Thái độ của bác sỹ
vào lúc này dường như đều là nóng nảy mà nặng nề, giống như người phụ nữ nằm trên băng ca là mẹ ruột của bọn họ không bằng. Mà trên thực tế,
bệnh nhân này không hề quen biết với bọn họ, nhưng nếu như cô chết, bọn
họ đại khái đều có thể tự nghỉ việc rồi.
Trên mặt Lục Minh Viễn
không biểu hiện gì, chỉ có đôi mắt là đỏ kinh người, anh chạy sát theo
băng ca, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đầy máu tươi của Tô San, cảm nhận
nhiệt độ trong bàn tay ngày càng giảm, một giây phút đó, đầu gối anh
muốn mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất.
Nếu như cô chết rồi, anh nên làm gì đây?
Ý nghĩ này giống như một mảnh băng nhỏ từ từ nát vụn, mang theo áp lực,
hung hăng chui vào cơ thể anh. Theo máu, theo hơi thở, theo từng động
tác của anh mà lan tràn ra khắp cơ thể. Anh dường như sẽ bị đông cứng,
chết rét.
Đến phòng cấp cứu, tốc độ của băng ca chậm lại
một cách rõ ràng, anh máy móc dừng bước theo, tay vẫn nắm chặt tay Tô
San không chịu buông ra theo bản năng.
Một bác sỹ thử kéo anh,
nhưng lại phát hiện không được, mà đối mặt với vẻ hung dữ của Lục Minh
Viễn, anh ta cũng không dám dùng sức, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Lục
tiên sinh, tình huống của bệnh nhân rất nguy hiểm, lập tức phải cấp cứu. Anh xem chuyện này…..”
Vào giờ phút này, phản ứng của Lục Minh
Viễn giống như có chút chậm lụt. Sau khi vị bác sỹ kia nói xong, qua hai giây, anh mới chậm rãi quay đầu nhìn bác sỹ một cái.
Ánh mắt làm không khí trầm lặng, chỉ cần nhìn một cái, làm cho người ta cảm giác
lạc vào hoang dã bao la bát ngát, có loại tuyệt vọng không nhìn rõ. Vị
bác sỹ bị anh nhìn chằm chằm, dĩ nhiên là run sợ cả người, liền lùi về
sau một bước.
Lục Minh Viễn không có nhiều sự chú ý với những
người khác. Anh liền quay đầu lại, từ từ cúi người xuống, đôi mắt khóa
chặt trên mặt Tô San. Đôi mắt lạnh lẽo dần dần trở nên ấm áp, dịu dàng
mà lưu luyến.
Anh móc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch máu cũng
như bui bặm trên mặt Tô San, cho đến khi gò má trơn bóng như ngoc lộ ra, mới nở nụ cười như trẻ con.
Ánh cúi xuống bên ai cô, giống như
là rù rì nói chuyện: “Bất kể em sống hay chết, em sẽ là con dâu duy nhất của nhà họ Lục. Anh sẽ ở bên em một đời một kiếp, đừng sợ.”
Hai
chữ cuối giống như phải dùng hết sức chuyên động đầu lưỡi, mới phun ra
được. Khiến cho mọi người xung quanh sinh ra cảm giác xúc động đến rơi
lệ. Mà ở xa truyền đến tiếng của giới truyền thông chạy đến nhưng lại bị thuộc hạ của Lục Minh Viễn ngăn lại, bọn họ đang ra sức quay lại hình
ảnh.
Bọn họ đối với sống chết của Tô San không cảm thấy có hứng
thú, bọn họ chỉ cần tin tức. Từ trước tới nay Lục đại boss lạnh lùng
cường thế, lại có thể thể hiện chân tình lúc vị hôn thê đang gặp nguy
hiểm, một khi đăng tin này ra ngoài, không biết sẽ chiếm được bao nhiêu
nước mắt của các cô gái đây.
