Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 139: Phèn



Lưu Luân tay vẫn cầm điện thoại áp tai, dần hạ cánh tay xuống, anh thầm nâng hạ yết hầu một lượt. Tố Tố tỉnh dậy từ khi nào vậy, ban nãy há chẳng phải anh gọi mà cô còn không thưa?

“Tôi đi rót nước cho em.” Lưu Luân hơi cong khóe miệng đi vào trong phòng, tới chiếc bàn gần cửa sổ rót đầy một cốc nước.

Triệu Đình Đình túm chặt vạt chăn, cô hơi híp mắt lại cảnh giác với người đàn ông trước mặt mình. Cũng không hẳn là xấu xa, vậy tại sao Lưu Luân không đưa cô đến đồn cảnh sát nhận tìm người thân thay vì lại đưa cô về nhà và đối xử với cô tốt như này...không phải anh ta thích cô đấy chứ.

“C...cảm ơn.” Nhận lấy cốc nước từ tay Lưu Luân, Triệu Đình Đình một hơi hết nửa cốc. Cổ họng khô rát đến nỗi nói cũng khó khăn. Từ trước khi ra khỏi chung cư để đến phim trường với Lưu Luân cô không uống thêm chút nước nào.

Lưu Luân hài lòng ngồi xuống bên cạnh giường Triệu Đình Đình khiến cô giật bắn lùi ra phía sau, tránh xa người đàn ông này một khoảng cách nhất định. Anh nhướng mày bất mãn, Tố Tố sao lại né tránh anh rồi?

“Ngày hôm nay em đã cảm ơn tôi hai lần.” Anh cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình ra vắt lên chiếc ghế bên cạnh. Mắt vẫn nhìn người phụ nữ đó bằng cả tấm chân thành và yêu thương.

“A…” Triệu Đình Đình hạ cốc nước, miệng cười hi hi. “Em, em chỉ là quen miệng. Đừng để tâm như vậy chứ.”

Cách nói chuyện này…

Lưu Luân nghi hoặc nhìn Tố Tố, mặt ngày một sát với cô hơn như kiểm tra gì đó vô nghĩa.

Triệu Đình Đình thấy không khí ngày càng khó thở liền nhảy bật ra khỏi giường đưa tay lên quạt quạt. “Thời tiết hôm nay nóng quá, phù phù.” Vừa nói cho vừa giả bộ hít thở thật mạnh, tay vung lên vung xuống như đang tập thể dục.

Nóng sao? Lưu Luân nhìn lên điều hòa trong phòng mình, bất giác nhíu nhíu mi tâm. “Tôi có bật điều hòa mà.” Hơn nữa là hai mươi lăm độ, rất mát.

“V, vậy sao?” Triệu Đình Đình ngắn tũn mặt nhìn lên chiếc điều hòa vẫn đang thoát gió vù vù qua khe nhỏ, miệng cũng méo mó không biết nói gì hơn. “Phải nhỉ, em lại thấy hơi lạnh.” Nói rồi cô lại xoa xoa cơ thể mình, cả người co ro lại, diễn đạt rất sâu nhưng không lừa dối được ai kia.

Anh đưa đi tới chiếc bàn rót cho mình một cốc nước, đôi mắt xanh lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả người bỗng chốc mang theo bên mình sự cô đơn khó tả. “Nói cho tôi biết. Em đang nghĩ gì.”

Triệu Đình Đình á khẩu siết chặt hai lòng bàn tay. Có nên nói với anh ta rằng cô đã nhớ lại hết mọi chuyện không? Nên, hay không.

Cô còn có thể làm gì và đi đâu đây, gia đình cô đều không coi cô ra gì, đem bán cho Sở gia làm con dâu của Sở Minh Thành, Hựu Hựu chết rồi...không, Lục Niên, cậu ta đã chết cháy trong vụ hỏa hoạn. Cô và cậu ta không còn sự liên kết nào nữa, cũng không còn mối liên quan nào giữa cô và Sở Minh Thành. Chẳng phải đây cũng là một phần cô mong muốn ư, tại sao bây giờ lại thấy hụt hẫng đến vậy. Nếu bây giờ rời khỏi Lưu Luân, cô sẽ là một nhà văn học mạng như trước kia ư, hay học tiếp?

Cô không muốn, cô không muốn làm một người tầm thường. Cô muốn Sở Minh Thành phải hối hận khi bỏ rơi cô chứ không phải để anh nhìn cô bằng cả một đôi mắt miệt thị và khinh thường. Cô muốn trả thù cho sự tổn thương mà Sở Minh Thành đã gây ra cho mình, cô phải thành công và thu hút sự chú ý từ anh. Kể cả phải làm những điều vô liêm sỉ, cô cũng không muốn mình thua kém bất cứ ai, đặc biệt là không được để vụt mất cơ hội mà mình đã có khi bên cạnh Lưu Luân.

Triệu Đình Đình búi tóc ra phía sau gọn gàng, cô thở phào một cái lấy can đảm rồi chậm rãi đi đến bên Lưu Luân, vòng tay qua eo ôm lấy anh vào lòng. “Anh đoán xem.”

