Sở Minh Thành ngạc nhiên, Triệu Đình Đình không tin tiểu Hàn là con của mình sao? Thậm chí thằng bé nhìn rất giống cô cơ mà.
“Mẹ…” Tiểu Hàn xịu mặt níu tay Triệu Đình Đình, đôi mắt đen có phần long lanh, vừa mới nắm tay Triệu Đình Đình cả hai người đã thấy ấm áp.
Cô cắn môi nhìn tiểu Hàn. Nhìn khuôn mặt thơ ngây của nó, nhìn từng bộ phận trên gương mặt. “Cô không phải mẹ của cháu.” Một lần nữa cô khẳng định lại.
“Nó là con trai em!” Sở Minh Thành cao giọng cắt ngang, giấy xét nghiệm đã nằm trên tay, giấy kết hôn cũng đã nhìn, Triệu Đình Đình bây giờ là đang muốn chối bỏ chứ không chấp nhận, đúng là cố chấp.
Triệu Đình Đình nhắm mắt trả lời theo bản năng. “Tôi và anh kết hôn sáu năm, thằng bé nó đâu giống như năm tuổi?”
Tiểu Hàn nghe vậy nhẹ lòng, nó kéo tay Triệu Đình Đình ngồi xuống rồi ôm lấy cổ cô. “Mẹ, con còn chưa được năm tuổi.”
“Sao!” Cô được phen tá hóa, buông tay tiểu Hàn ra nhìn kỹ gương mặt và vóc dáng thằng bé, rất là giống học sinh lớp bốn lớp năm đấy. Làm gì có chuyện chưa được năm tuổi chứ.
“Nó bốn tuổi.” Anh lạnh giọng, khóe miệng giật giật. Giải thích cho nha đầu này là chuyện rắc rối nhất mà anh phải trải qua.
“Sao nó lớn được như này?” Cô đứng bật dậy chỉ tay vào tiểu Hàn.
Tiểu Hàn lém lỉnh cười đùa, nhìn mẹ Đình Đình khi biết hết sự thật rất buồn cười, cũng rất đáng yêu, không trách được ông bố của mình lại si mê!
“Tiểu Hàn được bồi dưỡng từ nhỏ, cả trí tuệ lẫn sự phát triển đều hơn những đứa trẻ bình thường. Em không phát hiện ra điều này sao?”
Triệu Đình Đình tái mét mặt mày, cô tựa lông vũ đang bay bổng giữa khoảng không vô định. Bỗng một ngày nọ lại trở thành người có chồng, và là mẹ của một đứa trẻ, có thể giữ được bình tĩnh ư? Điều đặc biệt là người chồng này lại chính là người đàn ông mà cô hằng nhớ đêm mong, sáu năm chưa từng quên, còn con của cô lại là đứa trẻ cô vốn hay để ý…
Sự thật này nói đúng hơn là như một trò đùa. Có lý nào vì quá yêu Sở Minh Thành nên cô bị giam lỏng trong một giấc mơ mãi chưa thể thoát ra? Làm ơn ai đó hãy gọi cô dậy, đừng để cô hưởng thụ sự giả tạo này quá lâu.
“Anh nghĩ tôi là một đứa trẻ hay sao? Tôi sinh nó ra hay không tôi là người rõ nhất.”
Nói đúng trọng tâm, Sở Minh Thành bật cười, anh đưa một tay lên vuốt tóc bình tĩnh, một tay anh đút túi quần. Vẫn là dáng vẻ lừng lững đậm tố chất kẻ cầm đầu ấy, anh hơi cụp mắt, khóe môi dần khép lại ngừng cười.
“Anh dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo, năm đó khi đưa em về biệt phủ thì tất cả thông tin và những thứ cần lưu trữ từ cơ thể em, anh đều lấy đi. Tiểu Hàn đúng là do Tố Tố sinh ra, nhưng quan hệ huyết thống của nó chỉ dừng lại ở Sở Minh Thành…” Sở Minh Thành chiếu ánh mắt lạnh như lưỡi dao vào cô. “Và Triệu Đình Đình.”
Cô đưa tay lên dụi dụi mắt mình, sau đó lại cố tình nhéo má mình một cái thật đau để tỉnh ngộ. “A…” Cô ré lên một tiếng, đau quá, giấc mơ này quả đúng là chân thực, phải làm gì để tỉnh lại đây.
“Đừng cố gắng, phu nhân Sở à!”
