Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 14: Tôi thấy thương thay cho tiểu mỹ nữ



“Thuốc đẩy, ngay!”

Giọng Triệu Tế Thành vẫn trầm tĩnh, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào số liệu trên màn hình máy giám sát, chỉ huy y tá nhanh chóng tiến hành cấp cứu.

Sau khi truyền thuốc vào cơ thể, số liệu dần dần tăng lên, anh đeo ống nghe đang treo trên cổ lên, nghe chăm chú một lúc rồi nhíu mày, nói:

“Nước muối 500, trước khi truyền thì thêm vào hai viên khử giáp và dopamine, thêm một viên cho thận.”

Tim Nhan Cửu đập thình thịch dữ dội, cô không hiểu những tên thuốc cấp cứu kia, nhưng ngay cả cô cũng biết nếu chỉ số của bệnh nhân mãi không tăng lên thì căn bản không thể lên bàn mổ được.

“Lên đi, lên đi.”

Giọng nói mừng rỡ của Đoàn Thanh vẳng ra, huyết áp xem như cũng đã tăng lên nhờ thuốc, nếu có thể duy trì ổn định một lúc, chụp phim xong, bác sĩ các khoa hội chẩn, rồi bảo phòng mổ mở vùng màu xanh, thì chưa biết chừng bệnh nhân này không có vấn đề gì lớn cả.

Nhan Cửu thầm thấy yên lòng hơn, nhìn sang bên cạnh thì phim chụp ngực chụp cạnh giường ban nãy đã có, bác sĩ trực ban khoa Ngoại lồ.ng ngực đang quan sát tấm phim với vẻ mặt nghiêm túc, màn đã kéo ra, Triệu Tế Thành bước ra, vạt áo phía dưới không biết đã bị dính máu từ lúc nào, trông vô cùng chói mắt. Anh nhìn bác sĩ Thạch khoa Ngoại lồ.ng ngực đang xem tấm phim, nhét cây bút đèn vào trong túi, rồi hỏi:

“Tràn dịch màng phổi?”

“Đúng, lại thêm gãy nhiều xương sườn hai bên, xương ngực cũng gãy, hai lá phổi bị tràn dịch, độ nén 40%.”

Triệu Tế Thành gật nhẹ đầu, giọng hạ thấp hơn, nhớ lại hô hấp của bệnh nhân không ổn lắm, đúng là cần làm giảm áp lực của phổi, thế là lập tức quay sang nói với Đoàn Thanh:

“Đặt ống dẫn lưu lồ.ng ngực kín, ngay bây giờ.”

Đoàn Thanh vốn đang viết phiếu kiểm tra, nghe thế lập tức buông bút, sang bên kia bận rộn với bệnh nhân.

Bận một lúc sau thì cũng xem như suôn sẻ, bệnh nhân vẫn khá ổn định nên đẩy vào chụp CT, bác sĩ khoa Ngoại lồ.ng ngực cầm phiếu về, Đoàn Thanh đi theo để tránh chưa được mấy bước đã xuất hiện sự cố, lúc này trong phòng chỉ còn lại một người mà Nhan Cửu quen, đó là Triệu Tế Thành.

Anh dựa vào một bên quầy cấp cứu, đợi tấm phim chụp và kết quả, ánh mắt tập trung ở một điểm trên quầy nhưng không rõ là đang suy nghĩ điều gì. Ban nãy cấp cứu với cường độ áp lực cao khiến Nhan Cửu cảm thấy đó là sự thử thách khả năng tập trung tinh thần, chứ đừng nói là anh còn là bác sĩ chính.

Cô vội vàng đứng lên khỏi ghế, cách quầy cấp cứu, nói với Triệu Tế Thành:

“Anh mệt rồi hả, anh ngồi đi.”

“Không sao.”

Lúc này anh mới nhìn Nhan Cửu lần đầu, trong mắt cô vẫn còn vương lại nét kinh hãi và hoảng sợ khi lần đầu nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn, chắc là do căng thẳng.

Cũng đúng, một cô gái trẻ lần đầu thấy bệnh nhân tai nạn xe nghiêm trọng, bị chấn thương nặng như vậy, các bác sĩ thực tập mới đến có lẽ còn chưa có cơ hội nhìn thấy nhiều, chứ đừng nói là cô.

“Cô vẫn ổn chứ?”

“Anh vẫn ổn chứ?”

Lại cùng lúc, cho dù một giọng nói hơi nâng cao âm cuối, một giọng thì trầm tĩnh như gốc cổ thụ đã đâm rễ bám đất lâu năm.

