Sớm Đã Có Cục Cưng

Chương 3: Chương 1.2



Vạn Tử Tẩm kéo chiếc vali đi theo sau Ung Tuấn Triển. Dáng người anh cao lớn, sức vóc khỏe mạnh làm cô phải bước hụt hơi mới bắt kịp tốc độ đi của anh.

Dù tiếng gót giày của cô gõ gõ đằng sau càng ngày càng vội thì anh cũng không có ý đi chậm lại. Còn thư ký Lương thì hình như đã được huấn luyện bài bản nên ngay cả khi đi giày cao gót mà cô ấy vẫn đi sông song với anh, đúng là lợi hại thật!

Bước vào thang máy, hai mắt thư ký Lương nhìn không rời tệp giấy tờ trên tay, luôn miệng báo cáo công việc; anh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra những câu hỏi.

Cô cảm thấy các bó thần kinh của thư ký Lương dường như lúc nào cũng được lên cót, cả người thường trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu để tránh bị chậm trễ với những câu hỏi bất ngờ từ ông chủ.

– Cô có nghe chúng tôi nói chuyện không? Vạn tiểu thư?! – bỗng nhiên Ung Tuấn Triển ngoái đầu lại nhìn cô, vẻ mặt khá thoải mái nhưng ánh mắt lại có ý muốn nghiên cứu, xem xét kỹ lưỡng người đối diện.

– À!? – một tầng bất an hiện lên, đuôi lông mày cô hơi nhăn lại. Có khi nào vừa rồi cô đã nghe chuyện không nên nghe?

Anh mỉm cười nhìn cô:

– Cô có thể nghe những gì chúng tôi đang nói, điều đó sẽ giúp cô hiểu hơn về tôi đó.

Vạn Tử Tẩm cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn:

– Ồ, vâng .. được .. có lẽ là như vậy.

Thì ra anh có ý này, anh muốn cô làm quen với hoàn cảnh trong thời gian ngắn nhất có thể, sau đó anh sẽ tin tưởng đem nhà cửa và con trai mình giao cho cô.

Trước cuộc phỏng vấn thư lý Lương có nói cho cô biết, nếu cô trúng tuyển thì ngay ngày mai sẽ bắt đầu làm việc. Cô sẽ phải ở cùng con trai của tổng giám đốc trong mười ngày vì anh có lịch công tác tại Thượng Hải.

Anh thường để đứa nhỏ ở nhà một mình đi công tác sao? Cô là một “người xa lạ” đó nha, sao anh có thể tin tưởng một người lạ hoắc như cô chứ?

Nếu hôm nay người trúng tuyển không phải là cô mà là một người khác thì anh cũng sẽ giao đứa nhỏ cho họ chăm sóc hả? Nếu đó là một kẻ biến thái, ngược đãi trẻ em thì làm sao?

Tất nhiên cô biết thông qua công ty nhân lực và sự đề cử của trung tâm của cô thì có thể đảm bảo nhưng trẻ em vẫn chỉ là trẻ em, nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu thì…

– Mấy cái này cô viết thành văn bản báo cáo đơn giản rồi gửi lên. – anh tiếp tục dặn dò công việc với thư ký Lương. – Còn nữa, mai tôi muốn xem qua vài tài liệu, có một số chỗ không hợp lý lắm. Tôi đã gửi mail cho cô, cô vất vả một chút chỉnh sửa lại tất cả rồi đêm nay gửi mail lại cho tôi, đừng để trễ quá.

Thư lý Lương nhìn ông chủ, da đầu run lên.. Ý của ông chủ chính là muốn cô tăng ca.

Dù muốn hay không muốn cũng phải làm, từ sau khi cô vào làm việc thì tốc độ phát triển của công ty cực nhanh, đồng nghĩa với chuyện cô làm công việc của hai người , bận rộn tới mức gần như bỏ mặc cả bạn trai của mình.

Tuy nhiên câu khẩu hiệu của tập đoàn nhà họ Ung này là “Không có nhân viên thừa”; tất cả mọi nhân viên và người quản lý ở từng bộ phận đều phải gắng sức điều chỉnh công việc của mình cho hợp lý. Nhưng cũng không có người nào oán giận, dù sao thì tổng giám đốc của họ không hề keo kiệt trong các khoản tiền thưởng cho cấp dưới.