Lưu Luân khẽ rùng mình liếc xéo mắt về phía sau. Hôm nay Tố Tố tự động tới ôm anh ư?

Anh quay mình trở lại nhìn cô bằng đôi mắt không thể tin được, đặt cốc nước xuống bàn. Lưu Luân đưa hai tay lên véo nhẹ hai má của Triệu Đình Đình. “Dừa rơi vào đầu làm lá gan em to hơn? Còn dám dụ dỗ tôi, em giỏi lắm.”

Tuy không quen với hành động này nhưng Triệu Đình Đình vẫn cười tươi, cô nháy mắt với Lưu Luân. “Em không giỏi, thì còn ai giỏi ở đây?”

Hôm nay dám phản bác lại cả anh, Tố Tố như biến thành một con người khác vậy. Rõ là trước đó trong mắt anh là một Tố Tố ngoan hiền và dịu dàng. Còn bây giờ anh lại thấy cô khá năng động và hài hước. Lẽ nào hóng gió biển quá nhiều làm suy nghĩ của anh đảo lộn…

“Alo, cậu còn đó không Lưu Luân? Alo, thật là…”

Triệu Đình Đình chợt đẩy Lưu Luân ra, cô nghe ngóng tứ phía rồi xoa cằm mình. “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì?” Lưu Luân nghe vậy cũng để ý xung quanh mình hơn. Anh nhớ đã tắt vòi nước trong nhà tắm rồi, và đương nhiên mới trở về nên anh cũng không nấu ăn. Lúc này Lưu Luân mới nhận ra túi quần của mình rung lên nãy giờ. Anh vội rút điện thoại ra. “Xin lỗi, nãy giờ tôi không để ý.”

Bên đầu dây là giọng nói có phần tức giận của đạo diễn Cố, ông ta cao giọng. “Thật là, chúng tôi đợi cơm cậu và Tố Tố tiểu thư đã một lúc rồi, hai người quay trở lại khách sạn ngay nhé. Phòng 203.”

Nói xong ông ta liền cúp máy. Chỉ còn lại Lưu Luân và Tố Tố lặng im trong phòng, bấy giờ hai người lại cảm thấy khó xử. “Chúng ta nên đến đó.” Lưu Luân cất điện thoại vào túi và quay trở lại giường cầm lên áo khoác. Anh nhìn Tố Tố hơi hất mặt ra phía cửa.

Là đến khách sạn năm sao? Triệu Đình Đình hưng phấn hẳn, cô gật đầu định đi theo anh cho đến khi đi qua tủ kính phản chiếu lại hình ảnh của mình. Trời ơi! Cô đang mặc thứ gì quê mùa vậy? Váy liền thân hết thời ư, thật không thể tin nổi.

“Anh đi ra ngoài trước, em sẽ theo sau.” Triệu Đình Đình chau mày xua xua tay cố ý đuổi Lưu Luân đi rồi đóng cửa khóa trái lại. Thật không thể ngờ từ khi ở với Lưu Luân cô lại ăn mặc kém hiểu biết về thời trang hơn cả trước kia mặc dù cô đang ở cùng một nghệ sĩ nổi tiếng.

Bây giờ mọi chuyện sẽ khác, ít nhất là cô...phải không giống người phụ nữ tên Giai Nghi đó.

Mở tủ quần áo lướt tay qua một hàng, Triệu Đình Đình cười duyên rút ra một chiếc váy khác.

Đồng hồ trên tay đã chỉ đến số mười, mười phút trôi qua vẫn không thấy Tố Tố, cô ấy không định ở trong phòng luôn đấy chứ. Lưu Luân sốt ruột đến trước cửa phòng định thúc giục, tay đưa lên định gõ cửa thì cửa lại mở ra một cách bất ngờ, tay Lưu Luân theo phản xạ vẫn gõ về phía trước...một thứ gì đó mềm mại chạm vào tay anh.

Triệu Đình Đình từ từ di chuyển ánh mắt xuống bên dưới, cô nhìn thấy...tay Lưu Luân đang đặt trên ngực mình!

“Áaaaaaa biến thái!” Theo phản xạ tự nhiên Triệu Đình Đình lập tức hét lên, không ngừng khua khoắng tay chân về phía trước dạy cho Lưu Luân một bài học, Dám nhân cơ hội sàm sỡ bản cô nương đây, đúng là cầu chết!

Bị Tố Tố đánh đến đáng thương, Lưu Luân rụt tay lại che mặt mình, mặc cô đánh vào ngực, vào tay. Không ngờ tiểu yêu tinh này cũng thật hung dữ. “Tôi không cố ý, Tố Tố, đừng đánh nữa, em nỡ nào nhìn tôi đau sao?”

Triệu Đình Đình thầm rủa trong bụng. Không đánh chết anh là may chứ thương xót cái gì mà không nỡ chứ, đánh cả ngày cũng không biết chán đâu! Nhưng vì chút tình nghĩa nhỏ nhoi trong mắt, Triệu Đình Đình lại thu tay về, khuôn mặt thay đổi đến một trăm tám mươi độ thần thái, cô nhẹ giọng. “Là anh ư? Em cứ nghĩ nhà chúng ta có trộm. Em xin lỗi, không đau chứ?” Vừa đánh vừa xoa, Triệu Đình Đình chạm tay vào ngực Lưu Luân lướt từng đầu ngón tay cho bớt đi cơn đau nhưng lại không để ý ai đó nóng cơ thể như sắp phát điên.

