Solo

Chương 3: Trang thứ ba



Méo edit

Bắt đầu rồi.

Tội Phạm Mức Đáng Yêu đi theo LeeSin giúp anh ta đi rừng.

Tiểu Mãn cũng cuống quít xách theo cây kiếm chạy theo, nhìn anh thuần thục cắm mắt vào trong một bụi cỏ hình tam giác thì thầm ghi nhớ trong lòng…

Ừm…

Phải cắm mắt ở đây…

Đang lúc rảnh rỗi chờ quái rừng xuất hiện, Tiểu Mãn hỏi trong đội ngũ: [Lát nữa tôi phải làm gì?]

Tội Phạm Mức Đáng Yêu (Jhin): [Đứng yên đấy.]

CrisLi (LeeSin): [Ít nhất cũng phải A hai lần chứ?]

Tiểu Mãn (Garen): [A hai lần là cái gì?]

Chơi cùng chín bọn não mệt vãi (Sona): [… Là ABCDEFG]

Tội Phạm Mức Đáng Yêu (Jhin): [Đánh thường.]

Tiểu Mãn hiểu ra: [À à à!]

… Hình như cô toàn nhấp chuột phải mà thôi…

Yasuo đi mid bỗng hỏi: [Đường dưới kéo gái à?]

Tội Phạm Mức Đáng Yêu không nói gì, ngược lại là Tiểu Mãn cuống quít giải thích: [Đúng vậy, hai bọn tôi đều là con gái, nếu có lỡ sai xin lượng thứ ><.]

Hôm trước Tống Diệp cố tình dặn cô: Nếu lúc chơi mà gặp bọn cục súc hỏi cậu có phải con gái không thì phải nhận lập tức nhá, nói mấy câu bùi tai thì bọn nó cũng nhân nhượng cho.

Chơi cùng chín bọn não mệt vãi (Sona): [Ơ 2 gái à?]

Chơi cùng chín bọn não mệt vãi (Sona): [20]

CrisLi (LeeSin): [20 cmm.]

Thả cô ta ra để tôi (Yasuo): [Đánh đê, anh đây sẽ gánh các em.]

Chơi cùng chín bọn não mệt vãi (Sona): [Ha ha.]

Rất nhanh đã có ba con quái trồi lên, Tiểu Mãn anh dũng lao lên, hết sức nghe lời mà đánh mỗi con hai lần.

Đúng thế, hai lần.

Sau đó thu hồi kiếm, quay đầu nhìn Tội Phạm Mức Đáng Yêu sau lưng, chỉ thấy Jhin đang thong thả nạp đạn, bắn tù tì mấy viên đã hạ được đám quái xuống còn nửa máu, gọn gàng linh hoạt.

Sau đó anh đi thẳng xuống đường dưới.

Tiểu Mãn cũng bám sát theo sau.

Tiểu Mãn cảm thấy mình như có một cái đuôi vừa to vừa nặng.

Lúc cô chạy còn không nhanh bằng Jhin đi bộ nữa…

Là một kẻ giết người theo đuổi nghệ thuật hoàn mỹ, Jhin là vị tướng đi đường khiến người khác nhìn vào thấy sốt ruột nhất.

Đặc biệt là gặp lúc giao tranh bất lợi, tất cả mọi người đều cố gắng chạy trốn.

Chỉ có anh ta, vừa đi vừa xoay súng…

… Mọi người đều nóng lòng muốn chạy thay anh ta cho rồi.

Hai người đứng dưới trụ, đối diện là Miss Fortune và Blitzcrank đã ăn lính xong rồi.

Tội Phạm Mức Đáng Yêu bị hụt mất mấy con lính, anh ném mắt sang bụi cỏ bên phải, chat: [Đứng xa một chút, đừng để bị con Blit nó kéo.]

Tiểu Mãn lập tức lùi lại mười mét, xa không thể chạm…

Tội Phạm Mức Đáng Yêu: [Xa quá rồi, không ăn được kinh nghiệm đâu.]

Cô bèn dịch hai bước nhỏ về đằng trước.

Tội Phạm Mức Đáng Yêu bèn ra hiệu vào một bụi cỏ phía xa khác, ám hiệu cho cô đến đó.

Tiểu Mãn lập tức phi thẳng đến đó.

Lúc này Tội Phạm Mức Đáng Yêu mới dặn: [Nếu bị kéo thì cho nó một Q một E.]

Tiểu Mãn: [Được.]

Sona không nhịn được càu nhàu: [Sao hai người không bật mic mà nói chuyện đi, AD mà cứ ngồi chat thế thì ăn last-hit sao được?]

