Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 251-2: Thói quen hằng ngày Round III (5)



Câu chuyện bên lề 8. 

Ding Dong, Ding Dong….

Từ những đứa trẻ mầm non, những đứa trẻ cảm thấy vòng tay của mẹ thoải mái hơn so với đến lớp học, cho đến những giáo viên, những người dẫn dắt những đứa trẻ trên con đường trưởng thành, và đến những người gần như sắp nghỉ hưu, những người sắp nhận được lương hưu trí …

Tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học, thứ có khả năng tái tạo năng lượng cho khá nhiều người nghe thấy nó, vang lên khắp nơi trong trường.

Hầu hết những đứa trẻ trong lớp hình thành những biểu hiện tươi rói như hoa ban mai và vui mừng như cờ hó vẫy đuôi khi gặp người quen:v. Trong khi đó, Jinwoo, ngồi giữa chúng, mang khuôn mặt vô tư khi anh chào đón tiếng chuông kết thúc buổi học.

“Các em, đừng có về nhà muộn quá nhé! Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học, và các em có lẽ muốn đi chơi với những người bạn mới mà các em đã kết bạn hôm nay! Về trễ là ba mẹ la đó nhoa, cô không chịu trách nhiệm cho việc các em về nhà muộn đâu đấy nhé?”

Đúng vậy-!

Sau khi nghe thông báo từ cô giáo, một nửa bao gồm giọng nói tinh nghịch của những học sinh nam và một nửa giọng nữ cao vút khác ồn ào, huyên náo, bọn trẻ nhanh chóng cùng bạn bè ra về khiến lớp học dần trở nên trống rỗng và tĩnh lặng như mặt hồ không chút gợn sóng.

Jinwoo cố tình chậm rãi sắp xếp những cuốn tập vào chiếc cặp của mình, trước khi anh phát hiện ra Younggil do dự và từ từ tiếp cận anh.

‘…?’

Jinwoo dừng việc sắp xếp những cuốn tập vào chiếc cặp khi Younggil thận trọng hỏi anh một câu.

“Uhm … Mình dự định về nhà theo hướng ‘Gigamart’, còn cậu thì sao?”

Ah, mình đoán cậu ta muốn về cùng mình.

Một nụ cười thoải mái xuất hiện trên khuôn mặt Jinwoo.

Một ân huệ nhỏ thể hiện khi còn trẻ cũng có thể trở thành khởi đầu của một mối quan hệ sau này là như thế này đó hở? Hahaha

Jinwoo mỉm cười một lúc, trước khi lắc đầu.

“À, ừ, nhà mình cũng cùng hướng với cậu, nhưng có một điều mình cần phải làm trước khi về nhà.”

“Oh….”

Khi Younggil đứng đó trong thất vọng, Jinwoo vỗ nhẹ vào vai cậu bé và cười toe toét.

“Đi nào.”

Không lâu sau đó, cả hai rời khỏi trường học.

“Cái gì? Câu lạc bộ điền kinh??”

Younggil hỏi với giọng ngạc nhiên, trong khi Jinwoo bình tĩnh gật đầu trả lời.

“Ừ.”

Lý do tại sao Jinwoo chọn trường này, xa nhà của anh, thay vì chọn trường gần là vì gái, à nhầm, là vì chỉ có ngôi trường đặc biệt này mới có bộ môn điền kinh.

Younggil chỉ có thể nghiêng đầu khi Jinwoo trả lời rằng anh sẽ tham gia vào câu lạc bộ điền kinh từ hôm nay.

Có lẽ Jinwoo giỏi trong bộ môn điền kinh ở quá khứ?

Cậu ta nhớ những người bạn bên cạnh Jinwoo. Trong khoảng thời gian đó, ký ức về việc Jinwoo chơi trò chơi cùng với những người bạn thực sự rất giỏi là điều duy nhất xuất hiện trong đầu cậu bé, nhưng cậu ta không thể nhớ Jinwoo đã làm bất cứ điều gì đặc biệt xuất sắc trong các hoạt động thể dục hoặc câu lạc bộ.

