Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 121: Đường lối riêng



“Em ăn xong rồi.” Tố Tố hạ đũa, cô nhìn khắp xung quanh.

“Em tìm gì?” Lưu Luân cũng buông đũa theo cô.

Cô đưa tay lên quạt quạt vô nghĩa, cười khan. “Em khát nước quá.” Từ lúc ngủ dậy tới giờ cô vẫn chưa uống chút nước nào, đã vậy còn ăn cơm với những món mặn, khát nước chết mất!

Lưu Luân hiểu ý liền đứng dậy định đi lấy nước cho cô, ngay lập tức bị Tố Tố ngăn lại. “Chồng chưa ăn xong mà, để em đi lấy.” Nói rồi cô nhìn khắp xung quanh căn bếp, khi nhìn vào nơi nấu ăn đột nhiên có cảm giác e ngại, như thể cô không thích nơi nấu nướng vậy. Nhìn thấy tủ lạnh ở phía xa kia Tố Tố lập tức hướng đến, cô mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối và lấy chiếc ly bên cạnh rót nước vào cốc.

Ngỡ tưởng Tố Tố đang khát nước thì cô sẽ uống ngay, không ngờ rót nước xong Tố Tố lại đi về phía Lưu Luân vẫn còn đang ngồi ở bàn ăn. “Em để nước ở đây, lát chồng không cần đi lấy.”

Anh nuốt một ngụm nước bọt nhìn ly nước lạnh trong suốt vẫn còn đang gợn sóng nhẹ bên trong. “Được.”

Không ngờ Tố Tố lại biết quan tâm người khác như vậy, cô có phải thiên thần ông trời gửi gắm xuống cho anh không nhỉ? Nhìn cô đi như nhảy vào trong rót thêm ly nước nữa, một hơi uống hết nửa ly rồi đưa tay lên áp má sảng khoái. Nước lạnh khiến người ta tỉnh táo là có thật. Đang định rót thêm nước vào ly Tố Tố lại bị chất giọng nghiêm khắc của Lưu Luân ngăn cản.

“Uống nước lạnh nhiều không tốt.” Anh nhìn cô, đôi mày khẽ nhướng.

Hiểu là Lưu Luân muốn tốt cho mình, Tố Tố cười tươi. “Vậy em sẽ không uống nữa.”

Bữa tối của Lưu Luân cũng kết thúc ngay sau đó, thấy anh dọn bàn Tố Tố cũng chạy đến sắp xếp bát đĩa cho anh.

“Em ra ngoài ngồi, một lát tôi ra ngay.” Anh lấy đôi đũa từ tay Tố Tố, cố ý đuổi cô ra ngoài phòng khách để mình rửa bát.

Cô chớp chớp mắt, nửa muốn đi nửa muốn ở lại. Nhìn đống đồ lộn xộn này cô hơi nhíu mày, thật ra cô chỉ định đem bát đĩa ra bồn cho Lưu Luân mà thôi chứ không hề có ý định rửa chúng. Cô có cảm giác đến cả việc rửa bát mình cũng không tự tin làm, như thể chưa phải rửa bao giờ vậy.

“Vậy em ra ngoài, chồng ra nhanh nhé.” Tố Tố hơi lè lưỡi tinh nghịch rồi nhón chân dần dần chạy ra ngoài. Dáng vẻ này giống một đứa trẻ hơn là một người phụ nữ trưởng thành.

Đợi cô đi hẳn Lưu Luân mới dọn nốt đồ trên bàn. Anh cười một mình rồi lắc đầu. Xem ra Tố Tố chỉ mới qua tuổi mười tám?

Tố Tố vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh căn chung cư cao cấp này. Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, có rất nhiều poster của anh được dán trên tường. Không ngờ chồng mình lại đẹp trai đến vậy, Tố Tố mê mẩn tâm hồn không muốn rời chúng.

Cô tự hỏi tại sao trong nhà không có tấm hình cưới nào của cô với Lưu Luân. Lẽ nào được treo ở nơi khác? Tố Tố đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, phía trước ghế là màn hình tv vẫn còn đang phát sóng chương trình ca nhạc.