Jhin không nói nữa.

Chẳng bao lâu sau, số lính anh ăn được đã bỏ xa Sona rồi.

Cách di chuyển của anh khá thong dong, Blit không kéo trúng nổi một lần, bèn đổi mục tiêu sang chỗ bụi cỏ.

Xui thay mỗi lần hắn ta định áp sát Garen để kéo thì Jhin sẽ không chút lưu tình mà bắn hắn chạy trối chết.

Lối đánh của Jhin khiếp quá…

Vốn Miss Fortune và Blit đang chiếm thượng phong, nay đã hoàn toàn bị anh ép lùi ra sau trụ.

Trong tình cảnh chỉ còn nửa máu thế này bọn chúng không thể không dùng bình máu.

Garen ngồi bên bụi cỏ chẳng phải đụng tay đụng chân một tẹo gì, có phần hơi nhàm chán.

Tiểu Mãn ngồi trước máy tính, ngây như phỗng chống má, cảm thấy hơi chán chường.

Việc cô có thể làm… Chắc chỉ có tăng cấp thanh kỹ năng mà thôi…

Đúng lúc này LeeSin xuống đường dưới hỗ trợ, chuẩn bị cơ hội ăn mạng.

Trông thấy Jhin lao lên phía trước, Tiểu Mãn mở to mắt, xốc lại tinh thần rồi cũng điều khiển Garen chạy theo.

Blit chạy sau MF, thấy cùng là phận hỗ trợ mà Garen chả làm nên trò trống gì, lúc này lại đang cầm kiếm phi về phía hắn ta trông rất hùng hổ, thế là Blit tiện tay thả móc câu về phía cô.

Một phát trúng ngay.

Trực tiếp kéo thẳng Tiểu Mãn vào trụ của bọn chúng.

A a a a, Tiểu Mãn luống cuống tay chân nhấn loạn xạ.

QQWERWRRQQREWQWE…

Bùm bùm chát chát…

Thế là LeeSin của chúng ta trơ mắt nhìn Garen team mình nện kiếm xuống, sau đó bắt đầu xoay loạn lên tại chỗ…

Ngay dưới trụ kẻ địch.

Giống như Đổng Tồn Thụy ôm bom liều chết, thấy chết không sờn.

Vì thế, trụ địch cũng cho cô thể diện, cứ thế bắn liên hoàn, đánh chết ngay dưới trụ.

LeeSin… Trợn mắt há hốc mồm.jpg

Đổng liệt sĩ rớt đài…

Con người này…

Blit còn một máu bị Jhin hạ gục, MF cũng nhanh chóng chạy xa, mẹ nó không chạy khỏi trụ đi còn đứng xoay vòng quanh trụ nữa chớ? Tính nhảy bale à?

Jhin nhanh tay mở chiêu cuối, một hàng vũ khí dựng lên trước mặt.

Vốn tưởng đã an toàn nên MF biến về nhà chính hồi máu, bất ngờ phát hiện sắp trúng chiêu.

Đáng tiếc không còn thời gian để né tránh nữa, cũng chẳng có cách nào tránh, cô ta bị hai viên đạn bắn thẳng vào người…

… Cùng là tay súng mà lại bị Jhin dùng phương thức tàn nhẫn như này để hạ gục.

Double kill!

Kỹ năng như tên, lời chào hoàn mỹ.

Sona đứng xem nãy giờ mà cười lăn lộn, chế nhạo: [Garen đỉnh!]

Cùng lúc đó thời gian đếm ngược hồi sinh của Tiểu Mãn cũng hết.

Cô mở cửa hàng, tìm trang bị lúc trước Tống Diệp chỉ cô mua.

Lúc trở lại đường dưới, LeeSin và Jhin cũng đã phá được một trụ của kẻ địch.

Không sai, chính là cái trụ vừa giết Tiểu Mãn.

Bây giờ hai người định đi sang đường khác hỗ trợ.

Có lẽ là thấy Tiểu Mãn đang chạy về phía mình nên Jhin dừng bước.

Đang chờ cô sao?

Chạy nhanh nào, nhanh nào!

Tại sao Garen lại chạy chậm thế chứ… T^T

Đợi đến khi cô chạy đến chỗ mình rồi anh mới tiếp tục di chuyển.

Tiểu Mãn đứng sau lưng anh gõ chữ, hỏi chân thành: [Vừa rồi tôi chơi vậy được không?]

Jhin: [Được.]

Ba đồng đội trong team:?? Excuse me??