Không, Younggil chỉ đơn giản nhớ Jinwoo làm mọi thứ khá nhanh với tốc độ thần thánh – giống như anh xem điều đó chỉ là muỗi:v.

Những câu lạc bộ ở trường trung học phổ thông được vận hành bởi các học sinh tài năng, mặc dù ….?

Cậu bé đột nhiên cảm thấy lo lắng về Jinwoo và vô thức thấy mình đuổi theo anh. Trong khi đó, Jinwoo băng qua sân điền kinh và tiếp cận nhóm vận động viên đang khởi động bản thân ở góc sân.

“Hử…?”

Sự chú ý của họ sớm chuyển sang bộ đôi tân học sinh. Ban đầu, họ dự đoán hai người sẽ đi ngang qua họ, nhưng rốt cuộc họ đã đoán sai chẹt bẹt:v. Các đàn anh với vóc dáng cao to đen hôi đã tiến lên một bước và ‘chào’ bộ đôi này.

“Hai em muốn gì?”

Jinwoo thoáng qua bầu không khí của các thành viên trong đội và trả lời với một nụ cười.

“Em muốn tham gia vào câu lạc bộ điền kinh.”

Tiền bối với vóc dáng to lớn, đội trưởng của đội điền kinh, Choi Taewoong, xen kẽ ánh mắt giữa Jinwoo và đứa trẻ lùn hơn ở phía sau với sắc mặt hơi nhợt nhạt.

“Em muốn tham gia câu lạc bộ à?”

“Vâng.”

“Cả hai đứa sao?”

Jinwoo nhìn phía sau, và Younggil vội vàng lắc đầu.

“… Không, chỉ em thôi.”

Sau khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng như sunlight của Jinwoo, các tiền bối trở nên thích thú và tụ tập quanh hai học sinh năm nhất.

“Ồ, chuyện gì đây? Chúng ta có một ứng viên muốn tham gia cùng chúng ta à?”

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy một học sinh năm nhất xông ngang nhiên xông vào đây và muốn tham gia vô đội.”

“Cứ tưởng em nó chỉ đang hát hoa, bắt bướm xung quanh đây thôi, ai mà ngờ…?”

Choi Taewoong gãi đỉnh đầu và nhìn Jinwoo từ trên xuống dưới trước khi hỏi một câu khác.

“Em là một vận động viên – học sinh (student-athletes) à?” (trans: google để biết thêm chi tiết)

“Không, em không phải.”

“Được rồi, vậy em có kinh nghiệm chạy điền kinh ở trường trung học cơ sở chưa?”

Mặc dù Jinwoo khá có kinh nghiệm trong việc chạy khắp nơi, trong khoảng không giữa các chiều để đuổi giết những Chúa tể, nhưng đó không phải là thứ anh có thể gọi là thời trung học, hay chạy đua một cách cạnh tranh, vì vậy anh chỉ có thể lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.

“Không, em chưa từng.”

Các tiền bối trong câu lạc bộ điền kinh đã sẵn sàng chào đón người mới đầy nhiệt tình này cho đến khi Jinwoo trả lời câu hỏi. Nhưng bây giờ, sắc mặt của họ đã cứng lại một cách nhanh chóng.

Một học sinh năm nhất thậm chí chưa từng chạy đua một cách cạnh tranh muốn vào câu lạc bộ điền kinh chỉ toàn các vận động viên – học sinh?

Không phải đứa trẻ này chưa từng là một vận động viên ở trường trung học cơ sở sao?

Một trong những người cao niên có dáng người nhỏ nhắn đột nhiên nhảy vào cuộc trò chuyện từ bên cạnh.

“Em chưa từng chạy điền kinh, vậy tại sao em muốn vào đội?”

Câu trả lời của Jinwoo khá đơn giản.

“Có một người em muốn gặp trong các cuộc thi điền kinh, anh ạ.”

Cô vẫn còn học ở trong trường cấp hai, nhưng không nghi ngờ gì, cô sở hữu đủ tài năng để tham gia các cuộc thi khu vực.

