Mấy năm trước, trên topic rất hot của weibo, cô đã nhìn thấy cô gái kia chụp hình cho tạp chí thời trang TC một kỳ “tài hoa và xinh đẹp” với chủ đề nghề nghiệp, chính là mặc áo blouse trắng như hôm nay, tóc buộc cao, trông vô cùng nhanh nhẹn gọn gàng nhưng cũng tôn lên những ưu điểm của gương mặt rất rõ ràng.
Vầng trán đầy đặn, áo bluse trắng thêm ánh đèn trắng rọi vào khiến làn da trông cực kỳ đẹp, mắt to, sống mũi cao, cằm nhọn, một dáng vẻ tiêu chuẩn để nổi trên mạng, nhưng lại không có cảm giác “nhựa” giả tạo, không có chỗ nào khiến người ta nhìn vào rồi hoài nghi là đã làm phẫu thuật, lúc thì trong sáng nhưng nhìn kỹ thì gợi cảm, có và phần còn giống…
Giống chị cô, Nhan Lạc.
“Nhan Cửu? Em thấy thế nào?”
Nhan Lạc bị dị ứng nên không khỏe nhưng lại không muốn làm chậm trễ tiến độ kịch bản, sẽ bị mắng mỏ và gán cho cái mác “chảnh chọe”, do đó không muốn đến bệnh viện khám, ai khuyên cũng không nghe nên Tô Gia Hành mới gọi điện cho Nhan Cửu, nghĩ lại ngoài bản thân ra thì cũng chỉ có cô mới khuyên được Nhan Lạc.
Nhưng Nhan Cửu bỗng im lặng, còn tưởng là cô khó xử, đang định nói nếu bận thì thôi thì bỗng nghe cô lên tiếng như mới hoàn hồn lại:
“Sao ạ? Chị ấy lại bị dị ứng sao?”
Miệng thì nói vậy nhưng trong đầu bỗng cùng lúc bị mấy chuyện chiếm đóng khiến cô hỗn loạn: Tô Gia Hành gọi điện cho mình, Nhan Lạc bệnh nhưng không chịu đi khám, ban nãy cô gái gọi Triệu Tế Thành là sư huynh chính là hotgirl mạng nổi tiếng trong giới bác sĩ, bác sĩ mỹ nữ Ôn Nhạc Lê.
Triệu Tế Thành vẫn chưa quan tâm nhớ ra xem cô gái chào mình là ai, thấy Nhan Cửu quay lưng đi vội ra ngoài trung tâm cấp cứu, một tay che trước miệng, tay kia giữ điện thoại, trông dáng vẻ khá gấp gáp, có lẽ là có việc cấp bách, chắc là công việc…
Tô Gia Hành…
Nhắc đến cái tên này làm anh nhớ đến lần đầu gặp Nhan Cửu, lúc đó cô đã say khướt, kéo vạt áo anh rồi trút hết tâm sự, hình như khóc ra nông nỗi đó chính là vì Tô tiên sinh này đây.
Không nhắc thì anh cũng quên rồi.
“Sư huynh? Anh còn nhớ em không? Em cũng là học sinh của giáo sư Frank đó! Em ở trong nước, ra nước ngoài trao đổi học tập đó.”
Frank là giáo sư hướng dẫn của anh, cô ta nói đến đó anh mới có chút ấn tượng, nhớ lại trước kia quả thật có nhìn thấy cô ta mấy lần.
Ôn Nhạc Lê thấy anh sau khi gật đầu lịch sự với mình thì hơi nhíu mày, ánh mắt không còn nhìn về phía cô ta, không rõ đang nghĩ ngợi gì nên mới tiến lại gần anh, đưa tay lắc lắc trước mặt anh vẻ nghịch ngợm rồi cười nói:
“Em đã xin đến khoa cấp cứu thực tập, nể tình đồng môn, nhờ sư huynh quan tâm nhắc nhở nhé.”
