Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 138: Phục hồi trí nhớ



“Cắt! Tốt lắm, tốt lắm. Hai người đúng là cặp đôi hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp.” Đạo diễn Cố đứng dậy vỗ tay, thấy vậy đồng thời mọi người xung quanh cũng đưa tay lên hưởng ứng.

Tố Tố là người đầu tiên đẩy Lưu Luân ra, cô đưa tay chạm nhẹ lên môi mình như định thần lại xem chuyện gì vừa xảy ra. Cô và Lưu Luân vừa hôn nhau đấy ư?

Đ...đợi chút để cô bình tĩnh lại đã, cô hôn chồng của mình thì có gì sai đâu chứ, nhưng sao cô lại có linh cảm mình vừa làm một hành động trái ngược tâm can vậy nhỉ. Chỉ có điều khi hôn Lưu Luân...cô thấy rất vui.

Lưu Luân sững người nhìn Tố Tố đang đỏ mặt, anh chỉ là không thể tin được Tố Tố lại bất ngờ đẩy mình ra như thể không muốn hôn anh và đang đợi chỉ thị kết thúc nụ hôn từ đạo diễn mà thôi. Có lẽ anh hơi nghĩ nhiều. Khoảng thời gian qua không phải là ít, bao ngày trải qua với nhau nhiều kỷ niệm, nhiều điều đáng nhớ, dù Lưu Luân có nói với Tố Tố anh là chồng của cô...nhưng để thân mật được với Tố Tố hơn một cái ôm và cái nắm tay thì rất khó. Hôm nay được hôn Tố Tố, anh có cảm giác mình quay trở lại với nụ hôn đầu của mình. Đến thời điểm hiện tại không biết là son của cô, hay là môi cô...dư vị ngọt ngào vẫn còn lưu đọng nơi cánh môi của anh. Nó khiến anh lâng lâng lên chín tầng mây, hạnh phúc và sung sướng, giống như anh được ban tặng một thứ gì đó mà anh từng ao ước rất lâu rồi vậy, và anh từng nghĩ nó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

“E...em cảm ơn anh.” Tố Tố vội cúi gập đầu trước mặt Lưu Luân, hai má nóng bừng như lửa thiêu đốt.

“Ngốc, tại sao em cảm ơn tôi?” Lưu Luân xoa xoa đầu người phụ nữ phía trước mình. Cũng chỉ là một nụ hôn, đâu cần phải cảm ơn anh một cách khách sáo vậy. Dù sao giờ bọn họ cũng là ‘vợ chồng’ kia mà.

Tố Tố đỏ mặt không biết trả lời như nào, lại cảm thấy hai người đang là tâm điểm của sự chú ý liền quay người đi về phía sau, nơi có một thùng lớn bên trong chứa nước suối lạnh. Cô cần phải tỉnh táo lại hơn, đang yên đang lành lồng ngực chết tiệt đập nhanh quá.

Nhưng mà thế nào vừa quay lưng đi chân lại không làm chủ được vấp phải nhau, Tố Tố hét nhẹ, hai mắt nhắm tịt chuẩn bị tinh thần cho cú ngã trên cát này, chắc chắn có nhiều người sẽ cười nhạo cô cho xem.

“Cẩn thận một chút.” Một vòng tay vòng qua eo Tố Tố, kế bên tai cô là chất giọng ấm áp mang theo sức nóng nhè nhẹ, chỉ vài giây Tố Tố đã muốn bốc khói bởi những hành động hôm nay của Lưu Luân.

“Hai người có thể nghỉ ngơi. Lát nữa quay trở về khách sạn, tôi khao mấy người một bữa coi như chúc mừng mv đã hoàn thành một cách thuận lợi. Có được không, được thì mau nói to lên một câu!” Đạo diễn Cố đi về phía đoàn làm phim, ông ta cũng hào hứng đến nỗi cười sảng khoái. Đã lâu rồi chưa làm đạo diễn một mv, bộ phim nào có nhân vật chất lượng như này. Tố Tố may là bạn gái Lưu Luân, nếu không ông ta cũng phải giành được bằng mọi giá. Một viên châu sa quý báu như Tố Tố cần phải được nâng niu và mài giũa dần, mài cho đến khi chói lóa, cô là một tiềm năng.

“Đạo diễn, không thấy Châu Châu đâu.” Một người nọ ngó nhìn xung quanh, giọng nói có chút gấp gáp.

Đạo diễn Cố không có gì gọi là kinh ngạc, đồ đã qua sử dụng thì không xứng đáng để ông ta quan tâm. “Để tâm cô ta làm gì, mau dọn đồ. Cô ta về khách sạn trước cũng là một khả năng.” Quay lưng đi, mép hơi nhếch. Tự mình nhắc đến khách sạn đạo diễn Cố đã tưởng tượng ra muôn vàn cảnh tượng hấp dẫn.