Chà, cô từng là một vận động viên xuất sắc trước khi từ bỏ giấc mơ đó để trở thành một Thợ săn cấp cao.

Nếu đó là một cuộc gặp gỡ thể thao có sự tham gia của cả hai trường trung học cơ sở và trung học phổ thông, vậy thì anh có thể gặp được cô vào lúc đó.

Jinwoo đánh giá rằng, thay vì ép buộc cô lại gần và ép mình vào cuộc sống của cô theo cách đó, đây có thể là một cách tiếp cận tốt hơn cho cả hai.

Tuy nhiên, đánh giá từ những biểu hiện của người cao niên, dường như họ không quan tâm những suy nghĩ của anh.

“Muốn gặp một người trong các cuộc thi điền kinh ….??”

Biểu hiện của đàn anh có dáng người nhỏ nhắn, Jeong Gushik, cứng như đá. Ngay cả khi một người nhìn xuống đường chạy, vẫn có một đường kẻ không được phép băng qua.

Cơn giận của Jeong Gushik bắn lên đỉnh đầu và cậu ta định gầm lên chửi xối xả để xua đuổi học sinh năm nhất, nhưng sau đó, đội trưởng Choi Taewoong cười toe toét và cho phép Jinwoo vào đội.

“Được.”

Jeong Gushik nhìn lại đội trưởng với vẻ mặt của một người không hiểu cái nồi gì đang diễn ra.

“Gì?!”

“Tuy nhiên, có một điều kiện.”

Choi Taewoong đã sử dụng một biểu cảm nói rằng ‘Hãy im lặng’ để khuất phục Jeong Gushik, và chỉ vào một học sinh đeo kính đang bận rộn kéo căng cơ bắp.

“Em thấy anh bạn ở đằng kia không?”

Jinwoo theo sau ngón tay trỏ và gật đầu.

“Vâng.”

“Đó là người chạy tệ nhất trong đội của bọn anh, một người dự bị từ năm thứ hai. Có nghĩa là, em ít nhất phải đánh bại anh bạn đó để giành quyền vào đội của bọn anh.”

Đó là một lời khiêu khích đầy táo bạo.

Ngay cả trước khi nghe lời giải thích, Jinwoo đã phân tích khả năng của học sinh năm thứ hai đặc biệt đó, và kết quả là, anh bắt đầu cười thầm.

Thoạt nhìn, đùi và bắp chân của học sinh đó trông khá là nhỏ, nhưng chúng thực sự rất cứng và săn chắc. Sự tự tin hiện rõ trên khuôn mặt cậu ta…

Cảm nhận hơi thở đều đặn, thoải mái phát ra từ học sinh này hoặc tư thế đứng thẳng của cậu ta, Jinwoo biết ngay rằng cậu ta có lẽ không phải là một vận động viên bình thường.

Có nghĩa là, các học sinh năm ba đang cố gắng làm cho cậu ta vui. Làm sao Jinwoo không thể cười khi ý định của họ rất dễ đọc như thế này?

Jeong Gushik cũng muộn màng nhận ra những gì Choi Taewoong đang cố gắng làm và nhanh chóng thay đổi biểu cảm của cậu ta.

“Ahh, phải rồi! Em nói rằng em muốn tham gia vào các cuộc thi điền kinh để gặp ai đó, phải không? Nếu vậy, một bài kiểm tra tiếp nhận nhỏ đơn giản như thế này không có vấn đề gì với em chứ?”

Jinwoo không thích cách anh chàng này cười xạo lờ như thế, nhưng dù sao, anh vẫn hỏi lại một cách bình tĩnh.

“Vâng, thưa tiền bối. Nhưng anh ấy có thực sự là một người dự bị không vậy ạ?”

“Anh đảm bảo điều đó.”

Choi Taewoong trả lời với giọng tự tin, và các thành viên còn lại trong đội điền kinh phải cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười của mình lại.