Được?

Được cái đầu nhà mi ấy.



Ba mươi phút sau kẻ địch đành phải đầu hàng, đội của Tiểu Mãn thắng.

Tổng kết trận, quả nhiên Jhin là MVP.

Ứng Tuyền ngồi cạnh Ứng Tuân, hết sức chăm chú xem trận đấu này.

Cô nhận xét: “Ái chà… 23 mạng rồi, anh à, anh kinh quá.” Cô gõ bàn, cười nhạo: “Cơ mà với đàn ông thì, đứng trước mặt cô gái mình thích là phải thể hiện, hoàn toàn bình thường.”

Mắt cay xè, Ứng Tuân nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy cô lảm nhảm.

Ván vừa rồi anh đánh khiêm tốn lắm rồi.

Ứng Tuyền tặc lưỡi, hỏi: “Giờ anh định theo đuổi cô gái kia bằng nick của em à?”

Ứng Tuân ‘ừ’.

“Xinh lắm hả?” Ứng Tuyền hỏi cặn kẽ.

Anh không trả lời.

Thật ra lúc mua đồ xong, khi về đến nhà thì đã không còn nhớ rõ nét mặt của cô gái ấy nữa rồi.

Anh cũng không nhớ dáng dấp cô ra sao nữa.

Nhưng khoảnh khắc chạm mắt ấy, anh bỗng thấy hốt hoảng, run rẩy.

Ứng Tuyền lại hỏi: “Nick em cứ để anh dùng tự do thế hả, không có thù lao à?”

“Nâng thành tích của em lên còn chưa đủ à?” Ứng Tuân nhấc cái cốc trong tay lên uống một ngụm cho nhuận họng.

“Thế thôi á?”

“Ờ.”

“Không được, vậy sao mà đủ, em muốn thù lao thật cơ.” Ứng Tuyền cười hì hì: “Thù lao là anh nhất định phải cưa được cô gái này để em có chị dâu, thế nào?”

Ứng Tuân im lặng.

“Này, anh thấy sao hả.”

“Ừ.”

“Ha ha ha, được rồi, em đi đây, không quấy rầy thế giới hai người nữa, anh, cố lên nhá~”

Ứng Tuyền đứng dậy, vừa mới ra khỏi cửa phòng bỗng bị Ứng Tuân gọi lại.

“Đừng để người khác biết.” Anh dặn dò.

“Không thành vấn đề, anh yên tâm. Chỉ có em, anh, chị dâu Tiểu Mãn biết, được chưa hả?” Miệng con nhóc này cứ như bôi mật.

Sau khi Ứng Tuyền rời đi, anh nhìn chiến tích cuối trận của Garen, 3/6/17.

Không khỏi bật cười.

Thế mà lại KS được hẳn ba mạng.

Chắc lúc này đang vui lắm đây, chiến tích này tốt hơn trước của cô nhiều, lần đầu ăn được nhiều mạng như vậy.

Đúng như Ứng Tuân đoán, Tiểu Mãn chưa gì đã vội nhắn cho anh: [Tôi giết được tận ba người lận!!!!!!!!]

Tám cái dấu chấm than, có thể đoán được kích động đến độ nào rồi.

[Giỏi lắm.]

Ứng Tuân khen.

Tiểu Mãn: [Bạn giết được tận 23 người!!!!!!!!!!]

Lần này là mười dấu chấm than.

Lần đầu được con gái khen, vậy là càng có ấn tượng tốt với cô ấy hơn. Ứng Tuân hơi đỏ mặt, trả lời: [Hôm nay trình độ vượt xa bình thường.]

Nếu là bình thường thì chắc anh đã MVP được mấy trận rồi.

Có lần được phỏng vấn, Ứng Tuân vẫn trưng ra bộ mặt buồn ngủ, nói: Đây là trình độ bình thường.

Thắng được một ván khiến Tiểu Mãn rất phấn khích, có phần hứng thú chơi game hơn, cô hỏi: [Bạn còn chơi không?]

Tội Phạm Mức Đáng Yêu: [Nếu em muốn thì tôi sẽ chơi.]

Tiểu Mãn: [Tôi muốn chơi, nhưng mà…]

Tội Phạm Mức Đáng Yêu: [Sao thế?]

Tiểu Mãn: [Vừa nãy tôi thấy người chơi Sona nói bạn không nên chat nhiều, tôi sợ bạn lại bị người khác mắng, hay chúng ta bật mic nhé, được không?]

Ứng Tuân: […]

Phải rồi, vấn đề nan giải đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.