Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 108: Cuộc huấn luyện đặc biệt (4)



Sở Minh Thành ngoắc tay một cái đã có người tới rót thêm rượu, dùng dao và nĩa cắt thịt trong đĩa, ăn từ tốn như không để ý đến lời nói hay tâm trạng của Triệu Đình Đình. Thật chưa gặp ai lười như cô ta, đến việc học tự vệ bản thân còn không muốn, sau này gặp nguy hiểm nếu không có anh bên cạnh cô ta sẽ tự xoay sở bằng cách nào đây? Hay là lại khóc lóc gọi tên anh trong vô vọng? Anh sẽ không thể bên cạnh cô ta 24/7, việc học bắn súng, đua ngựa là rất tốt cho người chân yếu tay mềm như Triệu Đình Đình. Chỉ cần biết một chút kỹ năng, sau này sẽ không cần đến Sở Minh Thành này bao bọc, ít nhất cũng phải rèn rũa cô ta được như Diệp Linh.

Triệu Đình Đình đang ăn ngon mà lại biến thành cơm chan nước mắt, cô mếu máo cắn bánh bao mà đáng thương vô cùng. Cưỡi ngựa sao, tại sao tại sao chứ! Từ nhỏ cô còn chưa một lần động chạm vào chó mèo, con ngựa lớn như vậy, mặt thì hung dữ, cô sợ nó đá văng cô ra ngoài vũ trụ như trong truyện cổ tích ngày nhỏ hay đọc quá. Bằng cách nào để làm cho con ngựa chạy hoặc đi, nói đúng hơn cô không dám nghĩ đến chuyện mình ngồi lên được lưng ngựa.

Biết phải cưỡi ngựa là không được ăn nhiều, ăn no. Triệu Đình Đình ăn một cái bánh bao và đùi vịt quay đã buông đũa dưới sự kinh ngạc của Sở Minh Thành, cô lau lau miệng như một vị tiểu thư thực thụ con nhà quyền quý.

Nha đầu này hôm nay lại chê thức ăn ngon sao? Mới tập bắn súng vài tiếng không lẽ đã sinh bệnh nên mệt mỏi...Sở Minh Thành chăm chú đến từng nhất cử nhất động của Triệu Đình Đình ngay sau đó bỏ luôn suy nghĩ Triệu Đình Đình đang bị bệnh, chỉ cần nhìn đã biết cô ta rất khỏe, làm gì có bệnh tật nào. Vậy chỉ có thể là vì món ăn không hợp khẩu vị.

“Đem món khác lên đi.”

“Vâng.”

Triệu Đình Đình nhíu mày nhìn Sở Minh Thành, ngần này món đối với hắn còn chưa là đủ sao, một mình hắn có thể ăn hết không mà gọi chứ. Thật là, cái con người này không biết tiết kiệm đồ ăn ư, ngoài kia có bao nhiêu người muốn có thức ăn còn không được, hắn lại ngồi đây nhâm nhi rượu, ăn thịt bít tết ngon lành. Ăn không hết đồ thừa lại đổ đi?

Hoặc có một lý do chính đáng hơn khiến Sở Minh Thành gọi đồ ăn lên thêm. Chính là để chọc tức cô! Chỉ có thể là lý do này.

“Sở Minh Thành, anh ăn một mình đi.” Triệu Đình Đình đứng bật dậy, mặt mày không có chút gì gọi là có cảm xúc, giọng nói lạnh lùng không kém gì Sở Minh Thành.

Thấy Triệu Đình Đình khập khiễng định bỏ đi, Sở Minh Thành hạ đũa. “Không ăn nữa?”

Triệu Đình Đình đi thẳng không ngoảnh đầu lại, càng không trả lời câu hỏi của ai đó khiến không khí càng trở nên khó thở hơn. Đồ ăn sau khi Triệu Đình Đình đi thì được đem lên, Sở Minh Thành vẫn ngồi đó, tâm trạng không vui đến nỗi không muốn ăn tiếp bữa trưa.

“Những món này…” Anh đứng dậy nhìn đám người hầu và vệ sĩ đang đứng xung quanh. “Ăn hay cho chó, tuỳ các người.”

Sở Minh Thành vừa đi ai nấy cũng nhìn nhau khó hiểu rồi chăm chăm vào bàn thức ăn lớn hảo hạng. Đều là những món hiếm có giá trên trời, có nhiều món họ còn chưa nhìn qua cũng như nếm thử, nói xem, cho chó có phải rất lãng phí không?

Chi bằng boss lớn đã nói vậy là cũng đã có ý. Mấy người họ cùng ngồi xuống thưởng thức món ăn ngon còn hơn. Bọn ra hiệu cho nhau rồi nhìn ngó khắp xung quanh mới dám ngồi xuống bàn ăn uống hăng say.

