Hồi bé cô thế nào cũng không cách nào chấp nhận được cái tên gần như chỉ tới thế giời này sớm hơn mình có mấy phút làm anh, Vinh Tuấn. Khi đó trong suy nghĩ của Vinh Chân thế này: Bị chiếm mất món hời lớn. Cho nên cô cũng theo ông ngoại và mẹ gọi anh ấy là "A Tuấn".
Cái từ "A Tuấn" kia cũng không đổi lại được nữa rồi.
"Vẫn thật ngốc". Anh ấy xoa xoa đầu cô, vẫn giống như rất lâu trước kia lúc nào cũng chế nhạo cô như vậy.
"Màn biểu diễn vừa rồi của anh làm cho người ta buồn ngủ muốn chết". Cô phản kích. Miệng thì đối đáp với anh, còn mắt thì lại dừng ở phía sau người Vinh Tuấn.
Cô gái đứng phía sau người Vinh Tuấn có dáng người thon thả, mắt ngọc mày ngài, áo len mỏng cổ cao màu xanh ngọc, trong chiếc váy màu trắng ôm sát cơ thể, phía dưới chiếc váy để lộ ra một cặp chân thon dài. Màu sắc của đôi giày cao gót là màu nâu nhạt. Sắc thái như vậy kết hợp với thân phận bạn gái của một nghệ sĩ Violon nổi tiếng mà nói thì đúng là đạt tiêu chuẩn.
Ấn tượng đầu tiên cô gái cho người ta đó là rất gầy, mà ở cái nhìn thứ hai...
Aiz! Chỗ không cần gầy thì quả thật không gầy. Anh trai cô thật là có diễm phúc rồi. Theo như sự nắm bắt tình hình của mẹ thì quả thật hai người này đã ở cùng nhau rồi.
"Nặc Đinh Sơn, bạn gái của anh". "Vinh Chân, em sinh đôi của anh". Trong không gian vô cùng có hạn, Vinh Tuấn giới thiệu hai cô gái với nhau.
Vinh Chân đã nhiều lần nghe được trong điện thoại từ mẹ cô cái tên "Nặc Nặc" này. Khi đó cô cho là tên của bạn gái Vinh Tuấn hẳn phải là "Nặc Nặc".
Ở phía tây London có một quảng trường tên là Notting Hill. Năm 1999 có một bộ phim tên là "Notting Hill" thịnh hành lúc đó, mà thế giới này cũng có một quảng trường như thế. Người có tên giống y như tên của bộ phim, hơn nữa lại còn là một cô gái. Ở Trung Quốc cái tên Nặc Đinh Sơn này thích hợp với con trai hơn.
Mà Trình Điệp Qua từng ở qua nơi đó. Nơi đó là Notting Hill, Trình Điệp Qua còn giữ lại chìa khóa căn phòng khi đó anh ở.
Vinh Chân không biết vì sao thời khắc đó lại chấp nhất với cái tên này như vậy. Cô dùng hai giọng London và giọng Oxford để ghi nhớ phân biệt phát âm của địa danh đó. Điệu bộ rất muốn truy cứu tới cùng.
"Đúng vậy. Nặc Đinh Sơn". Cô ấy trả lời cô.
"Xin lỗi. Tôi..." Sau đó Vinh Chân dùng ngôn ngữ tay chân để thay thế cho sự đường đột của cô. Kỳ thực thì cô cũng không biết nên dùng lời nói thế nào để hình dung cho tâm tình của mình lúc này. Thật là không thể nói sao cho rõ.
Đó là một cô gái hiểu biết. Cô ấy dùng câu "Cô còn nhìn đẹp hơn so với trong ảnh" để đổi chủ đề, gạt bỏ được lúng túng của cô. Hơn nữa Vinh Chân thích từ "nhìn đẹp" mà cô ấy dùng thì còn chân thật hơn so với từ "diễm lệ" và "xinh đẹp".
Tay của Nặc Đinh Sơn trở lại nắm tay của anh trai cô. Vinh Chân ngồi lại chỗ của mình. Ánh mắt của Vinh Tuấn rơi trên vị trí ngồi bên cạnh cô, hỏi một câu "Trình Điệp Qua vẫn chưa tới sao? Trước đó bọn anh đã nói qua điện thoại là nhất định phải tới đúng giờ mà".