Lưu Luân và Tố Tố sau khi thay đồ xong, hai người đứng đối diện nhìn nhau. Tất cả những người trong đoàn làm phim đều quay trở về khách sạn năm sao gần đó. Chỉ duy nhất hai người là không có ý định quay trở về.

“A...anh nhìn em?” Tố Tố mím nhẹ môi.

Lưu Luân không thể hiện cảm xúc gì qua khuôn mặt, anh hơi nghiêng đầu tiến lên vài bước. Vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Tố Tố ra sau tai, Lưu Luân cười hòa nhã. “Tôi không thể nhìn em?”

“Không thể.” Tố Tố cười đùa rồi ngại ngùng bỏ chạy ra phía biển. Từng tiếng sóng ngày một rõ ràng rót vào tai cô. Cô có thể nghe thấy tiếng chồng mình vẫn đang gọi phía sau, Lưu Luân xem vậy mà vẫn không thể chạy nhanh như cô.

Chầm chậm bước đi lại. Tố Tố vừa dạo bước trên cát vừa nhìn khắp xung quanh. Biển này khá ít người qua lại, vì sao vậy nhỉ. Cát trắng và biển xanh...đây đều là những điểm nổi bật để một người bình thường chọn làm nơi du lịch. Và nơi đây cho đến thời điểm hiện tại chỉ có cô và anh.

Phía trước chính là cây dừa mà cô vừa ngồi đợi Lưu Luân đây mà. Từ xa nhìn cô mới thấy cây dừa này có nhiều quả quá. Từng chùm dừa xanh mướt. Cô bước tới chạm nhẹ vào thân cây dừa, đôi mắt ngây dại ngước lên.

“Tố Tố, đợi tôi.” Lưu Luân sắp đuổi đến kịp, trên trán xuất hiện lấm tấm mồ hôi, anh đưa tay lên ra hiệu cho cô.

Nghe thấy tiếng gọi của Lưu Luân, Tố Tố hơi mỉm cười, cô nhìn xuống bờ cát trắng dưới chân.

Thịch.

Đột nhiên đầu nhói lên một cơn đau, Tố Tố đưa một tay lên ôm đầu, tay còn lại chống vào cây dừa làm điểm tựa. Chuyện gì đang xảy ra...ký ức vừa rồi…

Cô đã gặp bản thân mình trong một bãi biển đẹp, đẹp như thiên đường...với một người đàn ông. Có phải Lưu Luân không?

Không, không đúng, người đó rất cao...mặc vest, giày da… “A…” Tố Tố nhăn mặt hơi khụy chân xuống một chút, cả người chao đảo như sắp xỉu đi.

Từ xa cảm thấy có điều gì không ổn, Lưu Luân lại nhanh bước hơn. Mỗi lần Tố Tố ôm đầu như vậy là một lần anh có linh cảm không tốt. Chợt ánh mắt di chuyển lên thân trên cây dừa mà Tố Tố đang dựa vào, ánh mắt anh trừng to, miệng không ngừng cảnh báo. “Chạy ra khỏi đó Tố Tố, dừa sắp rụng!”

Vô ích, Tố Tố không nghe thấy, cô rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì vậy chứ. Lưu Luân cắn răng chạy nhanh hơn nhưng bản thân lại nghĩ mình sẽ không đủ thời gian. Với độ cao từ quả dừa và đầu của Tố Tố...sẽ chết mất!

“Tố Tố, nhìn lên trên.” Gom một luồng khí lạnh vào lồng ngực, Lưu Luân hét lớn để Tố Tố có thể nghe thấy. Thật may lần này ông trời đã không phụ anh.

Tố Tố giật mình quay lại nhìn Lưu Luân vẫn còn đang cách xa mình hơn chục mét, cô nhìn lên trên đầu mình. Một chùm dừa lớn...ở giữa quả dừa to nhất đang lung lay cực mạnh, khả năng nó rơi xuống là...chín mươi phần trăm.

Không còn giây phút nào để suy nghĩ nữa, Tố Tố định xoay bước đi, một ký ức khác lại ùa về trong bộ não của cô. Có phải trường hợp này cô đã từng trải qua không, sao lại quen thuộc đến vậy chứ. Cây dừa? Biển, cát,...

“Aaaaaaaa!”

“Tố Tố!”

