Sớm Đã Có Cục Cưng

Chương 18: Chương 9.1



Vạn Tử Tẩm thức dậy từ sớm, miệng bất giác cong cong mỉm cười. Đây là buổi sáng thứ 7 cô tỉnh giấc ở Florence, như thường lệ, tấm lưng trần của cô áp vào lồng ngực của Ung Tuấn Triển, một tay anh để ngang cho cô gối đầu, còn một tay ôm chặt lấy vòng eo cô.

Hai chân anh mạnh mẽ quấn lấy người cô, như thể sợ cô nửa đêm chạy đi. Mặt anh nép vào hõm vai cô, hơi thở ấm áp thổi vào da thịt khiến cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và cái ôm của anh.

Cô sẽ không bao giờ quên được thành phố nhỏ đầy nghệ thuật này. Đây là một thành phố rất đẹp và bình yên, ngày đầu tiên tới đây, tâm trí của cô đã chuyển từ New York tới Florence và thầm hứa hàng trăm lần nhất định cô sẽ trở lại nơi này.

Hai người thuê phòng trong một khách sạn bậc nhất trong thành phố, mỗi ngày đi lang thang đâu đó với chiếc máy ảnh. Họ không có bất kỳ một kế hoạch cụ thể nào cho những chuyến đi chơi, lúc nào thấy mệt thì chỉ cần tìm một cửa hàng nào đó rồi ngồi xuống nghỉ chân.

Cứ đi lung tung như vậy thực ra đã giúp họ phát hiện được rất nhiều món ăn ngon, thú vị. Đáng nhớ nhất là một quán bít-tết không có tên nằm trong con phố cổ, mới chỉ ăn một lần đã muốn trở thành khách quen của cửa hàng. Hai người đã tới đây tận ba lần và hôm nay vẫn muốn đi. Nếu Trọng Hàm cũng đi cùng thì tốt biết mấy, nhất định là nó sẽ thích quán nhỏ với món bít-tết kia! Aizzz, đáng nhẽ hai người nên kiên trì khuyên nó đi cùng, học lực của nó rất tốt, dù mười ngày có không đi học cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới sự tiến bộ…

– Vợ anh đang nghĩ gì thế? – cái giọng ngái ngủ của Ung Tuấn Triển vang lên, chốc chốc cánh tay thắt lại phía eo không cho cô nhúc nhích.

Cô nhanh chóng thả lòng mình, nhẹ nhàng quay đầu nhìn anh:

– Em nhớ Trọng Hàm, lẽ ra chúng ta nên đưa nó đi cùng. Nơi này rất tuyệt, nhất định là nó sẽ bị cuốn hút bởi cái không khí đầy nghệ thuật này.

Một nụ cười gợi lên bên miệng anh:

– Trọng Hàm nói với anh là nó không thích nghệ thuật, nó muốn một đứa em gái thật đáng yêu. Chúng ta nên cố gắng hoàn thành nguyện vọng của nó nhỉ?

– Ý cười trong mắt Vạn Tử Tẩm tràn ra, giọng nói dịu xuống:

– Còn chưa đủ cố gắng sao?

Bắt đầu từ ngày đầu tiên của tuần trăng mật, ngày nào anh cũng cố gắng, thậm chí là cố gắng quá. Trước khi đi ngủ và mỗi sáng sớm đều cố gắng một lần, đôi khi hai người về khách sạn để tắm rửa, thay quần áo để đi tới một nhà hàng cao cấp nào đó ăn cơm thì anh cũng sẽ lấy lý do đêm nay trông cô ăn mặc quá tuyệt mà khó kìm lòng “cố gắng”!

Cô cũng thuận theo tự nhiên, không dùng cách tránh thai; nếu mang thai được thì tốt, không thì cũng không sao. Cô đã quyết định sẽ đem mọi chuyện nói cho anh biết. Cô không muốn sống với anh mà phải ôm theo một bí mật, nếu hai người đã kết hôn thì nên thẳng thắn với nhau. Trước đám cưới cô không có đủ dũng khí để nói ra, hiện tại đã tới thời điểm cô nên nói. Cho dù anh có muốn đuổi cô đi thì cô vẫn phải chấp nhận…

– Tuấn Triển, em có chuyện muốn nói với anh…

– Mười phút sau hãy nói nhé!