– Vạn tiểu thư, những lúc tôi không có ở đây, nếu có vấn đề gì thì cô có thể tìm thư ký Lương. – anh nhìn cô, nhắc nhở.

– Vâng! – cô muốn được ở một mình để bình tĩnh lại quá. Mỗi lần bị anh nhìn thì tim cô liền đập loạn cả lên, còn phải đi cùng một đoạn đường dài nữa sao? Sớm muộn gì cũng sẽ cảm nhận ra điều gì đó bất thường ở cô.

Sắc trời dần tối, những chiếc đèn neon liên tiếp được thắp sáng. Cô nhìn thấy một chiếc xe SUV nhập khẩu màu đen bóng loáng tuyệt đẹp từ từ dừng lại trước mặt. Lái xe nhanh nhẹn xuống xe đem hành lý của cô bỏ vào trong cốp sau rồi lịch sự giúp bọn họ mở cửa xe ra.

Ung Tuấn Triển bước lên xe trước, sau đó là cô.

Vừa mới ngồi vào xe thì cô ngạc nhiên vô cùng.

Trong xe còn có người, hơn nữa ghế ngồi không hề giống với những chiếc xe hơi khác. Tuy nói là không giống nhưng cô đã từng thấy qua chúng trong những bộ phim trên ti vi.

Xe của những người giàu có thường được trang trí như thế này, có thể ngồi đối diện với nhau, thậm chí còn bắt chéo chân được. Vì không giang xe rất rộng rãi, ở giữa có một chiếc bàn dài, trên bàn có laptop và một vài tập giấy tờ.

Cô ngồi cùng bên với Ung Tuấn Triển, đối diện là người đàn ông lạ mặt kia.

– Để tôi giới thiệu. – Ung Tuấn Triển cười nói. – Vạn tiểu thư, vị này là Thành Hạo, phó tổng giám đốc của Tập đoàn chúng ta.

Vạn Tử Tẩm hơi gật đầu với Thành Hạo, trong mắt đối phương không hề che dấu sự tò mò và hứng thú về cô:

– Vậy người đẹp đây là…

– Vạn tiểu thư là người giúp việc mới của tôi và Trọng Hàm. Tối qua cô Lâm bị thương nặng trong một vụ tai nạn, tới bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Ánh mắt của Thành Hạo cứ như bị bắt dính vào người cô:

– Thì ra là như vậy…

Cô vội vàng cụp mí mắt, nhìn xuống né tránh.

Đã biết cô chỉ là một người giúp việc nho nhỏ mà anh ta vẫn nhìn cô không chuyển mắt; cô bị nhìn tới mức khó chịu. Trực giác báo cho cô biết vị phó tổng giám đốc có vẻ là một người lãng mạn, phong lưu còn cô thì không thể nào chấp nhận kiều người này.

– Vạn tiểu thư, cô xem cái này đi.

Ung Tuấn Triển đột nhiên đưa di động của mình cho cô, cô ngây người một lát rồi mới đưa tay nhận lấy.

Anh giải thích đơn giản:

– Trong đó có những đoạn video ghi lại toàn cảnh gia đình tôi, cô có thể làm quen trước.

– Vâng!

Thường thì di động có khá nhiều bí mật, nhất là với một nhân vật quan trọng như anh nhưng sao anh lại yên tâm giao nó cho cô nhỉ?

Tuy nhiên cũng may mắn là nhờ có chiếc điện thoại của anh giúp giải vây, cuối cùng thì cô đã không cần phải đối mặt với ánh nhìn háo hức của vị phó chủ tịch kia.

Cô tập trung xem đoạn video, bên tai là tiếng nói chuyện công việc của hai người họ. Là Ung Tuấn Triển nói.

-Mọi người thường có tính có mới nới cũ, nhất là những người có điều kiện chi tiêu. Họ sẵn sàng vứt bỏ những đồ nội thất, gia dụng trong nhà vì chúng đã trở nên lỗi thời. Chính lối tư tưởng này sẽ khiến họ không thể không thay đổi đồ nội thất và những mặt hàng mới vào mỗi mùa của chúng ta sẽ luôn có khách hàng chờ đặt mua.

