Sợi Xích Vô Hình

Chương 15: Love Is Short Forgetting Is So Long





Nhận được câu trả lời này, Tử Thiên chỉ biết im lặng không nói thêm điều gì.

suy ngẫm một hồi lâu, anh mới một lần nữa cất lời
“Anh không thấy như thế là quá bất công với Di Nhược hay sao? Câu chuyện tình dang dở của hai người lại để Di Nhược viết tiếp.

Đừng như thế Thánh Uy, hãy buông tha cho Di Nhược, cô ấy không có lỗi để phải chịu đựng như thế…làm như thế là bất công lắm.

Cậu đã từng nghĩ lúc trước cô ấy đã chống chọi, đã nỗ lực chiến đấu với cơn đau như thế nào hay chưa.

Những nỗ lực, những cố gắng của cô ấy cũng chỉ có một mục đích là được ‘sống’.

Châu Thanh Kha trước lúc mất đã may mắn cứu cô ấy một mạng, cũng xem như là ân nhân của cô ấy nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô ấy đánh đổi hạnh phúc của mình để trả cái ơn đó.

Cậu hãy để cô ấy ‘sống’ theo đúng nghĩa của nó.

Bi thương của cậu và Châu Thanh Kha hãy để nó kết thúc cùng với nỗi đau 5 năm trước đi, đừng kéo Di Nhược vào bi thương đấy nữa.


Di Nhược cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc như bao người ngoài kia.

Tôi tin chắc rằng Thanh Kha cũng không muốn nhìn thấy người mà cô ấy cứu sống lại có kết cục là sống không bằng chết đâu phải không?”
Kết thúc những lời vừa rồi, Tử Thiên từ tốn đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, sau đó xoay người bỏ đi.

Anh hi vọng những lời vừa rồi của anh sẽ thay đổi được sự mù quáng bấy lâu nay của hắn.

Anh đã từng chứng kiến chuyện bi thương của Châu Thanh Kha và Từ Thánh Uy rồi, bây giờ anh không muốn lại phải chứng kiến câu chuyện của Cố Nải Di Nhược và Từ Thánh Uy hắn lại rơi vào kết cuộc bi thương thêm lần nữa.

Cố Nải Di Nhược là bạn thân từ nhỏ của anh, hắn cũng là bạn thân, là người anh em cùng vào sinh ra tử với anh, với tư cách là một người bạn, anh không thể đưa mắt nhìn hai người bọn họ rơi vào đầm lầy như thế, anh phải ngăn cản cuộc tình này trước khi quá trễ.

Nhìn hắn rồi nhìn chính bản thân mình, anh lại cảm thấy mình thật may mắn biết bao, may mắn khi đã để anh gặp được Giang Lâm Ảnh, đã để anh có tư cách trở thành chồng của Lâm Ảnh, đã để anh thay gia đình cô ấy chăm sóc cô ấy suốt quãng đường còn lại của cuộc đời này…
Hắn đứng đó một hồi lâu, ngẫm nghĩ những điều mà Tử Thiên đã nói, không phải là hắn không tiếp nhận hay là cố chấp, mà là cái bóng tình yêu của hắn và Châu Thanh Kha quá lớn, quá dày đên nỗi không cách nào phá ra được.

Hắn chỉ cười đau khổ rồi tự nói chính bản thân mình
“Love is short, Forgetting is so long”
“Từ tổng, phu nhân đã thay lễ phục xong.

Phu nhân đang đợi người ở bên trong”
Theo tiếng gọi của nhân viên, hai tay hắn thả hờ vào hai bên túi quần âu, cất chân chầm chậm tiến về phía tấm rèm màu da đang ở phía tường bên trái…Cứ như thế, tiếng giày da bóng loáng của hắn không nhanh không chậm gõ nhẹ trên mặt sàn…
Một bước…một bước nữa…một bước nữa…tiếng giày gõ trên sàn vừa kết thúc thì cũng là lúc tấm rèm được kéo ra…mỹ nhân đang đang quay lưng nhìn vào gương, đang đứng trước mặt hắn là Cố Nải Di Nhược, người mà sẽ cùng hắn sống đến cuối đời.
Nhìn thấy hắn đứng im bất động như thế, Saint có phần hơi lo lắng, bất an nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cất giọng tiếng Anh hỏi hắn
“Từ tổng!! Bộ lễ phục này, ngài có hài lòng không”
Hắn không đáp, chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn vẫn không hề rời khỏi bộ váy cưới đang trên người cô, hắn bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Qua tấm gương lớn, Di Nhược nhìn thấy ảnh hắn phản chiếu trong gương, nhìn được hắn đang nở nụ cười rất ngọt ngào, có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ lúc quen biết hắn đến giờ, lần đầu cô thấy hắn cười như thế.

Nụ cười của hắn rất đẹp nhưng lại khiến người nhìn cảm giác như ngọt ngào và đau khổ đan xen lẫn nhau, nụ cười này của hắn làm lồng ngực cô bất giác nhói lên một cách khó tả.

Cũng qua lớp kính đó, cô cảm nhận từ đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của hắn như đang cất chứa một nỗi tâm tư gì đó, trông rất nặng lòng.
“Phu nhân, người có hài lòng với bộ lễ phục này không”
Saint một lần nữa muốn nghe đáp án chính xác từ chính miệng cô nói
Hình như cô đang chú tâm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn nên có phần hơi lơ đễn, không chú tâm đến những gì mà Saint hỏi.