Định chuyển kênh xem phim hoặc đại loại thứ gì đó hay ho hơn, đúng lúc chương trình lại phát sóng một bài hát quen thuộc mà cô thích. Tố Tố đặt điều khiển xuống, tay đung đưa theo nhạc như bắt best.

“Yêu là gì mà làm người người điên điên say say đến thế, cứ vô tư cho con tim nhói đau. Yêu là gì mà làm người người cam tâm mang theo si mê, nhưng khi chia ly quay bước thật mau.” Giọng hát vừa cá tính vừa tâm trạng theo bài hát, Tố Tố ngân lên từng câu từng chữ, mắt hơi nhắm lại cảm nhận chính giọng hát của mình.

“Thế gian hiểu thấu yêu là mất, yêu là đau, yêu là vẽ thêm hoa văn lên trong bức tranh màu. Thế gian hiểu biết yêu là thứ ta cần thiết, yêu là niềm vui đang xen ưu tư chẳng bình yên.”

Tiếp lời của Tố Tố, từ khi nào Lưu Luân đã đứng phía sau cô, giọng của anh vừa ấm áp vừa trầm khiến bất cứ ai nghe cũng phải lắng nghe để ghi nhớ. Lưu Luân nói đúng hơn rất giống một ca sĩ.

“Chồng.” Tố Tố đỏ mặt đứng dậy gãi gãi đầu ngây ngốc. Xấu hổ quá, anh ấy nghe thấy giọng hát của cô rồi, một giọng hát thật sự kinh khủng đối với cô.

Anh đi tới ngồi xuống ghế, kéo tay Tố Tố ngồi xuống theo, tay anh đặt lên tay cô vỗ về. Thấy vậy cô có ý muốn rụt tay lại vì không quen, nào ngờ anh giữ tay chặt, ánh mắt của anh khiến cô bỏ luôn ý định né tránh của mình. “Em hát hay lắm, Tố Tố, em rất có năng khiếu về âm nhạc.”

Được Lưu Luân khen cô đỏ mặt tía tai lắc lắc đầu. “Không có đâu, em chỉ hát theo người ta, bài hát này không hiểu sao em thấy rất quen thuộc, em rất thích.” Cô thì làm gì có năng khiếu âm nhạc chứ, cô thấy giọng hát của mình quá đỗi bình thường, không có gì đặc biệt. Có điều bài hát này đối với cô quen thuộc đến thế, nhưng tên của nó thì cô không nhớ…

Lưu Luân đặt một tay lên vai Tố Tố, anh mỉm cười xoa nhẹ lên vết thương trên đầu của cô. Quên mất không nhắc Tố Tố đầu bị thương thì không được gội đầu, băng thương có lẽ cô đã vứt đâu đó trong phòng tắm rồi cũng nên.

“Au!” Bị chạm tay vào vết thương Tố Tố lập tức kêu lên phải ứng, Lưu Luân sao lại chạm vào nó chứ, thật đau chết cô rồi, mới chạm vào đã có cảm giác cơn đau lan ra toàn dây thần kinh trong đầu.

“Xin lỗi.” Lưu Luân lập tức thu tay lại.

“Không sao đâu, chồng đừng làm bộ mặt có lỗi đó.” Tố Tố cười trừ rồi đưa một tay lên gõ gõ vào bắp tay mình. “Vợ coi vậy thôi chứ khỏe lắm.”

“V...vợ?” Lưu Luân bất giác đưa tay lên bịt miệng. Tố Tố vậy mà lại tự gọi mình là vợ với anh rồi, thật muốn đăng ký kết hôn ngay để cô không thể chạy đi đâu hết.

Nhìn Lưu Luân ngại ngùng, Tố Tố đưa tay lên kéo tay Lưu Luân ra khỏi mặt, muốn nhìn xem khuôn mặt mỹ nam của chồng mình. Thế rồi cô lại là người không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh. “Chồng...đẹp trai thật đấy.”

Xem bộ dạng mê trai của Tố Tố kìa, Lưu Luân bật cười giòn dã. “Ha ha, chồng của em đương nhiên phải đẹp trai. Tố Tố, em có muốn học nhạc không?”