Cậu ta là một người dự bị…Chà, thật sự là, cậu ta đã giành hạng ba trong cuộc thi điền kinh khu vực năm ngoái, nhưng cậu ta bị bong gân trong khóa đào tạo mùa đông nên hiện tại cậu ta đã bị giáng xuống vị trí dự bị.

Về mặt kỹ thuật, nếu cậu ta thực sự giỏi, thì Choi Taewoong đã không thực sự nói dối khi cho rằng anh chàng đeo kính này là ‘người chạy’ tệ nhất ở đây, chứ không phải là vì cậu ta bị chấn thương nên phải ngồi ở hàng ghế dự bị.

Jinwoo sau đó trả lời một cách hồn nhiên, ẩn sâu bên trong nụ cười quỷ quyệt của anh với đội trưởng Choi Taewoong.

“Dạ được, em hiểu rồi. Hãy để em thử.”

Có vẻ như Jinwoo đã rơi vào bẫy của đàn anh!!

Không chỉ Jeong Gushik, mà tất cả mọi người trong câu lạc bộ điền kinh đều hét lên “Hoan hô!” trong đầu họ.

Một anh chàng thậm chí còn không biết người đoạt giải thứ ba trong cuộc thi điền kinh khu vực năm ngoái muốn tham gia câu lạc bộ điền kinh sao? Mơ đi cưng, cưng đã bị chụy lừa rồi nhé.

Choi Taewoong, đứng trước nhóm để đối phó với Jinwoo, đã kìm nén hết sức mình để che giấu nụ cười quỷ quyệt của cậu ta.

“Rất tốt. Tuy nhiên, chỉ cần chạy theo đường đua như vậy sẽ không có gì thú vị cả, vậy nên…Chuyện là như thế này…Nếu em thắng, em sẽ được tham gia vào đội, nhưng nếu em thua, em phải giặt giũ và dọn dẹp câu lạc bộ một tháng, miễn phí nhé.”

“Nghe hay đấy.”

“J-Jinwoo ….”

Younggil đã cố gắng ngăn anh lại, nhưng Jinwoo chỉ đơn giản là nở một nụ cười nói: “Không sao đâu.”

Hãy xem em có thể giữ khuôn mặt thoải mái đó trong bao lâu.

Choi Taewoong nhìn về phía học sinh ‘dự bị’ và hét to.

“Này, Sahngmin-ah! Có vẻ như em sẽ thi đua chạy với cậu nhóc này.”

Át chủ bài của đội, Woo Sahngmin đã hoàn thành bài tập kéo khởi động kéo căng cơ bắp và sẵn sàng bất cứ lúc nào.

“Okê.”

Cậu ta tháo kính ra và giao nó cho một thành viên khác của câu lạc bộ, luồng khí đáng nghi ngờ bắn ra từ mắt cậu ta. Jinwoo nhìn ánh mắt dữ tợn của đàn anh trong khi đưa chiếc cặp và áo khoác của mình cho Younggil bên cạnh.

Trong khi các thành viên của câu lạc bộ điền kinh đang nghĩ rằng đây là cơ hội để cho một học sinh năm nhất nếm trải sự cay đắng của cuộc sống, Jinwoo đã suy ngẫm sâu sắc về việc anh nên chạy nghiêm túc đến mức nào khiến người cao niên không bị sốc tinh thần dữ dội.

“Này, học sinh năm nhất, em đã sẵn sàng chưa?”

“Vâng, em đã sẵn sàng.”

“Sahngmin, còn em thì sao?”

“Em cũng đã sẵn sàng.”

Jinwoo và Woo Sahngmin đứng cạnh nhau trên vạch xuất phát.

Sahngmin giả định một tư thế tối ưu hóa tốt nhất khả năng của một người để nhanh chóng thay đổi hướng và tham gia vào màn thi đua bất cứ lúc nào, trong khi Jinwoo chỉ giả định một tư thế nhàn nhã như không có gì.

Lần này, các thành viên trong nhóm không thèm che giấu tiếng cười chế giễu của họ trước tư thế kỳ lạ của Jinwoo.

“Cái quái gì với tên ngốc này thế?”

