Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 36: Kết thúc giấc mộng thời niên thiếu



Sự bất thường của Nhan Lạc khiến Nhan Cửu bỗng thấy sợ hãi, cô biết chắc chắn đã xảy ra chuyện đả kích đến chị cô, nếu không chị sẽ không như vậy, ban đầu vì có scandal với nam diễn viên chính mà bị fans công kích, chị cô cũng chưa từng đau lòng như thế này…

“Sunny à, cô về đi, tôi không sao, bây giờ tôi muốn ở với Cửu Cửu một lát.”

Mấy năm nay, Nhan Cửu biết, chị cô rất vất vả.

Ban đầu được công ty nâng đỡ, nhận những bộ phim không mấy khởi sắc, lúc đó đã âm thầm ở bên Tô Gia Hành và cũng nhận nhiều chỉ trích, về sau cuối cùng gặp được “Kẻ trầm lặng” của Nhan Cửu nên trong một đêm trở nên nổi tiếng, giới giải trí thì ai cũng biết, kiểu gì cũng có nỗi khổ của nó, sau khi nổi tiếng thì cũng có cái khổ của sự nổi tiếng.

Sự cố gắng của hai chị em họ luôn bị người khá cho rằng do được nâng đỡ, nhưng chỉ có bản thân họ biết đằng sau đó là áp lực nhiều như thế nào.

Nhan Cửu hiểu chị cô, cuộc đời luôn bị bàn tán và trở thành đề tài cho mọi người nhắc đến không hề tự do tự tại như người ta vẫn thường nghĩ.

Trong chuyện tình cảm, cô cũng xem như đã chứng kiến bao năm nay.

Nhan Lạc chưa từng thích ai, một lòng dành cho Tô Gia Hành, từ nhỏ đã thế, cho dù sau này nổi tiếng hơn xưa, được rất nhiều người theo đuổi, chị cô cũng chưa từng thay đổi.

Cho dù có lúc đồn tổng giám đốc Tô Gia Hành của Hoàn Vũ có scandal liên tục với nữ ngôi sao abc nào đó, thì chị cô cũng chưa từng nghi ngờ, luôn ở cạnh anh ấy, không cần công khai cũng không cần danh phận, có thể nói rằng vì Tô Gia Hành mà Nhan Lạc đã trả giá rất nhiều.

Tô Gia Hành là người có óc kinh doanh bẩm sinh, Tô gia khởi đầu làm về công nghiệp, nhưng anh lại cầm cổ phần của mình ra tự mở công ty giải trí, nắm bắt thời cơ tốt nhất khi thị trường điện ảnh đang mở rộng, anh là người ôn nhuận như ngọc khiến người khác ưa thích, nhưng lại có thể trở nên nổi tiếng trong giới, không chút sai sót, một tay nâng đỡ cho tác phẩm của Nhan Lạc nổi tiếng, thành lập phòng làm việc cho cô, còn chia cổ phần công ty, thế nên Nhan Cửu luôn cho rằng có một số người đầu óc bẩm sinh đã là một thương nhân.

Cô sùng bái Tô Gia Hành, yêu thầm Tô Gia Hành, cũng chưa từng nhìn thấu Tô Gia Hành.

Có thể trong đôi mắt ngây thơ ngày đó của cô, Tô Gia Hành là nam thần, là ngôi sao trên trời, mà Nhan Lạc là người có thể hái sao, vì chữ “xứng” này trong phút chốc đã có thể hủy diệt dũng khí thổ lộ mối tình thầm kín trước đây của cô.

Trong lời kể đứt quãng không rõ dưới tác dụng của cồn, Nhan Cửu mới biết, thực ra Nhan Lạc cũng vì chữ này mà đau khổ.

“Trước kia chị vô cùng tự tin, cảm thấy bản thân cũng được coi là tài sắc song toàn, xứng với Tô Gia Hành nhất, nên anh ấy chưa công khai thì chị cũng không công khai, phối hợp với các nghệ sĩ tạo scandal, hai bên đều có lợi, lợi ích được đẩy lên cao nhất thì chị không có gì là không vui, danh tiếng là thứ chị cần, hơn nữa chị tin rằng tình cảm của bọn chị không phải chỉ về vấn đề danh phận mà ảnh hưởng được.”

Nhan Lạc nói rất chậm, thường xuyên đang nói thì dừng lại, nhìn ra phía xa, lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó lau đi và nói tiếp:

“Nhưng hôm nay chị và cô gái kia cãi nhau, cô ta hỏi chị, rốt cuộc vì điều gì mà Tô Gia Hành mới không công khai, chị đã ngần ngại, chị không trả lời được, chị không biết nữa, Cửu Cửu, chị thật sự không rõ rốt cuộc anh ấy có yêu chị không.”

Trái tim Nhan Cửu như bị vặn xoắn, bỗng dưng thấy đau đớn vô cùng, mắt cô cay cay, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.