Anh kéo cô vào ngực, tặng cô một nụ hôn thật sâu khiến cô suýt bị hòa tan trong nụ hôn của anh. Hai tay anh không ngừng chuyển động trên người cô, cơ thể quấn lấy, và anh lại bắt đầu cố gắng…

Mười phút sau, hai người nằm ngã trên giường, hô hấp vẫn dồn dập vì trận kích tình khi nãy.

Qua một lúc lâu, tiếng hít thở đã dần dần bình ổn, anh ôm cô sát vào người, môi hai người cách nhau không tới một tấc. Anh mỉm cười mê hoặc.

– Vừa rồi không phải em bảo có chuyện muốn nói với anh ư? Giờ có thể nói rồi.

Tim cô nhảy dựng lên, cô nâng mặt nhìn đôi mắt đầy ý cười của anh, bất giác muốn rút lui.

Không khí tốt thế này, cô muốn phá hỏng nó à?

Nhưng nếu không sớm nói cho anh biết thì lỡ anh phát hiện ra thì sao? Nhất định là anh sẽ có cảm giác bị lừa dối, tốt nhất nên nói ra.

Cô nhìn anh, cắn cắn môi:

– Chuyện đó.. Anh không cảm thấy kỳ lạ ư? Anh không thắc mắc em là người thế nào, vì sao lại đối xử tốt và yêu thương Trọng Hàm như vậy à?

– Em muốn nói chuyện này hả? – Ung Tuấn Triển bật cười, cúi đầu hôn cô. – Anh đã sớm biết rồi.

Cả người Vạn Tử Tẩm chấn động:

– Anh … đã biết?

Anh cười sáng lạn, gật đầu:

– Đúng vậy!

Vạn Tử Tẩm cảm thấy một trận choáng váng, cả người như mất hết sức lực.

Ông trời ơi, anh biết cô là mẹ của Trọng Hàm, thì ra anh đã sớm biết rồi. Sao cô lại không nghĩ tới điều này nhỉ?

Cô thật ngốc, thật khờ, anh là ai chứ? Anh chính là người nối nghiệp của tập đoàn Ung thị, là cha của Trọng Hàm.

Anh thông minh như vậy, chỉ với cái đầu của anh đã khiến một công ty nhỏ phát triển một cách chóng mặt. Cũng vì thế, khi muốn thuê một người giúp việc thì điều tất nhiên là anh sẽ điều tra cẩn thận lý lịch của cô. Sao anh lại không biết cô là người đã sinh ra Trọng Hàm?

– Vậy anh nói xem … em là ai? – cô nín thở, cả người căng cứng chờ đợi câu trả lời của anh.

– Em là thiên thần hộ mệnh của anh và Trọng Hàm. – anh dịu giọng đáp.

Cô ngẩn người:

– Cái gì?

Ung Tuấn Triển mỉm cười:

– Thượng Đế thấy thương hai cha con anh nên đã phái em xuống làm thiên thần hộ mệnh. Đán án này không sai chứ?

Cô không thể thốt ra một lời nào, chỉ gật đầu.

– Đúng rồi, anh thấy dì của em trông rất quen, hình như giống một bà chủ mà anh từng biết trước kia.

– sSao… sao kia? – sắc mặt cô nhất thời tái nhợt đi.

– Anh nói là nhìn dì em rất quen. – anh lại nở một nụ cười. – Hôm nhìn thấy bà ấy ở tiệc cưới, anh còn nghĩ là tại sao bà chủ nhà trọ lại tới tham gia hôn lễ của bọn mình. Thực ra anh đã giật mình, sau đó mới biết đó chính là dì của em.

Vạn Tử Tẩm tròn mắt nhìn anh, tim đập dồn dập.

