Sợi Xích Vô Hình

Chương 3: Con Thỏ Trắng Mặc Long Bào Của Hổ





Hắn dường như không quan tâm đến lời cô nói, đôi chân thon dài của hắn chầm chậm tiến lại gần cô, ánh mắt sâu không thấy đáy của hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt bé nhỏ của cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi, bất giắc lùi về sau mấy bước
“Này, anh làm cái gì thế? Tôi…Tôi…tôi nói cho anh biết tôi là em gái của bạn anh, anh tốt nhất nên biết điều một chút.”
“Chẳng phải cô nói sẽ cho tôi một bài học sao? Tôi rất mong chờ xem là bài học đó là gì?”
Hắn nhếch môi khiêu khích, nhưng từng bước chân vẫn không quên tiến thẳng về phía cô.
Thấy hành động này của hắn.

Hai tay cô nắm chặt balo, ánh mắt kiên định pha lẫn chút ướt ướt của nước mắt vẫn chăm chăm nhìn thẳng vào mắt hắn không chịu khuất phục, đôi chân vô thức thụt lùi về phía sau.
Cứ như thế, hắn tiến một bước, cô lại lùi một bước cho đến khi cả cơ thể cô va trúng bức từng phía sau lưng, không thể lui được nữa, hắn mới dừng lại hai tay bỏ hờ vào túi quần âu.
“Tôi nói cho anh biết Cố Nải Di Nhược tôi từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, nên một tên tiểu tốt Từ Thánh Uy anh chẳng làm gì được tôi đâu?”

Thấy cô buông lời đe dọa như thế, hắn không những không sợ hãi mà còn buông lời châm chọc, giọng nói phút chốc khiến người nghe lạnh cả sống lưng kèm theo ý cười
“Vậy sao?”
“Đúng thế!?? Anh tốt nhất nên tránh xa tôi một chút.

Cố Nải Di Nhược tôi sinh ra đã được định sẵn là con dâu nhà họ Từ…anh…anh…anh mà làm loạn gì đó với tôi, tôi sẽ méc với Đại thiếu gia của gia tộc họ Từ là anh chết chắc…Anh chưa nghe nói là đại thiếu gia nhà họ Từ là ông trùm ngầm của giới mafia hay sao? Tôi nói cho anh biết…chồng…chồng…chồng tương lai đó của tôi rất là lợi hại đó nha.

Tôi tương lai là bà trùm mafia đó…anh đứng lại đó, anh mà tiến tới là tôi sẽ kêu chồng tương lai của tôi biến cái tập đoàn của anh thành bãi rác bây giờ…Anh có tin không hả?? Cố Nải Di Nhược tôi nói được làm được đó”
Cô cứ ngỡ sau khi hắn nghe được những lời đe dọa này sẽ lập tức sợ hãi và lùi về sau, nhưng tình hình dường như không giống với những gì cô suy đoán.

Hắn thô bạo ép cô vào tường, cúi thấp người đáp lại lời với cô, hơi thở bạc hà nam tính của hắn phà thẳng vào mặt cô, nói với ý cười
“Từ Thánh Uy tôi rất muốn biết là hắn có thật lợi hại đến nỗi đánh sập cái tập đoàn của tôi hay không.

Thật đáng mong chờ!!! Nếu cô đủ bản lĩnh hãy thử gọi chồng tương lai của cô ra đây đi nào.?”
“Anh…anh…anh không sợ hay sao? Tôi nói cho anh biết ông chú đó…à không anh chồng của tôi sẽ không tha cho anh đâu, mau tránh ra….”
Dứt lời cô nhanh chân cúi thấp người để thoát khỏi vòng vây của hắn, nhanh chóng chạy đến cửa
“Từ Thánh Uy, nếu anh có bản lĩnh bây giờ hãy lại đây bắt tôi đi, plè….”
Không đợi hắn trả lời, cô vội vàng mở cửa, sau đó nhanh chóng bấm thang máy và vụt chạy với tốc độ nhanh nhất ra khỏi tập đoàn.

Thấy cô như thế, hắn lắc đầu, nhếch môi mở nụ cười như có như không
“Hóa ra là con thỏ trắng mặc long bào của con hổ”

….Bên ngoài tập đoàn….
“Cmn, Cố Nải Di Nhược mày trước giờ chưa từng sợ bất cứ ai, sao bây giờ lại sợ tên Từ Thánh Uy đến thế này hửm.