Triệu Đình Đình ngồi ghế dài ngoài phòng khách, ghế làm bằng gỗ mát lạnh. Cô ngửa đầu ra sau ghế thở dài một cái, mắt nhắm nghiền muốn quên đi mệt mỏi của mấy ngày hôm nay. Thời gian ăn ngủ không còn như trước kể từ khi cô phải học nữ công gia chánh, và bây giờ thì phải học bắn súng, cưỡi ngựa.

“Phù…”

Cảm nhận được hơi nóng quen thuộc phả bên tai, Triệu Đình Đình giật bắn mình ngồi thẳng lưng dậy che tai lại. Thấy Sở Minh Thành từ lúc nào đã bên cạnh, cô đỏ mặt lắp bắp. “S...ở Minh Thành, anh là ma hay sao hả? Đến đi cũng không phát ra tiếng động, tôi thực sự nghi ngờ anh có phải loài người không đấy.”

“Thấy loài người có ai đẹp trai như tôi không?”

Lời nói của Sở Minh Thành như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Triệu Đình Đình, cô giật giật khóe miệng nhìn nam nhân đối diện, như có cơn gió vi vu cuốn qua khiến cô sa mạc lời. Sở Minh Thành hình như là lần đầu tiên tự nhận thì phải?

“Trước kia tôi không biết anh cũng tự luyến như vậy.”

Sở Minh Thành ngồi xuống ghế, tay kéo Triệu Đình Đình vào lòng, bế cô ngồi trên đùi mình với dáng vẻ thoải mái nhất. Triệu Đình Đình vừa kinh ngạc vừa hồi hộp những vẫn là không phản kháng, dạo gần đây cô cảm thấy mình muốn tiếp xúc với Sở Minh Thành nhiều hơn...cứ vậy mà tình cảm trong cô lớn dần từ lúc nào không ai hay biết.

“Nói. Sao không ăn?” Vừa nói Sở Minh Thành vừa lướt từng ngón tay lên bắp đùi Triệu Đình Đình, khuôn mặt hiện rõ độ gian xảo.

Cô nóng bừng người dùng tay mình đập nhẹ vào tay Sở Minh Thành. “Tên lưu manh nhà anh đừng có làm bậy giữa thanh thiên bạch nhật, tôi hét lên đấy.”

Nha đầu này thế mà dám dùng bàn tay nhỏ đó để đánh anh? Xem vậy mà cũng to gan quá. Sở Minh Thành hơi giãn đôi chân mày, liếm nhẹ vào sau tai Triệu Đình Đình khiến ai kia rùng mình.

“Có người lại thích ăn thịt lưu manh.”

“Tên vô liêm sỉ, anh đừng có đổ tội oan cho người khác, tôi kiện anh bây giờ.” Triệu Đình Đình như nhím xù lông, môi hồng hơi nhẩu nhẩu lên. Tên sói già này lúc nào cũng chỉ nhăm nhe đem chuyện ‘ăn thịt’ ra để trêu ngươi cô, trong khi Triệu Đình Đình cô mới là người bị hại.

Nhìn cáo non trong lòng hung hăng mặc dù đã nằm dưới nanh vuốt của mình, Sở Minh Thành nhướng mày cố làm ra bộ dạng sợ hãi cho Triệu Đình Đình tức giận nhưng không thành, làm vậy chỉ khiến Triệu Đình Đình nghi ngờ thêm anh đã có âm mưu gì đó.

“Tìm cho tôi một nhà tù.”

Hắn lạnh lùng thốt ra câu nói đó mà không cần suy nghĩ quá lâu, Triệu Đình Đình tức đến nỗi không muốn đấu khẩu. Nhà tù nào chịu bắt giam tên này chứ, cô sợ nhà tù đó bị hắn cho nổ tan tành trước khi còng tay hắn đem đi thì có.

“Nghỉ ngơi một chút. Lát nữa tôi gọi dậy.” Dứt lời Sở Minh Thành ép đầu Triệu Đình dựa vào lồng ngực mình, khóa chặt eo cô bằng vòng tay rắn chắc.

An tâm khi bên cạnh hắn, cô dần trở nên mơ hồ hơn, cả buổi đứng ngoài nắng đối với cô là quá đủ rồi. Đến khi cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ bản thân cũng không hề biết, khi được Sở Minh Thành gọi dậy nhìn đồng hồ treo tường đối diện cô mới biết mình ngủ suốt hai tiếng đồng hồ...và đương nhiên Sở Minh Thành vẫn đang bế cô.

“Thay đồ trên ghế.” Sở Minh Thành để cô đứng dậy rồi chỉ tay vào bộ quần áo nữ bó sát được vắt trên ghế, bên dưới có ủng da và một chiếc mũ cứng bảo hộ dạng lưỡi trai màu be nhẹ nhàng. Tiếp đó anh rời khỏi phòng khách với dáng đi...có vẻ kỳ lạ.