Học nhạc sao? Tố Tố nuốt một ngụm nước bọt, cô cắn môi nhìn Lưu Luân. “Em không biết gì cả.”

Anh khẽ búng tay vào trán cô một cái rồi nháy mắt. “Tôi dạy em.”

----------------------

Sân bay quốc tế. Một hàng người trải dài từ chân máy bay đến tận lối ra vào của cảng hàng không. Hôm nay trời thoáng đãng, không nắng, không gió. Sân bay cũng không có bóng người xa lạ. Ngoài máy bay hoàng gia ra thì không một máy bay nào đang hoạt động, đường băng đều trống rỗng.

“Chào mừng boss đã trở về. Chúng em phụng mệnh lão gia,lão phu nhân đến tiếp đón boss.”

Tất cả những người cao lớn đứng bên dưới đều cúi gập người khi thấy Sở Minh Thành bước ra khỏi cửa máy bay. Anh mặc chiếc áo vest thân dài màu đen, bên trong áo sơ mi, cổ thắt cà vạt nghiêm chỉnh. Đôi giày da cùng chiếc đồng hồ đeo tay luôn là điểm nhấn khiến ai cũng phải ngưỡng mộ bởi nét phong độ của anh.

Bỏ chiếc kính mắt đen ra, Sở Minh Thành ngạo nghễ nhìn xung quanh một lượt từ máy bay xuống. Cái quang cảnh này vẫn vậy, cùng là sân bay mà thôi, có điều lại khác biệt phủ riêng của anh, khác xa đến mấy đại dương và đất liền trải dài. Nhìn đám người bên dưới đều là cận vệ của của anh đã để lại ở Sở gia, ai nấy đều có một hình hình xăm bọ cạp đen ở cổ, đây chính là dấu hiệu nhận biết người của anh.

Mùi động cơ máy bay thoảng qua không trung khiến Sở Minh Thành bất mãn, anh xuống khỏi máy bay, theo sau là hơn chục tên vệ sĩ.

Ra đến bên ngoài sân bay, theo sau anh đã là hơn trăm người của Sở gia, tiếng bước chân cộp cộp lạnh toát càng khiến người nghe trở nên áp lực. Đây chính là khí thế người của Sở Minh Thành, boss đại hùng mạnh, em đại hùng hổ!

Bên ngoài xe trải một hàng, Sở Minh Thành lên chiếc xe ở giữa, vệ sĩ đều đi xung quanh xe anh. Không khác gì ổ kiến lửa đang bảo vệ sự an toàn cho kiến chúa.

Xe dừng lại ở một tòa lâu đài lớn, đi qua cánh cổng bằng sắt được làm tự động, xe dừng lại. Tòa lâu đài được xây chủ đạo với hai màu vàng và trắng, nhìn qua là biết đã tồn tại lâu đời.

“Nơi này vẫn thế nhỉ?” Sở Minh Thành nhếch mép, anh cởi áo khoác ngoài cầm trên tay rồi đi vào bên trong. Người của anh đều đứng bên ngoài bao quanh lâu đài chứ không được phép chạm thêm một bước chân nào vào bên trong.

“Vừa mới về, chưa diện kiến bố mẹ, con định đi đâu?”

Chân chưa cả bước lên bậc cầu thang Sở Minh Thành đã bị chất giọng trách móc của người lớn tuổi làm cho đứng hình. Anh quay lại, Sở Hân đã đứng đó, bà mặc chiếc váy sườn xám, trên vai là áo choàng lông sang chảnh, khuôn mặt lão luyện của bà dù đã ở tuổi năm mươi lăm nhưng vẫn trẻ trung và quyến rũ.

“Mẹ.” Sở Minh Thành thu người về, khuôn mặt lạnh lùng. “Bố.” Không quên nhìn sang bên cạnh Sở Hân. Sở Minh Thành đã nhìn thấy Sở Kiến Hoa đứng đó, mái tóc ông đã bạc đi nhiều, tuy vậy nhìn thân thể cao lớn và lịch lãm của ông ai cũng biết một phần vẻ bề ngoài Sở Minh Thành có được ngày hôm nay là di truyền từ ông.