Anh cảm thấy nhìn dì quen là đương nhiên, dì của cô dường như không hề thay đổi. Mười năm qua đều giữ mái tóc đen thẳng dài tới thắt lưng, cũng không ốm đi hay béo lên. Dì không giống cô, con gái 18 tuổi tới lúc dậy thì đã biến từ một con nhóc gầy khô thành một người phụ nữ.

– Em từng nói dì em là họa sĩ đúng không? – anh nhớ tới gì đó lại nói tiếp. – Nói ra thật trùng hợp, bà chủ nhà trọ mà anh quen cũng là một người trong giới họa sĩ. Anh còn nhớ trong phòng trọ đều treo đầy tác phẩm của bà ấy, thế nên anh mới có ấn tượng sâu sắc tới vậy.

– Vậy sao? – cô miễn cưỡng cười. – Đúng là trong nhà trọ vẫn thường treo đầy những tác phẩm tự kỷ của dì, anh nhớ rất rõ.

– Bà chủ ấy còn có một cô cháu gái, cả ngày chạy đến nhà trọ chơi. Lúc thì tới sau núi lấy măng, lúc thì cắm cúi làm ổ cho chó, thỉnh thoảng hăng hái xung phong dẫn đường cho khách. Mọi người đều gọi cô là Tiểu Tử Điệp.

Ung Tuấn Triển nói ra rất thoải mái nhưng với cô thì như sét đánh bên tai, cô chỉ biết ngồ bất động trong lòng anh.

Anh vẫn còn nhớ cô, anh vẫn còn nhớ tới cô!

Cô vốn cho rằng anh không còn nhớ gì nữa, và cũng không có khả năng sẽ nhớ, vì vậy mới không nghĩ ra được mẹ Trọng Hàm là ai. Nếu đúng là anh còn nhớ cô thì sao lại không căn cứ vào ngày sinh Trọng Hàm mà đoán ra chứ?

Nhưng thực tế là như vậy, anh chẳng những nhớ rõ mà còn nhớ rất rõ ràng cô đã làm gì ở nhà trọ trên núi ấy!

Vạn Tử Tẩm hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Nếu anh vẫn nhớ cô thì cô rất muốn biết suy nghĩ của anh về cô!

– Tiểu Tử Điệp… cái tên đẹp quá! – cô nuốt khan nước miếng. – Cô ấy tên là Tiểu Tử Điệp sao?

– Hình như không phải. – anh cười cười. – Vì tên cô ấy có một chữ “Tử” giống em, cả ngày cứ bay tới bay lui như một con bướm cho nên mọi người mới gọi cô ấy là Tiểu Tử Điệp.

Cô nhìn anh không chớp mắt, cố làm trơn cái cổ mình:

– Hai người — rất thân nhau ư?

Anh cười, lắc đầu:

– Bọn anh… Không nói nữa, đó là một chuyện rất hoang đường. Nếu nghe xong nhất định em sẽ ghen cho xem. Tốt nhất là không nên biết.

Hoang đường? Nghe hai chữ này mà lòng cô phát lạnh. Đêm đó… cái đêm hai người họ tạo ra bảo bối Trọng Hàm đáng yêu.. vậy mà đối với anh chỉ là một chuyện hoang đường, vớ vẩn?

Còn về chuyện cô là mẹ Trọng Hàm.. thực sự cô rất khó để mở miệng.

Theo kế hoạch bữa tối đã bàn trước, hai người tới quán bít-tết kia lần thứ tư, sau khi ăn xong lại cùng nhau đi dạo trên một con phố nhỏ. Rất ăn ý, họ cùng nhau chọn một quán cà phê có phong cách cổ điển, cùng lúc đẩy cửa bước vào rồi đắm chìm trong bầu không khí lãng mãn, thư thái.

Quán cà phê này rất yên tĩnh, trong không khí phảng phất mùi cà phê; các vị khách cũng rất có ý tứ, họ nói chuyện rất nhỏ, cười rất nhẹ. Thứ ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn vàng càng làm cho bầu không khí trong quán thêm ấm áp, dễ chịu.