“Các người con mẹ nó đứng tránh ra.” Đối mặt với ánh mắt hưng phấn của đám ký giả, rốt cuộc cũng làm Lục Tư
Kỳ bực mình. Cô bé chạy ra khỏi vòng bảo vệ của vệ sỹ Lục thị, tiến ra
bên ngoài, bắt đầu giật lấy máy chụp hình mà đập. Vừa đập, vừa lớn tiếng mắng: “Muốn chụp thì đợi đến lúc vợ chồng các người chết rồi chụp. Tất
cả đều cút cho tôi. Nếu không cút, tôi kêu ba tôi bắn chết các người.
Các người là thứ người không có nhân tính.”
Từ lúc sinh ra đến
giờ, Lục Tư Kỳ chưa từng gặp tình huống hoảng sợ đến như vậy, cho dù lúc ở trên lầu, sắp bị cường bạo, cô bé vẫn có thể tự giả bộ kiêu ngạo, ưu
nhã. Mà bây giờ, cô bé dường như giống một người đàn bà chanh chua.
Trong đầu không có bất cứ ý nghĩ gì, cô bé chỉ muốn thay Tô San làm chút chuyện, nếu không, đau đớn trong lòng giống như là thủy triều này, muốn phát nổ trong lòng cô bé.
Yên tĩnh ngắn ngủi bao trùm cả đám
người, sau đó liền vang lên tiếng nói của một cô gái giống như là mới
vào nghề, mạnh miệng nói: “!@#$%$@, cô cho cô là Quan nhị đại thì ngon
hả? Còn bắn chết người? Tôi không viết cô với cái người sắp chết kia,
thì nhân dân cả nước mỗi người nhổ cho cô một bãi nước miếng cũng ngập
chết cô.....”
“Bốp.” Một tiếng tát tay vang lên thanh thúy, trấn áp mọi người.
Ánh mắt Lục Tư Kỳ giống như muốn ăn thịt người, cô cắn chặt răng, ngón trỏ
mảnh khảnh xinh đẹp tuyệt trần dường như đâm trúng lỗ mũi của nữ ký giả: “Tiện nhân. Cô nói ai là người chết?” Hai chữ tiện nhân này, quả thực
được rít từ hàm răng mà đi ra, làm như cô bé hận muốn ăn sống nuốt tươi
nữ ký giả kia.
Náo động phía sau sớm đã thu hút chú ý của Lục
Minh Viễn, lông mày anh nhíu chặt, cố gắng hết sức bỏ ngoài tai những âm thanh kia, phẩy tay một cái, ý bảo bác sỹ lập tức đẩy Tô San vào phòng
cấp cứu.
Anh lặng lẽ đứng ở đó, nhìn cánh cửa màu trắng từ từ
khép lại trước mắt, màu đỏ của đèn báo hiệu sáng lên. Cứ như vậy mà mất
hồn, không nhúc nhích.
Chợt có trợ lý bước nhanh tới bên cạnh anh nói nhỏ: “Ông chủ, tiểu thư vừa mới đánh người, bị vây ở ngoài cửa rồi. Chúng ta có ít người dường như không thể khống chế được ở đây, anh xem
có cần báo cảnh sát hay không?”
Lục Minh Viễn xoa xoa mi tâm,
trên mặt hiện rõ vẻ phiền não. Tô San đang ở trong thời khắc sống chết
không rõ, anh chỉ muốn được yên tĩnh ở chỗ này với cô mà thôi, nhưng tại sao con bé kia không lúc nào để cho anh yên tâm một chút được vậy???
“Tô San vì cứu nó mà muốn mất mạng. Nó còn muốn như thế nào nữa?” Anh chợt
ngẩng đầu quay mặt qua, con mắt u ám kinh người, làm cho người trợ lý sợ hãi lui một bước.
“Không, không phải…….Tiểu thư cũng bởi vì Tô tiểu thư mới xung đột cùng với ký giả….”
Cả người Lục Tư Kỳ, những kẻ kia mở miêng thóa mạ cô, đã không còn là ký giả, mà còn là những người qua đường không rõ sự việc.
Trong lòng mọi người luôn có ấn tượng. Người giàu nhất định là bất nhân, có
quyền nhất định sẽ ỷ thế hiếp người, đại tiểu thư tuyêt đối đều là kẻ dã man không hiểu chuyện, mà người khóc lóc sẽ vĩnh viễn là kẻ yếu.