Triệu Đình Đình đưa tay lên bịt miệng ngạc nhiên, hắn đã bế cô suốt hai tiếng đồng hồ ư? Một người bình thường mà làm vẫn có lẽ giờ cũng bị chuột rút chân đến nỗi không thể đi rồi, Sở Minh Thành bây giờ chắc chắn rất ê chân đấy! Chỉ cần gọi một câu là cô sẽ dậy, hà cớ gì vẫn bế cô một cách cứng đầu như vậy chứ. Triệu Đình Đình không vì vậy mà cảm thấy khó chịu, cô cười nhẹ nhàng, vén lọn tóc sau tai, ánh mắt có chút màu hồng của hạnh phúc.

Vui vẻ chưa được bao lâu khi mà cô được Sở Minh Thành đưa đến trước hai con ngựa mà hồi sáng cô nhìn thấy. Nhìn từ khoảng cách gần đúng là chúng rất lớn, đó là so với cô, còn đối với Sở Minh Thành thì…

Nhìn hắn xoa đầu con ngựa, thân hình hắn cao lớn vừa phải, so với con ngựa đúng là chủ đẹp ngựa cũng đẹp. Ánh mắt lành lạnh đó không hề làm con ngựa màu đen sợ, trái lại nó còn dụi dụi đầu vào tay hắn. Trong khi con ngựa màu trắng vừa nhìn thấy cô đã hung hăng hất mặt mấy lần...thật đáng ghét.

“Leo lên.” Sở Minh Thành ra lệnh cho Triệu Đình Đình, ánh mắt chăm chăm vào con ngựa trắng ngụ ý cô phải leo lên đó.

“Kh...không, tôi sợ.” Triệu Đình Đình lắc đầu lia lịa, ép cô leo lên lưng con ngựa này, sợ rằng cô sẽ bị ngã xuống đất gãy luôn cột sống mất.

Anh nheo mày, một con ngựa cũng sợ thì sau này có thể làm được gì? Động vật thuần chủng phần lớn sống dựa vào con người, chỉ cần biết cách chăm sóc và tiếp cận lập tức chúng sẽ có thiện cảm. Triệu Đình Đình vừa gặp đã sợ hãi chúng như vậy, nhất định bạch mã không vui. Rời tay khỏi hắc mã, Sở Minh Thành tiến vài bước đến vuốt đầu bạch mã. Ban đầu nó thở phì mấy lần như giận dữ, dần dần lại nhờ Sở Minh Thành mà bình tĩnh trở lại.

Tiếng ngựa hí vang lên, Sở Minh Thành nhanh như ngọn gió đã trên lưng con ngựa trắng đó, Triệu Đình Đình sợ hãi muốn lùi lại, hắn lại chìa tay xuống, từ vị trí cao đó, ánh mắt của hắn mới thật lạnh lẽo làm sao. “Đếm đến ba, lập tức leo lên.”

“Hả?” Triệu Đình Đình bàng hoàng khi nghe từng hồi đếm của Sở Minh Thành, cho đến khi âm thanh thứ hai được thốt ra cô mới nhìn xuống thấy có chỗ để leo lên cương ngựa. Không suy nghĩ gì nhiều thêm, trực tiếp bắt lấy cánh tay của Sở Minh Thành leo lên con ngựa, ngồi phía trước Sở Minh Thành.

“A...tôi sợ ngã.” Thấy ngựa di chuyển Triệu Đình nắm chặt cương ngựa mà nhắm mắt, không dám nghĩ đến cục diện tiếp theo.

“Bình tĩnh.” Vì tiếng hét của Triệu Đình Đình mà càng làm ngựa thêm hoảng loạn, Sở Minh Thành nhăn mặt nhìn người phụ nữ trước mặt một cách bất mãn.

Đợi khi Triệu Đình Đình im lặng, dây cương Sở Minh Thành cũng đặt vào tay Triệu Đình Đình, cùng nắm sợi dây cương. Được bàn tay của người đàn ông áp sát mình phía sau chấn tĩnh, Triệu Đình Đình từ từ mở mắt nhìn xuống tay mình...nắm chặt vậy sao…

Khẽ mỉm cười, cô len lén nhìn lại phía sau thì đúng lúc Sở Minh Thành vung dây cương cho ngựa chạy khiến cô giật bắn mình. Tốc độ ngựa chạy tuy không nhanh bằng lúc Sở Minh Thành lái xe, nhưng khi ở trên lưng ngựa cô thấy còn nguy hiểm hơn cả trên xe Sở Minh Thành.

“Aaaaa! Anh giết tôi đi Sở Minh Thành!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.