Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 44: Nhiệm vụ chọn Nghề (2)



Khói ngập tràn căn phòng.

Khụ khụ.

Jinho lấy tay che mặt nhưng vẫn ho sặc sụa, tuy nhiên cậu cảm thấy lo lắng cho Jinwoo hơn. Đòn tấn công của tên pháp sư thằn lằn quá nguy hiểm, và dường như đại ca của cậu không thể tránh được. May mắn thay, Jinwoo xuất hiện từ làn khói mà không hề hấn gì, trong ngạc nhiên vỡ òa của Jinho.

“Anh vẫn ổn chứ?”

Người ta nói thằn lằn là những con ma thú khó chịu nhất trong Hầm ngục cấp C, nhưng Jinwoo đã tránh tất cả mà không có lấy một vết xước. Rõ ràng, anh đã nhanh hơn trước rất nhiều.

‘Thật không thể tin được!’

Jinwoo nhổ nước bọt và lầm bầm trong miệng.

‘Lũ thằn lằn chết bằm…’

Những tên thằn lằn đã làm Jinwoo hít một bụng khói. Rõ ràng anh không hề thích điều này, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt.

Khát máu đã được kích hoạt

Đôi mắt anh tràn ngập thịnh nộ, sát khí không ngừng tuôn ra.

Đối phương trở nên sợ hãi
Trong 1 phút, chỉ số của mục tiêu bị giảm 50%

Những con thằn lằn trở nên hoảng loạn.

“Ssuwack?”

“Ssurukka?”

Jinwoo tận dụng sự hỗn loạn và ném Răng nanh của Casaka. Con dao găm vút đi, ghim vào trán của một tên pháp sư thằn lằn.

Phập.

Ở trạng thái này, tránh tốc độ bay của dao găm là điều không thể.

“Sukukwa!”

Thấy đồng loại ngã xuống, những con thằn lằn đồng loạt xông lên, nhưng không có gì ngoài làn khói. Jinwoo đã biến mất vào không khí.

“Ssurukahnakka!”

Tên pháp sư thằn lằn hoảng sợ hét lên.

“Ssurukahnakka!!!”

Khi tên pháp sư lặp lại, những chiến binh thằn lằn gầm lên và tạo vòng tròn xung quanh hắn.

“Ssuukwa!”

“Sswarik!”

Đột nhiên.

Phập.

Trên ngực tên pháp sư xuất hiện một vết đâm, máu bắt đầu chảy ra. Hắn lùi người lại vì bất ngờ.

“Ssuwak?”

Khi kích hoạt ‘Ẩn thân’, Jinwoo đã cướp một thanh giáo và đâm vào ngực tên pháp sư. Khi anh buông tay, xác tên pháp sư ngã xuống đất.

Jinwoo triệu hồi Răng nanh của Casaka, khi tay của tên pháp sư thằn lằn đang tạo quả cầu lửa.

“Ssuwaaaaarik!”

Rõ ràng một chiêu không dễ xài hai lần.

‘Tăng tốc.’

Khoảng cách giữa Jinwoo và tên pháp sư thu hẹp nhanh chóng. Đôi mắt đáng sợ của hắn mở to.

Vụt.

Jinwoo dễ dàng tránh được ngọn lửa và ngay lập tức vòng ra sau tên pháp sư. Trước khi hắn kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Răng nanh của Casaka đã cắm phập vào.

‘Cú đâm chí mạng.’

Phập.

Tên pháp sư hét lên đau đớn.

“Kiaaaaak!”

Lần thứ hai bị đâm, tiếng thét ngắn hơn rất nhiều.

Phập.

“Kiak!”

Tên pháp sư thằn lằn gục xuống.

‘Mình đã làm được.’

Như thể chúc mừng anh, giai điệu quen thuộc của Hệ thống vang lên.

Ring~

Bạn đã lên cấp!

‘Người chơi’ đã đạt đến một mốc cấp độ quan trọng.

Một tin nhắn quen thuộc và một tin nhắn lạ.

‘Mốc cấp độ quan trọng là thế nào?’

- --

Jinwoo không biết điều này có nghĩa là gì. Nhưng khi đọc những dòng tiếp theo, nhịp tim của anh trở nên liên hồi. Anh phải cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

Ring~

Đã đủ điều kiện nhận nhiệm vụ chọn Nghề
Bạn có muốn chấp nhận? (Có / Không)

‘Nhiệm vụ chọn Nghề?’

Từ trước đến nay, Jinwoo mải tập trung vào cấp độ và chỉ số. Anh đã quên mất một vài điều trên cửa sổ trạng thái của mình.

Sung Jinwoo
Danh hiệu: Thợ săn sói
   Cấp độ: 40                                                           Nghề nghiệp: Không

Dòng thứ ba trên màn hình trạng thái của Jinwoo. Class.  Nghề]

‘Sẽ có một thứ như nhiệm vụ, để mình có thể nhận Nghề tương ứng.’

