Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 63: Lần đầu tiên trong đời



Triệu Tế Thành không phải là người thích tốn thời gian vào việc ăn diện, bình thường ở bệnh viện mặc áo blouse trắng, ngoài áo khoác sẽ mua những loại tốt, thì áo bên trong và cách ăn mặc đều theo phong cách khiêm tốn đơn giản.

Thế nên khi Nhan Cửu đi dạo cùng anh thì rất muốn xem anh thử những bộ quần áo khác nhau, Triệu Tế Thành rất cao, lại đẹp trai, nhưng cũng không chịu nổi những bộ quần áo phong cách kỳ quặc mà Nhan Cửu nhét cho anh, nhưng lúc nào anh cũng vừa nhướn mày chê bai cô “quậy phá”, vừa ngoan ngoãn nghe lời vào phòng thử đồ.

Nhan Cửu ngồi bên ngoài như một tổng tài bá đạo chờ cô vợ nhỏ của mình vậy, lật xem tạp chí ăn đồ tráng miệng của người ta mang tới, lúc cùng nhân viên cửa hàng chờ Triệu Tế Thành bước ra, đối phương cười tươi đưa một tờ hóa đơn ra, lại đưa bút cho Nhan Cửu ra hiệu cho cô ký tên, Nhan Cừa vừa nhìn xem người bên trong có ra hay chưa, vừa nhanh chóng ký tên và thời gian, địa điểm gửi đồ về, sau đó ra hiệu cho cô ta đi nhanh, đừng cho anh biết.

Ừm, niềm vui sinh nhật mà.

Nhan Cửu cười, hỏi:

“Xong chưa đó bác sĩ Triệu? Mặc quần áo có cần lâu vậy không?”

Bên trong không có tiếng nói.

Nhan Cửu liền cao giọng hơn hỏi một câu, còn chưa nói dứt thì cửa phòng thử đồ đã mở ra…

Triệu Tế Thành đứng sừng sững, mặc một chiếc áo có hoa văn logo nổi tiếng hay xuất hiện trên túi xách cùng một chiếc áo khoác cùng thương hiệu giá bảy mươi ngàn tệ, trên chiếc quần có gắn một sợi xích phong cách hiphop, phía trước vắt ngang chiếc túi ngực mà Nhan Cửu tiện tay đưa anh phối, trên chân là đôi giày thể thao mũi tròn, trên giày cũng toàn là hoa văn.

Triệu Tế Thành biết Nhan Cửu chơi xỏ anh, cố ý lấy bộ này, nhưng anh vẫn mặc vào, cho dù đứng trước gương trong phòng thử đồ là đã không quen một bản thân như Aladin ngồi trên thảm thần huýt sáo, trông rất ngông nghênh, nhưng anh vẫn bước ra ngoài.

Tiếng cười “ha ha ha ha ha ha” của Nhan Cửu bỗng chốc bùng nổ, cô thật sự không ngờ rằng biến Triệu Tế Thành thường ngày ăn mặc đứng đắn lại giản dị thành dáng vẻ khoa trương, lòe loẹt này lại có hiệu quả gây cười đến mức đó.

Nhân viên cửa hàng cũng không kìm được nụ cười, nhưng họ được huấn luyện khá nghiêm nên nhanh chóng giấu đi, cô ta quay sang nói với Nhan Cửu đang bịt miệng cười:

“Một phong cách hoàn toàn khác!”

Đúng vậy, thoắt nhiên lại có một phong cách cố gắng hết sức “muốn biến thành đứa trẻ trâu” vậy.

Nhưng Nhan Cửu còn định bồi thêm, hỏi người ta xem có kinh râm để phối vào không.

Triệu Tế Thành vẻ mặt bất lực đứng đó, dáng vẻ để mặc cho cô làm gì thì làm, đến khi người ta mang kính râm đến, nhìn thấy Nhan Cửu ngoắc ngoắc ngón tay với anh thì ngoan ngoãn bước lại gần.