Nhìn thấy cô cứ đứng đờ người ra như thế mà không trả lời, Saint lại kiên trì một lần nữa lặp lại câu hỏi
“Phu nhân, người có hài lòng với bộ lễ phục này không?”
Lần này vẫn không thấy cô trả lời, vợ Saint bất đắc dĩ lay lay nhẹ cánh tay của cô
“Phu nhân…phu nhân…phu nhân…”
Lúc này cô mới hoàn hồn, khôi phục lại dáng vẻ nhây nhây hằng ngày, hỏi
“Hả…hả…cái gì…cô gọi tôi cái gì thế?”
Nhìn hành động có phần hốt hoảng này của cô, vợ của Saint cười tươi đến híp mắt, nhìn cô từ tốn đáp
“Saint – chồng tôi hỏi cô có vừa lòng với bộ lễ phục này không?”
Nghe được câu hỏi này, Di Nhược cô không cần suy nghĩ mà trả lời
“Tất nhiên là phải hài lòng rồi, bộ lễ phục tốn bao nhiêu tiền như thế cơ mà.”
Chốt to câu nói này, cô lại lí nhí nói nhỏ đủ một mình cô nghe
“Tôi mà dám nói không hài lòng xem anh ta có đá tôi một cước bay ra khỏi đây hay không.

Mấy nhiêu tỷ tiền của anh ta, của cho tôi nào dám chê.

Chê quá đà có khi anh ta lại nả tôi một phát đạn chết không kịp trăn trối luôn thì lại toi.

Người của giới mafia tôi nào dám chọc ghẹo”
Nói lí nhí vậy thôi, nhưng đúng thật là cô rất vừa lòng với bộ váy cưới rẽ đuôi cá này.

Nó như là được định sẵn là dành riêng cho cô mà không phải ai khác vậy.

Phần trên váy cưới được thiết kế trễ vai, thiết kế không quá hở, khiêu gợi nhưng cũng đủ để mang đến một sự quyến rũ cùng với sự khéo léo khoe bờ vai trần lấp ló và chiếc cổ cao gầy của cô.

Phần cánh tay được mai bằng vải ren loại cao cấp, siêu mỏng mịn.Bên cạnh đó, Saint cũng đã tinh tế đính lên hai bên tay vài viên kim cương nhỏ không quá phô trương khiến bộ váy có phần sexy quyến rũ nhưng vẫn giữ nét sang trọng, đứng đắng.

Phần thân váy và phần gần đuôi cá ôm sát 3 vòng đầy đặn nhưng lại xòe rộng ở dưới chân đã góp phần tôn lên đường dáng cơ thể hoàn hảo của cô.

Phần ngực và phần eo phía trước váy cũng đã được Saint lồng ghép một cách khéo léo những viên kim cương nhỏ để tạo điểm nhấn cũng như tạo ánh phản quang khi có ánh sáng chiếu vào, phần đuôi váy phía sau cũng được Saint cùng vợ anh dùng một khoảng thời gian khá dài để tìm ra những viên ngọc trai trắng sáng bóng, có kích thước gần như bằng nhau để đính kết một cách ngẫu hứng ở phần đuôi váy tạo phần sang trọng cho tổng thể bộ váy…
Nhìn thấy cô đang cười vui vẻ như thế, hắn lại càng cảm thấy khổ tâm.


Bộ váy hắn dành trọn tâm can để thiết kế ra, ngày ngày đến kiểm tra, ngày ngày đến yêu cầu Saint may theo đúng tiêu chuẩn của hắn.

Ngày ngày hắn mong chủ nhân của chiếc váy này sẽ mặc nó nhưng kết quả lại khiến hắn cười ra nước mắt, chủ nhân của chiếc váy này lại nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hắn cứ ngỡ là Châu Thanh Kha nhưng người hiện tại bây giờ là ai? Lại là Cố Nải Di Nhược…
“Từ tổng, váy cưới đã có, khi nào chúng ta sẽ tiến hành chụp ảnh cưới” Thẩm Yên-vợ của Saint lên tiếng
“Hai ngày nữa” Hắn vẫn đang bỏ tay vào túi, giọng trầm nam tính khiêm tốn nói
“Từ tổng.

Ngài muốn chọn địa điểm ở đâu?”
Im lặng một hồi lâu, giọng trầm của hắn lại một lần nữa cất lên
“Paris-Pháp”
“Vâng thưa ngài” Thẩm Yên chuyên nghiệp đáp ứng yêu cầu hắn.
Thẩm Yên cô vừa gật đầu đồng ý thì phía sau đã có một cô gái hùm hổ nhấc chân, nâng váy một cách khổ sở đi lại
“Không Paris gì hết, tôi bị say máy bay nên không đi đâu.

Anh có muốn đi chụp sống ảo thì cứ mà đi một mình đi.

Theo thẩm mỹ 20 năm của tôi váy trắng đắt tiền này chụp với nền đen là hợp lí nhất, không những tiết khiệm thời gian, tiền bạc mà còn tiết kiệm cả công sức nữa.

Từ Thánh Uy nhanh, anh mau thay đồ rồi vô chụp lẹ với tôi một bức đi.

Sắp trễ giờ hẹn chiều nay của tôi rồi…Nhanh …Nhanh”
Nghe ý kiến này của cô, Thẩm Yên có vẻ hơi khó xử, nhìn hắn
“Từ tổng…?”
“Làm theo ý cô ấy”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.