Lưu Luân hắng giọng tự mình quay đi, vừa đi vừa hạ giọng. “Đừng hư hỏng như vậy.” Tố Tố của anh xem ra biến thành một tiểu yêu tinh thực thụ rồi, còn biết quyến rũ cả anh. Chiếc váy sườn xám cô đang mặc tôn lên ba vòng như tranh vẽ. Ngực vừa mềm mại lại đầy đặn, vòng eo con kiến, váy xẻ tà dọc đùi nhìn sao cũng thấy hấp dẫn. Hôm nay cô thậm chí...trang điểm!

Triệu Đình Đình bĩu bĩu môi, cô hất nhẹ mái tóc hạt dẻ của mình, đôi môi anh đào chu lại hôn gió về người đàn ông đã đi trước mình hơn chục bước. “Lưu Luân, tương lai của tôi sau này phải phụ thuộc vào anh rồi. Chồng à!” Nhếch lên khóe môi xinh đẹp cùng chất giọng thầm thì, Triệu Đình Đình uyển chuyển đi theo phía sau Lưu Luân.

Đến nơi Triệu Đình Đình đã thấy một bàn tiệc tròn xoay lớn ở giữa căn phòng, ngồi bên trong phòng đều là những người có tầm quan trọng nhất định trong mv, đương nhiên không thiếu một người, Châu Châu.

Cô ta vừa nhìn thấy Triệu Đình Đình đã miệt thị, tự giác đưa ly rượu vang của mình lên nhấp trước một ngụm cho bõ tức. Không để bản thân chịu thua, trước nay cô không biết sợ một ai, định làm bộ mặt phẫn nộ đó cho ai xem chứ. Triệu Đình Đình nhướng đôi mày ngang, cô nhếch khóe môi lên một đường cong đẹp đẽ, đáng tiếc thay Châu Châu à, cô có thể bắt nạt ‘Tố Tố’, nhưng Triệu Đình Đình này thì không.

Tiếng giày cao gót cứ thế cộp cộp dưới sàn đá sang trọng, Triệu Đình Đình lấy một ly rượu trên bàn dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao người dưới nhan sắc trời cho, cô bình thản tiến đến bên Châu Chuâ, chuẩn bị sẵn sàng cô liền giả vờ trẹo chân đổ người về phía trước.

“Á…”

Châu Châu đứng bật dậy nhìn váy của mình, rượu vang của Triệu Đình Đình đã đổ lên cần cổ cô ta chảy đến tận chân váy. “Cô…” Miệng muốn chửi thề vài câu nhưng là vì đang ở trước mặt bao nhiêu người, Châu Châu nhăn mặt nhìn người phụ nữ được đạo diễn Cố đỡ trong lòng kia.

“Ai da...cảm ơn đạo diễn Cố.” Triệu Đình Đình ngọt ngào cảm ơn rồi đứng thẳng người dậy. Vừa nghe thấy giọng của Triệu Đình Đình đạo diễn Cố đã sướng đến run người, ban nãy khi ngã xuống lòng ông, ông ta nhìn thấy khuôn ngực trắng ngần của cô, thật quá tuyệt vời.

Lưu Luân đứng trước cửa tỏ ý bất bình, từ đầu đến cuối anh chỉ nhìn xem Tố Tố định làm gì, cố tình trả thù Châu Châu chuyện hồi sáng sao?

“Yo!” Triệu Đình Đình quay lại nhìn Châu Châu, cô đưa tay lên miệng che lại với bộ dạng bất ngờ như không biết chuyện gì đang xảy ra. “Châu tiểu thư, cô bị ướt hết rồi, thật đáng thương quá. Tôi bằng lòng bồi thường một chiếc váy mới cho cô. Không biết Châu tiểu thư đây thích màu hồng cánh sen, hay là màu tím vậy?”

“Ha ha!” Trong phòng rộn lên tiếng cười của tất cả mọi người, trong đó có cả đạo diễn Cố và Lưu Luân. Không ngờ Tố Tố của anh cũng thật ghê gớm.

“Tố Tố, cô cố ý?” Châu Châu tức muốn xì khói trên đầu, cô ta chỉ chỉ trỏ trỏ tay vào Triệu Đình Đình khiến cô càng thêm hứng thú.

Triệu Đình Đình nắm lấy đầu ngón tay của Châu Châu, với một lực nhẹ nhàng cứ thế bóp chặt ngón tay trong thầm lặng. “Châu tiểu thư đừng tức giận, rất nhanh già đó. Tôi đã xin lỗi rồi mà, chỉ là nhỡ tay thôi.” Nói đến đây Triệu Đình Đình sát miệng lại tai Châu Châu. “Châu Châu phải không? Cô gái, cô còn phèn lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.