Một ngày bận rộn trôi qua rất nhanh. Đợi đến giờ tan làm, tất cả mọi người lại nghẹn họng
trân trối nhìn Tô San cùng với Trần Gia Kỳ gây gổ ầm ỹ.
Mà Tô Yên hài lòng với lần phán đoán này—sinh vật đơn bào, luôn rất dễ nói chuyện cùng với nhau.
Tô San lúc đầu rất đau lòng, tại sao lại có người thích bị người khác ngược đãi như thế chứ?
Bất quá sau này cô cũng hiểu, đại khái sau mỗi lần bị ngược đãi đều có cảm giác thấy vui vẻ……..
Trần Gia Kỳ kia cũng không tồn tại lâu ở trong đầu cô, rất nhanh sau đó, cô đã bị quấn vào một rắc rối khác rồi.
Rốt cuộc là có nên gọi điện thoại cho Lâm Duệ hay không? Bây giò đã là sáu giờ rồi, không biết anh ấy đã xong việc chưa?
“Ông---“ Điện thoại chợt rung lên, trên màn hình hiện lên trên của Lân Duệ, Tô
San kinh ngạc, thiếu chút nữa làm đổ ly trà sữa bên cạnh.
Cô luống cuống chân tay nhận điện thoại: “Alo, anh xong việc rồi?”
Đầu kia im lặng một lúc, rồi mới vang lên giọng nói không rõ cảm xúc của Lâm Duệ.
“Em biết là anh?”
“Dĩ nhiên rồi, hắc hắc.” Tô San cười gượng mấy tiếng: “Anh về nước cũng đã
được ba tháng, dù là bạn bè bình thường cũng biết số điện thoại trong
nước của anh rồi.”
“Đúng vậy, ba tháng nay anh nhận được rất nhiều điện thoại của bạn bè.” Lời nói anh mang ý nghĩa sâu xa.
Tô San im lặng. Cô không ngốc, cô hiểu ý của Lâm Duệ.
Trên danh nghĩa là em gái của Lâm Duệ, anh trai về nước, theo lý cô nên gọi điện thoại hỏi thăm anh một tiếng.
Không phải là cô không muốn gọi cuộc điện thoại này, chỉ là tình thế của hai
người vốn có chút khó xử. Gọi điện cũng không biết nên nói cái gì.
Nghe tiếng hít thở quen thuộc, tâm thần Lâm Duệ cũng có chút hoảng hốt.
Anh cùng với Tô San sống chung một mái nhà mười năm. Cô gái nhỏ bé dễ
thương này, từ lúc nào lại không thể phai mờ trong trí nhớ của anh.
Anh thích cô, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn căm ghét khinh thường tình cảm
của chính mình. Anh nên biết, Tô San rất có thể là con riêng của cha
anh, anh làm sao có thể có ý nghĩ xấu xa với em gái ruột của mình?
Được rồi, cho dù Tô San với anh không có quan hệ máu mủ, nhưng mẹ của cô
cũng là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh, anh làm sao có
thể thích cô được.
Tại vì suy nghĩ mâu thuẫn lâu ngày bị đè nén ở trong lòng, Lâm Duệ rốt cuộc nhất thời mất không chế, anh đẩy cô vào
trong hồ bơi.
Ai ngờ, ý trời trêu người, đang lúc làm việc xấu
xa, anh chợt giật mình, cái gì mà em gái ruột, cái gì mà con gái của
hung thủ hại mẹ, tất cả chỉ là phán đoán sai sót của một mình anh.
Anh ân hận xót xa đến gần như suy sụp, chỉ muốn được đi tù để tìm kiếm giải thoát.
Kỳ lạ………Tô San lại một lần nữa xuất hiện.
Vì muốn cứu anh khỏi tội danh mưu sát, cô đã gỡ bỏ lớp ngụy trang ngốc
nghếch của ngày xưa, đứng ở chỗ của nhân chứng, mạnh mẽ mà nói.