"Anh ấy vừa mới đi ra ngoài, em đảm bảo anh ấy sẽ quay trở lại nhanh thôi". Sau khi nói xong câu này Vinh Chân căn bản có thể xác định Trình Điệp Qua đã rời khỏi chỗ của anh đã quá nửa tiếng rồi.
Tên khốn này không phải nói rằng sẽ trở lại ngay sao? Tên khốn này để cho cô ở lại nhà của hắn nhưng từ sáng tới tối lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Cặp mắt kính này trở thành công cụ cho Vinh Chân trút giận. "Rắc" một tiếng đã gẫy làm hai.
Trên màn hình tivi còn đang phát hiện trường phỏng vấn của phóng viên với các danh thủ bóng đá trước đây. Ngài Brooks bị lãng quên từ lâu đã thừa cơ hội này xin sắp xếp một cuộc phỏng vấn với Vinh Tuấn. Vinh Tuấn cũng không chấp nhận.
"Hiện tại không nhắc tới công việc. Tôi muốn tập trung xem trận bóng bởi vì trận bóng này rất quan trọng đối với tôi". Anh ấy nói với Brooks.
Sau khi nghe xong nguyên nhân của Vinh Tuấn "Trận bóng này rất quan trọng đối với tôi " thì Vinh Chân cảm thấy người anh trai sinh đôi của mình giống như mẹ nói "Lần này A Tuấn bị đeo gông rồi".
Vinh Tuấn từng trải qua mấy đoạn tình sử, vì vậy bình thường đã nhận được sự sự giáo dục cao thế nào để duy trì tình yêu nam nữ. Hẹn hò, cùng nhau ăn cơm. Cảm thấy bình thường khi vào tuần cùng nhau qua đêm, có phạm vi cuộc sống của riêng mỗi người. Một khi tình cảm phai nhạt thì chia tay trong êm thấm.
Trước đó Vinh Tuấn tán gẫn với Trình Điệp Qua rất trôi chảy dường như cũng bởi vì hành động kia của anh dường như bị cắt đứt. Ở đầu kia điện thoại Vinh Tuấn cảm thấy Trình Điệp Qua bị mất tập trung. Sau khi Trình Điệp Qua đáp lại rằng sẽ tới Old Trafford xem màn trình diễn của anh, sau đó lại vội vàng cúp điện thoại.
Vinh Tuấn cảm giác được dường như bạn gái của mình cũng bị sự mất tập trung của Trình Điệp Qua truyền nhiễm. Hôm nay không chỉ bỏ quên áo khoác trong quán rượu, mà trước đó không lâu lại còn lái xe tới sân huấn luyện của sân bóng. Tiếp đó lại bị bảo vệ trục xuất.
Loại mất tập trung này dường như vẫn còn đang quấn lấy người cô. Làm cho Vinh Tuấn cảm thấy vừa rồi mình giống như đang nói chuyện cùng với không khí.
"Nặc Nặc". Vinh Tuấn gọi một câu.
"Đang nghe này". Cô dịu dàng trả lời một câu. Tay ngoan ngoãn đặt lại trong tay anh.
Hóa ra là anh vẫn chưa phải nói chuyện với không khí. Khóe miệng Vinh Tuấn cong lên, tiếp tục: "Điệp Qua là trong số không nhiều bạn của anh cho dù xa cách mấy năm tụ tập lại cũng có thể tán gẫu thâu đêm cùng nhau".
"Ừ! Em biết rồi".
Do cái tên Trình Điệp Qua này làm liên tưởng tới chuyện ở sau cái người này. Sau đó Vinh Tuấn không thể không bổ sung thêm: "Cậu ấy lớn lên còn đẹp trai hơn anh một chút xíu".
Trên thực tế thì không chỉ là đẹp hơn một chút xíu. Lúc còn rất nhỏ Anni khiến Vinh Tuấn có ấn tượng tốt thích Trình Điệp Qua. Lúc lớn hơn một chút Lạc Nhi khiến Vinh Tuấn có thiện cảm cũng thích Trình Điệp Qua.
Tiếp sau đó, Vinh Tuấn đã đi tới Viena, Trình Điệp Qua đã tới London. Có cô gái nào khiến Vinh Tuấn có thiện cảm sẽ lần lượt thích Trình Điệp Qua hay không đã thể biết được.