Họ gọi bánh Tiramisu [một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của Ý, cái tên nghĩa là “Món ăn của thần thánh”] và hai ly cà phê rồi ngồi xuống, không phải đối diện mà ngồi cùng một phía. Họ quay mặt về phía cửa chính của quán để có thể thưởng thức khung cảnh đường phố náo nhiệt, đầy ấn tượng.

– Chỉ còn hai ngày nữa. – cà phê được đưa lên, Vạn Tử Tẩm dùng thìa khuấy đều, giọng nói có chút luyến tiếc. Tuần trăng mật sẽ kết thúc trong hai ngày nữa, cô thực sự không muốn chút nào.

– Thành Hạo đã xuất viện, cậu ta có thể chia sẻ bớt một phần công việc. Có lẽ chúng ta sẽ ở thêm vài ngày nữa. – anh thoải mái nói.

– Chẳng phải vậy rất tàn nhẫn sao? Anh ta mới phẫu thuật xong mà. – cô cười, hỏi.

– Em có tin là cậu ta đã có thể đi tán tỉnh vài cô nàng rồi không? Vậy nên gọi cậu ta tới công ty xử lý giấy tờ không tính là quá đáng. Đó là công việc, trách nhiệm, và dĩ nhiên cũng giúp cậu ta không lâm vào cảnh vui thú quá độ. – anh chớp mắt, thản nhiên đáp.

– Anh nên đối tốt với anh ta hơn, đó là một người tốt. Anh ta nói với em là, nếu cuộc hôn nhân của em và anh có vấn đề thì có thể tìm anh ta để xin giúp đỡ. Anh ta nhất định sẽ dành thời gian để lắng nghe em nói và cho em những lời khuyên bổ ích. – cô cười khúc khích.

Ung Tuấn Triển nhìn cô chăm chăm, mày nhíu lại:

– Tên kia nói chuyện vớ vẩn này với em lúc nào thế?

Anh đang ghen sao? Ánh mắt kia như muốn nhìn thấu tâm tư cô:

– Hôm anh đi mặc thử đồ chú rể, lúc anh đi vào đổi bộ lễ phục màu trắng thì anh ta đã tới nói chuyện phiếm với em.

Anh gật gù, trong mắt ánh lên một tia ma mãnh:

– Được rồi, xem ra cậu ta không cần phải tĩnh dưỡng nữa mà nên tới công ty để vận động một chút. Chúng ta đổi vé máy bay lùi lại một tuần nữa.

Vạn Tử Tẩm bật cười, đôi mắt hấp háy sáng. Nếu cô không cố lấy dũng khí để tới tìm anh và Trọng Hàm thì bọn họ sẽ không có ngày hôm nay. Cô thật muốn cảm ơn dũng khí của mình, vì nó mà cuộc sống của cô mới trở nên tốt đẹp như thế này.

– Em còn muốn uống thêm một ly cà phê, còn anh, chồng yêu?! – cô cười khúc khích một bên hỏi anh, một bên chụp món bánh ngọt tráng miệng đẹp mắt để về cho Trọng Hàm xem.

Tiếng chuông gió vang lên, cánh cửa gỗ bị đẩy ra.

Một cô gái phương Đông ăn mặc rất thanh lịch bước vào, người đàn ông đi bên cạnh trông không hề xứng đôi với cô ấy. Trông anh ta to lớn và rất thô lỗ, mái tóc nâu rối tung, cái mũi cao thẳng, đúng tiêu chuẩn của một người đàn ông Ý.

Người đàn ông này trông rất bình thường nhưng cô gái kia trông thật tuyệt. Ngay cả một người phụ nữ như Vạn Tử Tẩm cũng bị cô ấy thu hút.

– Cô gái kia trông thật xinh đẹp, vừa có vẻ thanh nhã cổ điển vừa toát ra một khí chất lạnh lùng. Không biết có phải là một ngôi sao hay không?

Cô nhẹ giọng tán thưởng, lúc quay sang thì tình cờ phát hiện Ung Tuấn Triển cũng đang nhìn chăm chú cô gái kia, nhưng biểu tình của anh rất kỳ quái.

Cái gì vậy trời, thì ra chồng yêu của cô cũng là một người dễ bị người đẹp hấp dẫn sao?

