Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 19: Một mặt một lời



“Ngủ...ngủ phòng Hựu Hựu sao? Đình Đình ngủ phòng Hựu Hựu sao?”

Được phen sợ hãi lẫn vui mừng, Hựu Hựu căng tròn đôi mắt long lanh nhìn bóng lưng Triệu Đình Đình trước mắt.

“Ngốc...tôi vốn dĩ, là vợ cậu.” Cô cười nhạt, mi mắt hơi cụp xuống vẻ mềm yếu, giọng nói mang chút bất lực ngay sau đó mở cánh cửa phòng đối diện bước vào trong.

Vừa đóng cánh cửa Triệu Đình Đình lập tức ngồi sụp xuống sàn lạnh, đôi tay run run đưa lên ôm mặt khóc nức nở. Toàn thân cô đau đến nỗi tưởng tượng ra cảnh thịt nát xương tan, đầu cô đau như hàng nghìn cây kim đâm chọc, cô muốn thoát khỏi đây...càng nhanh càng tốt, có muốn thoát ra khỏi cảnh giam cầm này.

"Đình Đình"

Bên tai cô vang lên âm giọng trong trẻo của Trần Hy Nhi, những lúc Triệu Đình Đình khổ tâm nhất cô vẫn luôn tìm đến cô bạn thân để tâm sự, cô có thể ôm lấy Trần Hy Nhi khóc thật to, cô có thể được Trần Hy Nhi an ủi và lau đi giọt nước mắt, hai người sẽ cùng tâm sự cả đêm, đến khi nào tâm trạng của cô thật sự tốt hơn.

Nhưng đến hôm nay, một chút nỗi lòng của cô Trần Hy Nhi còn không mảy may chú ý, cô ấy thật sự không biết gì về những chuyện cô đang trải qua. Nhưng khi nghe được âm giọng quan tâm của cô ấy Triệu Đình Đình lại nín thở, cố gắng nín khóc nhưng ngay sau đó nước mắt lại trực trào đối trả với ý chí quyết tâm mạnh mẽ của cô. Nước mắt bao trùm cả khuôn mặt, khóe mắt lại cay xè như có gì nằm bên trong cộm cộm, mũi cô tắc đến nỗi thở không thông phải hít một hơi bằng miệng rồi lại khóc.

Trần Hy Nhi đang làm việc, điện thoại áp vào tai nhờ vai mà giữ im vị trí, một tay lật bản báo cao, tay còn lại cầm bút gạch gạch trên tờ giấy. Nghe được tiếng khóc của Triệu Đình Đình lập tức dừng lại mọi công việc, nét mặt nghiêm trọng cất giọng gấp gáp.

"Đình Đình, sao cậu lại khóc? Xảy ra chuyện gì?"

Giờ trái tim như bị bóp nát, một lời quan tâm không đáng lại khiến Triệu Đình Đình đau lòng hơn, cô ôm lấy lồng ngực trái, khẽ lau nước mắt rồi vội vàng lắc đầu.

“Kh...không có ư...hức...Hy Nhi, mình nhớ cậu.”

"Đình Đình, nói cho mình nghe đã xảy ra chuyện gì? Cậu như vậy khiến mình rất lo lắng, có phải bên đó bắt nạt cậu không, mình sẽ băm họ ra thành trăm mảnh!"

Băm họ sao? Triệu Đình Đình liền cười khổ một cái, nụ cười xen lẫn vui vẻ, cô vui vì Trần Hy Nhi vẫn còn một chút sự quan tâm đối với cô, mặc dù có vẻ như cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Hy Nhi...mình muốn gặp cậu.”

Nghe điệu bộ đau khổ của Triệu Đình Đình khiến Trần Hy Nhi càng thêm sốt ruột, rốt cuộc sau khi về làm dâu nhà họ Sở cô đã trải qua những chuyện gì? Chẳng phải họ đã hứa với Trần Hy Nhi sẽ đối xử thật tốt đối với Triệu Đình Đình hay sao? Vậy vì lý do gì mà Triệu Đình Đình lại nức nở gọi cho cô đòi gặp mặt trong khi cuộc sống đang rất sung túc chứ.

"Mình sẽ sắp xếp công việc đến thăm cậu. Một số giấy tờ mình đang cần làm gấp, mình cúp máy trước."

“Được…”

Trần Hy Nhi khi nghe được câu trả lời từ Triệu Đình Đình liền nhanh chóng cúp máy, đủ để biết cô ấy đang bận đến thế nào, Triệu Đình Đình không hề trách cô ấy, cô chỉ tự trách bản thân quá nhút nhát không dám nói ra nỗi lòng mình, cô sợ mọi hình tượng, mọi suy nghĩ tốt đẹp về cô trong mắt Trần Hy Nhi biến mất, lúc đó cô ấy sẽ tự trách mình mà thôi, và cô chưa từng muốn xảy ra chuyện đó.

