Hội trưởng Hiệp sĩ, Park Jongsu, được chào đón bởi những tin tức không mấy vui vẻ khi anh ta quay về văn phòng Bang hội.
“Đại ca, các nhân viên hiệp hội nói rằng họ khó có thể cấp giấy phép cho chúng ta đột kích cánh Cổng mới mở ra ngày hôm qua”.
“Gì cơ?”
Phó chủ tịch, Jeong Yoontae, nhanh chóng giải thích:
“À thì, họ nói rằng sóng thuật tỏa ra từ cánh Cổng rất lớn”.
“Ý họ là, cánh cổng đó thuộc hạng S?”
“Không, đó vẫn là một cổng hạng A, nhưng họ nói rằng những số liệu đo đạc trên thiết bị đã gần vượt ngưỡng hạng A rồi”.
“Khốn nạn thật!”.
Nếu đó là một Cổng hạng S, Park Jongsu sẽ từ bỏ nó mà không cần nghĩ ngợi gì.Rốt cuộc, Hội Hiệp sĩ hiện không có Thợ săn hạng S nào. Họ không thể tự mình đóng Cổng hạng S.
Nếu một cánh cổng như thế xuất hiện, họ chỉ cần kêu gọi những Thợ săn giỏi nhất Hàn Quốc để cùng nhau xử lý nó.
Khốn nỗi, các thiết bị đo ma lực đã xác định rằng đó là Cổng hạng A, điều này đã đặt Bang hội vào một tình thế khó xử.
Là một trong năm Bang hội hàng đầu ở Hàn Quốc, Hội Hiệp sĩ sẽ bị nhạo báng không thương tiếc nếu họ không đủ nhân lực để đóng một Cổng hạng A. Điều này sẽ là một cú đấm mạnh, giáng vào danh tiếng vốn đã lung lay của họ.
“Vậy thì, đại ca, chúng ta sẽ làm gì bây giờ?”
“Tôi chưa nghĩ ra…”
“Nếu chúng ta từ bỏ cánh Cổng này, tên khốn Ma Dongwook sẽ cướp lấy cơ hội này ngay lập tức”
Địa bàn của hội Ma Dongwook nằm ở khu vực phía Nam. Khi nghe tên của họ, Park Jongsu trợn mắt.
“Làm sao chúng ta có thể giao một cánh cổng thuộc địa bàn mình, cho một tên khốn như lão Ma Dongwook?”
“… Em chỉ nói về nguy cơ có thể xảy ra thôi,đại ca”.
“Đừng có điên. Thà tôi tự móc mắt mình bằng một cái thìa rỉ sét, còn hơn là nhìn cảnh tượng đó xảy ra”.
“Vậy anh nghĩ rằng chúng ta nên tiến vào Cổng ư?”
Cơn thịnh nộ của Park Jongsu, vốn đang bùng nổ, đã lập tức lắng xuống. Anh lặng lẽ mím môi vì thất vọng.
Đây là lúc anh phải cẩn trọng. Bây giờ, quyết định của anh ấy sẽ ảnh hưởng đến không chỉ bản thân anh ta mà còn quyết định sinh mạng của cả đội đột kích.
Dù có tức giận đến mức nào, anh cũng không thể bất cẩn ở đây. Park Jongsu nhíu mày và xoa xoa thái dương vì quá nhức đầu…
‘Những Thợ săn hạng A của chúng ta không hề thua kém những thành viên của các Bang hội lớn khác’.
Nếu chỉ nhìn vào chất lượng và số lượng của Thợ săn hạng A, Hội Hiệp sĩ có thể dễ dàng sánh ngang với Bang hội số một Hàn Quốc, Hội thợ săn. Vấn đề là họ thiếu một con át chủ bài: Thợ săn hạng S. Sự thiếu hụt đó có thể kéo Hội Hiệp sĩ xuống và đá văng họ ra khỏi Top 5 Bang hội hạng hàng đầu Hàn Quốc.
Vốn dĩ, những thành viên tinh nhuệ của Hiệp sĩ có khả năng chinh phục một Cổng hạng A hạng trung bình.. Nhưng nếu Cánh cổng kia có cấp độ gần với hạng S, thì họ sẽ phải gánh chịu những rủi ro không nhỏ trong quá trình đột kích.