Nhan Cửu đỏ mặt, lập tức nảy sinh nghi ngờ, anh hỏi cô để làm gì? Còn chưa kịp nói thì Triệu Tế Thành đã lên tiếng, như thể giải thích với cô:

“Thấy sắc mặt cô không ổn lắm nên hỏi thôi, đừng hiểu lầm.”

Hử??? Nhan Cửu càng hoang mang, cô đâu có hiểu lầm gì? Nhưng cô không nghĩ nhiều nên mặc kệ, tiếp đó hỏi anh:

“Bệnh nhân đó… có thể vượt qua được không?”

Nếu có Đoàn Thanh ở đây, anh ta nhất định sẽ ngăn không cho Nhan Cửu hỏi câu này. Sư phụ ghét nhất người ta hỏi những câu trả lời cũng không phải mà không trả lời cũng không được như vậy, nếu là anh ta hỏi thì có le sẽ ăn ngay một ánh mắt lạnh lẽo của sư phụ, sau đó bảo anh ta nếu đã có thời gian suy đoán thì chi bằng mau đi làm những việc cần làm đi.

Nhưng hiện giờ anh ta không có ở đây. Chuyển bệnh nhân từ máy chụp CT xuống là một việc làm cần hết sức tỉ mỉ, cẩn trọng, chụp xong thì trên máy toàn là máu, anh ta thầm lau mồ hôi, cứ cảm thấy người này có lẽ là không ổn rồi.

“Đoàn Thanh không biết rằng Triệu Tế Thành còn chưa kịp trả lời Nhan Cửu thì cô đã nhìn anh, tự lẩm bẩm:

“Tôi tin rằng cho dù bệnh nhân ấy có qua được hay không, thì anh ta và người nhà chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích các anh đã nỗ lực vì anh ấy, các anh rất tuyệt, thật đó!”

Nên Đoàn Thanh cũng không nhìn thấy, trong đôi mắt vốn bình lặng của sư phụ lại gợn sóng vì câu nói đã từng nghe qua vô số lần, như có gió nhẹ thoảng qua, có thứ gì đó đang lặng lẽ nảy mầm, nhưng bề ngoài thì Triệu Tế Thành chỉ chuyển ánh mắt từ nụ cười kiên định trên gương mặt Nhan Cửu sang nơi khác, sau đó gật đầu.

Rất nhanh, những kết quả phim chụp khác cũng có, các bác sĩ trực ban từ các khoa vì bệnh nhân này bị thương quá nặng mà gọi cả bác sĩ cấp trên mình, lại thêm Triệu Tế Thành ban nãy mới chọc thử vào mắt cá nhân bệnh nhân, đã không còn tri giác nữa, tổn thương do tách rời quá nghiêm trọng, những phương pháp phẫu thuật tích cực để giữ đôi chân này lại chắc không còn nằm trong phạm vi lựa chọn nữa, nhiệm vụ cấp bách là phải cắt bỏ chân để giữ tính mạng, dường như đó đã trở thành chọn lựa duy nhất.

“Nơi này có, nơi này cũng có.”

Bác sĩ chủ nhiệm khoa Xương khớp theo ngành y đã 30 năm, chấn thương mức độ này cũng không phải hiếm gặp, các bác sĩ trẻ hơn của khoa và Triệu Tế Thành đều có mặt, chăm chú nhìn tấm phim chụp, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề, đến khi bác sĩ chủ nhiệm khoa nói:

“Phải phẫu thuật bỏ xương hông, nếu không thì tính mạng bệnh nhân khó mà giữ nổi.”

Ngay cả Đoàn Thanh không thuộc khoa Xương khớp cũng biết, bệnh nhân này là người bị tổn thương nặng nhất trong lĩnh vực Xương khớp mà hiện giờ họ đang phải đối mặt, có thể hình dung là chín phần chết một phần sống cũng không phải là nói quá.

Nhóm cấp cứu của Triệu Tế Thành phụ trách “treo sinh mạng”, phẫu thuật khoa Xương khớp bắt buộc phải tiến hành ngay, nhưng dù qua được ca mổ thì cũng có thể không thể vượt qua được tới ngày hôm sau.

Thế là quyết định này phải do gia đình bệnh nhân chọn.