Sự chú ý của Triệu Tế Thành đều nằm ở chuyện khác rồi nên anh chỉ gật đầu qua loa chiếu lệ, đi được vài bước lại thấy như vậy không ổn, không thích hợp lắm, thế là quay đầu lại nói với Ôn Nhạc Lê bằng một giọng ôn hòa hơn:
“Cấp cứu vất vả lắm, chịu khó học nhiều quan sát nhiều nhé.”
Ôn Nhạc Lê nghe anh nói câu đó thì có chút mừng rỡ bất ngờ, hồi ở Anh, anh là người trầm lặng ít nói, không mấy khi xuất hiện gặp gỡ ăn uống với các bạn, những người khác luôn nhiệt tình với cô ta nhưng ban nãy thái độ không lạnh không nóng của anh khiến cô cảm thấy anh chẳng có gì thay đổi, nhưng bây giờ sự khích lệ này…
Con người cũng có phần khác với trước kia rồi.
Thú vị đây.
Khóe môi cong lên, nụ cười của Ôn Nhạc Lê khiến những bác sĩ nam thực tập khác nãy giờ luôn ngắm cô không rời mắt được dù đang tỏ vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng như nở hoa, các bác sĩ nữ thực tập thì lại không thấy có gì uy hiếp họ, dường như trong lứa thực tập này chỉ có một mình cô ta là chủ động đến khoa cấp cứu, so ra thì họ càng muốn tìm hiểu rõ về son môi nhãn hiệu gì mà khiến bản thân cười lên cũng đẹp được như vậy.
…….
“Hay là em đi làm việc trước đi? Có phải gần đây viết kịch bản khá muộn nên không có thời gian nghỉ ngơi?”
Tô Gia Hành cảm nhận rõ ràng Nhan Cửu có phần lơ đãng, sau khi chắc chắn tình trạng của Nhan Lạc không quá nghiêm trọng nhưng vẫn cần theo dõi, cô đồng ý sẽ gọi điện cho chị mình, nhưng tóm lại trong lòng vẫn đang suy tư gì đó nên nhận lời không nhanh chóng lắm.
“A, xin lỗi anh, em cũng không biết em bị sao nữa, có thể là thế.”
Nhan Cửu cười vẻ ngượng ngập, nói chuyện với Tô Gia Hành cũng không căng thẳng như trước nữa, nhưng không tập trung như vậy thì đúng là không giống cô lắm, có lẽ thật sự là do tối qua ngủ quá trễ nên mệt chăng?
“Bên Thị Nhiên nói rằng kịch bản của em viết tốt lắm, sửa cũng nhanh, năng lực của em anh luôn yên tâm, lần này nếu thành công thì con đường sau này của em cho dù không có anh và Nhan Lạc thì cũng sẽ dễ đi hơn nhiều. Vậy em nghỉ ngơi đi nhé, hôm khác gặp.”
Nhan Cửu nghe thế thấy lòng ấm áp, xưa nay anh biết cô quan tâm đến điều gì nhất, vẫn là Tô Gia Hành ấm áp ân cần ngày nào.
Kết thúc cuộc gọi, cô muốn quay lại ngay, không cẩn thận đã cùng lúc chen lấn với Đoàn Thanh lúc đó vừa đến đi làm.
“Cô làm gì thế Bóng Đèn, gấp gáp vậy, trong đó có giấu báu vật hả?”
Đoàn Thanh nhướn mày đùa cợt.
“Ai gấp chứ, cậu! Xì, còn nói tôi hả, hôm nay cậu đến sớm nhỉ, đến ăn bữa sáng miễn phí của căng-tin hả?”