Mặt trời ánh lên màu tà, dần dần màu đen xuất hiện bao phủ lấy cả Sở gia, màn đêm bắt đầu buông xuống với muôn ngàn vì sao lấp lánh trên cao, ánh trăng trắng sáng bị một nửa lớp mây trôi dạt qua rồi lại xuất hiện với vỏ khuôn tròn trịa như ngày rằm.

Triệu Đình Đình sau khi tắm rửa liền chọn cho mình một bộ ngủ kín đáo, đôi chân khập khiễng liền bước ra khỏi cửa, đôi mắt phòng ngừa lóe lên tia cảnh giác rồi ôm chặt chiếc gối màu xanh nhàn nhạt ra khỏi phòng, một mạch đi xuống lầu dưới mà không để ý phía sau đang có môi đôi mắt ưng vệ sắc sảo chăm chú theo dõi từng bước chân.

Cộc cộc.

Cộc cộc cộc.

“Cậu ta ngủ rồi sao?” Cô tự hỏi bản thân sau đó đẩy cửa bước vào trong, căn phòng không quá tối vì có ánh trăng chiếu qua cửa kính lớn, có thể nhìn thấy Hựu Hựu đã say giấc bên một mép giường.

Triệu Đình Đình nuốt một ngụm nước bọt, chân hơi lùi lại muốn ra khỏi đây, ngay sau đó ý nghĩ này liền dập tắt khi nghĩ tới gương mặt lãnh khốc của nam nhân kia, thà ngủ bên cạnh một tên ngốc mà cô an toàn còn hơn nằm cạnh phòng tên họ Sở không có lương tâm, thậm chí cô còn không biết được hắn có thể mò vào phòng cô bất cứ lúc nào.

Cô ôm chặt chiếc gối, chân đưa lên bước đi hai bước nhỏ, đôi mắt dán chặt vào nhất cử nhất động của Hựu Hựu. Đột nhiên phía sau cô tỏa ra hơi lành lạnh khiến cô bất an không ngừng, lúc bất an cũng chính là lúc từ phía sau cô bị ai đó kéo mạnh lại, khuôn mặt cô áp vào lồng ngực cứng rắn, hương thơm nam tính tỏa ra cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến người khác chỉ muốn mãi trong lòng họ để hưởng thụ chứ không muốn dứt ra. Giờ phút này cũng chính là lúc cô nhận ra mình đang trong vòng tay ai.

Hình thể cao lớn, mùi hương quen thuộc, bàn tay chắc nịch này chỉ mới hôm nay cô được thấy qua, không ai khác ngoài boss lớn của trăm triệu người dân. Sở Minh Thành!

Anh ta làm gì ở đây vậy chứ? Tại sao?

Triệu Đình Đình đứng im như hóa đá, đôi mắt như hòa lẫn màn đêm mà mất đi sự long lanh, cả người cô lập tức phản ứng ngay, chân tay cô không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra.

“Suỵt, con trai tôi nghe thấy và tỉnh dậy thấy cảnh tượng này thì không hay cho lắm.”

Sở Minh Thành vòng tay ra phía trước giữ chặt hai cổ tay nhỏ bé của Triệu Đình Đình, giọng nói khàn khàn nhỏ đi trông thấy đang tỏa hơi vào tai cô.

“Buông tôi ra.” Cô cắn răng rít lấy một hơi nhẹ nhàng sau đó đưa mắt nhìn về phía Hựu Hựu, cậu ta xoay người rồi chẹp miệng, dáng ngủ vẫn ngon lành như làm cô suýt đứng tim.

“Sở Minh Thành, anh như vậy là có ý gì?”

“Muốn thành đôi với nó vậy sao?” Anh nhếch mép nhìn cái giường rồi trừng mắt nhìn cô. “Một là trở về phòng cô, hai là về phòng tôi.”

Hắn đang đưa ra lựa chọn cho cô sao? Hắn muốn đe dọa cô? Thật không may thà chết chứ cô không bao giờ nghe lời hắn thêm một lần, con quỷ hút máu người!

“Tôi chọn thứ ba. Anh mau cút!” Triệu Đình Đình gằn giọng rồi đưa tay Sở Minh Thành lên ngậm chặt vào miệng, hàm răng xinh đẹp khẽ nghiền da thịt anh ra từng chút một.

Sở Minh Thành nhăn mặt chịu đựng cơn đau, nhưng anh vẫn quyết tâm không có ý định thả cô để cô làm theo ý muốn, anh cất giọng lạnh như băng. “Lựa chọn thứ ba chính là tôi và cô...cùng ngủ tại đây.” Thần sắc anh xám lại đến nỗi mặt trăng cũng sợ hãi mà nhạt màu đi qua khung cửa sổ, anh chính là đang một mặt một lời nói lý lẽ, tuy nhiên lý lẽ này dường như có chút vấn đề…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.