Giống như Park Jongsu, Hiệp hội đã nhận thức rõ về sự thật này, nên họ đã do dự không cấp phép cho Hội Hiệp sĩ tiến vào Cổng.
‘…’
Nhìn Hội trưởng đứng thất thần một lúc, Hội phó quyết định nói thêm một chi tiết tọng yếu:
“Đại ca, nếu thứ này biến thành Xích Môn, chúng ta sẽ chết hết”.
“Ừ, chắc vậy…”
Việc nó là Cổng hạng A cấp cao nhất đã gây ra không ít rắc rối. Vậy nếu nó biến thành cổng đỏ – Xích Môn thì sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy run sợ rồi. Kể cả họ được thần may mắn bảo hộ, thì cứ hai người mới có một người may mắn thoát khỏi cồng. Nhưng nhiều khả năng sẽ không có ai quay trở lại.Một thất bại hoàn toàn.
“Ur… Chỉ có hai lựa chọn… Và sự lựa chọn hợp lý nhất là chúng ta sẽ từ bỏ nó”.
Nhưng ngay khi tin tức về chuyện Hội Hiệp sĩ từ bỏ Cổng hạng A được lan truyền, cũng là lúc Bang hội này xuống dốc. Họ đã không có bất kỳ Thợ săn hạng S nào. Sau chuyện này, họ sẽ còn tuyển được ai nữa? Làm gì có Thợ săn mạnh mẽ nào lại muốn tham gia vào một Bang hội yếu đuối, không thể đóng nổi Cổng hạng A?
“Đại ca, sao chúng ta không hợp tác với một trong số các Bang hội khác để xử lý rắc rối này?”
Park Jongsu lắc đầu.
“Những Bang hội mạnh sẽ muốn tự mình giải quyết nó. Tội gì họ phải hợp tác cho mất công. Thế nên làm gì có ai chịu giúp chúng ta?”
Ngoài Hội Hiệp sĩ, mọi Bang hội còn lại trong Top 5 đều đủ sức tự mình dọn sạch Cổng hạng A. Dù có Hội nào chịu giúp đỡ họ, đây cũng sẽ là một vết nhơ khủng khiếp.
“Chúng ta cũng không thể chạy khắp đất nước này và la hét cầu xin ai đó giúp chúng ta dọn rác…”
Hai người đàn ông nhăn nhó vì lo lắng.
“Nếu không phải là một Bang hội, mà là một cá nhân thì sao?”
Cả hai giật mình, quay đầu lại để xem giọng nói phát ra từ đâu.
Đó là Jeong Yerim, Trị liệu sư thuộc nhóm đột kích chính của họ. Trong bất kỳ Bang hội nào, ý kiến của Trị liệu sư luôn được đánh giá cao.
Đặc biệt nếu đó là một người hạng A lành nghề.
Tuy nhiên, số phận của Hội Hiệp sĩ đang vắt vẻo trên quyết định này. Park Jongsu buộc phải suy nghĩ thấu đáo, và không thể bị thuyết phục chỉ vì lời nói của nữ Trị liệu sư.
“Chúng tôi đang nói về một cánh cổng chết tiệt gần đạt ngưỡng hạng S đó. Làm gì có ai đủ sức…”
Anh ta dừng lại.
‘Ah!’
Có một người như vậy. Một người đơn độ đã tàn sát – không chỉ những con thú ma thuật hạng A, mà còn xếp hạng S!
Không thể kiềm chế sự phấn khích của mình, Park Jungsu bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Nếu Thợ săn Sung Jinwoo chịu giúp chúng ta …”
Người đàn ông đã tự mình đánh bại một con ma thú khủng khiếp mà toàn bộ các thợ săn hạng S khác thậm chí không thể chạm vào. Nếu Jinwoo hợp tác với họ, về cơ bản, đội đột kích sẽ dược an toàn. Họ sẽ tránh được sự xấu hổ khi cần sự giúp đỡ của ột Hội khác để đóng Cổng hạng A,
‘Chà chà, điều này thậm chí còn có thể cải thiện hình ảnh của chúng ta…”.