Chủ nhiệm khoa Xương khớp ra ngoài, đích thân trao đổi với người nhà bệnh nhân, phòng cấp cứu yên tĩnh hơn một chút, cho dù đã garo cầm máu, Triệu Tế Thành đích thân cầm máu cấp cứu, nhưng nửa thân dưới của bệnh nhân vẫn như vòi nước không khóa chặt, máu vẫn tí tách chảy không ngừng, truyền vào bao nhiêu máu thì như đổ ra ngoài hết bấy nhiêu.

Đoàn Thanh thấy Nhan Cửu cứ đứng nhìn bệnh nhân chăm chú, không biết đang nghĩ gì trong đầu, tưởng cô sợ hãi quá mức nên định đến an ủi mấy câu, bỗng anh ta nghe thấy một tràng âm thanh “cộp cộp” của giày cao gót vẳng tới, rất nhịp nhàng, không phải quá to nhưng anh ta nhận ra ngay, mà rất nhiều bác sĩ cũng nhận ra, đó là ai đang đến.

Anh ta lập tức quay san nhìn Triệu Tế Thành vừa gọi điện cho phòng mổ để xác nhận lại quy trình phẫu thuật, rồi lại quay sang hỏi bên ngân hàng máu để chuẩn bị lấy máu, anh vẫn đang nghiêm túc trao đổi với bên ngân hàng máu, căn bản không lưu ý đến tình hình bên này.

Nhan Cửu nhạy cảm thấy xung quanh cô dù là y tá nam hay nữ, bác sĩ hay những bác sĩ khoa khác, những người không trong trạng thái bận rộn cấp cứu, mọi sự chú ý đều dồn về phía Triệu Tế Thành một lượt, cô tưởng có gì đó xảy ra, nhưng trong phòng cấp cứu không có âm thanh lạ phát ra từ máy móc nào cả.

“Khụ khụ… khụ khụ… ừm.”

Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, giống như giây sau đó sẽ mở cửa bước vào, Đoàn Thanh không nhịn được ho vài tiếng rồi nháy mắt với sư phụ anh ta, ra hiệu cho anh nếu không mau rời đi thì phải ngồi thụp xuống trốn, đỡ phải… ngượng ngập.

“Phim đâu? Cho tôi xem một chút.”

Một giọng nữ. Ừm, một giọng nữ rất hay.

Trước khi Nhan Cửu quay lại, trong đầu cô tưởng tượng ra một chị gái xinh đẹp chân dài, cao gần 1 mét 72, mặc áo blouse trắng, cúc áo cũng không cài lại giống như trong phim, dáng vẻ phóng khoáng mặc áo bác sĩ, nhận lấy phim chụp CT não bộ, cool ngầu nhanh chóng phán đoán xem có điểm xuất huyết hoặc lõm xương nào không.

Khi cô quay đầu lại, vì tưởng tượng và thực tế cách nhau quá xa nên nhất thời nhìn đến xuất thần, ánh mắt ngơ ngẩn dừng trên gương mặt người ta.

Ừ, đúng thực cũng là mỹ nữ, tóc xoăn sóng nhỏ đen nhánh, đôi mắt dưới tóc mái rất to, một gương mặt búp bê, trông rất trong sáng đáng yêu, dáng vẻ như Lolita vậy, không rõ là bao nhiêu tuổi, nhưng…

Hình như không được cao cho lắm.

Mỹ nữ đó mang đôi giày cao như thế mà cũng chỉ miễn cưỡng bằng cô mà thôi.

Nếu không phải cô ta giơ tay lấy tấm phim rồi chăm chú xem, Nhan Cửu còn tưởng là học sinh nào đến đây cơ đấy.

“Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Một tràng ho kịch liệt của Đoàn Thanh vẫn không khiến Triệu Tế Thành hiểu ý, làm phiền cuộc trao đổi của anh nên cau mày, vừa liếc nhìn anh ta một cái rồi cúp điện thoại, sau đó quay đầu lại nhìn theo hướng Đoàn Thanh ra dấu, thế là chạm mắt với mỹ nữ đáng yêu kia.

Lần chạm mắt đó, Triệu Tế Thành vẫn tỏ ra bình thản thoải mái, còn tiểu mỹ nữ tay cầm tấm phim run lên, mặt thoáng cái đỏ bừng, nhìn càng giống búp bê hơn, ngay cả một cô gái như Nhan Cửu cũng cảm thấy đáng yêu đến mức tim run rẩy.

Nhưng với sự nhạy bén khi đã “ngụp lặn” trong giới giải trí lâu như thế, cô nhanh chóng nhận ra hai người này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!

“Có điểm xuất huyết nào không?”