Nhan Cửu và Đoàn Thanh thân nhau rồi, hai người cãi qua cãi lại cũng thành thói quen, cũng không che giấu gì với đối phương nữa, Đoàn Thanh cười với vẻ ranh mãnh, xoa xoa tay, hai mắt phát sáng giống như con kiến rơi trên chiếc bánh kem vậy:
“Nói linh tinh gì thế, bữa sáng miễn phí có thể khiến lão gia đây dậy sớm vậy ư? Cô đã quá xem thường tình yêu tha thiết giữa tôi và cái giường rồi đó. Này, trong nhóm nói Ôn Nhạc Lê kia đến đây thực tập, tôi phải tranh thủ đến sớm để ngắm, hê hê, xem xem bác sĩ đại mỹ nữ trên mạng có giống với trong hình không.”
Xem ra những tin tức kiểu này lúc nào cũng lan truyền nhanh, muốn ngắm người đẹp thì cứ nói ra chứ.
Nhan Cửu lườm anh ta, đùa:
“Quên luôn bạn gái hả? Coi chừng cô ấy biết sẽ đánh cậu đó.”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười Đoàn Thanh trong tích tắc nhạt đi, rồi lập tức cười và xua tay:
“Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp mà, tôi chỉ ngắm thôi. Cô ấy… chắc là không quan tâm đâu.”
Nhan Cửu còn tưởng anh ta bị cô nhắc, nhớ ra bạn gái thì mới cười không được vui như ban nãy, nên vỗ vào đầu anh ta một cái rồi hai người cùng đi đến văn phòng.
……
Tiển Diên từ buổi sáng đi làm đã nghe nói có người nổi tiếng trên mạng đến bệnh viện thực tập, nghe nói còn là một bác sĩ cực kỳ xinh đẹp, chủ động xin đến khoa cấp cứu thực tập.
Lại còn là một hotgirl mạng đã từng chung trường với Triệu Tế Thành ở nước ngoài, tập hợp đầy đủ trí tuệ và sắc đẹp.
Cô ta vốn không quá để tâm, nhưng thấy các y tá bác sĩ trẻ tuổi trà dư tửu hậu bàn tán nhiều thì liền để bụng. Lúc ăn cơm còn tra tìm hình ảnh trên mạng, liếc qua rồi cười với vẻ không phục, cảm thấy chẳng qua chỉ thế mà thôi. Đúng lúc đó bác sĩ cùng khoa có quan hệ tốt với cô ta nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại cô ta thì chồm lại gần, nói:
“Đừng xem hình nữa, xem người thật đi, lứa thực tập sinh còn chưa phân bố đang ngồi ăn với nhau bên kia kìa.”
Cô ta lại không buồn nhìn lần nào, dùng đũa chọc thật mạnh vào miếng gà, vẻ mặt tự nhiên:
“Ừm, cũng khá đẹp đó.”
“Thật mà, tôi nghe nói lứa thực tập này đa phần đều từ các trường danh tiếng trong nước đến, đều là nhân tài cả đấy, vị này còn chủ động đến khoa cấp cứu, cũng chịu cực khổ giỏi đó chứ, chậc chậc chậc.”
“Này cô có thấy bìa tạp chí của cô ấy chưa, ban nãy tôi đã xem weibo của cô ấy, hơn sáu trăm ngàn fan đó, thấy thường ngày cũng hay đăng hình, giải đáp thắc mắc cho cư dân mạng, đáng yêu lắm.”
“Tôi ăn xong rồi, buổi chiều có ca mổ lúc một rưỡi, đi trước đây.”
Tiển Diên hơi mỉm cười, chêm vào một câu rồi định rời đi, không muốn nghe những lời bàn tán nhiều hơn, vừa bưng khay lên chưa đi được mấy bước đã thính tai nghe thấy:
“Ồ đúng rồi, hôm nay tôi còn nghe nói là sáng nay, cô ta còn gọi bác sĩ Triệu khoa cấp cứu là sư huynh nữa đó, bác sĩ Triệu còn dặn dò cô ta nữa, quan hệ có vẻ khá thân thiết, ban nãy cô ta chưa đi tôi không dám nói…”
“Sao… còn có quan hệ đó nữa à? Thế thì xem ra bác sĩ mỹ nữ kia đến thực tập khoa cấp cứu, ừm… liệu có ý đồ gì khác không?”