Anh vô tội và được phóng thích, lại bị đưa ra nước ngoài, thế nhưng cô gái
đó, thời gian cùng với khoảng cách địa lý cũng không thể nào xóa nhòa
hình bóng của cô.
Anh sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không.
Lâm Duệ nhắm mắt lại, cất lên giọng nói ôn hòa.
“San San, em đang ở đâu?”
Giọng nói của Lâm Duệ đột nhiên thay đổi trở nên ấm áp như vậy làm cho Tô San có chút sững sờ, mất vài giây mới kịp phản ứng: “À, em đang ở phòng ăn
của nhân viên.”
“Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.” Tôn San cười cười: “Ở chỗ này ăn cho tiện, đỡ tốn công về nhà nấu nướng.”
Lâm Duệ biết hai năm trước Tô San dọn ra ngoài ở, mà hiện tại chính bản
thân anh cũng đang ỏ bên ngoài, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy
thì tốt, anh xuống cùng ăn với em.”
“Hả?” Tô San cuống quýt lắc
đầu, ngay sau đó liền nhớ ra là Lâm Duệ không có nhìn thấy, liền lên
tiếng từ chối: “Đừng, đừng, ở đây có rất nhiều đồng nghiệp đấy.”
Lâm Duệ nhíu mày: “Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn được không?”
Tô San liếc nhìn Tô Yên đang ngồi đối diện: “Nhưng………bạn em cũng đang ở đây.”
Tô Yên nãy giờ ngồi dỏng lỗ tai lên thám thính, nghe thấy như vậy, lập tức vung tay lên: “Không sao, không sao, có hẹn thì cứ đi đi, đừng để ý đến mình.”
Bởi vì được sự khuyến khích của Tô Yên cùng với sự dụ dỗ
của Lâm Duệ, Tô San cứ như vậy mà lên thuyền giặc. Không đúng, là xe của giặc.
Ngồi vào chiếc Land Rover, chiếc xe chậm rãi chạy đi. Tô San không tự chủ mà quay đầu qua, lặng lẽ quan sát Lâm Duệ ở bên cạnh.
Anh cao gầy, đường cong trên khuôn mặt hồi xưa hình như cũng trở nên góc cạnh hơn rồi.
Mấy năm nay anh sống một mình, chắc hẳn cũng trải qua rất nhiều vất vả rồi……
“Em nhìn cái gì vậy?” Lâm Duệ lợi dụng lúc đèn đỏ, đột nhiên quay đầu qua, anh nhìn thẳng vào tầm mắt của Tô San.
“Không có gì, không có gì.” Tôn San liền quay đầu về. Nhìn lén anh quả nhiên
bị bắt tại trận, cô không khỏi có chút ngượng ngùng.
“À, đúng rồi sao anh lại đổi xe?” Cô cười ha hả nói: “Buổi chiều không phải anh lái
một chiếc xe màu trắng sao? Xe kia rất đẹp mắt.”
“Màu trắng?” Lâm Duệ nhớ lại, hỏi cô: “Bentley?”
Tô San sờ sờ lỗ tai, vẻ mặt nghi hoặc, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ bởi vì
hành động này làm cho thành mấy phần trẻ con, đáng yêu.
“Em không rõ lắm. Anh biết, em không am hiểu về xe mà.” Cô thành thật đáp.
“Cái đó chính là Bentley.” Lâm Duệ cười. Nụ cười này làm cho cả khuôn mặt
của anh trở nên nhu hòa đi rất nhiều. Tầng sương mỏng xung quanh người
cũng nhạt đi không ít.
“Nếu không phải là người có tiền, ai dám đi Bentley?” Anh hỏi: “Sao vậy? Em thích chiếc xe kia?”
“Ừ.” Hai mắt Tô San tỏa sáng: “Cảm giác giống như chiếc xe hồi trước thầy giáo Vương dạy em chạy xe, rất đẹp.”