Triệu Tế Thành hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của mọi người xung quanh, tiến lên chỗ quầy cấp cứu chỗ cô ta đang đứng, sạch sẽ không mang chút tình cảm nào khác, thái độ cũng rất chuyên nghiệp.

Tiển Diên khi thấy anh đến gần thì cứng đơ người, chân cũng không biết phải đặt thế nào, thoáng cái mất thăng bằng, tay quơ trong không khí rồi ngã về phía trước, lao thẳng vào lòng Triệu Tế Thành.

Nhan Cửu nhìn thấy mà ngây người, một người khí chất lãnh đạm như tiên hạ phàm, một người như mỹ nữ đáng yêu bước ra từ truyện tranh, một người không hề giơ tay ra đỡ, đứng bất động, còn một người ôm eo anh, mặt đỏ bừng, cảnh tượng này trước mắt cô giống như trong phim truyền hình vậy, đúng là khiến người ta khó mà rời mắt nổi.

Cô vốn tưởng những người khác đều có cùng suy nghĩ giống mình, muốn tận hưởng màn bổ mắt này, ai ngờ mới để ý đến vẻ mặt “mẹ ơi, mù rồi, buồn nôn quá” của Đoàn Thanh, Triệu Tế Thành nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang ôm eo anh ra, sau khi chắc chắn cô ta đã đứng vững mới lùi lại một bước, sắc mặt bình tĩnh như chưa có gì xảy ra, nhưng giọng nói đã trầm hẳn xuống:

“Lần sau tốt nhất đừng mang giày cao như thế đến cấp cứu.”

Nhan Cửu thầm “chậc chậc chậc” mấy tiếng trong bụng.

“Thảo nào anh không có bạn gái,” cô nghĩ thầm, “Một người xinh đẹp như thế nhào vào lòng anh, người ta còn chưa hét lên đẩy anh ra, mà anh đã ném người ta sang một bên rồi, sao không dịu giọng nói ‘không sao chứ’ như với tôi trước đây chứ? Haizzz, nhìn ánh mắt thất vọng của em gái kia kìa, thật là không hiểu lòng người gì cả!”

Cô xem như đã hiểu tại sao Đoàn Thanh lại nói sư phụ luôn không có ý muốn kết “bạn” rồi.

Tiển Diên không cố ý đeo bám anh, nhưng cô ta không ngờ anh lại không nể mặt chút nào, chỉ là một sự cố thôi mà, có cần sợ tiếp xúc cơ thể với cô ta đến thế không?

Cô ta có phải ma quỷ gì chứ.

Trong lòng dâng lên một nỗi tủi thân, tưởng Triệu Tế Thành tức giận cô ta vì bị điều đến khoa cấp cứu, nên trước tiên báo cáo tình hình “não bộ không bị ảnh hưởng gì nhiều”, thấy Triệu Tế Thành quay lưng định đi, cũng bất chấp có người đang nhìn hay không mà vô thức nắm lấy vạt áo anh, chớp chớp mắt, cô thấp hơn Triệu Tế Thành nhiều, bây giờ ánh mắt nhìn lên như thế, trong mắt Nhan Cửu, trông đúng là đáng yêu muốn thổ huyết, rồi sau đó nghe giọng cô ta như nức nở, ấm ức nói:

“Anh giận em vì bố em điều anh đến khoa cấp cứu phải không? Không phải em nói với bố đâu, không hiểu bố biết tin này từ đâu, đã… Xin lỗi anh, xin lỗi, em cũng mới biết chuyện này lúc anh đã đến khoa cấp cứu rồi… em…”

Đúng là rưng rưng muốn khóc, thật là đáng thương.

Nhan Cửu trông thấy Triệu Tế Thành quay lại, ánh mắt cuối cùng cũng chịu nhìn cô ta, đôi môi mỏng rất đẹp mấp máy, xem ra là sắp nói rồi, troong lòng cô bất giác cũng thấy mong chờ.

“Tôi không giận.”

Triệu Tế Thành xưa nay không nói dối chỉ để làm vui lòng kẻ khác, ngay cả người mới tới là Nhan Cửu cũng biết, anh nói không giận thì thật sự là không hề để tâm, đến khoa cấp cứu cũng giống những điều anh đã từng nói với Đoàn Thanh lúc trước, trị bệnh cứu người, ở đâu thì với anh cũng như nhau cả. Ai ngờ đâu, vào đến tai Tiển Diên, thì lại thành một ý khác. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.