Nhan Cửu đứng lên, định gài lên đầu anh theo cách thịnh hành hiện giờ, nhưng tâm trạng đang khá “high” nên bảo Triệu Tế Thành hơi cúi người xuống.

Vừa gắn lên đầu xong thì tiếng cười của Nhan Cửu bật ra, thêm bộ dạng gập người vỗ tay lia lịa, Triệu Tế Thành lúc này trông thật hài hước, cảm giác giống lúc nhỏ lấy trộm đồ người lớn mặc vào không hợp người vậy, anh bây giờ quần áo trông thì vừa vặn đấy, nhưng cảm giác kiểu gì cũng không đúng.

Nhan Cửu vừa cười ngặt nghẽo xong, định lấy điện thoại ra chụp một tấm cho anh rồi gửi qua Đoàn Thanh, ai ngờ Triệu Tế Thành bỗng đưa tay đụng vào phía trên điện thoại cô, sau đó đến lượt anh ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô lại gần mình.

Nhan Cửu cười hí hí hỏi làm sao thế, vừa định nhắn tin, thì Triệu Tế Thành đã cúi người, khẽ thì thầm vào tai cô, sau khi anh nói một câu, nụ cười trên gương mặt Nhan Cửu lập tức biến mất.

Sau đó cô ho khẽ, thậm chí cất cả điện thoại đi, cô vội quay lại ngồi xuống sofa, không dám nhìn Triệu Tế Thành, khoát khoát tay bảo anh mau đi vào phòng thay bộ đồ ra, thử những bộ quần áo bình thường khác.

Nhân viên cửa hàng phát hiện vẻ mặt hai người này như thay đổi cho nhau, Nhan Cửu tỏ vẻ ngại ngùng, còn người ban nãy bị chê cười lại có một vẻ đắc ý nho nhỏ, lấy túi xách vắt ngang ngực xuống cầm trên ay, còn đi một vòng rồi mới thong thả quay vào phòng thử đồ.

Lại một lúc sau, hai người xách túi ra khỏi cửa hàng, vừa đi mấy bước thì Nhan Cửu giơ tay đấm vào lưng Triệu Tế Thành, hạ giọng nói khẽ vừa có ý trách móc lại có chút xấu hổ: “Ban nãy anh nói cái gì thế hả?”

“Thì… em có cách làm em vui, thì anh cũng có cách chứ. Tối nay ăn gì nào?”

Tâm trạng Triệu Tế Thành rất tốt, một tay anh xách túi, tay kia nắm tay Nhan Cửu, cứ thế thản nhiên đi dạo trên phố.

Nói đến cơm tối, Nhan Cửu lần đầu cảm thấy thân là người nhà ngôi sao nổi tiếng có được quyền lợi ưu đãi đặc biệt chính là hôm nay, chị cô đã đặt chỗ trong phòng tình nhân riêng ở một nhà hàng nổi tiếng trên mạng cho cô và Triệu Tế Thành.

Nhưng cô đang định “khoe khoang” với anh một chút thì đã nghe điện thoại anh đổ chuông.

Vẻ mặt Triệu Tế Thành thoáng chốc trở lại với trạng thái khi đợi lệnh công tác của bệnh viện thường ngày, anh xin lỗi Nhan Cửu rồi xem màn hình điện thoại, ngẩn người.

Nhan Cửu tưởng là bệnh viện gọi tới, tuy hôm nay là ngày anh được nghỉ nhưng tính chất công việc của họ chính là thế, khi bệnh nhân cần thì 24 giờ cũng không bao giờ tắt máy.

Khi Triệu Tế Thành nghe máy, Nhan Cửu đã tưởng rằng có lẽ buổi hẹn hò hôm nay của hai người chỉ đến đây thôi, nhưng câu đầu tiên anh lên tiếng lại khiến cô thực sự sửng sốt.

“Bố, mẹ, hai người tới B rồi ạ?”

……

Điện thoại là số mà bố mẹ Triệu Tế Thành chỉ dùng khi ở trong nước, trước đây không nghe nói họ sẽ về, nên anh cũng chỉ mới biết thôi.