“Phu nhân?” Triệu Đình Đình đỏ mặt, Sở Minh Thành vậy mà gọi cô là phu nhân Sở, khác gì công nhận cô đã là người của Sở gia, một gia tộc hùng mạnh như vậy… “Tôi cần một chút thời gian để nghĩ lại.” Cô đưa tay lên ra hiệu cho Sở Minh Thành im lặng.
Không thể tin nổi trong khoảng thời gian ngắn cô và Sở Minh Thành gặp lại nhau đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cô nhìn lại không khác gì một thước phim tua nhanh. Đầu tiên là cái chết của Lục Viên và Lâm Bác, mới đây một tháng trước là Tố Tố qua đời vì chết đuối. Bây giờ…
“A…” Cô kinh ngạc quay trở về thực tại, Sở Minh Thành từ khi nào đã ôm lấy cô vào lòng, anh ôm cô nhẹ nhàng, không dùng chút sức lực nào để cưỡng chế cô.
Mặt Triệu Đình Đình nóng bừng, từ khoảng cách này, từ vị trí này, cô vẫn cảm nhận được nhịp đập trái tim của Sở Minh Thành. Nó luôn điềm tĩnh và tự nhiên, không giống như cô mỗi khi cận kề bên anh lồng ngực lại đập thình thịch. Tay cô lưỡng lự một hồi, muốn ôm lấy anh xong lại hạ xuống. Cô vẫn chưa chấp nhận sự thật này. Sở Minh Thành dám động chạm vào cơ thể cô từ ngày lần đầu gặp mặt, không được phép của cô dám sử dụng phương pháp thụ tinh nhân tạo để sinh ra tiểu Hàn, có thể tha thứ sao? Tố Tố cũng là một người phụ nữ, cô ta biết tiểu Hàn là con của người khác mà vẫn chịu sinh ra ư, nếu là cô...thì không đâu! Ít nhất là không sinh con cho người mình yêu với người phụ nữ khác.
Chợt nhận ra còn có trẻ con ở đây, Triệu Đình Đình bối rối đẩy Sở Minh Thành ra. “Đừng làm vậy trước mặt trẻ con.”
Tiểu Hàn đi đến nắm tay Triệu Đình Đình, thằng bé hất mặt. “Đấy, con bảo mà, con là con của mẹ mà mẹ không tin!”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, sống mũi cay cay. Vậy ra...cảm giác gần gũi mỗi khi tiểu Hàn kề bên cô chính là vì nó là con trai của cô. Cô luôn cảm thấy hạnh phúc khi bên nó, mặc dù tính cách có phần giống Sở Minh Thành, nhưng vì cô yêu người đàn ông ấy, nên tiểu Hàn trong mắt cô vẫn là ngoan ngoãn, có điều hống hách và ngạo mạn như ai kia.
Vội ngồi xuống ôm lấy tiểu Hàn vào lòng, Triệu Đình Đình vui mừng khôn xiết, cô ôm hôn lấy mái tóc đen nhánh mà tiểu Hàn có, có cảm giác giờ đấy miếng da miếng thịt mình dứt ruột ra đã ghép thành một vào cô, tiểu Hàn là con trai cô, cô có con rồi, cô không cần phải mơ mộng một gia đình nữa, bởi gia đình cô đã ở ngay trước mắt!
“Tiểu Hàn...hức...tiểu Hàn.” Cô khóc lóc gọi cái tên, tay vẫn không ngừng ôm con thật lâu.
“Mẹ, mẹ đã công nhận con là con của mẹ rồi phải không? Hả mẹ…” Tiểu Hàn xúc động khóc theo, nó choàng tay vào người Triệu Đình Đình, cảm giác khi được hít lấy mùi hương từ cơ thể mẹ rất dễ chịu, nó đã đợi chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, nó đã muốn ôm mẹ của nó thật chặt với danh phận con ruột.
“Con...ức…” Triệu Đình Đình nấc lên từng cơn, cô cảm thấy khó thở. Hóa ra tình mẹ thiêng liêng là vậy, hóa ra tình thân lại ấm áp đến thế. Không sai, chỉ khi bản thân có con rồi mới hiểu được tấm lòng của cha mẹ. Cô muốn cảm ơn bố mẹ mình thật nhiều vì đã cho cô cuộc sống này, cô muốn cảm ơn tất cả… “Con trai của mẹ!” Cô vùi mặt vào vai tiểu Hàn khóc đến run người.