Họ có thể tự hào rằng Hiệp sĩ là Hội đầu tiên hợp tác với Thợ săn mạnh nhất trong cả nước. Bảo vệ sinh mạng của đội đột kích, nâng cao vị thế của toàn Bang hội. Một mũi tên trúng hai con chim!
Phấn khởi, Park Jongsu ngay lập tức tính toán các bước tiếp theo.
“Mấy ngày nay Thợ săn Sung Jinwoo đã làm gì?”
Cả Jeong Yerim và Jeong Yoontae đều lắc đầu. Hội phó lên tiếng:
“Nghe nói gần đây anh ấy đã dọn dẹp một Cánh cổng bất ngờ xuất hiện giữa đường. Sau đó thì không có tin tức gì khác”.
Nhớ lại chuyện thấy Sung Jinwoo trên bản tin, Jeong Yoontae rút điện thoại ra,
‘Tôi có nên gọi điện cho Thợ săn Sung Jinwoo không, Hội trưởng?”
“Thôi, dẹp cái đặt điện thoại của cô đi”.
“Hội trưởng?”
“Cô nghĩ rằng một vấn đề quan trọng như thế này, lại được thảo luận qua một cuộc điện thoại? Tôi nghĩ rằng cách tốt nhất là tới tận nơi, chìa tay ra xin được bắt tay với anh ta, và nói xin chào…”
“Ah há!”
Thấy Jeong Yoontae đồng tình, Park Jongsu tuyên bố với một nụ cười:
“Ổn rồi. Để giải quyết vụ này, chúng ta sẽ đến thủ đô”.
—-
Đêm đó.
Cha Haein lăn lộn trên giường, vò đầu bứt tai.
‘Mình nói gì vậy? MÌNH ĐÃ NÓI CÁI QUÁI GÌ VẬY??!’
Đó thực sự là một lời thú nhận! Cô kéo chăn lên qua đầu và giậm chân thình thịch vì xấu hồ vả bối rối. Cô dừng lại khi đột nhiên nhớ ra một điều khác từ cuộc trò chuyện đó.
“Sau đó….”
Câu trả lời của Sung Jinwoo nghĩa là gì?
“Nếu thề thì đâu cần gia nhập Bang hội của anh? Có nhiều cách khác mà?”
Cô đã vội vã rời đi, lấy cớ rằng cô cần thời gian để suy nghĩ thêm. Nhưng bây giờ, mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó, cô không thể ngừng co rúm lại., che giấu khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng.
Tất nhiên mọi chuyện bắt đầu từ lúc cô gần như đối mặt với Tử thần. Khi cô bắt gặp ánh mắt giận dữ của Vua kiến, cô cảm thấy như mình không thể tránh khỏi cái chết.
Toàn thân cô bị tê liệt bởi sát khí khủng bố (NOTE: Haki bá vương:D).
Trong khoảnh khắc đó, cô đã sẵn sàng cho số phận trở thành con mồi. Cô nhắm mắt lại khi móng vuốt của Vua kiến ập đến từ hai phía. Nhưng đột nhiên, cô cảm thấy một sự hiện diện ấm áp đằng sau cô, và trước khi cô nhận ra, một mùi hương quen thuộc đã kéo cô vào một vòng tay.
“Ah…”
Với đôi mắt mở he hé, Cha Haein liếc nhìn phía sau cô và thấy Jinwoo. Anh ta đang nắm lấy móng vuốt của chiên binh Bóng tối, trừng mắt nhìn con kiến với ánh mắt phẫn nộ. Đứng ở đó, bị kẹt giữa sự nhân cách hóa của sự sống và cái chết, trái tim cô cảm thấy như sắp nổ tung.
Và sau đó…
“… Em thích anh, phải không?”
Ăn gian! Đưa ra một câu hỏi như thế, trong một tình cảnh như thế, rõ ràng là ăn giannnnnn!
‘Ý mình là…’
Cha Haein lắc đầu dữ dội. Dù được hỏi một câu như thế, nhưng đáng lẽ, cô không nên trả lời thật thà như vậy chứ!