Họ đã biết về Nhan Cửu nên trong cuộc gọi ban nãy, Triệu Tế Thành đã nói thật rằng anh đang đi dạo phố với cô, họ liền đề nghị tối nay có thể cùng nhau ăn bữa cơm.

Đương nhiên Nhan Cửu sẽ không từ chối, nhưng cô bắt đầu thấy căng thẳng. Địa điểm dùng cơm đã đặt sẵn, lúc này hai người đang trên đường lái xe tới đó.

Triệu Tế Thành đang lái xe cảm nhận được vẻ căng thẳng của Nhan Cửu đang ngồi bên cạnh, tranh thủ lúc đèn đỏ, anh đưa tay nắm lấy tay cô, khẽ nói:

“Không sao, chuyện của chúng ta anh đã nói với bố mẹ rồi.”

Nhan Cửu gật đầu, rồi sau đó lại lắc lia lịa giống đang đánh trống vậy, sau đó cô nói:

“A phải, a không phải! Em không lo chuyện đó… a nói thế nào đây, trước kia anh cũng từng nói với em rằng gia đình anh đều theo nghề y, chú và dì đều rất tài giỏi… Em thật sự… a, làm sao đây, sao có thể không căng thẳng được chứ!”

Thực ra lúc này Triệu Tế Thành cũng có chút không hiểu sự tình, anh biết dạo gần đây họ đến Nhật tham dự một buổi tọa đàm về Y học quốc tế, nhưng tại sao lại đột ngột đến thành phố B mà cũng không báo với anh một tiếng?

Mang theo thắc mắc, lo âu, và cả chút kí.ch thích lẫn không thể dự đoán mà sự thay đổi hành trình đột ngột của họ mang lại, hai người đến nhà hàng đã đặt trước rất đúng giờ.

Trước khi được phục vụ dẫn vào phòng, Nhan Cửu cứ túm chặt tay Triệu Tế Thành với sức mạnh khiến chỗ bị cô nắm vào cũng trắng bệch cả ra, tuy Triệu Tế Thành xưa nay không nói đùa nhưng để cô thả lỏng, anh bảo rằng bố mẹ anh đa phần là chữa bệnh cứu người chứ không ăn thịt người, nhưng Nhan Cửu cũng không tài nào thoải mái được.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô gặp bố mẹ bạn trai mà!

Cô là biên kịch, có một người chị là ngôi sao, bản thân cũng được coi là độc lập về kinh tế, từ nhỏ cha mẹ đã qua đời do tai nạn, lớn lên trong sự chăm sóc của gia đình người khác, cô vô cùng vô cùng lo lắng, liệu rằng song thân của Triệu Tế Thành với gia cảnh và là phần tử trí thức cao như vậy có chê bai cô dính vào giới giải trí, mà gia đình lại không toàn vẹn hay không?

Cô rất muốn rất muốn đi cùng anh suốt quãng đời còn lại, nhưng những vấn đề thực tế này cứ thế nhảy vào đầu cô, không xua tan đi được, cô có cảm giác bị Nhan Cửu trước đây ám vào người vậy, thật sự cảm thấy lo lắng chết đi được…

Nhưng sau khi cửa mở ra, cô nhìn thấy bố mẹ Triệu Tế Thành, thăm hỏi chú và dì xong, câu đầu tiên mà họ nói đã khiến Nhan Cửu cảm thấy thực sự không thể nghĩ người ta trần tục như vậy được nữa…

“Ha ha, chào con, cuối cùng cũng gặp được con rồi.”

Mẹ Triệu rất nhiệt tình bước lên nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt Nhan Cửu, sau đó đặc biệt nghiêm túc nói:

“Dì đã xem ‘Kẻ trầm lặng’ của con, thật sự là rất hay!”

Bố Triệu đầu tiên là cười vẻ bất lực, gật đầu đáp lại lời chào hỏi của cô rồi bổ sung: “Đúng thế, dì của con thật sự rất thích ‘Kẻ trầm lặng’, ở nước ngoài còn đăng ký hộ viên gì đó, ngày nào cũng chờ tập mới.”