Kỳ quái, người đẹp kia cũng nhìn chồng cô, thậm chí còn nhìn không chớp mắt. Sau đó cô ấy ghé tai nói gì đó với người đàn ông kia rồi anh ta đi trước tìm một chỗ ngồi xuống còn mình thì đi tới gần hai người bọn họ.

– Chúng ta gặp lại nhau rồi! – Liễu Doanh Bối nhìn thoáng qua Vạn Tử Tẩm. – Nghe nói anh đã kết hôn, đây là vợ anh à?

Ung Tuấn Triển vẫn tiếp tục nhìn cô ấy không chớp mắt:

– Đúng vậy, đây là vợ anh!

Cô gái lạnh giọng hỏi:

– Cô ấy chấp nhận con trai của anh?

– Đúng vậy! Cô ấy chấp nhận, và cô ấy rất yêu thương đứa nhỏ. Hai người sống chung với nhau rất vui vẻ. – anh lại gật đầu lần nữa.

Lần này Liễu Doanh Bối đột nhiên nhìn sang cô:

– Cô thật vĩ đại!

Vạn Tử Tẩm không biết mình nên nói cái gì. Cô nên nói cảm ơn hay là gì đây?

Không khí thật quái dị, cô gái xinh đẹp này là ai? Cô ấy có quan hệ gì với Tuấn Triển?

– Con em? Em và Yayson thế nào? – anh nhìn cô gái, câu hỏi xuất phát từ sự quan tâm tận đáy lòng.

Trong mắt Liễu Doanh Bối thoáng hiện qua một tia kích động:

– Ly hôn rồi! Chưa tới một năm thì chúng tôi ly hôn, đơn giản vì tôi không hề yêu anh ấy!

– Vậy người đàn ông khi nãy..?

– Chỉ là chơi đùa chút mà thôi. – Liễu Doanh Bối nói rất tự nhiên. – Tôi không còn đủ tin tưởng tình yêu nữa… Bây giờ nói những chuyện đó có ý nghĩa gì không? – cô ấy hừ nhẹ một tiếng. – Tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, vĩnh viễn không!

Cô gái đẩy đi ra, thậm chí không thèm báo với người bạn kia một tiếng. Người đàn ông cuống quít đứng dậy đuổi theo cô gái, thoạt nhìn rất chật vật.

– Tuấn Triển! – Vạn Tử Tẩm bồn chồn hỏi anh. – Cô gái đó là ai vậy? – cô lờ mờ đoán được chút nhưng lại không chắc chắn lắm.

Vẻ mặt anh thật phức tạp:

– Cô ấy chính là người bạn gái năm đó vì sự xuất hiện của Trọng Hàm mà quyết định rời khỏi anh. Tên cô ấy là Liễu Doanh Bối, cha là một doanh nhân giàu có ở Hồng Kông. Anh nghe nói mấy năm nay cô ấy ở châu Âu, không ngờ lại gặp cô ấy ở nơi này.

Sau một lúc lâu, hai người vẫn chưa mở miệng nói chuyện, cảm giác hạnh phúc, vui vẻ ban nãy chốc chốc tiêu biến.

Sau khi tính tiền hai người rời khỏi quán cà phê. Không có ôm vai, không có nắm tay, hai người đi bên cạnh nhau, cùng đón cơn gió đêm trên cầu đường bộ lâu đời nhất Porto Vecchio ở Florence.

Phải mất một thời gian khá dài, Vạn Tử Tẩm mới chủ động lên tiếng:

– Nếu không có Trọng Hàm thì anh sẽ kết hôn với cô ấy sao?

Ung Tuấn Triển chầm chậm gật đầu:

– Ừm, anh sẽ kết hôn với cô ấy. Bọn anh đã vạch khá nhiều kế hoạch sau khi kết hôn, đều là ý tưởng của cô ấy. Thậm chí cô ấy còn tự mình vẽ một bản thiết kế về ngôi nhà dành cho hai người.

– Trọng Hàm đã phá hư mọi chuyện.. – giọng cô đầy tự trách.