Thay vì ‘Không’, sẽ có một từ khác nằm ở đó.

Và đó chính là Class của anh.

Trong các thể loại game nhập vai, người chơi có thể lựa chọn Class yêu thích của họ. Và có lẽ ở đây, hệ thống cũng hoạt động tương tự.

Thình thịch. Thình thịch.

Trống ngực Jinwoo đập liên hồi. Anh không thể bình tĩnh trước cơ hội để có thể mạnh hơn.

Bạn có muốn chấp nhận? (Có / Không)

Tin nhắn liên tục nhấp nháy trước mắt anh.

‘Tất nhiên là có rồi.’

Ai lại ngốc đến mức bỏ qua cơ hội này chứ? Jinwoo chuẩn bị nhận nhiệm vụ, đột ngột dừng lại theo bản năng.

‘Khoan, chờ đã...’

Không biết sẽ nhận nhiệm vụ gì, Jinwoo cảm thấy phải thận trọng.

‘Mình đang ở trong một Hầm ngục.’

Bây giờ, anh đang ở nơi nguy hiểm nhất thế giới. Dù đã quen với Hầm ngục hạng C, nhưng Hầm ngục vẫn là Hầm ngục. Không được tỏ ra lơ là.

Hơn nữa, Jinho cũng đang ở đây. Không phải là cậu nhóc không đáng tin, nhưng không cần thiết phải giải thích cho cậu ta về Hệ thống, hay những gì xuất hiện lúc nhận nhiệm vụ được. Mọi thứ sẽ rất phức tạp.

‘Ngoài ra, ai dám chắc đó là một nhiệm vụ dễ dàng.’

Điều gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ xuất hiện những con quái vật?

‘Chà, mong là sẽ ổn.’

‘Mà nhỡ đâu, nhiệm vụ này nó bắt mình giết đứa Thợ săn ngay bên cạnh thì sao?’

Khó có khả năng đó, nhưng ai mà biết được, vậy tốt nhất là không nên mạo hiểm. Trong khi anh đang loay hoay giữa những dự định, Jinho đã chạy tới.

“Đại ca.”

Giống như đã có một trận chiến quyết liệt với những tên pháp sư, khuôn mặt cậu nhóc phủ đầy muội than và bụi.

“Em thấy anh đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện trở lại. Đó là kỹ năng của anh à?”

Dù cho mặt mũi đang lấm lem, đôi mắt Jinho vẫn sáng bừng. Dường như cậu nhóc đã bị mê hoặc bởi kỹ năng của Jinwoo.

‘Còn anh thì lại thích gương mặt bụi bặm của chú mày hơn đấy.’

Thay vì trả lời, Jinwoo lấy một chiếc khăn tay từ trong rương đồ. Đó là một trong những phần thưởng từ nhiệm vụ hàng ngày.

“H-hyungnim?”

Jinwoo lau mặt cho Jinho, nhưng bằng cách không thể thô bạo hơn.

“Ui da…”

Chiếc khăn nhanh chóng chuyển sang màu đen thui. Jinwoo đưa nó cho Jinho. Giờ cậu nhóc mới biết gương mặt mình ‘sạch sẽ’ như thế nào. Jinho vừa đi vừa tiếp tục lau.

“Jinho.”

“Có em.”

“Anh có việc đột xuất.”

Jinho quay sang nhìn anh với vẻ vô tư đến ngạc nhiên.

“Đi ngay bây giờ luôn hả anh?”

“Sau khi anh dọn xong Hầm ngục này.”

“Em hiểu rồi, em sẽ hủy đặt chỗ ở 3 Cổng còn lại.”

Jinho không muốn cho Jinwoo thấy sự hụt hẫng của mình, nhưng thực tế là họ sẽ phải từ bỏ 3 Cổng còn lại.

‘Mình sắp cạn tiền rồi…’

Đối với chàng trai trẻ chưa có nguồn thu nhập chính thức, tất cả nguồn kinh phí từ trước đến giờ đều là khoản tiền mà cậu tiết kiệm được. Do không nói với ai trong gia đình, nên cậu cũng không có thêm nguồn hỗ trợ nào.

Nếu cậu hủy đặt chỗ, cậu không thể lấy lại tiền. Giống như cậu đã quẳng tiền đi một cách vô nghĩa. Vì phương pháp đột kích chẳng giống ai, nên số tiền chi ra đã vượt khá nhiều so với dự tính ban đầu. Có vẻ hôm nay, cậu lại phí mất một khoản tiền rồi.

Nhưng Jinwoo lại nói với vẻ mặt bình thản.

“Tại sao phải hủy? Như vậy thật phung phí.”

Jinho nghiêng đầu bối rối.

“Nhưng, nếu chúng ta cứ giữ một cánh Cổng mà không vào trong 2 ngày, chúng ta sẽ mất quyền đột kích đó, đại ca?”