Bờ vai của cô tức khắc có một bàn tay lớn hạ xuống, Sở Minh Thành như truyền sức mạnh sang cho cô, anh nhìn cô một cách âu yếm. Hóa ra khi yêu một người tính cách có thể thay đổi đi rất nhiều. Một gốc rễ khô cằn như anh...cuối cùng lại nảy nở từng nhành hoa, anh thật muốn cưng chiều hai mẹ con, anh muốn Triệu Đình Đình phải được hạnh phúc nhất. Anh không ngần ngại để xác định được rằng, anh đã yêu nha đầu này rất nhiều, yêu nhiều hơn khi có một đứa con để kết nối hai người lại với nhau là tiểu Hàn.
“Con gái, chúc mừng sinh nhật.”
“Happy birthday tiểu yêu tinh!”
Những âm thanh...quen thuộc. Triệu Đình Đình mặt tràn nước mắt, cô buông tiểu Hàn ra nhìn lên. Hóa ra là bố mẹ cô và Trần Hy Nhi, họ đều ở đây sao, cô đã không biết điều đó. Vậy tức là…
Bọn họ tay cầm hoa, tay cầm quà, ai cũng hạnh phúc thay Triệu Đình Đình, cùng cười đón chào tuổi hai mươi tám của cô. Trong mắt những người ở đây cô luôn là thiên thần, nhìn cô nhận ra được tình yêu của đời mình thì ai mà chẳng hài lòng cơ chứ.
“Bố, mẹ…” Triệu Đình Đình sụt sịt, bọn họ đều đang dang tay đón chào cô. “Bố mẹ!” Cô lao đến ôm lấy họ, bố cô vỗ vỗ lưng cô, mẹ cô lại lau nước mắt cho cô.
“Tuổi mới, không được khóc. Cậu đã là bà cô rồi đấy.” Trần Hy Nhi cũng mếu máo, tiểu yêu tinh của cô đã phải chịu rất nhiều tủi nhục năm năm qua, bây giờ cuối cùng cũng được hưởng thành quả ngọt ngào rồi. Cảm động muốn chết! Triệu Đình Đình khác gì chị em của Trần Hy Nhi đâu, nhìn một nửa của mình như này, Trần Hy Nhi...muốn chia sẻ chung niềm vui.
“Bà ngoại, ông ngoại…” Tiểu Hàn bẽn lẽn đi tới, nó rụt rè gọi bố mẹ của Triệu Đình Đình.
Hai người họ chôn chân tại chỗ nhìn thằng bé. “Đây…” Mẹ của cô chỉ tay nhìn tiểu Hàn.
“Là cháu ngoại của hai người.” Sở Minh Thành cong cong khóe miệng.
Chuyện Triệu Đình Đình là vợ anh, tiểu Hàn là con trai của hai người đã được Sở Minh Thành đến tận nhà hai người nói chuyện. Nếu là trước kia Sở Minh Thành thông qua người làm đem sính lễ đến, gặp mặt hai người họ cũng không thèm, thì bây giờ anh tôn quý hai người họ như những bậc trưởng lão có công lớn vậy. Ban đầu được Sở Minh Thành nói ra sự thật hai người họ lưỡng lự, dù thương con gái nhưng cũng rất giận Sở Minh Thành, suy cho cùng vì đứa cháu trai chưa gặp mặt và tờ giấy đăng ký kết hôn không thể chối bỏ nên họ đã gật đầu đồng ý cho mối quan hệ của Sở Minh Thành và Triệu Đình Đình, boss lớn như Sở Minh Thành cũng đã nhận hai người là bố mẹ vợ một cách điềm nhiên. Dù anh có đem quà lớn đến tặng bố mẹ của Triệu Đình Đình cũng không nhận, ông bà muốn phải có hôn lễ đàng hoàng, con gái họ đã phải rất khổ cực rồi, nó xứng đáng được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất.
Triệu Đình Đình dẹp đường cho bố mẹ mình đi qua, cô ngơ người không biết phải làm gì, mũi bị nghẹt nên khó thở. Trần Hy Nhi đứng gần đó vốn định qua chỗ cô nhưng lại thấy Sở Minh Thành đi đến, bản thân lại dừng bước mỉm cười nhìn Triệu Đình Đình. Cảnh tượng này giống trên phim quá...rất đẹp đẽ.
Sở Minh Thành vòng tay qua eo cô, cô ngẩng lên nhìn anh ngỡ ngàng. Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt của sự kiên định. “Có thích không?”