Sợi Xích Vô Hình

Chương 10: Trò Chuyện Với Người Duy Nhất Trong Tim





Chiếc Audi PSQ8 của hắn hiên ngang lao về phía trước, mặc cho tiếng còi cảnh sát đang vang inh ỏi ở phía sau.

Tâm tình hắn bây giờ đang rất không tốt nên không muốn đôi co với đám cảnh sát này, nhìn qua kính chiếu hậu ở xe, hắn chửi thề một câu, sau đó đạp chân ga tăng tốc
“Con mẹ nó, phiền thật!!!”
Tiếng còi cảnh sát vẫn cố bám theo chiếc xe vượt quá tốc độ phía trước, nhưng dường như đám người cảnh sát chợt nhận ra chiếc xe không những không dừng lại mà ngày càng lúc càng chạy nhanh hơn khi nãy…
“Tử Thiên, cậu mau đến đường…giải quyết mấy tên cảnh sát này giúp tôi”
Tử Thiên đang ăn tối với Lâm Ảnh, thấy điện thoại báo số máy của hắn, anh còn tưởng là hắn xảy ra chuyện gì, liền lập tức bắt máy, không ngờ lại nhận được câu nhờ vả là giải quyết giúp hắn mấy tên cảnh sát.

Lửa máu trong lòng anh bỗng chốc tuông trào, anh quát lại hắn
“Đại ca à, cậu có biết là anh đang phá bầu không khí lãng mạn của vợ chồng nhà chúng tôi hay không hả.


Đây là lần thứ 3 trong tuần anh bị cảnh sát đuổi bắt vì tội chạy quá tốc độ quy định đấy.

Thư kí cậu chết ở xó cửa nhà ai rồi mà không gọi cậu ta.

Thật là điên đi mà”
“Tôi đã cử Lăng Triệt đi Tây Âu kí hợp đồng rồi.

Cậu có 5 phút để cắt đuôi đám cảnh sát đuổi theo xe tôi.

Biển số xe tôi là…”
Không đợi Tử Thiên kịp trả lời, hắn đã bá đạo ngắt máy.

Tử Thiên chỉ còn cách vừa ăn vừa khóc bấm vài dòng tin nhắn gửi cho cảnh sát trưởng của thành phố, miệng vẫn lẩm bẩm
“Vợ chồng tôi mắc nợ cậu hay sao mà mỗi khi ra ngoài ăn là lại bị cậu phá đám thế này.

Bữa tối lãng mạn của tôi…khóc không nên lời thật mà”
Hiệu suất làm việc của Tử Thiên quả nhiên rất tốt, chưa đầy 5 phút, mấy chiếc xe cảnh sát đuổi phía sau đã tắt còi báo động, tấp vào hai bên đường, quay xe trở về vị trí canh gác ban đầu… Hắn nhìn kính chiếu hậu, nhếch môi, tay vẫn nắm chặt vô lăng, chân vẫn đạp ga tăng tăng tốc về phía trước.
Chiếc Audi của hắn cuối cùng cũng dừng lại ở khu nghĩa trang ngoại ô thành phố.

Hắn trầm ngâm một lúc thật lâu rồi mới chịu mở cửa xe bước xuống.


Đưa tay đóng hai cúc áo đã bị hắn mở tung từ lúc chiều, nhanh chóng mặc chiếc áo vest vào, khi trang phục đã ổn hắn mới đưa tay với lấy bó hoa Xerochrysum bracteatum ở ghế bên cạnh một cách nâng niu.

Chân bước đi một cách quen thuộc đến ngôi mộ nằm hiu quạnh giữa lòng nghĩa trang.
Đứng trước ngôi mộ được đề tên “Châu Thanh Kha” này, hắn mới có đủ can đảm để cởi bỏ chiếc mặt nạ vô cảm thường, Nhìn di ảnh của cô gái cười tươi trên mộ, hắn nở nụ cười chua xót, xem lẫn sự ấm áp, giọng trầm ấm cất lời
“Thanh Kha, anh đến thăm em đây.

Anh còn mua cả hoa Xerochrysum bracteatum mà em thích nữa đây này.Anh còn nhớ là khi anh hỏi vì sao em thích nó? Em đã cười thật xinh trả lời anh ‘Dù có điều gì xảy ra đi nữa, hãy tin rằng tình yêu của chúng ta là bất diệt’.”
Vừa nói, hắn khẽ nhẹ nhàng đặt bó hoa bất tử trước bia mộ, ánh mắt có chút ươn ướt nhìn lấy hình ảnh cười một cách hồn nhiên của cô gái trước mặt, giọng hắn có chút nghẹn ngào
“Chẳng phải em nói tình yêu của chúng ta là bất diệt sao, thế tại sao em không dùng phần đời còn lại của em để cùng anh chứng minh cho cả thế giới này biết điều đó chứ hửm… Sao em nỡ bỏ anh đơn độc một mình ở thế giới này, ngày ngày không có em, em có biết là anh cô đơn đến mức nào hay không hả? Thanh Kha- em thật đáng trách mà.