“Vậy mà ku cậu vẫn muốn tham gia câu lạc bộ điền kinh cơ chứ? Mặc dù có vẻ như ku cậu đây lần đầu tiên tham gia vào một cuộc thi đua điền kinh phải không nhỉ?”

Jinwoo không chú ý đến những lời chế giễu của họ và kiểm soát hơi thở của anh.

“Sẵn sàng chưa?”

Ngay sau đó, giọng nói baritone (giọng nam trung) của Choi Taewoong báo hiệu bắt đầu thi đua phát ra.

“Bắt đầu!”

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

“Thầy giáo? Bây giờ thầy cảm thấy thế nào?”

“À …. vâng, tốt ….”

Giáo viên ‘Con rắn độc’ Gisool trả lời nửa vời với câu hỏi của đồng nghiệp sau khi họ tình cờ gặp nhau trên hành lang, và với những bước chân vội vã, anh ta nhanh chóng bước qua người giáo viên có vẻ bối rối.

Biểu cảm nhàu nát của Park Gisool dễ dàng nói lên tâm trạng hiện tại của anh ta.

Mình rốt cuộc đã tự biến bản thân thành kẻ ngốc trước mặt tất cả các học sinh tập trung tại trường ngày hôm nay ….

Anh ta đã phạm sai lầm. Ảo giác kỳ lạ mà anh ta thấy, có lẽ là lỗi do việc không ăn sáng vào hôm nay.

Anh ta dường như cảm thấy mọi học sinh đang cười chế nhạo mình. Anh ta nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của chúng và vào phòng giáo viên, trước khi thở ra một tiếng thở dài đầy sâu lắng.

“Phù ù ù ù ù…”

Mình có nên hút thuốc để quên đi cảm giác này không?

Vì hầu hết mọi giáo viên đều hút thuốc, nên việc hút thuốc trong phòng chờ có vẻ được chấp nhận ở ngôi trường này.

Anh ta nhét điếu thuốc vào giữa môi và đứng cạnh cửa sổ trong khi châm lửa. Ngay khi anh ta lơ đễnh chuyển ánh mắt xuống sân điền kinh …..

Đôi mắt của anh ta ngày càng mở to và anh ta vội vàng nhướng mình xuống dưới cửa sổ để nhìn rõ hơn.

C-cái quái gì vậy?! Tại sao đứa trẻ đó chạy quanh đường đua với các thành viên câu lạc bộ điền kinh??

Sau đó, đội trưởng câu lạc bộ điền kinh bước vào phòng chờ và phát hiện ra Park Gisool đang cúi mình.

“Ah, thầy Park!”

Tự hỏi liệu cơn chóng mặt lúc sáng có quay trở lại hay không, đội trưởng vội vàng chạy đến Park Gisool và kéo anh ta lại.

“Thầy có sao hôn? Thầy có chắc thầy không cần đến bệnh viện chớ?”

“Thầy…thầy ổn, cảm ơn em. Thầy chỉ cảm thấy hơi chóng mặt xíu thôi ….”

Park Gisool đã đưa ra một câu trả lời lảng tránh trước khi hỏi lại.

“À, mà cho thầy hỏi…. Tại sao học sinh tên Sung Jinwoo lại chạy cùng với những đứa trẻ từ đội điền kinh?”

“Ahhh… Cái đó? Vậy, tên của học sinh đó là Sung Jinwoo?”

Đội trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ qua vai Park Gisool và cười khúc khích như thể cậu ta vẫn không thể tin được.

“Một học sinh năm nhất vừa xuất hiện và nói rằng cậu ta muốn tham gia vào câu lạc bộ điền kinh. Em đã kiểm tra cậu ta, nhưng hóa ra, cậu ta thực sự rất tài năng, vì vậy em không thể đuổi cậu ta đi…bây giờ là để kiểm tra sức chịu đựng của cậu ta.”

“S-sức chịu đựng của thằng nhóc đó??”

“Vâng. Đó là vòng thứ 20 của cậu ta rồi. Thấy cậu ta chạy như vậy, khiến em cảm thấy bỏ cuộc và đến đây trước.”