Tất nhiên, Jinwoo biết rõ quy tắc cơ bản này.

“Cứ để đó cho anh.”

‘Anh ấy có cách gì sao?’

Jinho vô cùng tò mò, nhưng lại cảm thấy rất đỗi tự hào về ‘anh trai’ đáng tin cậy của mình.

- --

Trụ sở chính của Hội Bạch Hổ.

“Ahn Sangmin! Đầu óc cậu có còn tỉnh táo không?”

Tiếng ồn vang lên từ văn phòng của Ban quản lý thứ hai. Chủ nhân giọng nói đó là Baek Yoonho, Hội trưởng Hội Bạch Hổ, đồng thời cũng là chủ tịch. Như thường lệ, một cấp cao có việc tìm cấp dưới, thì đó gần như không phải chuyện hay ho.

“Cậu làm gì mà vẫn chưa tìm được Cổng để tiến hành huấn luyện hả? Cậu có biết chúng ta phải lùi lại 4 ngày rồi không?”

Các nhân viên trong văn phòng đều cúi xuống hay quay mặt đi, với hy vọng tránh được cơn thịnh nộ từ Hội trưởng. Trước mặt Baek Yoonho, Ahn Sangmin chỉ còn cách cúi đầu im lặng.

“…”

Không giống như cấp dưới của mình là Gicheol, Ahn Sangmin không có khả năng khéo léo điều khiển cuộc trò chuyện để giảm cơn giận dữ của ai đó. Trong những lúc như vậy, anh chỉ có thể ngồi im chịu trận. Không thèm quan tâm đến cảm xúc của cấp dưới, Baek Yoonho giận dữ chỉ vào bảng báo cáo xuất hiện trên bàn làm việc sáng nay.

“Lý do kiểu gì vậy? Một số đội trả giá quá cao, chúng ta không thể giành được! Hội chúng ta hết tiền à? Hay đội kia có con trai của ông tài phiệt nào hả?”

Ahn Sangmin thực sự, thực sự muốn lên tiếng ở câu hỏi cuối cùng đó. Nhưng vì lời hứa với Jinwoo, anh vẫn im lặng với một quyết tâm sắt đá.

‘Nếu mình mở miệng, chủ đề sẽ chuyển thành Yoo Jinho và Sung Jinwoo mất!”

Baek Yoonho vẫn tiếp tục, mà không biết rằng tâm trạng Ahn Sangmin đang như mớ bòng bong. Giọng nói của Thợ săn cấp S, như muốn đuổi hết mọi người ra ngoài.

“Không cần quan tâm nó là 100 hay 200 triệu, đặt ngay một cánh cổng chết tiệt nào đó đi! Cậu hiểu không?”

Ngay lúc đó.

Điện thoại Ahn Sangmin reo lên.

Anh liếc nhìn tên người gọi và tròn mắt ngạc nhiên.

“Hội trưởng, tôi phải nghe cuộc điện thoại này.”

“…”

Chìa khóa quan trọng trong việc trinh sát và tuyển dụng, đó chính là thời gian. Ahn Sangmin là người đứng đầu Bộ phận đó. Dù cậu ta có phạm lỗi gì, đó là một chuyện khác. Sẽ là sai lầm nếu không để cậu ta thực hiện công việc của mình.

“Được rồi! Cậu nghe đi.”

Ahn Sangmin cúi đầu xin lỗi trước Hội trưởng, sau đó trả lời điện thoại.

“Xin chào, đây là Ahn Sangmin của Hội Bạch Hổ.”

Baek Yoonho khoanh tay nhìn cấp dưới.

“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay, xin hãy chờ ở đó.”

Sau khi cúp máy, Ahn Sangmin lập tức lên tiếng.

“Hội trưởng, tôi phải đi ngay, có việc khẩn cấp.”

Là át chủ bài của Bộ phận quản lý thứ hai. Nếu Ahn Sangmin nói có chuyện khẩn cấp, ngay khi đang trong tình huống thế này thì chắc là… Khuôn mặt của Baek Yoonho giãn ra.

“Có liên quan đến thành viên mới không?”

“Đúng rồi, thưa ngài.”

Nhìn vào khuôn mặt tự tin và quyết đoán của Ahn Sangmin, Baek Yoonho thấy điều gì đó.

‘Cậu ta phải tự mình đi gặp người đó sao?’

Hẳn đó không phải là một Thợ săn bình thường. Khuôn mặt giận dữ của Baek Yoonho đột nhiên nở một nụ cười.

“Làm sao mà tôi có thể ngăn cản chuyên gia tuyển dụng đi làm công việc của mình chứ? Đừng lo lắng về việc ở đây nữa. Đi làm việc của cậu đi.”

- --

Trans và Edit: Minh Trí nhóm Moonsnovel

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.