Hả?

Sao bỗng dưng lại có cảm giác như buổi gặp gỡ thôi vậy?

“A, thật sao ạ? Cảm ơn dì ha ha ha…”

Nhan Cửu lấy ra món quà ban nãy đã mua vội, đưa cho bà và cười nói, nhưng rõ ràng là cô không còn hồi hộp căng thẳng như lúc nãy nữa.

Khác với những buổi cha mẹ bạn trai gặp bạn gái sẽ hỏi đông hỏi tây, sau khi ngồi xuống, Triệu Tế Thành không biết là đang trao đổi gì với bố, còn Nhan Cửu thật sự chỉ trả lời những câu hỏi về ý tưởng và phong cách viết của “Kẻ trầm lặng” mà mẹ Triệu hỏi.

Cô rất nhẫn nại, cũng rất vui mừng, khác với tưởng tượng, có thể nhận ra khi dì còn trẻ chắc chắn là một người có tính cách vô cùng hoạt bát.

Trò chuyện một lúc thì Triệu Tế Thành đột ngột hỏi:

“Mẹ, mẹ có muốn uống trà không?”

Mẹ Triệu khoát tay, nói ngay: “Không uống.”

Bố Triệu ngồi cạnh ho một tiếng, rồi thì thào bổ sung:

“Con trai ý muốn bảo bà nghỉ một lát đó.”

Mẹ Triệu lúc này mới hiểu, bật cười ha ha rồi nói: “Được rồi, nó muốn Nhan Cửu của nó nghỉ ngơi thì có! Cũng đúng, hỏi nhiều quá cũng phải để con bé nghỉ một chút.”

“Không ạ không ạ con không mệt, dì ơi, dì thích bộ phim này con thật sự rất vui!”

Lúc này món ăn lần lượt mang lên, khi dùng bữa, Triệu Tế Thành nhân lúc họ đang nói chuyện với Nhan Cửu thì bất ngờ hỏi:

“Trước đó bố mẹ không phải đi họp ở Nhật à, sao bỗng nhiên lại muốn về đây?”

Hình như nói đến trọng tâm nên mẹ Triệu hắng giọng, đặt đũa xuống rồi nói:

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn nói với con một tiếng, mẹ quyết định làm một bác sĩ chủ nghĩa nhân đạo, tháng sau là đi châu Phi.”

Đây mà còn không phải chuyện lớn?

Nhan Cửu nhai chậm lại, nghiêm túc lắng nghe, không nhắc thì cô cũng chẳng dám quên rằng nhị vị phụ huynh đây đều là những nhân vật khá lợi hại.

Triệu Tế Thành thì không phản ứng gì nhiều, anh nhìn bố Triệu, hỏi với giọng bình tĩnh:

“Bố cũng đi?”

Bố Triệu còn chưa lên tiếng thì mẹ Triệu đã gắp thức ăn vào đĩa của Nhan Cửu, sau đó nói:

“Phụ xướng phu tùy, bố của con đương nhiên là theo mẹ rồi, có điều ông ấy tới đó giảng dạy nghiên cứu, bố mẹ cũng muốn đến châu Phi cảm nhận ánh nắng tự nhiên rồi, lần này về đây cũng là muốn báo con biết chuyện này, để con không phải lo lắng.”

Nghe người nhà họ nói đến một chuyện vô cùng lớn bằng một ngữ điệu vô cùng bình thường, Nhan Cửu đến cả thức ăn cũng không dám gắp, cô lặng lẽ ăn thức ăn trước mặt, khóe mắt liếc nhìn Triệu Tế Thành.

Người ấy mà cô đang nhìn ban đầu không nói gì, anh trầm ngâm một lúc, sau đó ngước lên, hỏi bằng giọng vô cùng bình thản:

“Quyết định từ bao giờ?”

Không nhận ra cảm xúc.

“Bắt đầu từ lúc con tìm được bạn gái đó!”

Nhan Cửu vốn đang lặng lẽ ăn, nghe câu nói đó đũa bỗng run lên. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.