Thể dục thể thao, và tham gia vào câu lạc bộ điền kinh.

Không có cách nào khác tốt hơn để loại bỏ một người tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ hơn thể thao cả.

Sau đó, một vài suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí của thầy Gisool. Học sinh Sung Jinwoo, người mà anh ta đánh giá là kẻ gây rối, dường như đang cố gắng hết sức để kỷ luật bản thân bằng cách tham gia một câu lạc bộ thể thao.

Lẽ nào…. Mình đã hiểu sai về ku cậu….

Bây giờ anh ta nghĩ về điều đó một cách chặt chẽ, đơn giản là không có cách nào mà một cậu bé đi bộ xung quanh với quái vật sẽ tồn tại trong thực tế.

Sung Jinwoo chỉ là một học sinh cực kỳ bình thường như bao học sinh khác vẫn đang tìm kiếm một nơi để gọi là nhà trong lĩnh vực học thuật và thể thao, sau một thời gian dài vô thức lang thang trong cuộc sống.

Thầy Gisool đã nhìn thấy quái vật và bóng ma, nhưng anh ta không chắc chắn về điều đó. Danh tiếng ‘Con rắn độc’ đã thực sự bị vấy bẩn bởi vấn đề này.

Park Gisool cười khúc khích, ngừng trốn tránh, và đứng dậy.

Phải rồi…. Mình nên nhìn hành động của ku cậu chứ không phán xét ku cậu chỉ qua vẻ bề ngoài và trên giấy tờ. Mình chắc chắn sẽ giải quyết tất cả những hiểu lầm còn khuất mắt bên trong mình.

Thấy Park Gisool có vẻ mặt nghiêm túc trước khi cười khúc khích, đội trưởng nhìn anh ta với khuôn mặt lo lắng.

“Thầy Park ….?”

“À, không, không có gì. Giờ thầy ổn rồi. Thầy không còn cảm thấy chóng mặt nữa.”

“Oh…Thật tốt khi em nghe thấy điều đó, chúc thầy sức khỏe.”

Park Gisool từ từ quay lại nhìn phía sau anh ta. Bây giờ anh ta có thể nhìn thấy một cậu bé, đầy mồ hôi và siêng năng chạy quanh đường đua trong khi tắm mình dưới ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, tươi sáng.

Làm thế nào bất cứ ai có thể chỉ tay vào một cậu bé như vậy?

Anh ta tập trung ánh mắt vào Jinwoo, hiện đang chạy bình thản, không phô trương ngay cả sau khi vỗ vào các thành viên thở hổn hển và khó thở nhiều lần.

Quả thật, sáng nay….

Thật tệ, ngay cả trước khi anh ta có thể tự ăn mừng thì…

Không có bất kỳ cảnh báo nào, toàn bộ tầm nhìn của Park Gisool đã nhuộm một màu đen huyền bí và cảnh tượng ngoạn mục của Đội quân bóng tối kéo dài vô tận hiện rõ trong mắt anh ta.

Anh ta gần như bật ngửa vì sợ hãi, nhưng anh ta buộc hai chân phải tự đứng vững và nghiến răng.

Đây, đây là một ảo giác. Điều này không có thật!!

Ngay lúc đó.

Một con quái vật kiến nào đó đứng ở hàng đầu tiên của những người lính mặc áo giáp đen, nhìn thẳng vào anh ta và mở rộng miệng của nó.

♙ Kieeeeeeeeeeee!! ♙

“U-uwaahk?!”

Sau đó, thầy Park Gisool ngã xuống và bất tỉnh.

♙ … ♙

Tại không gian con trong bóng tối của Jinwoo, Igris quan sát hành động của Ber và dùng khuỷu tay của anh ta để trói chân cựu vương kiến bên cạnh.

♖ Ber, ta đã nói với ngươi dừng việc đó lại đi rồi cơ mà? ♖

♙ Kiieehh … Tên loài người đó thực sự có thể nhìn thấy chúng ta sao? ♙

Ber gãi nhẹ một bên đầu và sau đó, Jinwoo ra lệnh cho nó, hãy cắm đầu xuống đất không được ngóc lên dù chỉ một lần.