“Cái này thì ai mà biết được, nhưng khoa cấp cứu của họ cũng thần kỳ thật, bác sĩ Triệu, Ôn Nhạc Lê, còn có… biên kịch kia nữa, ồ, Nhan Cửu, cũng được coi là người đẹp bổ mắt đó chứ.”
“Thôi được rồi, chúng ta mà bận thì chẳng hơi đâu ngắm ai đâu, sao, anh cũng muốn đi…”
Những lời sau đó cô ta đã không nghe rõ, Tiển Diên đặt khay xuống, rời khỏi căng-tin, đứng từ xa nhìn Ôn Nhạc Lê, đúng lúc chạm mắt với cô ấy đang cười nói vui vẻ, Ôn Nhạc Lê chú ý thấy cô nàng bác sĩ đứng từ xa, nhưng không biết cô ta là ai nên nở một nụ cười lịch sự.
Một đám người ngồi chung bàn nhìn thấy cô ta đang cười không rõ là với ai thì đều nhìn theo, chỉ thấy Tiển Diên cũng nghiêng đầu, đáp lại một nụ cười lịch sự, sau đó sải bước trên đôi giày cao gót rời đi.
“A, bác sĩ đó tôi biết, hình như là con gái cưng của phó viện trưởng Tiển đó, bác sĩ của khoa Ngoại thần kinh.” Một người đã sớm nghe ngóng tình hình trong bệnh viện lên tiếng.
“Ồ, trông đáng yêu thật, nhỏ xinh nữa, giống cô gái Nhật Bản vậy.”
Ôn Nhạc Lê cười dịu dàng, chỉ nghe một nữ bác sĩ khác cùng bàn nói:
“Tôi còn nghe nói cô ấy thích bác sĩ Triệu khoa cấp cứu đó, này, Nhạc Lê, nói đến bác sĩ Triệu, sao nghe cậu ban sáng gọi anh ấy là sư huynh vậy, hai người thân nhau sao?”
Những bác sĩ thực tập cùng lứa này đương nhiên không phải ai cũng được ở lại, những người muốn đấu tranh để thể hiện tất nhiên sẽ không kiềm chế được, mọi người đều có học lực, hoặc gia đình có máu mặt, cũng phải nghe ngóng trước mới có thể nghĩ xem bản thân cần cố gắng đến mức độ nào.
Ôn Nhạc Lê đương nhiên biết điều đó, tình huống nho nhỏ này phải trả lời thế nào tất nhiên không làm khó được cô, cô hơi suy tư rồi nheo mắt, khóe môi nở nụ cười khiêm tốn:
“Nói thân thì cũng không thân, cùng một thầy hướng dẫn thôi, lúc đó anh ấy làm trợ giáo nên từng gặp, nói vài câu với nhau. Trước đó tôi bận chuyện khác một hai năm, rất nhiều thao tác không giống các cậu vừa học tám năm vừa thực tập, tôi cũng sắp quên rồi, nên bắt buộc phải nhờ người ta chỉ dẫn nhiều hơn, sợ xảy ra lỗi. Sau này cũng nhờ các cậu chỉ giáo nhiều nhé.”
Các nam sinh đương nhiên không nghĩ nhiều, còn cảm thấy mỹ nữ này tính khí dễ chịu, thầm thấy thiện cảm tăng cao, các bạn nữ vẫn có người chưa chịu thôi, hỏi thêm một câu:
“Thế, cậu muốn làm học trò anh ấy hả? Cũng đúng, khoa cấp cứu vốn thiếu người, cũng dễ ở lại hơn.”
“Không,” cô lắc đầu, cười khẽ, trên gương mặt không hề có chút tức giận vì bị công kích mà như lấy nước dập lửa vậy, “Rất nhiều người đều biết tôi xuất thân từ tỉnh lẻ, ở đó điều kiện y tế không tốt, còn nhiều trẻ em và người già bị bỏ rơi, quay về đó giúp đỡ là lý do ban đầu tôi học y, nên chỉ đến đây học hỏi thêm để có nhiều kiến thức mà thôi.”