Em có biết đau nhất là gì không?”
Giọng trầm xem khẽ sự đau khổ của hắn chậm rãi cất lời, đôi tay hắn vẫn không quên vuốt ve một cách nhẹ nhàng hình ảnh đã bắt đầu nhòa đi vì thời gian ở trên bia mộ, nước mắt hắn rơi, rơi thật rồi.

Có lẽ trên thế gian này, chỉ có Thanh Kha là đủ khả năng làm cho hắn khóc
“Đau nhất không phải là chia tay bằng lời cay độc, trách móc hay phũ phàng mà đau nhất là chúng ta vốn không hề nói chia tay, anh không nói lời chia tay, em cũng thế,chúng ta vốn chẳng ai nói với ai câu từ biệt nào nhưng cứ theo cách vô hình nào đó mãi chẳng thế gặp nhau được nữa.

Em cứ như thế mà bước ra khỏi thế giới của anh.

Đau nhất là khi anh đang đứng trước mặt em nhưng chẳng thể ôm em vào lòng, đau nhất là khi hai ta gặp mặt mà chỉ có một mình anh cười, một mình anh nói, một mình anh ôm nỗi đau mà khóc đến cạn nước mắt…Như vậy đau lắm, nó đến một cách nhẹ nhàng nên khó chấp nhận, vì khó chấp nhận nên cứ hoài vẫn vương…”
Ngửa mặt lên trời, cố ngăn những giọt nữa mắt, hắn cười cười một cách đau lòng
“Thanh Kha à, anh không khóc, chỉ là nước mắt tự rơi mà thôi… Từ Thánh Uy, người đàn ông mà em dốc lòng yêu ở quá khứ sắp trở thành một tên khốn trong mắt em và mọi người rồi.


Anh sắp kết hôn rồi…anh nói thật đấy…anh sắp kết hôn rồi…hai tuần nữa là anh và cô ấy sẽ tổ chức hôn lễ, giấy kết hôn anh cũng đã kí từ lâu rồi…Người đàn ông mà em yêu sắp trở thành chồng của cô gái khác rồi…Anh xin lỗi…anh xin lỗi đã không thể thực hiện được lời hứa sẽ yêu em suốt một đời người này…Anh yêu em, nhưng anh không đủ khả năng để yêu em mãi mãi…Bởi anh cần phải có trách nhiệm với trái tim của cô ấy… Một ngày nào đó…? Anh rồi cũng sẽ quên tên của em, quên cả ngày sinh nhật của em, quên cả ngày đầu tiên chúng ta đã gặp nhau như thế nào, quên cả việc chúng ta đã từng cùng nhau trải qua những vui buồn như thế nào… Xin lỗi em, anh thành thật xin lỗi em, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ bù đắp cho em, Từ Thánh Uy anh xin thề!!! kiếp này xem như anh nợ em, hẹn em ở một kiếp sau, anh nhất định sẽ cho em một mái ấm gia đình hạnh phúc, sẽ dành cả con tim này để yêu em, kiếp này anh xin phép làm người có lỗi khi anh đang cố mở cửa để người con gái khác cùng bước vào đây”
Hắn đau khổ đưa tay lên ngực trái của mình, giọng trầm trầm vang đọng trong nghĩa trang lạnh lẽo này
Reng…reng…reng
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, xé tan bầu không khí đau khổ của hắn… nhìn thấy số điện thoại, hắn cười nhếch mếp, bắt máy một cách lười biếng
“Mọi chuyện đã đúng ý ông rồi, ông còn gọi cho tôi làm gì nữa Từ lão gia”
“Chuyện giấy kết hôn hôm nay là như thế nào? Mày rốt cuộc đã làm những gì mà không cho ba mày biết rồi Từ Thánh Uy”
“Cần ông quản sao, ông đã quản tôi gần suốt 30 năm rồi còn chưa đủ hay sao? Ông nghĩ Từ Thánh Uy tôi đây vẫn còn là Từ Thánh Uy của 5 năm về trước hay sao, chẳng qua là do ông là ba tôi, tôi kính trọng ông, nếu không là tôi đã cho ông một phát đạn từ 5 năm về trước rồi.

Chuyện kết hôn với Cố Nải Di Nhược chẳng qua là do đây là di nguyện cuối cùng của ông nội trước khi mất, nếu không phải thì dù có 10 Từ lão gia như ông tôi không sẽ không nể mặt.

Ông định can thiệp gì vào cuộc sống tôi nữa, chẳng phải kết hôn với tiểu thư tập đoàn Vin đã đúng ý ông rồi hay sao?”
Tút..tút…tút…tút…
“alo…Từ Thánh Uy…mày còn đó không”
Hắn vẫn có thói quen bá đạo như thế, không đợi Từ lão gia kịp trả lời, hắn ở đầu dây bên kia đã tắt máy từ lâu.

Nghe được những lời vừa rồi, Từ lão gia chỉ biết lắc đầu, nhìn Từ phu nhân mà thở dài
“Chấp niệm của nó đối với chuyện quá khứ vẫn còn rất lớn, có lẽ trong lòng nó vẫn chưa từng nguôi ngoai, nếu không phải vì gia tộc chúng ta và gia tộc Cố Nải đã định sẵn hôn ước từ nhiều năm về trước thì hà cớ gì tôi lại ngăn cản nó với Châu Thanh Kha đến với nhau…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.