‘Anh ấy sẽ nghĩ mình là một người kỳ quặc, hic’.
Khổ nỗi, đôi môi cô đã tự di chuyển. Có lẽ đó đơn giản là vì tâm trí cô thoải mái hơn khi ở gần Thợ săn Sung Jinwoo; cô ấy đã hành động khác hẳn thói quen thường ngày. Cha Haein rũ bỏ sự phòng vệ thông thường và hành xử theo bản năng của chính mình.
‘Được là chính mình?’
Một cảm giác kỳ lạ đã tách cô ra khỏi ký ức. Câu nói đó đột nhiên nghe rất quen. Cô ấy đã nghe nó ở đâu trước đây? Thỉnh thoảng, với một chút gián đoạn, một ký ức bị lãng quên trong quá khứ lóe lên trong tâm trí cô.
“…Nói với anh ta.”
Cha Haein ngồi bật dậy trên giường.
‘…!’
Ký ức về một điều gì đó đã xảy ra gần đây, nhưng giống như một giấc mơ ban ngày, ký ức của cô đã bị can thiệp một cách thô lỗ, khiến những hồi ức kia chôn sâu vào một góc của tâm trí cô.
“… Nói với anh ấy là, phải…”
‘Mình…’
Cha Haein cố gắng nhớ a ai là chủ nhân của giọng nói. Giống như một màn sương mù tan đi, hình bóng mờ nhạt trong trí nhớ của cô dần dần tụ lại.
“Hãy nói với anh ấy rằng, anh ấy phải cẩn thận …”
‘… Mình đã gặp Thợ săn Min Byungku!’
Khi cô bất tỉnh và bình yên trôi vào vực sâu của một giấc ngủ vĩnh hằng, đã có một người nắm lấy cổ tay cô. Chính là Thợ sănMin Byungku.
Cảm giác bị gián đoạn từ hư vô chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc. Cô nhớ ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào Min Byungku trong sự bối rối. Người trị liệu sư mặc một bộ áo giáp màu đen, chỉ lộ khuôn mặt. So với vẻ vui tính thông thường, khuôn mặt anh ta lúc này đượm vẻ ảm đạm. Khi ký ức trở nên rõ ràng hơn, Cha Haein đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Thợ săn Min Byungku đã nói như muốn kìm nén những giọt nước mắt,
“Nói với Thợ săn Sung Jinwoo…”
“Nói với Thợ săn Sung Jinwoo ư?”
“Hãy nói với anh ấy rằng, anh ấy phải cẩn thận với sức mạnh của mình”.
—
Sau khi tắm xong, Jinwoo đứng trước gương phòng tắm.
’Hmm’
Chắc chắn là anh ta không xấu xí lắm. Tuy nhiên, thật bất ngờ khi một cô gái xinh đẹp như Cha Haein lại quan tâm đến anh ta. Đến nỗi cô ấy đã cố gắng làm mọi thứ để được gia nhập Hội của anh.
‘Tất cả là vì mình sao?’
Jinwoo tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương. Một nụ cười nở trên mặt anh.
Tất nhiên, Jinwoo sẽ không trở thành một kẻ tự luyến (tự yêu bản thân mình) chỉ sau một đêm. Thực sự chỉ có một thứ anh tự tin: cơ thể anh. Nhờ các nhiệm vụ hàng ngày, cơ bắp của anh đã trở nên khá rõ ràng. Và như một lợi ích bổ sung từ Hệ thống, anh ấy cũng phát triển cả chiều cao. Đối với khuôn mặt đẹp trai của Jinwoo, nếu bỏ qua ánh mắt đáng sợ của anh ta, thì đó có phải là một khuôn mặt bình thường như mọi người không?
‘Chờ đã.’
Mắt Jinwoo nheo lại. Anh cúi xuống để nhìn kỹ hơn vào hình ảnh phản chiếu của khuôn mặt mình. Jinwoo và cái bóng trong gương nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu.
Hmm.