“Chị luôn lo rằng nếu bản thân bị chỉ trích thụt lùi rồi không như trước kia, sau này có thể sẽ không mang lại lợi ích lớn cho anh ấy như xưa được nữa, thì anh ấy liệu có thích chị không? Chị có còn là người xứng đôi nhất với anh ấy không? Chị nhận ra chị không tự tin, Cửu Cửu, bao năm nay ở cạnh anh ấy, đây là lần đầu chị không tin chính mình. Hơn nữa chị cũng mệt quá rồi, để duy trì danh tiếng này chị thật sự rất mệt mỏi.”

Nhan Lạc nói đến đây cuối cùng đã bật khóc nức nở, ban nãy những tiếng sụt sịt nghẹn ngào nho nhỏ đã dẫn đến trận cuồng phong, Nhan Cửu không biết phải nói gì, chỉ có thể ôm lấy chị cô.

Trong phòng tĩnh lặng, không rõ Sunny có phải vừa đi hay không mà nghe thấy tiếng đóng mở cửa, nhưng lại không có ai vào phòng ngủ, có lẽ là đi rồi. Nhan Cửu ôm lấy Nhan Lạc, nghe chị khóc, nói những lời thật lòng, rồi lại khóc, cảnh tượng ấy vô cùng giống khi cô ôm Triệu Tế Thành lúc trước.

Nhưng chị không phải cô, không có cách nào ổn để xóa đi sự đau buồn này của Nhan Lạc, chỉ có thể lặng lẽ ở bên. Nhan Lạc khóc mãi khóc mãi cuối cùng cũng mệt, Nhan Cửu dìu chị đến giường nằm, nhìn chị nhanh chóng ngủ say như một đứa bé ở nhà trẻ dễ dỗ ngọt, khóc cười không đành, cô đang định đi ra lấy nước mật ong cho chị, vừa đóng cửa phòng thì quay lưng lại trông thấy một bóng người ngồi trong góc tối của phòng khách khiến cô giật bắn người.

“Vất vả rồi.”

Một nửa gương mặt Tô Gia Hành được ánh đèn thành phố rọi qua cửa sổ nhuộm lên trông như một bức tượng điêu khắc, giọng anh tuy nghe dịu dàng nhưng cũng không như bình thường, hình như có chút mệt mỏi và bất lực.

Nhan Cửu không rõ vì sao mà khi nhìn thấy anh, những tủi thân và đau buồn ban nãy của Nhan Lạc bỗng chốc ập đến, tròng mắt cô hoe đỏ nhìn anh, càng giống như bên trong có cát, cô khẽ nói:

“Anh nghe hết rồi sao?”

“Ừ.” Anh đứng lên, đi đến trước cửa sổ cách xa phòng ngủ, gần với ánh đèn bên ngoài hơn, khiến vẻ mặt anh trở nên rõ ràng hơn, Nhan Cửu chưa từng thấy Tô Gia Hành có thần sắc như thế bao giờ, một tay anh đút túi quần, tay kia bóp bóp sống mũi, trầm ngâm giây lát rồi nói:

“Anh không biết trong lòng chị em lại nghĩ như vậy.”

“Em cũng không biết, hóa ra chị nỗ lực như vậy, thực ra là do sợ không xứng với anh. Thế mà ngay cả chị cũng lo bản thân không xứng đáng với anh…”

Nhan Cửu cụp mắt xuống, đứng cạnh Tô Gia Hành nhưng không nhìn anh mà nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi để bình phục cảm xúc.

“Nếu anh nói đó là để tốt cho cô ấy, em có tin không?”

Tô Gia Hành nhìn Nhan Cửu rồi nói:

“Cửu Cửu, em phụ trách dự án biên kịch về phim truyền hình y tế, vô cùng khó khăn, cũng phải cắn răng kiên trì là tại sao? Là vì em muốn chứng minh tác phẩm của em sau này dù không có anh và chị em hỗ trợ thì vẫn có giá trị của chính nó. Cô ấy cũng vậy, chị em bề ngoài dịu dàng nhu mì, thực ra nội tâm vô cùng mạnh mẽ, trong ngành cô ấy bị nói là nổi tiếng dựa vào anh, bao năm trời cô ấy càng muốn chứng tỏ bản thân, nếu công khai, bỏ qua lợi ích của bản thân cô ấy và lợi ích của công ty, sau này mỗi tác phẩm của cô đều sẽ bị đóng mác của anh lên, mỗi một bước đi của cô ấy sẽ khiến người ta cho rằng là anh trải thảm lót đường sẵn, nhưng cô ấy không muốn như vậy.”

Nhan Cửu im lặng, nhưng trong lòng thực ra cảm thấy anh có lý, chị cô là người mạnh mẽ lại hiếu thắng từ xương tủy. Nếu chị muốn dựa vào Tô Gia Hành hoặc người đàn ông khác thì đã không cần phải cố gắng như thế, nhưng chị ấy yêu cầu bản thân quá cao, lại thực sự muốn đứng mãi trên đỉnh núi và không xuống, tương lai rạng rỡ sau này phải dựa vào chính bản thân mình.

Tô Gia Hành khựng lại rồi nói tiếp:

“Nhưng điều anh không biết là, chuyện này khiến áp lực cô ấy phải chịu lại lớn như vậy, anh không biết đằng sau chuyện này… cô ấy lại nghĩ như thế. Sự thay đổi tâm trạng đó anh không chú ý đến, đó là do anh sai, anh chưa từng thấu hiểu cho cái khó của cô ấy.”

Nhan Cửu nhìn Tô Gia Hành đang nghiêm túc tổng kết sai lầm của mình, những suy nghĩ lo âu anh thật sự vì không muốn kết hôn nên mới không công khai, anh quá tuyệt tình… ban nãy đều biến mất sạch sẽ.

“Anh và cô ấy bao năm nay vốn nghĩ rằng không cần phải nói nhiều, trước kia cô ấy cũng bày tỏ rõ ràng là không cần, nhưng bây giờ cô ấy nói mệt mỏi rồi, không muốn cứ tiếp tục không thấy an toàn như vậy nữa, thế thì đợi ngày mai cô ấy tỉnh dậy, anh sẽ nói rằng bọn anh chính thức công khai, chỉ cần cô ấy đồng ý thì bất kỳ lúc nào cũng được.”

Là một người từng thầm yêu anh, vốn nên cảm thấy anh nói những lời này với người mà anh biết rõ là có tâm ý với anh là một chuyện khá tàn nhẫn, nhưng lúc này có lẽ chính Nhan Cửu cũng không ý thức được là cách tư duy để giải quyết vấn đề của cô đa phần là đứng ở góc độ em gái của Nhan Lạc.

Trong lòng cô rất phức tạp, cảm xúc đan xen lẫn lộn, nhưng vẫn vui mừng thay cho Nhan Lc, thậm chí còn có phần cảm động.

“Thế thì tốt quá rồi.”

“Tối nay bắt em nghe bao nhiêu chuyện không vui, thật lòng xin lỗi.”

Tô Gia Hành cười dịu dàng với Nhan Cửu, dường như khi trút hết những cảm giác chân thật từ đáy lòng xong, anh lại trở về là người anh hàng xóm của Nhan Cửu, ấm áp lịch thiệp, luôn lo nghĩ cho người khác.

Nhan Cửu lắc đầu, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ đó của anh càng khiến cô muốn khóc, nhưng cô thật lòng chúc phúc cho hai người họ, nghĩ lại có những chuyện cũng nên đặt dấu chấm hết rồi. Cô cũng không rõ lấy can đảm từ đâu mà hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào anh và nói:

“Trước đây em cảm thấy em rất thích anh, từ nhỏ đến lớn, anh là thần tượng của em. Em thầm mến mộ anh giống như một người hâm mộ theo đuổi ngôi sao của mình, cảm thấy khoảng cách của chúng ta có lúc rất xa, cũng có khi lại rất gần.”

Tô Gia Hành không có phản ứng gì nhiều, cũng không lên tiếng ngay, biết cô vẫn chưa nói hết nên lặng lẽ lắng nghe.

“Nhưng hôm nay em phát hiện ra đó không phải là tình yêu thật sự. Em sùng bái anh, chỉ nhìn thấy ưu điểm của anh, nhưng lại không thể chấp nhận mọi thứ của anh, bao dung mọi thứ về anh như chị em, thậm chí nguyện vì anh từ bỏ rất nhiều thứ của bản thân. Em không có dũng khí đó, sự yêu mến em dành cho anh có thể đa phần là ảo tưởng, nó không có nguồn gốc và cũng không thực tế.”

Nhan Cửu vô cùng chân thành, cô nhìn thẳng vào mắt Tô Gia Hành và nói:

“Thế nên… em hy vọng anh chị có thể hạnh phúc, thật lòng! Đừng để chị ấy lo lắng bản thân không xứng với anh, sớm cưới chị ấy về, được không? Anh rể?”

Thực ra khi nói hết những lời này, cô nhận ra cũng không khó khăn lắm.

Cô chưa từng bình tĩnh lý trí khi đối mặt với Tô Gia Hành như bây giờ, nhưng càng nói thì càng nhận ra cô đang rất vui vẻ, nhẹ nhõm, cho dù Tô Gia Hành là giấc mộng thời niên thiếu ngây ngô chưa hiểu chuyện của cô, nhưng cô cũng không nhìn lầm người.

Chuyện này rất khó khăn.

Cô thích tinh thần có trách nhiệm và dịu dàng của anh, những điều này là có thật ở con người anh.

Đối với cô, điều này vô cùng quý giá.

Cũng… đủ rồi.

Tô Gia Hành nhìn Nhan Cửu đang mỉm cười, cô gái trước đây nói chuyện với anh, ánh mắt luôn trốn tránh, giọng nói khe khẽ, có chút tự ti đang dần biến mất, không biết là vì người nào hoặc chuyện gì đã khiến cô của ngày hôm nay trở nên khác biệt như vậy.

Nhưng lời nói của cô đã chạm vào trái tim anh, quả thực cũng khiến anh cảm động, anh cũng đáp lại bằng nụ cười vẫn dịu dàng như gió xuân, thật lòng nói:

“Được.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.