắm, hàng lông mi dày đẹp như cánh bướm, bởi vì khẩn trương mà
không tự giác run rẩy, làm cho người ta càng sinh lòng yêu thương.
Lâm Duệ ngồi xuống, nương theo thân thể cô, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô một cái, cố gắng làm cho cô tỉnh táo lại.
“Đừng sợ……..” Lâm Duệ lên tiếng thì giọng nói đã trở nên khàn khàn nhuốm dục vọng, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến đang bò qua, có một chút ngứa, nhưng lại không biết phải gãi chỗ nào.
Không khí lúc này càng trở nên kiều diễm, khả năng kiềm chế của hai
người ở thời điểm này sắp sụp đổ, chợt, một hồi chuông điện thoại chói
tai vang lên.
Hai người vốn không muốn để ý tới, nhưng người gọi điện thoại cũng là người kiên trì, tiếng chuông reo không biết bao nhiêu lần.
“Shit!” Cuối cùng Lâm Duệ cũng không chịu nổi, buông Tô San đang thở gấp không dứt ra, cắn răng hung hăng đấm xuống ghế salon, bộ mặt vô cùng ảo não.
Trong trí nhớ, Tô san còn chưa bao giờ thấy bộ dạng anh luống cuống như
vậy, cô lập tức trở nên xấu hổ không để ý tới mà cười khanh khách.
Lâm Duệ lườm cô một cái: “Em cười đi, đợt lát nữa anh cho em đẹp mặt.”
Dứt lời, liền hơi xoay người, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Mắt nhìn về phía màn hình, cái tên hiển thị trên màn hình làm cho vẻ mặt anh cứng ngắc lại. Anh theo bản năng nhìn Tô San một cái, trong ánh mắt kia……….không khỏi mang theo vài tâm tư.
Tô San bối rối, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Lâm Duệ đứng
lên đi về phía ban công, thậm chí còn cố tình đóng cửa lại, sau đó mới
nhận điện thoại.
Trong lòng Tô San có chút cảm giác không gọi tên được, đây là điện thoại của ai? Tại sao Lam Duệ lại cố tình tránh cô?
Bên này, Lâm Duệ ở trên ban công vẻ mặt cũng nặng nề.
“Cậu nói cái gì? Giá cổ phiếu thế nhưng lại ổn định? Sao lại có thể, Lâm thị rõ ràng đã không còn dư vốn lưu động………”
“ARS? Cậu chắc chắn chứ? Được, chúng ta đi xem một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt anh âm trầm, ôm vai đứng tựa vào lan
can, con mắt đen sâu thẳm hơn so với màn đêm. Nghĩ đến thái độ của Lâm
Gia Thịnh đối với Tô San ban ngày, anh cảm cảm giác, không thể đợi thêm
được nữa.
Xoay người trở về phòng, anh do dự một chút, nói với Tô San: “San San, anh có thể dùng máy tính của em không?”
“Hả? Có thể nha.” Vẻ mặt Tô San tươi cười, sắc mặt không nhìn ra được
một chút nào không vui. Cô dẫn Lâm Duệ vào thư phòng: “Ừ, anh dùng tạm
máy tính để bàn nha.” Nói xong, cô liền chủ động đi ra cửa.
Lâm Duệ nhìn cánh cửa khép lại trước mặt, mất hồn trong
chốc lát rồi thở dài.
Mở máy tính lên, lên mạng, đến biểu đồ ARS. Chờ sau khi số liệu được
phân tích, sau đó mới nói quyết định cho bọn họ biết thì cũng đã qua hơn hai miếng.
Lâm Duệ lúc này tỉ mỉ đem tất cả đồ dùng mình đã dùng dọn dẹp đi, lúc
này mới tắt máy, đứng lên, xoa xoa bả vai cứng ngắc rồi ra cửa.
Tô San nhìn thấy anh đi ra, cũng không hỏi cái gì, chỉ cười cười đưa cho anh một ly sữa tươi pha mật ong: "Uống một chút đi cho dễ ngủ."
Lâm Duệ cầm lấy, uống vài hớp, chỉ cảm thấy từ dạ dày đến tâm hồn đều ấm áp.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, anh để ly xuống, nhẹ nhàng ôm
lấy Tô San: "Được rồi, không quấy rầy em nữa, đi ngủ sớm một chút đi."
"Ừ." Tô San tiễn anh ra cửa, trên mặt không biểu hiện gì.
Nhìn thấy bộ dạng hiền thục của cô, Lâm Duệ không khỏi cảm thấy có cái
gì đó không đúng, giống như một chỗ nào đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát
của anh.
Một chân đã bước ra khỏi cửa nhà Tô San, anh muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Lâm Duệ đã không còn nghe được nữa, Tô San mới chậm rãi đóng cửa lại.
Cô dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, nụ cười vô tư của cô cũng từ từ biến
mất, thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy sự lạnh lẽo cùng suy nghĩ.