Có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt Jinwoo, khi ánh mắt anh quét qua nhiều phần trên khuôn mặt. Đúng như nghi ngờ, khi nhìn kỹ hơn, có thể thấy rõ nhiều thứ đã thay đổi trong vài tháng qua. Nếu chỉ nhìn qua thì không thể nhận ra sự khác biệt, nhưng khi nhìn kỹ, anh nhận ra rằng mọi vết sẹo nhỏ, vết hằn, nốt ruồi và bất kỳ khuyết điểm nào khác đã hoàn toàn biến mất, khiến làn da anh trở nên hoàn hảo.
Có lẽ là một hiệu ứng của buff Kháng hiệu ứng bất thường?
Một trong những buff mà anh ta nhận được khi trở thành Người chơi đã chữa lành mọi vết thương trên cơ thể. Nó đủ mạnh để tái tạo chân của Jinwoo – vốn đã bị phá hủy bởi bức tượng trong Hầm ngục đôi. Điều này cũng đủ để những Trị liệu sư thông thường phải ghen tỵ. Nhưng đó không phải là tất cả…
‘… Nhìn kiểu gì đi nữa, mình trông cũng trẻ hơn’.
Jinwoo đang khoảng 25 tuổi, nhưng khuôn mặttrong gương lại là của một sinh viên tốt nghiệp đại học. Anh ta đã trở nên trẻ hơn ít nhất hai đến ba tuổi. Thật đáng ngạc nhiên, nhưng không hoàn toàn bất ngờ. Jinwoo biết rằng với một lượng ma thuật vừa đủ, một số kẻ thức tỉnh có thể làm chậm sự lão hóa của họ. Có phải đó là những gì đã xảy ra với anh ta?
Jinwoo đột nhiên nhận ra rằng anh ấy đã nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu bán khỏa thân của chính mình trong vài phút. Nhận ra điều đó, anh nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi phòng tắm.
Cùng lúc đó, em gái anh ra khỏi phòng. hai anh em gặp nhau trong phòng khách. Với một nụ cười, Jinwoo gọi Jinah.
“Này, em gái”
“Hmm?”
“Nếu phải nhận xét thì, em thấy oppa của em trông thế nào?”
“Ý anh là gì?”
“Như kiểu, một người đàn ông đẹp trai chẳng hạn”.
“Huh?”
Jinah nhăn mặt.
“Sự tự tin này đến từ đâu? Anh trông giống như oppa thúi của em thôi”.
“Hah, anh hiểu rồi. Cảm ơn.”
Với một nụ cười, Jinwoo véo má Jinah. Đúng như dự đoán, cô bé đã đáp lại bằng cách đá anh trai mình. Và cũng giống như lần trước, người nhảy quanh phòng hú lên đau đớn là Jinah.
“Em quên mất oppa của mình là ai à? Làm sao em có thể học hành với một bộ não đãng trí như vậy?”
“Anh nói gì?!”
Vừa bĩu môi, Jinah vừalườm Jinwoo.
“Anh có biết em đứng đầu lớp trong các kỳ thi thử không?”
Jinwoo cười khúc khích trước phản ứng của em gái anh. Đây là một trong những điều tốt đẹp chỉ có ở gia đình. Cho dù anh có thay đổi bao nhiêu, anh luôn có thể tin tưởng rằng họ vẫn sẽ đối xử với anh như vậy. Anh bắt đầu lau khô tóc bằng khăn và đi về phía phòng mình.
“Được rồi, học hành chăm chỉ đi!”
“Anh cũng làm việc chăm chỉ đi.”
Khi đến cửa, Jinwoo nghĩ ra một cái gì đó và quay lại,
“Nhân tiện, anh đã nghĩ đến việc thành lập một Hội”.
“Oh!”
Đôi mắt Jinahh lấp lánh đầy phấn khích.
“Vì vậy, mọi người sẽ bắt đầu gọi anh là Chủ hội?”
“Nếu mọi thứ trở nên tốt đẹp.”
“Anh sẽ đặt tên cho nó là gì?”
“Thật lòng mà nói, đây là vấn đề anh đang muốn hỏi ý em…”
“Oppa? Nó là gì, nó là gì?”
Nhìn em gái nhảy lên nhảy xuống với vẻ háo hức, Jinwoo ngập ngừng hỏi: