Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 7: Căn phòng bí mật



Hựu Hựu đó nghe đến đây tái xanh mặt lắp bắp sợ hãi. “Hựu Hựu sẽ không đến gần phòng vợ đâu, bố đừng chơi trò đó được không? Hựu Hựu sợ lắm…”

Cằm của cậu ta được Sở Minh Thành nâng lên trong giây lát, anh liếc đôi mắt như dao xuống khiến Hựu Hựu òa khóc, hơn nữa...tiếng lách tách ở đâu đó đang vang lên.

Sở Minh Thành trừng mắt nhìn xuống dưới chân, một dòng nước từ đâu từ từ chảy ra. Còn không phải là do tên ngốc này sợ đến nỗi tè ra quần?

Chiếc quần màu xám tro thấm nước liền trở nên đục đi, hai chân cậu ta run rẩy, cậu ta còn thút thít lau nước mắt.

Anh thu lại sự cay nghiệt, tay thu lại siết chặt thành quyền như nhẫn nhịn.

“Lau sạch chỗ này mới được về phòng ngủ.” Sở Minh Thành quay đi, bóng lưng đen cũng theo ánh điện mờ mà dần khuất.

“Vâng… Hựu Hựu sẽ nghe lời…” Hựu Hựu đứng đó lấy tay quẹt quẹt lau nước mắt, mặt mũi méo xệch đi. Đối diện với một Sở Minh Thành máu lạnh như vậy không nằm trong khả năng chịu đựng của một tên ngốc như đứa trẻ ba tuổi này.

Triệu Đình Đình nằm trên giường, cô còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, vậy rốt cuộc là tên Sở ‘mưu nhân’ này là người tốt hay xấu đây?

Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng, chốc chốc lọt vào mắt cô lại là một thứ ánh sáng lấp lánh nào đấy, hình như chúng có khắp căn phòng. Triệu Đình Đình từ từ ngồi dậy, cô dựa vào bờ tường lần theo công tắc điện trong phòng, tách một cái, ánh sáng bao phủ khắp mọi nơi khiến cô phải đưa tay lên mắt che vì lóa vô cùng.

Gì đây?

Một căn phòng rộng gấp đôi căn phòng của Hựu Hựu, cách bài trí đồ vật vô sâu sắc, trên tường đính một loạt các loại đá quý gì đó lấp lánh, như thể bên trong đó có bóng điện mini không thể thấy vậy. Rèm cửa màu xanh dương, chăn nệm cũng là màu xanh dương, căn phòng được sơn màu xanh dương, xanh da trời, xanh nhạt, xanh đậm hòa lẫn. Không có bất cứ một màu gì khác ngoài màu xanh là chủ đạo. Duy nhất tủ quần áo vô cùng lớn phía cuối phòng là màu đen, gọi là tủ quần áo mà Triệu Đình Đình thấy như cánh cửa mật thất vậy, khủng quá!

Đôi chân không có ý thức bị cuốn hút, cô lao đến thật nhanh phía tủ, tay đưa ra kéo cánh tủ về phía cuối cùng hết cỡ, một đống đồ hiệu cao cấp lọt vào mắt cô, hương thơm từ chúng có sức hấp dẫn vô cùng lớn. Tuy là có rất nhiều kiểu cách và màu sắc, nhưng hơn hết trong mắt cô vẫn xuất hiện một vài loại màu xanh.

Triệu Đình Đình méo xệch mặt, cô khó hiểu suy nghĩ. Lẽ nào tên Sở mưu nhân đó bị cuồng màu xanh?

Bên cạnh tủ quần áo chính là một cánh cửa kì lạ, Triệu Đình vừa mở ra, sâu tít bên trong là một tấm gương lớn, hai bên chính là giày dép và túi xách, gần cánh cửa là một tủ kính đựng toàn trang sức và đồng hồ hạng nhất của các nhà thiết kế lớn trên toàn thế giới.

Nếu ai hỏi trên đời này phải làm gì mới thấy được phụ nữ hạnh phúc, cô sẽ tát vào mặt hắn và chỉ cho hắn biết về nơi này!

Một thế giới thu nhỏ toàn tiền đô la!

Lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô đưa tay từ từ chạm vào một số đồ vật.

“Ôi mình không nằm mơ, đây là chiếc túi bản giới hạn của Nghi Hân, thế giới này chỉ có hai chiếc, và mình đang được sờ vào nó!” Cô hạnh phúc vuốt ve, miệng cười tươi đưa chiếc túi lên hôn liên tục.

Đúng là phải bày tỏ lòng biết ơn với mấy người họ Sở này, cho cô những thứ đắt tiền một cách dễ dãi, đúng là có lòng hảo tâm. Phóng khoáng như Sở Minh Thành lại giàu như vậy, thế giới này đúng là có nhiều điều không công bằng. Cho thì nhận, chứ có chết cô cũng không cảm ơn hai bố con lưu manh nhà họ đâu.