Mà nữ ký giả mới ăn tát, giống như là ra sức nức nở, khóc lớn, không ngừng nói với người ngoài mình bị uất ức.
“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nói Quan nhị đại thì giỏi sao, liền bị cô ta đánh một bạt tai. Cô ta còn muốn bắn chết tôi,”
“Cái gì?” Một tên nhóc hung hăng liếc Lục Tư Kỳ một cái: “Dáng vẻ đàng
hoàng, không ngờ trong lòng lại là ngoại người như vậy. Đxm nó chứ,
phi.”
“Ai, ai bảo nguời ta có tiền, chúng ta là người dân nhỏ bé
chỉ có thể chịu tội khắp nơi. Cô gái nhỏ à, cô liền nghe lời bác, đừng
so đo với cô ta nữa.” Một bác gái rút khăn giấy đưa qua thở dài nói.
“Người có tiền thì giỏi sao? Quan nhị đại thì có đặc quyền à? Tiền của bọn họ
từ đâu mà có? Còn không phải là dựa vào người dân nhỏ như chúng ta sao?” Ông cụ dựa lưng vào tường căm phẫn hô to.
“Mẹ kiếp, con nhỏ chết tiệt kia phải nói xin lỗi. Nếu không hôm nay đừng nghĩ sẽ đi được.”
Không biết là nguời nào cầm đầu hô lên một tiếng như vậy, ngay sau đó,
âm thanh này liền vang thành một mảng.
“Nói xin lỗi. Nói xin lỗi. Nói xin lỗi……”
Mà những phóng viên ở bên cạnh Lục Tư Kỳ, mặc dù biết chân tướng sự tình,
nhưng mắt nhìn thấy cục diện càng ngày càng mất khống chế, cũng cảm thấy vui vẻ. Bên này náo loạn càng lớn, tin tức của bọn họ lại càng có giá
trị cao, càng lấy được nhiều tiền thưởng. Con người đều vì lợi. Sự thật? Là cái gì, bao nhiêu tiền một cân?
“Con bé đánh người nào?” Phía sau chợt truyền đến một câu hỏi không nhanh không chậm, khiến cho bọn
họ bất ngờ im lặng xuống. Quay đầu nhìn theo giọng nói, chỉ thấy người
của Lục thị đang không ngừng giải tán đám đông, mở một con đường cho Lục đại boss.
Lục Minh Viễn chậm rãi đi tới, mặt không đổi sắc, đôi
mắt giống như diều hâu, chậm rãi quét nhìn đám người. Ánh mắt giống như
mang theo lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng ghim vào thân thể từng người. Tầm mắt dừng lại trên người kẻ mới vừa nãy hô to nhất, hắn ta cũng không
giống như bên ngoài, không tự chủ được mà cúi đầu dời tầm mắt.
Rốt cuộc, anh cũng đi tới trước mặt nữ ký giả kia. Vốn là một cô gái đang
khóc lóc thương tâm, giờ khắc này đối mặt với khí lạnh khắp người Lục
Minh Viễn, muốn khóc cũng không được mà không khóc cũng không được.
Lục Minh Viễn vươn ngón trỏ ra, từ từ nâng cằm cô ta lên, gương mặt anh
tuấn cùng với khí thế mạnh mẽ, làm cho cô ta không tự chủ mà nín thở,
mặc kệ động tác của anh.
Hiện tại cô ta rất hồi hộp, trong đầu
không ngừng hò hét, mắt nhìn thấy Lục Minh Viễn càng ngày càng đến gần
thì khó tránh khỏi mơ tưởng viển vông. Một người đàn ông tài mạo song
toàn như vậy, nếu như thuộc về cô ta thì tốt biết bao? Nhưng mà, tại sao anh lại không thể thuộc về cô ta?
Cô ta tự nhận là có diện mạo
bậc nhất, cũng có năng lực, hơn nữa bây giờ lại lấy thân phận người bị
hại mà xuất hiện, có lẽ sẽ làm cho người đàn ông này thương hương tiếc
ngọc chứ?