“Có phải cái nhà nhỏ bé ấy không bị cháy thì còn không về đây không hả, cái thằng bé này, mẹ nhớ con chết mất!” Không giữ được vẻ mặt nghiêm túc quá hai phút, Sở Hân cộp cộp tiếng giày đế cao đi đến véo lấy tai Sở Minh Thành, mày nhíu lại trách móc.

Quả nhiên sẽ là vậy. Sở Minh Thành ngắn mặt nghiêng đầu sang một bên cho mẹ mình véo tai. “Nó rất rộng, tuy không bằng một phần nhỏ của nơi này, nhưng đủ cho hơn trăm người sống.” Anh đáp trả.

“Hơn hai nghìn mét vuông đã là rộng? Vậy thì nơi này mười nghìn mét vuông, con không muốn ở, con muốn mẹ cô độc đến già ư?” Sở Hân rớm nước mắt, bà đưa tay lên chấm nhẹ khóe mắt.

“Bà thôi ngay.” Bấy giờ Sở Kiến Hoa mới lên tiếng, ông lạnh lùng nhìn con trai mình, mắt hơi híp lại. “Nghịch tử, tiền đắp vào ngôi nhà đó đều bị con đốt hết rồi.”

Sở Hân nhìn hai bố con nhà họ lạnh lùng nhìn nhau mà không giấu nổi buồn cười, quả nhiên hai người họ không ai nhường ai, cái bản tính ngông cuồng bá đạo di truyền từ ố chồng bà, đến chồng bà, rồi giờ đến cả con trai bà rồi. Không ai chịu nhường ai với khuôn mặt vô cảm đó.

Sở Minh Thành không nói không rằng rút điện thoại ra, anh nhìn thẳng vào mắt Sở Kiến Hoa như đưa ra một lời thách thức. “Chuyển vào tài khoản lão gia mười hai tỷ USD, ngay bây giờ.”

“Con…” Sở Kiến Hoa á khẩu chỉ biết đưa tay lên chỉ trỏ vào Sở Minh Thành, thế rồi ông lại hạ tay xuống thở hắt ra. “Coi như ta già rồi, sức kiếm tiền không bằng con.”

Anh bật cười, một nụ cười mà vốn dĩ anh chỉ dành cho gia đình nhỏ này, tuy cười lạ vậy nhưng vẫn giữ được nét giảo hoạt sẵn có. “Đừng khiêm tốn, bố lúc nào cũng tuyệt.”

“Đừng giở giọng ngọt với ta. Lần này kêu con về đây là có chuyện.” Sở Kiến Hoa nhíu mày. vết chân chim ở đuôi mắt cũng nheo lại.

Thấy bộ dạng nghiêm túc của hai người họ, Sở Minh Thành cũng ngưng cười, anh hạ giọng. “Hai người rốt cuộc là có chuyện gì muốn nói?”

“Định cư ở Mỹ đi. Từ giờ con không cần về nước nữa. Con nên nhớ người của chúng ta ở đây, công ty chủ cũng vậy. Chúng ta đều già cả rồi, con nên suy nghĩ.” Mẹ anh lên tiếng, bà đi về phía chồng mình, khoác tay ông ấy rồi nhìn anh, một người bình thường hiếm ít khi nghiêm túc như này lại lạnh lùng nhìn con trai mình.

Định cư? Sở Minh Thành trầm tư hồi lâu. Sau cùng vẫn là quay lưng đi, anh đưa tay vẫy vẫy cho qua. “Nếu không nghe lời sẽ là nghịch tử, con vẫn là người có hiếu.”

Triệu Đình Đình, coi như tôi để cho cô lối thoát. Từ nay về sau đã không còn mối liên kết nào, đường lối riêng. Nhưng tốt nhất trong tương lai cô nên cẩn trọng từng bước chân của mình, nha đầu.

Sở Minh Thành nhếch cao khóe miệng, ánh mắt lộ rõ sự chiếm đoạt và cưỡng chế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.