– Vì vậy tới lúc đó sẽ có rất nhiều đồ nội thất được thu về cần tái chế. – Thành Hạo lên tiếng.

Ung Tuấn Triển gật đầu:

– Tôi đã xem qua một khu đất rộng hàng ngàn mét vuông có thể dùng để xây dựng thành một nhà kho chứa đồ cũ. Chúng ta sẽ phục vụ những người khách hiện có, thu về những gia cụ mà chúng ta sản xuất và việc này sẽ được làm miễn phí. Ai cũng thích được phục vụ miễn phí, đây chính là điểm mấu chốt để gây dựng nền móng cho hình ảnh của công ty.

– Anh cho rằng tất cả mọi người đồng ý chuyện chạy một quãng đường xa xôi chỉ để mua đồ nội thất cũ trong kho hàng của anh sao? – Thành Hạo hoài nghi.

– Không! – anh tự tin nói. – Tôi không bán trực tiếp tại cửa hàng mà sẽ thuê một nhóm người thành lập một địa chỉ mua bán trực tuyến. Với sức mạnh lan truyền kinh khủng của internet thì chúng ta không thể bỏ qua một cơ hội làm ăn đầy tiềm năng này.

Thành Hạo nhíu mày hỏi:

– Anh định cạnh tranh với tập đoàn đồ nội thất Bắc Âu hả?

Ung Tuấn Triển cười nhẹ:

– Tôi công nhận họ chính là đối thủ đáng gờm nhưng họ chỉ tập trung vào đồ nội thất. Còn đối với tập đoàn của chúng ta thì đó chỉ là một bộ phận mà thôi.

Thành Hạo trầm ngâm một lát rồi nói:

– Bọn họ dùng hình thức để khách hàng chủ động lắp ráp sản phẩm cho mình, anh…

– Có bao nhiêu người thực sự tận hưởng niềm vui của việc ấy chứ? – Ung Tuấn Triển nở một nụ cười. – Họ không cần tự mình lắp ráp mà vẫn có được những sản phẩm hoàn hảo với đầy đủ những tính năng đặc trưng của công ty ta. Mỗi khi giới thiệu mẫu những căn hộ chúng ta sẽ đề nghị khách hàng đặt hàng những sản phẩm nội thất của chính công ty mình sản xuất để đảm bảo hơn.

Thành Hạo tiếp lời:

– Bằng cách này dù người tới xem phòng có mua hay không mua đều trở thành những khách hàng tiềm năng của chúng ta. Đúng là cao minh!

– Thế nên chúng ta cần phải thay máu mới. – anh lại mỉm cười. – Không cần phải lo chuyện thiếu người thiết kế có kinh nghiệm, chúng ta có thể tới những trường đại học kiến trúc tìm nhân tài. Trong nước hay ngoài nước cũng không thành vấn đề, lúc này chúng ta cần một số lượng lớn những kiến trúc sư, cần phải phát triển ít nhất hai mươi thương hiệu, mỗi cấp độ phải phân rõ tầng lớp khách hàng và giá cả hợp lý.

– Có cần phải rắc rối như thế không? – Thành Hạo tỏ vẻ không tán thành. – Anh lúc nào cũng biến một chấm nhỏ phát triển rộng như tia phóng xạ vậy, làm chúng tôi mệt muốn chết.

Anh cười thoải mái:

– Anh có thích cái cảm giác khi mở cửa nhà một người bạn của mình thì nhìn thấy đồ nội thất bên trong giống y hệt nhà mình không?

Thành Hạo nhướng mày:

– Tôi rất muốn nói là tôi thích!

Ung Tuấn Triển cười lớn, sau đó tiếp lời:

– Chờ đi, sớm muộn gì tập đoàn của chúng ta cũng sẽ có một chi nhánh lớn tại Bắc Âu.

Thành Hạo chăm chú nhìn người bạn thân kiêm ông chủ:

– Khẩu khí thật lớn!