Mặc dù anh có một vị hôn thê, nhưng mà…..người phụ nữ kia không phải sắp chết sao? Đúng, nhanh đi chết đi.
Trong lòng cô ta đang tràn ngập mơ mộng, Lục Minh Viễn chợt nhếch miệng, cười với cô ta: “Dáng dấp cũng không tệ lắm, thế nào? Không muốn làm ký giả, tính muốn đổi nghề làm diễn viên rồi hả?”
Anh liền quay đầu đi,
đưa tay ra nhận lấy khăn tay từ trợ lý, chậm rãi lau lau ngón tay,
giương mắt nhìn cô ta, sau đó ném chiếc khăn vào mặt cô ta. Lạnh lùng
quát: “Chỉ bằng chuyện cô nguyền rủa San San, Tư Kỳ chỉ cho cô một cái
tát còn là nhẹ đấy.”
Hành động mang tính vũ nhục vô cùng, khiến cho
cô ta đang chìm trong ảo tưởng cô bé lọ lem nhất thời ngây dại, vậy mà,
cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt.
“Cũng không nhìn xem mình là thứ
gì. Cô xứng để lau giày cho Lục đại tiểu thư sao?” Lục Minh Viễn cũng
lười bố thí một ánh mắt cho cô ta, khinh miệt giương môi, từng câu từng
chữ giống như dao găm, đem lòng tự ái của cô ta cắt thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này, cô ta cũng không cần giả bộ, nháy mắt một cái, nước mắt cứ như vậy mà thi nhau rơi xuống.
“Còn nữa, mới vừa rồi ai nói tiểu thư nhà họ Lục là Quan nhị đại?” Lục Minh
Viễn cười như không cười nhìn về phía đám người kia, giọng nói không
lớn, vô cùng trầm ổn: “Công trạng của nhà họ Lục được ghi nhận từ thời
xây dựng đất nước, đã không phải chỉ là hai đời, nếu như Tư Kỳ thật sự
muốn lấy quyền đè người, các ngươi còn có cơ hội ở đây ăn to nói lớn với con bé sao?”
Anh dừng một chút, giọng nói bỗng nhiên cất cao:
“Nhà họ Lục sẽ không ỷ thế hiếp người, nhưng cũng sẽ không để bất kỳ kẻ
nào ức hiếp.” Lục Minh Viễn kéo Lục Tư Kỳ qua, phân phó với người bên
cạnh: “Người nào lúc nãy đẩy Tư Kỳ, người nào mắng Tư Kỳ dù chỉ một câu, toàn bộ nhớ kỹ tên, địa chỉ, điều tra cả chỗ làm việc, sau đó giao cho
tôi.”
Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, cũng đủ cho đám
người xung quanh nghe được. Trong nhất thời, cả hành lang đầy ắp người
trở nên vô cùng yên tĩnh đến mức một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe
được.
Dần dần những người ở bên ngoài giống như được bôi dầu vào
chân, len lén chạy ra ngoài. Ước chừng một phút sau, trước phòng cấp cứu liền không còn một bóng người.
Một người của Lục thị chần chừ đi tới: “Tổng giám đốc Lục, ngài xem…….Phải đi giải quyết đám người kia sao?”
Khóe miệng Lục Minh Viễn khẽ nhếch lên, không quay đầu, kéo Lục Tư Kỳ đi tới.
Người kia còn đang ngây ngốc muốn chạy theo hỏi, lại bị trợ lý của Lục Minh Viễn kéo lại.
“Này, cậu thấy cậu ngu chưa, ông chủ làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quan tâm xem bọn họ làm cái khỉ gió gì?”
“Không phải nha.” Người nọ uất ức thanh minh: “Đây không phải là phân phó hồi nãy của ông chủ sao?”
Trợ lý của Lục Minh Viễn vuốt cằm, thở dài nói: “Làm ơn, đó là lời đuổi người của ông chủ đó có biết hay không?”
“Thật sao?” Người nọ sững sờ, đáng mày râu hơn ba mươi tuổi thế nhưng mắt lại toát ra ánh sáng lấp lanh: “Oa. Ông chủ thật thông minh.”