Những lời nói đó vô cùng chân thành, ánh mắt nhìn vào người đang giễu cợt mình, người đó trở nên lúng túng, bỗng cảm thấy bản thân có chút hống hách bức ép người khác, vì sự hổ thẹn đó mà cảm thấy thích cô hơn nhiều.
Hôm đó, có thể những người ngồi ăn chung bàn đều quay về chia sẻ với người quen về trải nghiệm lần đầu được gặp riêng Ôn Nhạc Lê, có người vốn đã rất sùng bái cô đã đăng lên mạng, lại nhận được thêm nhiều lời tán dương khen ngợi.
Quả thực, fans của cô đều biết rằng cô là người vừa xinh đẹp lại rất cố gắng, gia cảnh nghèo khó, thi đậu vào Học viện y nằm trong top 3 toàn quốc, lúc học đại học thi vất vả học hành, các bạn đều trêu đùa cô nên mới nộp hình thẻ của cô cho tạp chí, về sau được chọn vì tấm hình blouse trắng đó mà nổi tiếng, nhưng cô vẫn theo đuổi ước mơ của mình, làm hotgirl mạng để kiếm tiền quảng cáo đến Oxford trao đổi học tập, cũng xem như là hình mẫu nữ thần truyền cảm hứng cho mọi người.
Những điều này Tiển Diên nhanh chóng biết được, vốn dĩ Nhan Cửu kia khiến thái độ Triệu Tế Thành mờ ám không rõ ràng đã khiến cô ta đau đầu, bây giờ lại thêm một người nữa?!
Người này còn vô cùng xinh đẹp tài giỏi, xem ra khó đối phó hơn cô nàng lặng lẽ Nhan Cửu kia nhiều, đúng là tức đến ngứa cả răng.
Vốn không định làm gì, nhưng thực sự Ôn Nhạc Lê này khiến cô ta thấy bị uy hiếp quá nhiều, thế là vội vàng gọi cho chủ nhiệm bên khoa hành chính nhân sự của bệnh viện:
“Chú Lưu ạ, là cháu Tiển Diên đây. À đúng đúng, cũng không có gì, chỉ muốn hỏi chú là bên cháu đang thiếu người, mà có lứa thực tập sinh mới tới đúng không ạ? Chú xem có thể sắp xếp một người đến khoa Ngoại thần kinh được không? Đúng đúng đúng, cháu cô Ôn Nhạc Lê kia rất hợp ý cháu, chú thấy… sao ạ? Cô ấy đã đến khoa cấp cứu đăng ký rồi sao?”
Trong lòng Tiển Diên rất hối hận vì đã ra tay quá muộn, biết thế thì hôm qua đã gọi điện rồi, nhưng lúc đó cô ta tưởng Ôn Nhạc Lê kia chỉ là một hotgirl mạng có vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi, cảm thấy Triệu Tế Thành là người có tiêu chuẩn cao thì sẽ không thèm nhìn đến kiểu con gái không có nội hàm đó, hôm nay mới biết…
“Thế thì, chú biết cô ấy được giao cho bác sĩ nào phụ trách không ạ?”
Chủ nhiệm Lưu xem qua, là giao cho Triệu Tế Thành, nhưng ông biết Tiển Diên đã gọi điện cho mình thì chắc chắn là vì không muốn Triệu Tế Thành dẫn dắt người đó, nhưng Ôn Nhạc Lê cũng là được sắp xếp vào, được dặn dò rồi, mọi người đều biết cô ta muốn ở gần sư huynh của mình để học hỏi, phải làm sao để không đắc tội cả hai bên đây. Điều này khiến chủ nhiệm Lưu Xuân đã có kinh nghiệm bao năm về nhân lực như “yêu tinh” này cũng cảm thấy khó xử.