Chợt trong mắt cô lóe lên, bước nhanh về phía thư phòng, mở máy tính lên, vội vàng tìm ở trong phần lịch sử.
Nhưng không có gì cả. Trong máy tính không hề có bất kỳ cái gì, cũng không có bất kỳ ghi chép lạ nào.
Cô chán nản ngồi trong chiếc ghế rộng rãi. Không thể nào, anh nhất định
là đang giấu diếm cái gì đó nhưng cô phải làm sao mới có thể tra ra, rốt cuộc anh đã xóa những cái gì?
Mười giờ tối Tần Trọng nhận được điện thoại của Tô San. Giọng nói của cô rất nhẹ, mang theo chút sợ hãi cùng bất lực, giống như đang ở trong một rừng cây hoang vu, khắp nơi đều bế tắc.
"Tần Trọng, anh.... anh hiện tại có rảnh không? Có thể tới đây một chút không?"
Buổi chiều Tần Trọng mới cãi nhau một trận với Tần Như Huyên, lúc này
đang ở khách sạn, nghe thấy giọng nói của Tô San có gì đó không đúng,
lập tức không do dự, hỏi địa chỉ liền chạy tới.
"Leng keng." Chuông cửa vang lên.
Tô San bước nhanh ra mở cửa cho Tần Trọng đi vào.
Trên mặt là vẻ tái nhợt: "Thật xin lỗi, trễ như vậy còn làm phiền anh
tới đây, chỉ là.... Em thật sự không biết còn có thể tìm ai nữa..."
"Không sao." Tần Trọng không suy nghĩ đáp: "Chỉ cần anh có thể giúp em
một tay, em cứ nói, nếu như anh làm không được, anh sẽ giúp em tìm người khác. Em đừng có gấp, được không?"
Tô San cắn môi, tròng mắt mở to hỏi: "Nêu như em muốn anh giúp em điều tra Lâm Duệ, anh có đồng ý không?"
Tần Trọng sửng sốt, sau đó cười: "Nếu như anh ta là kẻ thù của em, như
vậy không cần nghi ngờ, anh ta cũng sẽ là kẻ thù của anh."
Tô San vội ngẩng đầu một cái, kinh ngạc nhìn người đàn ông ở trước mặt,
đáy mắt hiện lên cảm giác chua xót, trong cổ họng giống như mắc nghẹn gì đó không nói nên lời.
Thật không nghĩ tới, vào giờ phút này, cô không có chỗ dựa, bất kể là kẻ nào cũng không dám tin tưởng.
"Anh đi theo em." Tô San kéo tay Tần Trọng, dẫn anh ta đi tới thư phòng, chỉ vào máy tính: "Em muốn anh giúp em khôi phục lại dữ liệu của khoảng nửa tiếng trước."
Tần Trọng không hỏi là dữ liệu gì, thậm chí cả nguyên nhân cũng không
hỏi, lập tức nghe lời ngồi vào bàn máy tính, đem áo khoác trên người cởi xuống ném trên mặt đất. Năm ngón tay thon dài, thuần thục di chuyển
trên bàn phím.
"Em đã đụng vào máy này chưa?" Anh ta trầm giọng hỏi.
"Không có, em chưa động vào cái gì cả." Tô San lập tức đáp.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tiếng gõ bàn phím không có ngừng lại, sắc mặt Tần Trọng càng trở nên nghiêm trọng.
Âm thanh gõ bàn phím làm trong Tô San đang bất an chợt bình tĩnh lại.
Ít nhất, dưới tình huống như này, cô cũng không phải một mình đối phó.
Thấy trán Tần Trọng toát đầy mồ hôi, Tô San xoay người rút khăn giấy,
nhẹ nhàng lau cho anh ta. Ai ngờ, khi khăn giấy mới chạm vào trán anh
ta, Tần Trọng chợt vỗ bàn một cái, cười nói: "Được rồi."
''Xong rồi?" Hai mắt Tô San tỏa sáng, lập tức nhìn vào màn hình.
"Ừ." Tần Trọng vui mừng gật đầu một cái, lúc này vẻ mặt chợt biến đổi:
"Tại sao ở đây lại có mật mã..." Anh ta nguyền rủa mấy câu, sau đó lại
tập trung phá giải mật mã.
Thử mấy lần không được, Tần Trọng chau mày, chợt nghe thấy Tô San ở bên cạnh lên tiếng: "Thử ngày sinh của em xem sao."
Tần Trọng liếc nhìn Tô San, vẻ mặt có chút phức tạp, gật đầu một cái, gõ ngày sinh Tô San vào rồi Enter.
Hai giây ngắn ngủi, anh ta không tự chủ mà nín thở, không biết bản thân mình đang khẩn trương cái gì.
"Đốt" một tiếng, hệ thống nhắc sai mật khẩu một lần nữa. Trần Trọng thở
phào một cái, theo bản năng nhìn Tô San, vậy mà nét mặt Tô San không có
xuất hiện vẻ thất vọng tương tự.