– Có thể nói là như vậy! – anh thở dài một tiếng. – Năm đó anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, từng nghĩ có nên vì cô ấy mà từ bỏ Trọng Hàm hay không. Nhưng khi anh nhìn thấy Trọng Hàm thì liền yêu thương nó rồi, nó là con trai của anh, sao anh có thể bỏ rơi nó. Mẹ nó đã đưa nó tới bên anh, anh có thể nào đẩy nó đi nữa? Lớn lên, nếu nó biết được chuyện này nhất định sẽ rất buồn.

Nói tới đây anh liền nở nụ cười, chủ động đánh vỡ không khí nặng nề kỳ quái giữa hai người. Ung Tuấn Triển cầm tay cô nhét vào trong túi áo mình, mặt mày rạng rỡ:

– Nói cũng lạ, chắc là cha con tâm tư tinh thông nên Trọng Hàm vừa thấy anh đã dính lấy anh như keo. Lúc đó nó cũng chỉ là một đứa bé chưa đủ tháng nhưng nếu không nhìn thấy anh thì nhất định sẽ khóc váng lên.

Vạn Tử Tẩm bị chủ đề này hấp dẫn. Cô cũng không biết nhiều về cuộc sống trước đây của Trọng Hàm.

– Vậy lúc đó làm sao? Chắc là anh không biết cách chăm sóc một đứa trẻ đâu?

– Còn tệ hơn thế nữa. – ý cười anh trở nên sâu sắc. – Anh còn muốn quay trở lại California để hoàn thành khóa học nhưng đứa nhỏ lại không chịu rời anh. Mẹ anh cũng không yên tâm nên cả bà và nó đi theo anh, còn thuê một bảo mẫu tới Califonia. Vì vậy mọi người đã mua một căn nhà ở đây, mãi một năm sau, khi anh tốt nghiệp thì bốn người mới quay về Đài Loan.

Cô lắng nghe với vẻ quan tâm và thích thú:

– Có mẹ và con trai theo anh đi học, nhất định là anh không cảm thấy cô đơn rồi.

– Đâu chỉ là không cô đơn, rất náo nhiệt ấy chứ! – anh cười lém lỉnh, nói như thật. – Ông bà nội nhớ Trọng Hàm nên thường xuyên bay sang thăm bọn anh. Mà Trọng Hàm thì càng ngày càng dính anh, nếu không thấy mặt anh sẽ không chịu ngủ. Cuối cùng anh đành chấm dứt cuộc sống thú vị về đêm, mỗi tối trước 10 giờ phải về nhà cho nó ngủ. Cũng vì thế mà từ đó trở đi anh không thể có bạn gái được.

Vạn Tử Tẩm nhịn không được bật cười:

– Em phải cám ơn Trọng Hàm rồi vì nó đã “làm sạch” anh rất tuyệt!

– Cuối cùng thì em cũng chịu cười. – đột nhiên Ung Tuấn Triển dừng lại tại góc của bức tường gạch đỏ, kéo cô vào lòng, ánh mắt thâm tình. – Quên chuyện Liễu Doanh Bối đi, giữa anh và cô ấy đã kết thúc rồi. Cuộc sống của cô ấy thì cô ấy tự chịu trách nhiệm, hiện tại đối với anh cô ấy chỉ còn là một mảnh ký ức mơ hồ mà thôi.

Hơi lạnh về khuya mơn trớn hai gò má cô, ánh mắt sâu lắng nhìn anh:

– Chẳng lẽ … anh chưa từng hối hận vì đã chọn lựa Trọng Hàm?

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt dịu dàng:

– Anh sẽ không bao giờ hối hận vì đã chọn Trọng Hàm, bởi vì thế mà anh mới được gặp em!

Tim cô đánh thình thịch.

Chờ tới khi anh biết được chân tướng mọi chuyện, liệu anh có còn nói như vậy không? Chính cô là người làm rối loạn cuộc sống của anh.

– Anh yêu em! – anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Tiếng xe cô ồn ào dần nhạt đi, cứ như cả thế giới này giờ chỉ còn sự tồn tại của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.