Trình Điệp Qua giữ cổ tay Nặc Đinh Sơn lại. Cô đưa lưng về phía anh hỏi:
"Ở trong mắt anh Trình có phải là những người mỗi khi tới ban đêm thì đội tóc giả, đeo mi giả, tô son rực rỡ đều là loại phụ nữ có thể hôn tuỳ tiện giống như ăn cơm uống nước. Mà tôi cũng là một trong số đó phải không?"
Trình Điệp Qua im lặng. Tuy anh chưa suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này, nhưng trong tiềm thức cũng đã có ý nghĩ tương tự như vậy.
"Chính vì như vậy cho nên ngày đó mới có chuyện như vậy xảy ra. Không cần hỏi ý tôi, bởi vì trước đó anh đã nghĩ ra cách đó rồi. Chả có việc gì ghê gớm. Trong thời đại này cái gì cũng đều có thể ra giá được, chỉ cần xong việc thì đưa tiền cho cô ta là được rồi. Anh giải quyết vấn đề của anh, tôi nhận được tiền của tôi. Như vậy không phải là rất tốt sao?"
Trình Điệp Qua há miệng, anh không thể nói gì được, lại một lần nữa không có gì để nói.
"Đúng vậy, như vậy không phải rất tốt sao?" Cô lẩm bẩm nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà... Trình Điệp Qua, cái đồ khốn nhà anh, đó là nụ hôn đầu của tôi mà".
Cô qua đầu lại, dưới màn đêm ánh sáng của đèn đường làm nhoà đi khuôn mặt cô. Viền mắt của cô chứa đầy nước mắt, ánh nước lấp lánh như hạt trân châu.
Theo bản năng anh buông lỏng tay cô ra. Mệt mỏi, khó chịu dần tan biến. Xung quanh trở nên yên tĩnh, trong nháy mắt dường như việc duy nhất anh có thể làm đó là nhìn cô.
Gương mặt có phần đau thương, âm thanh bỗng nhiên cũng bình thản giống như không gian yên tĩnh xung quanh: "Dù tôi có thích tiền như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không biến nó thành hàng hoá. Hơn nữa, cũng không phải ai vừa sinh ra cũng liền thích tiền ngay".
Có giống như minh tinh không? Thế nhưng, dần dần không còn nghĩ tới nữa. Không, phải nói là không dám nghĩ tới nữa. Lúc mỗi ngày Susan làm việc mười mấy tiếng tôi đã thấy rất có lỗi. Sau đó, tôi bắt đầu ra sức học hành. Tôi chỉ có thể làm được như vậy để báo đáp lại Susan.
Sau đó tôi thật sự học rất nhiều thứ, dần dần biến thành như bây giờ. Sau khi rời khỏi nhà anh tôi mới nhớ ra. Ah, đó chính là nụ hôn đầu của tôi".
"Cũng không phải không muốn, mà là tôi không có thời gian để tìm ra chàng trai có thể hôn tôi. Cho dù nụ hôn đầu đã không còn ý nghĩa tuyệt vời như tưởng tượng khi mười mấy tuổi nữa, nhưng trong lòng tôi muốn nó sảy ra khi cả hai bên tình nguyện. Nhưng anh đã làm cái gì rồi?"
"Không tin phải không? Cảm thấy lời của tôi không thể tin phải không? Có thể như vậy sao? Nghe tới đây có phải thật không thể tưởng tượng được phải không? Tính chất công việc của cô ta có phải trong lòng mọi người đều biết rõ là cô ta làm cái gì? Không phải sao? Không phải là khi đó anh đã khen ngợi tôi sao?
Ngay khi tôi giúp anh đuổi Emily đi anh đã hỏi tôi những thứ đó tôi học được từ đâu. Tôi cho anh biết, những thứ đó tôi không học từ đâu, mà là rất nhiều việc sau khi tôi đã trải qua trên cuộc đời cô độc này cùng với Klein tự nhiên học được một vài thứ.
Không kịp suy nghĩ, anh đưa tay ra, mạnh mẽ ôm thân thể cô vào trong ngực mình. Cô rất kích động. Trong lúc ho, mặt cô đỏ bừng lên. Cô giống như con nhạn đơn độc kia thiếu không trung bay lượn.
Không để cô có cơ hội giãy dụa.
"Tôi không có, tôi không phải không tin".
Đầu đặt trên bả vai Trình Điệp Qua. Từ từ nhìn vào sắc trời tối tăm. Có người lái xe qua, đèn xe chiếu lên mặt Nặc Đinh Sơn.
"Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi tới đây chờ cô tan ca". Trình Điệp Qua chỉ vào bó hoa trước mặt: "Tôi còn mua hoa tới cho cô nữa".
Khoảng ba giờ chiều, ánh nắng từ ngoài phố khúc xạ phản chiếu lên giọt sương trên cánh hoa, càng làm nó trở lên long lanh. Hoa Trình Điệp Qua mang tới là Tulip trắng kết hợp với hoa hồng vàng.
Trình Điệp Qua ngồi phía trước cửa sổ khiến cho nhà hàng thời gian đa phần là yên tĩnh mà lúc này lại có một số lời bàn tán. Trong mắt những khách hàng quen của Nặc Đinh Sơn, việc này hoàn toàn là màn biểu diễn tiết mục xin lỗi của bạn trai sau khi làm bạn gái tức giận.
Một quý bà đã về hưu chuyển từ London tới đây, ngồi đối diện chỗ của Trình Điệp Qua từ trong những tiếng bàn luận xôn sao không gian yên tĩnh, rất nhiệt tình hỏi.
"Cậu ở London?"
"Đúng vậy".
"Cậu biết Nặc Đinh Sơn?"
"Đúng vậy".
"Bây giờ cậu đang chờ cô ấy tan ca sao?"
"Đúng vậy".
"Cô cậu là quan hệ người yêu?"
Lúc bà lão hỏi câu này Nặc Đinh Sơn đang đứng cách vị trí của Trình Điệp Qua khoảng hai cái bàn. Cô đem món ăn bày ra trên bàn nói một câu "Hai vị dùng thong thả".
Trình Điệp Qua cũng không trả lời câu hỏi kia của Bà lão.
Lúc Nặc Đinh Sơn rời khỏi khu vực phục vụ vẫn còn nghe thấy bà lão vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi lại một lần nữa. Nặc Đinh Sơn làm bộ như không nghe thấy, cô bước nhanh hơn. Sau mấy bước, nhịp chân chậm lại.
"Quý bà, bà có cảm thấy hoa này có đẹp không? Đây là hoa cháu tính sẽ tặng cho Nặc Đinh Sơn". Trình Điệp Qua nói với bà lão kia.
Hoa Tulip trắng kết hợp với hoa hồng vàng có nghĩa là: Xin lỗi bạn.
Họ đi trên hành lang thật dài, Nặc Đinh Sơn đi phía trước, Trình Điệp Qua theo phía sau. Ra khỏi hành lang, mấy bước Trình Điệp Qua đã đuổi kịp cô. họ sóng vai rời khỏi nhà hàng.
Khi Nặc Đinh Sơn đang muốn lấy xe đạp Trình Điệp Qua ngăn cô lại. Anh cầm lấy chìa khóa xe đạp của cô.