●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●

Đêm khuya.

Thám tử Woo Jincheol và thám tử trẻ nhất trong đội dừng lại ở một quán ăn phục vụ ‘gopchang’. (trans: google để biết thêm chi tiết:v)

Khi hai người trong trạng thái say sin, những câu chuyện mà họ cảm thấy khó nói trong ngày được đưa ra – thực sự chủ yếu là từ miệng của người trẻ nhất.

“Xin lỗi, đàn anh Woo ….?”

“Hửm?”

“Anh đã điều tra trường hợp tù nhân mất tích cho đến bây giờ, phải không?”

Anh chàng này đang cố nói gì ở đây?

Woo Jincheol nhón cái ly đầy rượu, đầu anh ta bắt đầu đau nhức.

Thật không may, hoàn toàn không biết gì về mong muốn của đàn anh, vị thám tử trẻ tuổi nhất tiếp tục với thời gian thẩm vấn.

“Hôm đó … anh thực sự đã nhìn thấy một cái gì đó, phải không?”

“Lúc nào?”

Woo Jincheol cố tình lảng tránh, nhưng em út chỉ cười toe toét và trả lời.

“Eii, tiền bối, anh … Anh đã biết, phải không? Em đang nói về ngày hôm đó khi nghi phạm mất tích. Anh có thực sự thấy điều gì ngày hôm đó không?”

Đứa trẻ này, cậu ta có thói quen bắt mọi người mất cảnh giác khi họ ít ngờ tới nhất.

Chà, đó là một điểm tốt để làm thám tử đấy nhỉ!

Woo Jincheol nhớ lại những ngày mới bước vào nghề của chính mình và cười thầm khi anh ta trả lời.

“Nếu anh thấy thứ gì đó thì sao?”

“Có thật không?”

Vị thám tử trẻ tuổi nhất trông có vẻ say xỉn cho đến lúc đó, nhưng đôi mắt cậu ta đột nhiên bắt đầu lấp lánh và đôi tai của cậu ta thậm chí còn to lên. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, vì dù sao thì vị thám tử trẻ tuổi nhất gần tuổi học sinh hơn là một thành viên chính thức của xã hội.

Đó có lẽ là lý do tại sao cậu ta nộp đơn vào Đơn vị điều tra tội phạm bạo lực của Cơ quan Cảnh sát Quốc gia, được cho là người được trả lương tệ nhất nhưng với khối lượng công việc cao nhất.

Có lẽ sức mạnh của tiếng la ó trong anh ta là đáng trách, hoặc có thể, anh ta chỉ muốn sử dụng cơ hội này để giải thoát thứ gì đó ra khỏi lồng ngực – Woo Jincheol bắt đầu nói về những điều mà anh ta thậm chí không bao giờ nghĩ đến khi bản thân bình thường, không say sỉn…

“Ba con kiến…Quái vật kiến.”

Ực.

Tiếng nước bọt chảy xuống cổ họng của thám tử trẻ tuổi nhất có thể được nghe thấy từ nơi cậu ta đang ngồi.

“Ngay cả tôi cũng không thể biết chắc những gì tôi đã thấy vào lúc đó. Nhưng, những thứ đó trông giống như những con kiến.”

“Quái vật kiến, phải không? Có phải anh đang nói rằng những con côn trùng khổng lồ như kiến xuất hiện?”

“Không, không phải thế. Chà, chúng là kiến, nhưng ….”

Phải rồi.

Ngay khi Woo Jincheol nói chuyện đến đó, một người đàn ông nào đó không ngừng tập trung, như thể anh ta đang nghe lén, dừng bước qua bộ đôi và nói với họ.

“N-những con quái vật đó, chúng là những con quái vật có đầu kiến, nhưng cơ thể trông giống con người??”

Người đứng đầu của hai thám tử, Woo Jincheol và đàn em của mình, nhướng lên về phía chủ nhân của giọng nói.

Dịch bởi: Daemond

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.