Bàn tay đang cầm lái của Lâm Duệ, mất tự nhiên mà run lên một cái.
Thầy giáo Vương? Chiếc xe………..QQ* màu vàng?
Lâm Duệ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Có phải trong mắt em tất cả những cái xe có bốn bánh đều giống như nhau?”
Nghe Lâm Duệ nói lời chế nhạo, Tô San nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dùng bộ dáng phớt lờ đáp: “Chúng đều là xe. Lâm Duệ tiên sinh, kỳ thị là không
tốt.”
Lâm Duệ bật cười.
Lâm Duệ công tử cố thể hiện vẻ
thân thiện, quan hệ của hai người rõ rang kéo lại gần không ít. Cho nên, khi Tô San đi theo Lâm Duệ đi vào quán ăn Nam Hồ thì đã không biết trời cao đất rộng mà nói đùa với anh rồi.
“thật không nghĩ tới, anh
sẽ dẫn em tới đây. Hơn bốn năm ăn bò bít tết, chợt tới ăn bún gạo, có
phải hệ tiêu hóa của anh không được tốt?”
Lâm Duệ không có lên
tiếng, chỉ cười giống như không cười giương đôi mắt xếch xinh đẹp lên,
Tô San cảm thấy sợ liền im lặng lập tức.
Nói thật, cảm giác của Tô San với Lâm Duệ rất phức tạp.
Nhiều nhất trong đó tất nhiên là sợ hãi.
Lúc còn nhỏ, thì âm khí rất nặng, tính tình thì hung dữ nhưng lại có bộ
dạng rất đẹp. Thỉnh thoảng gặp vào ban đêm, nhìn rất giống ma cà rồng.
Chỉ cần nhe răng nanh ra là người khác không còn hài cốt.
Vậy mà khi ở chung, liền ở chung tới mười năm, ở chung riết thành thói quen.
Trong lúc như này, bị mắng mấy câu thì xem như còn là nhẹ, thỉnh thoảng có thể còn bị ăn vài cái đánh.
Cho đến…………bốn năm trước………..
Ngày hôm ấy, Lâm Duệ dùng khuôn mặt ngọt ngào gọi cô. Tô San lúc ấy ngây
ngốc, trái tim kích động cũng muốn nhảy ra ngoài. Trong đầu này cô chỉ
có một suy nghĩ---đưa tay ra xua tan mây mù để thấy ánh trăng.
Chỉ tiếc, cuộc sống không phải là phim, Tô San chưa bao giờ là một cô gái
may mắn, mà lúc này xuất hiện trước mặt cô không phải là là nam chính đã tỉnh ngộ nhận thức được sai lầm của mình, mà chính mà ‘ma quỷ’ đang
biến hình trong đêm trăng tròn.
Giật mình một cái, hồ bơi lạnh
lẽo, cảm giác hít thở không thông, còn có tiếng nghiên răng ken két của
người con trai nói cô ‘đi chết đi’, từng chữ từng chữ lọt vào trong đầu
cô. Bể tan tành giống như thủy tinh, từng mảnh nhỏ nhẹ nhàng đang vào da thịt cô, làm cho cô đau nhưng lại không thể thoát.
Tô San chợt
nhắm mắt lại, giống như đang theo đuổi một cái gì đó, cô cố gắng dùng
sức lắc đầu một cái, mở mắt là thì đã nhìn thấy Lâm Duệ nhìn mình với
ánh mắt tò mò.
Ánh mắt sáng ngời kia, cùng với cặp mắt tràn đầy
thù hận của năm đó thật sự rất giống nhau. Tô San giật mình một cái,
trên mặt hiện ra vẻ hoản sợ, cô lùi về sau một bước, nhưng không đợi lùi đến bước thứ hai, một cánh tay liền duỗi ra, nắm chặt lấy tay cô. Năm
ngón tay đan xen vào nhau, không hề có khe hở nào.
Không kịp để phản kháng, cô đã bị dắt vào một gian phòng bao.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, cánh cửa đã bị đóng lại. Tô San cũng bị đặt xuống chỗ ngồi.
Trong mắt Lâm Duệ thoáng hiện lên ý cười, hai tay anh chống lấy hai bên Tô
San, cúi đầu không tiến sát lại cô, nhưng cũng không có ý để cho cô rời
đi.
Một bàn tay như có như không chạm vào gò má trơn bóng của Tô
San, giống như tất cả những người anh trên thế giới vậy, động tác thể
hiện rõ sự yêu thương cưng chiều, nhưng giọng nói lại cố tình mang một
chút không quan tâm.
“Em đang suy nghĩ gì vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như thế?”
Lòng bàn tay Lâm Duệ rất ấm, nhưng đầu những ngón tay lại rất lạnh. Cảm giác này giống hệt như lưỡi rắn, Tô San không cảm thấy sự dịu dàng, ngược
lại làm cho cô cảm thấy hoảng sợ.
Trong mũi là mùi hương nước
hoax a lạ của đàn ông. Mùi hương đó bao quanh cô, cô quanh cô. Muốn trốn cũng không thoát, chỉ còn biết đắm chìm trong đó.
“Mặc kệ anh,
anh….anh buông em ra.” Tô San cố hết sức la lên. Nhưng lại không thể nào nói lớn được, giọng nói của cô giống như tiếng mỗi vo ve, không hề có
chút uy hiếp nào.
Lâm Duệ vẫn không nhúc nhích.
Thân thể cô cứng ngắc, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Ánh mắt anh tối sầm lại.
Đây là ý gì?
Khẩn trương? Sợ? Còn là……..chán ghét?
Hai chữ đó xẹt qua đầu, làm cho sắc mặt Lâm Duệ vốn không có thay đổi nhưng đáy mắt cũng hiện lên từng đợt song ngầm mãnh liệt.
Anh không để ý tới sự cảnh cáo của tô San, ngược lại anh giống như muốn
khiêu khích cô, chậm rãi đem khuôn mặt tiến sát về phía Tô San.
Tô San không khỏi co rúm người lại.
Ánh mắt Lâm Duệ mang theo tia ánh sáng kỳ dị. Hấp dẫn, nguy hiểm, làm cho
cô không dám nhìn thẳng. Hơi thở nặng nề của anh phả lên trên làn da cô, khiến cho Tô San run rẩy.
Trong lòng cô hò hét loạn cả lên, không rõ là mừng rõ hay còn là căm hận.
Cô chỉ biết. phía trước cô là một cái động có quang cảnh đẹp đẽ, muốn hấp
dẫn cô nhảy vào. Nhưng chỉ cần cô tiến thêm một bước nữa, thì cái chờ
đợi cô sẽ là thịt nát xương tan.
Không, cô không muốn.
Giống như là bản năng, Tô San đột nhiên giơ tay lên, trên khuôn mặt hiện ra vẻ hung dữ, cả người đều tản ra hơi thở cảnh giác.
Một khắc kia, Lâm Duệ cho là Tô San sẽ cho mình một cái tát.
Nhưng mà không có.
Cô chỉ đẩy cánh tay Lâm Duệ, từ bên trong chui ra.
Đứng dựa lưng vào vách tường, Tô San thở hổn hển, khóe mắt lóe lên ánh sáng đề phòng.
“Lâm Duệ, anh……anh đừng có ăn hiết người quá đáng.”
Lâm Duệ cúi đầu nhìn cánh tay buông xuống của mình, chậm rãi xoay người, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn cô, không nói gì.
Gò má được chạm chổ tinh tế. Môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lẽo làm cho người khác nhìn không thấy.
Trong nhất thời, cả gian phòng chỉ có thể nghe thấy hơi thở của hai người.