Sau khi bay bổng trong đống đồ triệu đô, Triệu Đình Đình bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và khát nước. Cô ra khỏi căn phòng này đi ra ngoài, đầu giường cô có một ca nước rót sẵn mà nhỉ?

“Không có?”

Cô nhăn mặt vuốt vuốt mi tâm, cái lũ người vô tâm này biết cô nhịn ăn từ khi nào chứ? Vậy mà ngay cả đến nước cũng không cho cô uống, đúng là quá đáng thật.

Giờ này đã là nửa đêm, có lẽ tất cả mọi người đã đi ngủ, cô ra ngoài lấy chút nước chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Triệu Đình Đình rón rén bước ra khỏi phòng rồi chầm chậm đóng cánh cửa lại, không ngờ mới bước ra đã ngửi thấy thứ mùi gì thật khó chịu, như là mùi nước tiểu vậy!

Bên ngoài dọc theo hai phía hành lang mỗi một khoảng cách nhất định lại có bột bóng đèn kiểu cổ kĩ sáng lên màu vàng mờ nhạt, còn lại xung quanh là một màu đen tối, cô thầm nghĩ lại tất cả sự việc nhưng vẫn không nhớ lúc Sở Minh Thành bế cô về phòng là đi từ hướng nào.

“Haizz, tự thân vận động vẫn hơn.” Cô bất lực vô trán một cái, đúng là não này dùng để ghi nhớ là một sai lầm.

Cô xoay chân sang bên trái, đôi chân đi dép nhẹ nhàng cố không phát ra tiếng động lớn, phòng trường hợp bị ai đó thức giấc bắt gặp, càng đi đột nhiên càng cảm thấy da thịt lạnh lẽo, gai ốc cứ ngày nổi lên một nhiều khiến Triệu Đình Đình không cả dám quay lưng lại. Khi đi qua một căn phòng có sơn cửa màu gỗ cũ kĩ, đột nhiên chân cô dừng lại như bị ai đó làm cho cuốn hút bởi cánh cửa.

Là một cánh cửa có chốt và tay cầm để đẩy vào, nhưng bên ngoài đã bị mấy lớp dây xích khóa chặt lại không thể mở ra, cô tò mò đi đến, tay đưa lên định chạm vào cánh cửa.

“Cô đang làm gì ở đây?”

Âm thanh lạnh buốt khiến Triệu Đình Đình khựng tay lại dựng cả tóc gáy, cô giật bắt mình quay lại áp sát lưng vào cánh cửa. Là, là Sở Minh Thành!

“Anh làm cái quái gì mà đi không phát ra tiếng động như ma vậy hả?” Cô đưa tay vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh, miệng liên tục thở hắt ra.

Sở Minh Thành mặc bộ đồ ngủ nam màu đen theo phong cách nhật bản, áo có cổ khoét sâu và bên eo có buộc thắt dây, mái tóc còn hơi ướt, có lẽ hắn vừa tắm xong.

Anh từ từ nhìn ra phía sau Triệu Đình Đình, gương mặt đột nhiên tối sầm lại, miệng nhả ra từng hơi ghê rợn. “Cấm cô đến đây dù là một bước. Hoặc là ngoan ngoan ngoãn nghe lời, hoặc là chết!”

Ch...chết? Chết sao? Hắn ta đang hù dọa cô ư?

Không đâu. Nét mặt đó, biểu cảm đó rất chân thực, hắn ta như có thể nói là làm khiến Triệu Đình Đình đứng tránh sang một bên cách xa khỏi cái cửa, cô cười trừ. “Đừng hung dữ như vậy, tôi đi rót nước để uống, tôi không biết đường…”

“Hướng ngược lại.” Một câu ngắn gọn chứa đầy sát khí vang lên từ miệng anh, đôi mắt ưng vệ như lóe sáng trong đêm tối.

“Được. Ca...cảm ơn, ngủ ngon.” Triệu Đình Đình lùi lùi vài bước, sau đó chạy vụt đi thật nhanh về hướng ngược lại.

Sở Minh Thành vẫn đứng im tại chỗ, mái tóc gần như rũ xuống che đi gần nửa khuôn mặt, anh vô thức nhìn vào cánh cửa bị khóa, tay siết chặt thành nắm đấm hận nỗi không thể tìm một ai đó để xả giận ngay bây giờ. Chưa đầy ba giây sau liền nhìn theo hướng Triệu Đình Đình vừa chạy đi, miệng phỉ ra một câu không có cảm tình.

“Đúng là không giống, một chút cũng không. Phiền phức và không biết điều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.