Vẻ mặt trợ lý của Lục Minh Viễn khẽ ngưng đọng lại, yên lặng liếc nhìn trời
xanh, không muốn nhìn người ngu ngốc này thêm một cái nào nữa, bước theo sau Lục Minh Viễn.
……………
Thời gian chờ đợi vô cùng đau
khổ. Lục Minh Viễn đứng im lặng ở cửa, trên mặt không biểu hiện gì, Lục
Tư Kỳ ngồi ở góc tường ôm hai đầu gối, khuôn mặt đầy nước mắt. Dưới tình huống này, bọn thuộc hạ tự nhiên cũng không có ai dám ngồi xuống.
Mấy ly sữa nóng mới mua cũng đã sớm lạnh ngắt. Hộp cơm vẫn còn y nguyên như lúc mới mua. Trái tim của mọi người bị kéo căng như dây cung, mệt mỏi
cực độ, nhưng cũng không dám thả lỏng.
Trên thưc tế, người phụ bữ bên trong kia đại đa số là không có quan hệ gì với bọn họ. Nhưng mà,
Lục Tư Kỳ cùng với Tô San sẽ có loại tình cảm thân thiết kia sao?
Không, không có.
Nhưng mà, người phụ nữ kia lại dám ôm tiểu thư nhảy từ lầu ba xuống, hơn nữa
còn dùng thân thể của mình để đỡ hai viên đạn thay tiểu thư.
Rất ngu, rất thánh mẫu, rất thần kinh, nhưng cũng……làm cho người ta không thể không bội phục.
“Sao rồi? Tư Kỳ sao rồi?” Cuối hành lang chợt truyền đến tiếng la lớn của Nguyễn Hi Vân, phá vỡ yên lặng đè nén.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy quý phu nhân luôn quý phái ưu nhã, dường
như nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Ánh mắt của bà hốt hoảng mà luống
cuống, đợi đến lúc tới được góc tường Lục Tư Kỳ ngồi thì con ngươi đong
đầy nước mắt: “Tư Kỳ.”
Bà kêu một tiếng, bước tới vài bước, ôm Lục Tư Kỳ vào lòng. Tay run rẩy, trái tim cũng run rẩy.
“Nói cho mẹ biết, con có bị gì hay không?” Cả người Nguyễn Hi Vân run rẩy
đẩy Lục Tư Kỳ ra một chút, khẩn trương nhìn cô bé một lượt, đợi đến khi
xác nhận con cái không tổn hao gì, liền nhìn trời niệm kinh, sau đó lại
ôm chặt cô bé một lần nữa. Cứ như vậy thật lâu sau bà mới nhớ đến sự tồn tại của Lục Minh Viễn.
“Minh Viễn, con không bị thương chứ?”
Nguyễn Hi Vân lau lau mắt, thoáng buông Lục Tư Kỳ ra một chút, quay đầu
nhìn về phía Lục Minh Viễn.
Lục Minh Viễn không nhịn được khẽ
cười, anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Đây chính là sự khác nhau của mẹ kế cùng mẹ ruột, mặc dù có thương mình thế nào, có cưng chiều mình tới
đâu, nhưng tóm lại đứa bé là máu thịt trên người, là bảo bối trên đầu
quả tim cũng sẽ nghĩ tới trước tiên.
Anh chợt khống chế suy nghĩ
tới một giây phút kia. Khi Tô San nghe thấy anh gọi tên Tư Kỳ trước thì
lưng lập tức cứng đờ. Khi đó, có phải Tô San cũng có cùng cảm nhận như
bây giờ với anh, có chút phiền muộn?
Ngày cả chính anh cũng không biết, trong một phút kia, tại sao anh lại kêu tên Tư Kỳ theo bản năng.
Có lẽ trong lòng anh, Tư Kỳ chỉ là một đứa bé, cần được che chở nhiều
hơn mà thôi……
Chỉ là sẽ không, sau này sẽ không như vậy nữa. Lục
Minh Viễn nhắm mắt lại. Cuộc sống tương lai, anh sẽ đem toàn bộ tâm tư
đặt lên người anh yên, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý quan tâm người phụ nữ của mình.