Tiếng hét thất thanh vang lên, Tố Tố rất nhanh ngã người xuống không trung, đôi mắt mờ ảo vẫn hé mở. Không kịp rồi...không kịp, cô đã định chạy đi rồi, tại sao còn suy nghĩ thêm chứ, ngu ngốc!

“Tố Tố, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại Tố Tố.” Lưu Luân nâng đầu Tố Tố lên đặt vào lòng mình, anh trầm giọng gọi cô, sau cùng hiện lên trong mắt anh cũng chỉ là một Tố Tố đang dần khép lại đôi mi cong.

Cô nghe thấy Lưu Luân gọi mình, cô thấy được sự quan tâm của Lưu Luân. Và cô thấy cả khuôn mặt của một người. Sở Minh Thành.

Lưu Luân phẫn nộ nhìn quả dừa đã yên vị trên mặt cát thô. Anh nuốt một ngụm nước bọt đưa tay ra phía sau đầu của Tố Tố sờ soạng. Không có máu. Tức là quả dừa chỉ rơi xuống sượt qua đầu của cô, vậy tại sao Tố Tố lại ngất xỉu?

“Đợi tôi Tố Tố, tôi sẽ không để em phải xảy ra chuyện gì!” Lưu Luân vội vàng bế Tố Tố lên chạy ra bãi đậu xe của bãi biển. Hiện tại chỉ có thể đưa cô về nhà, sau đó mới gọi bác sĩ tới.

Ngồi trong xe không khí như nuốt hết sạch oxy, thi thoảng Lưu Luân lại nhìn sang Tố Tố, cô vẫn ngoan ngoãn nằm dựa đầu ra sau ghế, một biểu hiện của tỉnh lại cũng không có. Lẽ nào quả dừa rơi xuống khiến bộ não của cô đã bị ảnh hưởng…

Đặt Tố Tố lên giường, Lưu Luân nhìn quanh căn phòng rồi mới đi vào nhà tắm. Một lúc sau đi ra trên tay anh đã là một chiếc khăn ướt. Gấp khăn làm một dải dài, anh đắp lên trán cô, tay nắm chặt lấy tay cô. “Tố Tố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhẹ giọng, đôi mắt hơi nhắm lại cảm nhận hơi ấm từ tay của cô.

Lúc này căn phòng vang lên một hồi chuông dai dẳng. Lưu Luân rút chiếc điện thoại từ túi của mình ra, trên màn hình hiện rõ số di động của đạo diễn Cố. Lặng nhìn Tố Tố một hồi, Lưu Luân khép cánh cửa phòng lại và đi ra. Tiếng cánh cửa vừa cất lên chính là lúc người phụ nữ nằm trên giường mở bừng mắt.

Xoẹt xoẹt xoẹt...từng mảng lớn, từng mảng nhỏ ký ức ùa về trong cô. Sở Minh Thành, Lục Niên, Trần Hy Nhi, biển, súng, chùa, Giai Nghi!

“Chết tiệt!” Ngồi bật dậy vò đầu rồi nhìn xung quanh. “Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Tự hỏi tự trả lời, cô cười tự giễu. “Ha...Lưu Luân. Rốt cuộc thì mình thành Tố Tố ư? Mình là Triệu Đình Đình mà.” Đã nhớ lại sự việc, Triệu Đình Đình chợt hiểu ra, chính là quả dừa vừa rồi đã giúp cô phục hồi lại trí nhớ. Đêm hôm đó chạy ra khỏi khách sạn, cô đã bị xe đâm phải, người đó chẳng phải Lưu Luân sao, anh ta lại dám...cho cô là vợ của anh ta?

Ngẩn ngơ một hồi, Triệu Đình Đình ôm lấy đầu mình, đôi mày nhíu lại, cô cắn chặt môi mình đến đau đớn. Sở Minh Thành và cô, kết thúc rồi. Cô sẽ phải làm gì đây, anh đã từ chối cô, thậm chí khi cô mất tích một thời gian dài như vậy anh cũng không đi tìm cô. Ha...người thay thế, cô chính là người giống Giai Nghi như hai giọt nước mà thôi. Cô sẽ phải ở bên một người không yêu mình cả đời vì bản tính cứng đầu của mình sao, không thể nào!

Cửa phòng một lần nữa mở ra. Triệu Đình Đình rùng mình từ từ ngoái lại. Một cánh tay dài, một khuôn mặt, một người đàn ông.

“Tố Tố, hình như tôi nghe thấy giọng e...em.” Anh trợn mắt nhìn người phụ nữ của mình đang ngồi trên giường, Tố Tố thực sự đã tỉnh lại!

Triệu Đình Đình chớp mắt, cô đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mình cùng nụ cười ma mị. “Chồng, em tỉnh lại rồi đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.