Hắn có ăn thịt mày đâu, chẳng phải lúc nãy mày hung dữ như con cọp cái lắm sao Di Nhược…Mới bị hắn dọa có mấy câu mà lại chạy thụt mạng thế này…Aisss...Nhục quá đi mất…huhuhuhuu...Danh dự và độ ngầu lòi của Di Nhược tôi đã dày công xây dựng tận 20 năm trời bây giờ lại vì một cái tên họ Từ đó mà sụp đổ tan tành…”
Trong lúc này, ở phòng Tổng giám đốc Vin
Reng…reng…reng….
“Alo…Từ Thánh Uy, con hãy nói thật cho mẹ biết là con đã đồng ý hôn sự đó rồi sao? Mẹ vừa nghe ba con nói là tối nay chúng ta sẽ đến nhà Cố Nải dùng bữa, cũng xem như là buổi xem mắt.

Thánh Uy con hãy mau nói cho mẹ là chuyện đó do con tự nguyện phải không?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu như suy ngẫm điều gì, sau một lúc, giọng trầm ấm xen lẫn chút bất lực của hắn đáp lại
“Từ Thánh Uy tôi có quyền lựa chọn hay sao?”
Nghe hắn nói như thế, bà cũng bất lực mà rơi nước mắt.

Lòng của một người mẹ như bà cố tự hỏi bản thân là Từ Thánh Uy của 10 năm trước đâu rồi, sao bà lại cảm thấy con trai của bà ngày càng mặc số phận như thế, cam chịu chấp nhận như thế? Cố ngăn giọt nước mắt đau lòng, bà nhẹ nhàng đáp lại đầu dây bên kia
“Một Từ Thánh Uy, một vị Từ Tổng quyết đoán, một ông trùm ngầm của giới mafia ngang tàn, không bao giờ phó mặc số phận cho trời của trước đây đâu rồi?”
“Đã chết cùng Châu Thanh Kha vào 5 năm trước rồi”
Hắn thuận miệng đáp một cách nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe cảm thấy chua xót
Thấy hắn buông bỏ như thế, bà chỉ biết thở dài bất lực
“Mẹ biết, trong lòng con chỉ có mỗi Châu Thanh Kha.


Con với Thanh Kha là thanh mai trúc mã từ bé đến lớn, con bé cũng là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của con, nhưng con bé cũng đã mất rồi, nếu nó mà thấy con buông bỏ bản thân như thế, nó sẽ đau lòng biết mấy.

Một mình con đau là đủ rồi, hà cớ gì phải làm liên lụy đến vị tiểu thư nhà Cố Nải chứ.

Con không yêu, không thương và không thể cho người ta một mái ấm của gia đình hạnh phúc thì tốt nhất là đừng nên gieo rắc cũng như vấy bẩn trái tim người ta.

Như thế là tội lỗi lắm đấy con trai.”
Nghe những lời khuyên ngăn này của mẹ hắn, bất giác hắn nở nụ cười khinh bỉ
“Nếu không phải bà vào 10 năm trước đòi tự vẫn năm lần bảy lược chứ nhất quyết không để Thanh Kha bước chân vào gia tộc họ Từ thì làm sao xảy ra câu chuyện của ngày hôm nay.”
“Mẹ xin lỗi…xin lỗi…”
Bà khóc nấc trong tiếng nghẹn.

Lúc đó chẳng qua là vì muốn tốt cho hắn, bà muốn hắn chuyên tâm tiếp quản tập đoàn đang trong lúc khủng hoảng nên mới đành như thế, nhưng không ngờ mà đã vô tình chặn đứt đường hạnh phúc của con trai mình, để hắn hận bà suốt 10 năm trời
“Xin lỗi thì Châu Thanh Kha có tỉnh lại không? Xin lỗi thì mọi chuyện sẽ quay về như cũ được hay sao?”
Không đợi bà đáp lại, hắn đã vội ngắt máy, gương mặt đau khổ lúc này cũng đã nhanh chóng trở về trạng thái lạnh lùng, không cảm xúc như hằng ngày, sau đó ung dung cất chân ra khỏi tập đoàn Vin, quay về BK để lại đầu dây bên này, bà khóc trong ân hận và tội lỗi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.