Sau khi Ung Tuấn Triển tiếp nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Ung thị liền kéo anh về làm phó tổng. Lúc đó anh còn nghi ngờ một người mới chân ướt chân ráo như Ung Tuấn Triển khó chống đỡ được bao lâu thì không ngờ anh ta đề ra những ý tưởng vô cùng táo bạo, mới mẻ. Chính những ý tưởng đó đã kéo tập đoàn Ung Thị phát triển không ngừng, chẳng những trung thành với công việc thiết kế nội thất mà còn lấn sang cả công trình xây dựng khách sạn, thậm chí còn sở hữu đầu nguồn vật liệu xây dựng.

– Như vậy mà cũng tính là khẩu khí lớn sao? – Ung Tuấn Triển vẫn tự tin, thoải mái như cũ. – Người ta đã chạy tới Đông Nam Á giao tiền cho chúng ta giữ thì sao chúng ta không tiếp đón cho được?

Thành Hạo không có ý kiến thêm, bỗng anh ta nghĩ tới chuyện gì đó liền oán giận nói:

– Anh đúng là thiên tài giữ bí mật, cái kế hoạch xây dựng khu chung cư cho người già không hề được tiết lộ thông tin, ngay cả tôi cũng chẳng hay biết gì. Vài người bạn còn gọi điện tới trách tôi tại sao không ngăn cản anh.

Anh thoải mái bắt chéo chân, miễn cưỡng nói:

– Anh tin hay không cũng được, đó cũng chỉ là một ý nghĩ nhất thời của tôi thôi, không phải được lên kế hoạch từ trước.

Thành Hạo trừng tròn mắt nhìn anh:

– Anh nghĩ những người nhăm nhe vào mảnh đất kia không có kế hoạch hả? Anh có thể lôi một số tiền khổng lồ như vậy ra để chơi đùa sao?

Một ý cười nhạt xuất hiện bên khóe miệng Ung Tuấn Triển:

– Đúng là có nhiều công ty trước đó không thắng thầu đã đưa ra khá nhiều kế hoạch ấn tượng nhưng thật ra ý tưởng của tôi không có gì là đặc biệt cả. Tôi nghĩ nó có giá trị xác thực, và nếu tiến hành sẽ rất được đón nhận. Ý tưởng về một khu chung cư Evergreen bất chợt hiện lên trong đầu tôi, cái này xem như là một công tác xã hội cũng được. Làm một cái gì đó cho người già cũng là trách nhiệm xã hội của chúng ta mà.

Dù sao thì dựa theo kế hoạch, nếu tiến hành hẳn có người gây rắc rối, điều đó không tránh khỏi. Bắt đầu từ ngày sống với thân phận một người con thừa kế thì anh cũng tự chuẩn bị cho mình. Anh đã nghĩ gì thì đều đều muốn thực hiện cho bằng được và không ngờ sự tùy hứng này đã biến công ty mà cha anh giao lại trở thành một tập đoàn đa năng, rộng lớn tới mức này.

Hiện tại, cha anh trên danh nghĩa chủ tịch đã hoàn toàn lui về hậu trường và cái gọi là hậu trường chính là ở nhà hưởng thụ hạnh phúc.

– Khụ khụ khụ .. Trách nhiệm xã hội? – Thành Hạo dường như bị sặc bởi chính nước miếng của mình. – Từ khi nào anh biến thành một nhà từ thiện vậy?

Ung Tuấn Triển cười lớn tiếng, Vạn Tử Tẩm trộm nhìn anh thì phát hiện trong mắt anh thoáng xẹt qua một tia phức tạp.

Đó là cái gì? Cô không biết và cũng không thể nào nắm bắt được .. giống như lúc đó.

Cho dù là mười năm trước thì cô cũng không thể hiểu nổi anh chứ đừng nói hiện tại. Cô chỉ biết rằng sự nghiệp của anh thành công, chưa kết hôn và có một đứa con trai bên cạnh.

Sau này cô sẽ sống trong nhà của anh, sẽ được ở chung với anh và đứa nhỏ…

Vạn Tử Tẩm hít sâu một hơi lấy lại tinh thần. Cô sẽ cố gắng, cố gắng hết mình để khiến hai người họ sẽ yêu thương cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.